Chương 8: Dục Hỏa Dâng Trào (H)
Dạ Chiết Hoa Hoa
11/06/2024
Chu Nghiên muốn từ chối yêu cầu sắc tình này, xưng hô như vậy cũng quá xấu hổ, nhưng thân thể đã mềm thành nước khiến cô không tài nào thoát được.
Huống gì, trên thực tế trong lòng cô cũng có chút kỳ vọng.
Trình Sơ lại cúi đầu, càng chà đạp vùng mềm mại trước mặt mạnh hơn: “Không gọi cô thì gọi là gì nha? Em vốn là học sinh của cô mà. Không gọi cô thì gọi chị có được không? Bộ ngực dâm đãng của chị thơm quá, sau này chị đút cho en ăn mỗi ngày có được không?”
Cảm giác trên thân thể vốn đã khiến cô không chịu nổi, sự đùa bỡn trên ngôn ngữ lại càng khiến cô cảm thấy kích thích hơn.
Thậm chí cô chỉ cần cúi đầu đã có thể thấy được Trình Sơ bắt đầu cởi dây váy của cô xuống, lộ ra bộ đồ lót ren trong suốt mà cô cố ý chuẩn bị trước đó, bộ ngực đầy đặn bị bao phủ bên trong hình thành một vòng cung tươi đẹp. Trình Sơ như sói đói vồ mồi mà liếp láp nó, phát ra tiếng “chụt, chụt”, nghĩ thầm nếu người Chu Nghiên gặp được trên mạng là một người khác…
Càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn lại không nhịn được mà nảy sinh ác ý cắn nhẹ lên quả anh đào đã dựng đứng.
Chu Nghiên đang hưởng thụ khoái cảm chợt hit sâu một hơi, hơi nhíu mày hỏi hắn: “Em làm gì vậy?”
Trình Sơ lại cất giọng rầu rĩ, thậm chí còn hơi oán giận: “Cô nói đi, nếu người cô gặp được trên mạng không phải em, có phải cô cũng sẽ hẹn đối phương ra, bất cứ người nào cũng có thể?”
Chu Nghiên sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lúc trước, là thân thể tươi đẹp của Trình Sơ hấp dẫn cô, nhưng nếu cô biết hắn là học sinh của cô chắc chắn cô sẽ không ra.
Đùa gì vậy, có một số việc ý dâm là được rồi, nếu thật sự xảy ra sẽ khiến người ta khó có thể chấp nhận nổi.
Suy nghĩ trong đầu Chu Nghiên xoay chuyển thật nhanh, nhưng Trình Sơ lại vì cô không trả lời mà càng thêm tức giận: “Cô muốn đàn ông tới mức ấy sao? Được lắm, em sẽ thỏa mãn cô!”
Hắn gần như thô bạo mà xoa nắn nơi mềm mại của Chu Nghiên, chọc cho Chu Nghiên hô đau liên hồi rồi lại không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân.
“Nhẹ chút… Đừng… Đừng như vậy…”
“Trình Sơ, em tốt với chị một chút, chị chỉ có em, vẫn luôn chỉ có em, không có người khác.” Trình Sơ ngừng lại, giật mình, sau đó cười trầm thấp: “Không có thì không có đi.”
Chu Nghiên thấy hắn nói như vậy thì trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng ngay sau đó cô lại nghe được câu nói tiếp theo.
“Em rất vui.”
Huống gì, trên thực tế trong lòng cô cũng có chút kỳ vọng.
Trình Sơ lại cúi đầu, càng chà đạp vùng mềm mại trước mặt mạnh hơn: “Không gọi cô thì gọi là gì nha? Em vốn là học sinh của cô mà. Không gọi cô thì gọi chị có được không? Bộ ngực dâm đãng của chị thơm quá, sau này chị đút cho en ăn mỗi ngày có được không?”
Cảm giác trên thân thể vốn đã khiến cô không chịu nổi, sự đùa bỡn trên ngôn ngữ lại càng khiến cô cảm thấy kích thích hơn.
Thậm chí cô chỉ cần cúi đầu đã có thể thấy được Trình Sơ bắt đầu cởi dây váy của cô xuống, lộ ra bộ đồ lót ren trong suốt mà cô cố ý chuẩn bị trước đó, bộ ngực đầy đặn bị bao phủ bên trong hình thành một vòng cung tươi đẹp. Trình Sơ như sói đói vồ mồi mà liếp láp nó, phát ra tiếng “chụt, chụt”, nghĩ thầm nếu người Chu Nghiên gặp được trên mạng là một người khác…
Càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn lại không nhịn được mà nảy sinh ác ý cắn nhẹ lên quả anh đào đã dựng đứng.
Chu Nghiên đang hưởng thụ khoái cảm chợt hit sâu một hơi, hơi nhíu mày hỏi hắn: “Em làm gì vậy?”
Trình Sơ lại cất giọng rầu rĩ, thậm chí còn hơi oán giận: “Cô nói đi, nếu người cô gặp được trên mạng không phải em, có phải cô cũng sẽ hẹn đối phương ra, bất cứ người nào cũng có thể?”
Chu Nghiên sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lúc trước, là thân thể tươi đẹp của Trình Sơ hấp dẫn cô, nhưng nếu cô biết hắn là học sinh của cô chắc chắn cô sẽ không ra.
Đùa gì vậy, có một số việc ý dâm là được rồi, nếu thật sự xảy ra sẽ khiến người ta khó có thể chấp nhận nổi.
Suy nghĩ trong đầu Chu Nghiên xoay chuyển thật nhanh, nhưng Trình Sơ lại vì cô không trả lời mà càng thêm tức giận: “Cô muốn đàn ông tới mức ấy sao? Được lắm, em sẽ thỏa mãn cô!”
Hắn gần như thô bạo mà xoa nắn nơi mềm mại của Chu Nghiên, chọc cho Chu Nghiên hô đau liên hồi rồi lại không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân.
“Nhẹ chút… Đừng… Đừng như vậy…”
“Trình Sơ, em tốt với chị một chút, chị chỉ có em, vẫn luôn chỉ có em, không có người khác.” Trình Sơ ngừng lại, giật mình, sau đó cười trầm thấp: “Không có thì không có đi.”
Chu Nghiên thấy hắn nói như vậy thì trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng ngay sau đó cô lại nghe được câu nói tiếp theo.
“Em rất vui.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.