Chương 6: Chỉ Cần Chúng Ta Đều Yêu Đối Phương
Dạ Chiết Hoa Hoa
26/11/2023
Sau khi thấy được người trước mặt là ai, Chu Nghiên bắt đầu tự hỏi tính khả thi của việc giấu hoa ra sau lưng, làm bộ như mình chỉ đi ngang qua nơi này.
Thế nhưng, đã quá muộn.
Cô nhìn thấy người kia mỉm cười cầm một nhánh hoa hồng lam chậm rãi đi tới, mãi tới khi đứng ngay trước mặt cô.
“Cô Chu?” Nam sinh trước mặt cúi người xuống, ép sát vào bên tai Chu Nghiên nói.
Thiếu đi tiếng điện lưu, quả nhiên giọng nói của hắn vẫn rất êm tai, lo lắng trước đó của cô là dư thừa, thế nhưng cô tuyệt đối không cảm thấy vui vẻ gì.
Đây đúng là hiện trường lật xe thảm khốc. Sao cô lại có thể gặp phải chuyện thần kỳ tới vậy?
Trong lòng Chu Nghiên như có một vạn câu muốn mắng người.
Ông trời ơi, tuy tôi từng oán giận cuộc sống quá đỗi bình thản nhưng ông cũng đừng kích thích tôi như vậy chứ!
Xin lỗi, đáng ra tôi không nên oán trách…
Tuy trong lòng Chu Nghiên tràn ngập sóng giỏ, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như rất mờ mịt: “Ừm? Trình Sơ, thật trùng hợp nha, em cũng tới đây đi dạo ư? Làm bài tập xong chưa?”
Không phải tùy tiện đi dạo, trong lòng hắn nghĩ.
Trình Sơ thấy cô như vậy cũng không giận, còn cúi đầu cười một tiếng, kèm theo tiếng thở dài như có như không.
Không biết vì sao, Chu Nghiên lại cảm thấy trong lòng hắn có cảm giác thoải mái hệt như cuối cùng hòn đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.
Trình Sơ đưa cành hoa hồng lam kia cho cô, nói: “Em cố ý chờ ở đây vì em hi vọng trong biển người mênh mông này, sẽ có một cô gái cầm hoa hồng đi về phía em, mà em cũng sẽ cầm hoa trên tay, để cô gái ấy có thể nhìn thấy em.”
Một câu ngọt ngào như vậy thật sự khiển giáo viên ngữ văn như cô cảm thấy ngượng ngùng.
Dung mạo của hắn còn cao hơn cô một bậc, vốn đã khiến người ta cảm thấy áp lực, lại thêm thân phận bị vạch trần, càng khiến người ta cảm thấy chột dạ hơn.
“Cô là cô của em.” Chu Nghiên nói nhỏ: “Chúng ta không thích hợp.”
Nhưng Trình Sơ vẫn nhìn cô, giọng điệu kiên định: “Chỉ cần chúng ta cùng thích đối phương, chắc chắn sẽ thích hợp.”
Chu Nghiên nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Cô cho rằng mình bày rõ thực trạng trước mặt hắn hắn sẽ từ bỏ, không nghĩ tới hắn lại có thể cảm thấy chuyện này chẳng đáng là bao.
Chờ đã, thích đối phương? Là thích thân thể của đối phương mới đúng, giữa bọn họ nào có trao đổi trên mặt linh hồn như vậy, không phải vẫn luôn là quan hệ thân thể thật nông cạn sao?
Thế nhưng, đã quá muộn.
Cô nhìn thấy người kia mỉm cười cầm một nhánh hoa hồng lam chậm rãi đi tới, mãi tới khi đứng ngay trước mặt cô.
“Cô Chu?” Nam sinh trước mặt cúi người xuống, ép sát vào bên tai Chu Nghiên nói.
Thiếu đi tiếng điện lưu, quả nhiên giọng nói của hắn vẫn rất êm tai, lo lắng trước đó của cô là dư thừa, thế nhưng cô tuyệt đối không cảm thấy vui vẻ gì.
Đây đúng là hiện trường lật xe thảm khốc. Sao cô lại có thể gặp phải chuyện thần kỳ tới vậy?
Trong lòng Chu Nghiên như có một vạn câu muốn mắng người.
Ông trời ơi, tuy tôi từng oán giận cuộc sống quá đỗi bình thản nhưng ông cũng đừng kích thích tôi như vậy chứ!
Xin lỗi, đáng ra tôi không nên oán trách…
Tuy trong lòng Chu Nghiên tràn ngập sóng giỏ, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như rất mờ mịt: “Ừm? Trình Sơ, thật trùng hợp nha, em cũng tới đây đi dạo ư? Làm bài tập xong chưa?”
Không phải tùy tiện đi dạo, trong lòng hắn nghĩ.
Trình Sơ thấy cô như vậy cũng không giận, còn cúi đầu cười một tiếng, kèm theo tiếng thở dài như có như không.
Không biết vì sao, Chu Nghiên lại cảm thấy trong lòng hắn có cảm giác thoải mái hệt như cuối cùng hòn đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.
Trình Sơ đưa cành hoa hồng lam kia cho cô, nói: “Em cố ý chờ ở đây vì em hi vọng trong biển người mênh mông này, sẽ có một cô gái cầm hoa hồng đi về phía em, mà em cũng sẽ cầm hoa trên tay, để cô gái ấy có thể nhìn thấy em.”
Một câu ngọt ngào như vậy thật sự khiển giáo viên ngữ văn như cô cảm thấy ngượng ngùng.
Dung mạo của hắn còn cao hơn cô một bậc, vốn đã khiến người ta cảm thấy áp lực, lại thêm thân phận bị vạch trần, càng khiến người ta cảm thấy chột dạ hơn.
“Cô là cô của em.” Chu Nghiên nói nhỏ: “Chúng ta không thích hợp.”
Nhưng Trình Sơ vẫn nhìn cô, giọng điệu kiên định: “Chỉ cần chúng ta cùng thích đối phương, chắc chắn sẽ thích hợp.”
Chu Nghiên nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Cô cho rằng mình bày rõ thực trạng trước mặt hắn hắn sẽ từ bỏ, không nghĩ tới hắn lại có thể cảm thấy chuyện này chẳng đáng là bao.
Chờ đã, thích đối phương? Là thích thân thể của đối phương mới đúng, giữa bọn họ nào có trao đổi trên mặt linh hồn như vậy, không phải vẫn luôn là quan hệ thân thể thật nông cạn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.