Chương 2: Lên Mạng Chat Sex (Hơi H)
Dạ Chiết Hoa Hoa
26/11/2023
Cô đi tới trước bàn máy tính, ngồi xuống, thuần thục khởi động máy sau đó mở một giao diện, nhập tài khoản rồi login.
Đây là một khu giao lưu cho mọi người trò chuyện online, mà khác với các khu giao lưu khác, khu giao lưu nơi này chỉ dành cho các cặp đôi.
Mọi người ở đây hoặc là nói chuyện tình cảm hoặc là phát tiết dục vọng, đều tuân theo nguyên tắc ngươi tình ta nguyện.
Đương nhiên, có muốn nói tin tức cá nhân cho người khác biết hay không vẫn tùy thuộc vào chính bản thân mình.
Mà nếu bạn muốn hỏi thân là giáo viên như Chu Nghiên lại lên trên này, liệu có cảm thấy xấu hổ hay không?
Chắc chắn Chu Nghiên sẽ cười nhạo nói: “Buồn cười, tôi làm giáo viên chứ không phải làm ni cô, hơn nữa tôi cũng không bị lãnh cảm, có ham muốn kỳ quái lắm sao?”
Trên thực tế, Chu Nghiên cũng biết mình là người tính dục tràn đầy, nhưng trên một phương diện nào đó cô cũng có thể tính là người bảo thủ, từng quen bạn trai nhưng chưa từng lên giường, càng không nghĩ tới chuyện tình một đêm.
Dù sao những thứ ấy cũng tiềm tàng nguy hiểm quá lớn.
Cho nên mỗi lần, cô chỉ có thể len lén tự an ủi. Trong một lần tình cờ cô phát hiện nơi này, vì thế mặt dày lên đây vui sướng “lướt sóng”.
Tuy trên này có rất nhiều người muốn tiếp cận Chu Nghiên, nhưng phần lớn đều là trạch nam dù cách màn hình cũng có thể khiến người ta cảm thấy dầu mỡ.
Chu Nghiên vẫn luôn lười phản ứng đám người này, mà cô cũng có bạn tán tỉnh cố định.
Có điều, “tán tỉnh” ở đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là tâm sự bình thưởng.
Quả nhiên, mới vừa online đã nhìn thấy thông báo bạn tốt của bạn đang online, cô vừa login đối phương đã gửi tin nhắn tới.
Bạn Lúc Ban Sơ: Nhiều ngày không thấy chị online, bận vậy à?
Rụt Rè: Ừm, cuộc sống thực tế hơi bận, hiện tại mới hơi đỡ một chút.
Bạn Lúc Ban Sơ: Vậy trong khoảng thời gian vừa qua có nhớ em không? Lâu như vậy không nói chuyện với em. Em sợ là chị đã bị người khác câu đi mất rồi. [Tủi Thân]
Chu Nghiên nhìn tới đây lại bật cười ha hả, tay nhanh chóng gõ chữ gửi đi: Làm gì có, chị thật sự rất nhớ em đó!
Bạn Lúc Ban Sơ: Nhớ thế nào? Có phải tiểu nộn bức phát lũ, muốn nhờ đại nhục bổng của em trị một chút mới tốt?
Đại nhục bổng của hắn? Thấy mấy chữ này, mặt Chu Nghiên không nhịn được mà nóng bừng lên, trong đầu cũng bắt đầu hiện ra dáng vẻ đại nhục bổng của hắn. Trong lúc chờ đối phương gửi hình ảnh tới, cô hoảng hốt nghĩ.
Đây là một khu giao lưu cho mọi người trò chuyện online, mà khác với các khu giao lưu khác, khu giao lưu nơi này chỉ dành cho các cặp đôi.
Mọi người ở đây hoặc là nói chuyện tình cảm hoặc là phát tiết dục vọng, đều tuân theo nguyên tắc ngươi tình ta nguyện.
Đương nhiên, có muốn nói tin tức cá nhân cho người khác biết hay không vẫn tùy thuộc vào chính bản thân mình.
Mà nếu bạn muốn hỏi thân là giáo viên như Chu Nghiên lại lên trên này, liệu có cảm thấy xấu hổ hay không?
Chắc chắn Chu Nghiên sẽ cười nhạo nói: “Buồn cười, tôi làm giáo viên chứ không phải làm ni cô, hơn nữa tôi cũng không bị lãnh cảm, có ham muốn kỳ quái lắm sao?”
Trên thực tế, Chu Nghiên cũng biết mình là người tính dục tràn đầy, nhưng trên một phương diện nào đó cô cũng có thể tính là người bảo thủ, từng quen bạn trai nhưng chưa từng lên giường, càng không nghĩ tới chuyện tình một đêm.
Dù sao những thứ ấy cũng tiềm tàng nguy hiểm quá lớn.
Cho nên mỗi lần, cô chỉ có thể len lén tự an ủi. Trong một lần tình cờ cô phát hiện nơi này, vì thế mặt dày lên đây vui sướng “lướt sóng”.
Tuy trên này có rất nhiều người muốn tiếp cận Chu Nghiên, nhưng phần lớn đều là trạch nam dù cách màn hình cũng có thể khiến người ta cảm thấy dầu mỡ.
Chu Nghiên vẫn luôn lười phản ứng đám người này, mà cô cũng có bạn tán tỉnh cố định.
Có điều, “tán tỉnh” ở đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là tâm sự bình thưởng.
Quả nhiên, mới vừa online đã nhìn thấy thông báo bạn tốt của bạn đang online, cô vừa login đối phương đã gửi tin nhắn tới.
Bạn Lúc Ban Sơ: Nhiều ngày không thấy chị online, bận vậy à?
Rụt Rè: Ừm, cuộc sống thực tế hơi bận, hiện tại mới hơi đỡ một chút.
Bạn Lúc Ban Sơ: Vậy trong khoảng thời gian vừa qua có nhớ em không? Lâu như vậy không nói chuyện với em. Em sợ là chị đã bị người khác câu đi mất rồi. [Tủi Thân]
Chu Nghiên nhìn tới đây lại bật cười ha hả, tay nhanh chóng gõ chữ gửi đi: Làm gì có, chị thật sự rất nhớ em đó!
Bạn Lúc Ban Sơ: Nhớ thế nào? Có phải tiểu nộn bức phát lũ, muốn nhờ đại nhục bổng của em trị một chút mới tốt?
Đại nhục bổng của hắn? Thấy mấy chữ này, mặt Chu Nghiên không nhịn được mà nóng bừng lên, trong đầu cũng bắt đầu hiện ra dáng vẻ đại nhục bổng của hắn. Trong lúc chờ đối phương gửi hình ảnh tới, cô hoảng hốt nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.