Chương 9: Thuê Phòng Trò Chuyện Riêng (2)
Mễ Mâu Linh Vũ
12/01/2024
Khi nghe mẹ nhắc đến Ninh Mạn, Ninh Ngôn càng ủy khuất hơn.
“Con vừa về đến nhà, chị gái đã nói bị mất tiền, rồi bảo con lấy. Mẹ không tin con, cuối cùng còn không phải là chị ấy nhớ nhầm sao?”
Hứa Nghi Nhàn mắng cô: “Mày còn ghi thù nữa hả? Vậy mày muốn quần áo của Mạn Mạn, con bé không cho mày? Sao mày không cảm ơn chị mày?”
“Đó là quần áo cũ của chị ấy! Con không thể mặc váy hoa do bà ngoại cho khi đến trường mới chứ hả!”
Lần đầu tiên lớn tiếng đáp trả, Ninh Ngôn sau khi rống xong thì cực kỳ sợ hãi, tông cửa bỏ chạy.
Hứa Nghi Nhàn mắng: “Có bản lĩnh thì đừng trở về đây!”
…
Cô không muốn trở về đâu.
Ninh Ngôn đứng trong hành lang của thư viện, cây ngọc lan trong đại sảnh bị trận mưa lớn quất gãy cả cành.
Trong lúc đau khổ, khi Ninh Ngôn lau nước mắt, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu cành cây rơi xuống đất được tính là chết, thì thật ra cái chết cũng không đau đớn lắm.
Nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn. Thế giới tối tăm khôn cùng.
“Tìm được em rồi.”
Tiếng sấm chợt vang lên, đợi đến khi tia chớp lóa mắt vụt qua, Ninh Ngôn xoay người lại, đối diện với khuôn mặt ôn hòa lo lắng của Đàm Chá.
“Tôi đi đón em tan học, nhưng không đón được. Tôi vẫn luôn tìm em.”
Chiếc áo gió của anh bị ướt cả nửa bên, nhưng anh chỉ lo nhẹ nhàng ôm cô, “Xem như để tôi tìm được rồi.”
“Hu hu.”
Khoang mũi chua xót, Ninh Ngôn không quan tâm đến việc duy trì hình tượng đẹp đẽ trước mặt người mình yêu thầm mà lập tức bật khóc.
“Về nhà đi.”
Đàm Chá không nhìn thấy được dáng vẻ nước mắt chảy ròng ròng của cô, anh vuốt ve đỉnh đầu cô: “Đêm nay mưa to lắm đấy.”
“Em không muốn về nhà.”
Ninh Ngôn khụt khịt kể khổ: “Trong nhà có chị sẽ không có vị trí cho em.”
“Buổi tối mà không về nhà ba mẹ sẽ mắng em đấy.” Đàm Chá dùng ngữ điệu ôn nhu, âm thanh mượt mà như ngọc khiến Ninh Ngôn khó có thể cãi lại.
Anh nói không sai.
Vì vậy cô càng khổ sở hơn.
Nhận ra cô gái nhỏ đang cắn môi tức giận, Đàm Chá thở dài một tiếng, tay trái đặt lên môi cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi cô, tinh tế miêu tả.
Môi cô rất lạnh, bị thấm không ít nước mưa.
Đàm Chá sau khi ổn định giọng nói mới gọi điện thoại: “Dì Hứa phải không ạ? Là Cháu, Đàm Chá đây ạ. Cháu gặp được Ninh Ngôn trong thư viện, hình như em ấy đọc sách quá mê mẩn nên quên mất thời gian.”
Ninh Ngôn hoảng loạn lắc đầu. Cô không muốn mẹ đón về đâu!
Đàm Chá cười khẽ với cô, ý bảo cô im lặng, ngón tay men theo cánh môi đang hé mở của cô mà vói vào trong, cào cào cái lưỡi mềm của cô.
Ninh Ngôn không dám nói chuyện, sợ phát ra âm thanh ưm a kỳ quái thanh bị mẹ nghe thấy.
“Tối nay có mưa lớn, ngoài đường không an toàn. Dì đừng lo lắng ạ, Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Ngôn, vừa lúc cách trường rất gần, ngày mai Cháu sẽ đưa em ấy đến trường, bảo đảm không đến trễ đâu ạ. Dì quá khách sáo rồi, đây là việc Cháu nên làm.”
Rõ ràng đang lễ phép nói chuyện với mẹ cô, nhưng ngón tay anh lại làm mưa làm gió trong miệng cô.
Kết thúc cuộc gọi, Đàm Chá rút ngón tay ướt dầm dề ra, lau đi nước bọt tràn ra từ khóe miệng cô. Ánh mắt anh như mưa giông bên ngoài, ẩn giấu sự dâng trào, “Đi theo tôi, được không?”
“Được…”
Cô có muốn về nhà cũng không thể trở về.
Tại khách sạn năm sao cách thư viện không xa, Đàm Chá rút thẻ phòng được cất trong ví ra, dẫn Ninh Ngôn vào thẳng phòng tổng thống.
“Đêm nay ở đây đi.”
Đàm Chá vuốt trán Ninh Ngôn để bảo đảm cô không bị sốt, “Cách trường của em cũng gần, đỡ phải sáng mai em mệt mỏi ngủ nướng nên đến trễ.”
“Mệt mỏi?”
Ninh Ngôn chỉ kịp nhận ra ám chỉ của anh, thì bàn tay Đàm Chá đã chạy dọc xuống cổ cô, đặt lên trước ngực cô.
“Em đi tắm trước đi.” Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, khiến cô ngứa ngáy đến mức trái tim đập loạn: “Bị mắc mưa thì phải làm ấm cơ thể, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
“Con vừa về đến nhà, chị gái đã nói bị mất tiền, rồi bảo con lấy. Mẹ không tin con, cuối cùng còn không phải là chị ấy nhớ nhầm sao?”
Hứa Nghi Nhàn mắng cô: “Mày còn ghi thù nữa hả? Vậy mày muốn quần áo của Mạn Mạn, con bé không cho mày? Sao mày không cảm ơn chị mày?”
“Đó là quần áo cũ của chị ấy! Con không thể mặc váy hoa do bà ngoại cho khi đến trường mới chứ hả!”
Lần đầu tiên lớn tiếng đáp trả, Ninh Ngôn sau khi rống xong thì cực kỳ sợ hãi, tông cửa bỏ chạy.
Hứa Nghi Nhàn mắng: “Có bản lĩnh thì đừng trở về đây!”
…
Cô không muốn trở về đâu.
Ninh Ngôn đứng trong hành lang của thư viện, cây ngọc lan trong đại sảnh bị trận mưa lớn quất gãy cả cành.
Trong lúc đau khổ, khi Ninh Ngôn lau nước mắt, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu cành cây rơi xuống đất được tính là chết, thì thật ra cái chết cũng không đau đớn lắm.
Nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn. Thế giới tối tăm khôn cùng.
“Tìm được em rồi.”
Tiếng sấm chợt vang lên, đợi đến khi tia chớp lóa mắt vụt qua, Ninh Ngôn xoay người lại, đối diện với khuôn mặt ôn hòa lo lắng của Đàm Chá.
“Tôi đi đón em tan học, nhưng không đón được. Tôi vẫn luôn tìm em.”
Chiếc áo gió của anh bị ướt cả nửa bên, nhưng anh chỉ lo nhẹ nhàng ôm cô, “Xem như để tôi tìm được rồi.”
“Hu hu.”
Khoang mũi chua xót, Ninh Ngôn không quan tâm đến việc duy trì hình tượng đẹp đẽ trước mặt người mình yêu thầm mà lập tức bật khóc.
“Về nhà đi.”
Đàm Chá không nhìn thấy được dáng vẻ nước mắt chảy ròng ròng của cô, anh vuốt ve đỉnh đầu cô: “Đêm nay mưa to lắm đấy.”
“Em không muốn về nhà.”
Ninh Ngôn khụt khịt kể khổ: “Trong nhà có chị sẽ không có vị trí cho em.”
“Buổi tối mà không về nhà ba mẹ sẽ mắng em đấy.” Đàm Chá dùng ngữ điệu ôn nhu, âm thanh mượt mà như ngọc khiến Ninh Ngôn khó có thể cãi lại.
Anh nói không sai.
Vì vậy cô càng khổ sở hơn.
Nhận ra cô gái nhỏ đang cắn môi tức giận, Đàm Chá thở dài một tiếng, tay trái đặt lên môi cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi cô, tinh tế miêu tả.
Môi cô rất lạnh, bị thấm không ít nước mưa.
Đàm Chá sau khi ổn định giọng nói mới gọi điện thoại: “Dì Hứa phải không ạ? Là Cháu, Đàm Chá đây ạ. Cháu gặp được Ninh Ngôn trong thư viện, hình như em ấy đọc sách quá mê mẩn nên quên mất thời gian.”
Ninh Ngôn hoảng loạn lắc đầu. Cô không muốn mẹ đón về đâu!
Đàm Chá cười khẽ với cô, ý bảo cô im lặng, ngón tay men theo cánh môi đang hé mở của cô mà vói vào trong, cào cào cái lưỡi mềm của cô.
Ninh Ngôn không dám nói chuyện, sợ phát ra âm thanh ưm a kỳ quái thanh bị mẹ nghe thấy.
“Tối nay có mưa lớn, ngoài đường không an toàn. Dì đừng lo lắng ạ, Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Ngôn, vừa lúc cách trường rất gần, ngày mai Cháu sẽ đưa em ấy đến trường, bảo đảm không đến trễ đâu ạ. Dì quá khách sáo rồi, đây là việc Cháu nên làm.”
Rõ ràng đang lễ phép nói chuyện với mẹ cô, nhưng ngón tay anh lại làm mưa làm gió trong miệng cô.
Kết thúc cuộc gọi, Đàm Chá rút ngón tay ướt dầm dề ra, lau đi nước bọt tràn ra từ khóe miệng cô. Ánh mắt anh như mưa giông bên ngoài, ẩn giấu sự dâng trào, “Đi theo tôi, được không?”
“Được…”
Cô có muốn về nhà cũng không thể trở về.
Tại khách sạn năm sao cách thư viện không xa, Đàm Chá rút thẻ phòng được cất trong ví ra, dẫn Ninh Ngôn vào thẳng phòng tổng thống.
“Đêm nay ở đây đi.”
Đàm Chá vuốt trán Ninh Ngôn để bảo đảm cô không bị sốt, “Cách trường của em cũng gần, đỡ phải sáng mai em mệt mỏi ngủ nướng nên đến trễ.”
“Mệt mỏi?”
Ninh Ngôn chỉ kịp nhận ra ám chỉ của anh, thì bàn tay Đàm Chá đã chạy dọc xuống cổ cô, đặt lên trước ngực cô.
“Em đi tắm trước đi.” Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, khiến cô ngứa ngáy đến mức trái tim đập loạn: “Bị mắc mưa thì phải làm ấm cơ thể, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.