Chương 1: Ba Chồng Về Rồi
Thời Phân Dịch
27/11/2023
Sáng thứ sáu, ánh mặt trời rực rỡ.
Phùng Dao dậy trễ, vội vàng tắm rửa, thay một chiếc váy bó sát cổ chữ V rồi chạy xuống lầu, âm thanh dép lê lộc xộc vang từ tầng trên xuống tầng 1.
Đều tại An Thiến Thiến, hôm qua cứ bắt cô uống rượu, cả hai say bí tỉ, An Thiến Thiến thì không cần dậy sớm, mỗi ngày làm mợ chủ nhà giàu nhàn rỗi, còn cô sáng phải dậy đi họp.
Phùng Dao thầm mắng trong lòng, lê dép lao thẳng tới quầy nước ở dưới tầng 1, lấy ly nước uống cho dịu lại cổ họng khô khốc sau khi say rượu.
Trong nhà bếp truyền đến tiếng động nhỏ, Phùng Dao uống xong hai hớp nước, ngón tay trắng nõn thò vào trong áo ngực điều chỉnh lại vị trí.
Hai bầu vú của cô quá lớn, cúp E, lúc thả rông thì như hai quả dưa treo trước ngực, ở giữa là khe vú sâu hút quyến rũ, lúc nãy mặc đồ quá gấp, áo chưa kịp chỉnh lại, bị thắt chặt hơi khó chịu.
Cô vừa chỉnh lại áo ngực vừa quay đầu nói với người trong nhà bếp: "Dì Trương, đừng bận rộn nữa, gói cho cháu sandwich đem đi đi, không kịp nữa rồi."
Nhưng người trong nhà bếp mãi không trả lời, Phùng Dao bước qua: "Dì Trương?"
Cô đi tới mấy bước, thò đầu vào phía trong nhà bếp, nhưng không ngờ người phát ra tiếng động không phải dì Trương phụ trách làm bữa sáng mỗi ngày.
Đi ra khỏi nhà bếp, từng bước lại gần phòng ăn là một người đàn ông cao to. Ba chồng của cô, Phàn Tín.
Hắn đi công tác một thời gian dài, đột nhiên xuất hiện khiến người ta không ngờ tới.
Phùng Dao ngây ra một giây, nhanh chóng phản ứng lại: "Ba ạ."
Cô còn nở một nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nhất có thể.
Nhưng ngoại hình cô xinh đẹp quyến rũ, cười lên không hề có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu gì cả, giống như hồ ly tinh đang dụ dỗ người khác thì đúng hơn, đôi mắt hồ ly diễm lệ, khóe mắt cong lên, ánh mắt như đang phóng điện, vô cùng lẳng lơ.
Phàn Tín đáp lại một tiếng.
Thấy tầm mắt hắn quét qua ngực mình, Phùng Dao nhận ra tay cô vẫn nhét trong ngực, đặt trên bầu vú, khiến chiếc váy mỏng manh căng ra hết cỡ. Cô vội rút tay.
Để dì Trương nhìn thấy thì chẳng sao, thậm chí là người đàn ông xa lạ khác thấy, cô cũng không ngại, nhưng với ba chồng thì dù gì cũng phải tém tém lại, cô vẫn muốn đóng vai con dâu ngoan.
Phùng Dao rất bình tĩnh, vờ như không có gì xảy ra, cười nói: "Ba về khi nào vậy?"
Người đàn ông đang cầm ly cà phê có dáng người rất đẹp, tay áo xắn lên nửa cánh tay trông rất cường tráng, mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén quét qua cô một lượt.
Người phụ nữ trước mặt tóc xoăn dài xõa trước ngực, váy ren màu đen bó sát cơ thể hoàn hảo. Cô con dâu này của hắn vóc dáng rất bốc lửa, ngực bự eo thon mông vểnh, bầu vú căng tròn như muốn nổ tung, eo lại nhỏ xíu, váy ngắn chỉ có thể che được mông cô, cặp giò thon dài trắng bóc, ngón chân sơn móng màu đỏ còn lộ ra ngoài.
Phàn Tín thu lại tầm nhìn, ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, giọng nói trầm thấp vang lên: "Mới về sáng nay."
"Dì Trương đâu ạ?"
"Đi chợ rồi."
Phùng Dao chỉnh lại váy vóc, móc chìa khóa trên ngón tay, bữa sáng cũng lười lấy, nói với ba chồng: "Vậy ba ăn đi ạ, con đến công ty họp."
Cô quay người, còn chưa kịp đi được hai bước đã bị gọi lại: "Đợi đã."
Phàn Tín nhướng mắt nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ số 9, khuyên cô: "Đã trễ rồi, dì Trương nói tối qua con uống say, ăn sáng rồi hẵng đi, không thì hại sức khỏe."
Phùng Dao do dự một lát, nhìn bữa sáng nóng hổi, cuối cùng vẫn ngồi trước bàn ăn, giữ thể diện cho ba chồng vừa đi công tác trở về.
Nói thật là tối qua uống toàn rượu, giờ bụng dạ khó chịu, rất cần lấp đầy đồ ăn.
Thôi vậy, dù gì cô cũng là sếp, có quyền quyết định, cuộc họp dời lại là được
Phùng Dao dậy trễ, vội vàng tắm rửa, thay một chiếc váy bó sát cổ chữ V rồi chạy xuống lầu, âm thanh dép lê lộc xộc vang từ tầng trên xuống tầng 1.
Đều tại An Thiến Thiến, hôm qua cứ bắt cô uống rượu, cả hai say bí tỉ, An Thiến Thiến thì không cần dậy sớm, mỗi ngày làm mợ chủ nhà giàu nhàn rỗi, còn cô sáng phải dậy đi họp.
Phùng Dao thầm mắng trong lòng, lê dép lao thẳng tới quầy nước ở dưới tầng 1, lấy ly nước uống cho dịu lại cổ họng khô khốc sau khi say rượu.
Trong nhà bếp truyền đến tiếng động nhỏ, Phùng Dao uống xong hai hớp nước, ngón tay trắng nõn thò vào trong áo ngực điều chỉnh lại vị trí.
Hai bầu vú của cô quá lớn, cúp E, lúc thả rông thì như hai quả dưa treo trước ngực, ở giữa là khe vú sâu hút quyến rũ, lúc nãy mặc đồ quá gấp, áo chưa kịp chỉnh lại, bị thắt chặt hơi khó chịu.
Cô vừa chỉnh lại áo ngực vừa quay đầu nói với người trong nhà bếp: "Dì Trương, đừng bận rộn nữa, gói cho cháu sandwich đem đi đi, không kịp nữa rồi."
Nhưng người trong nhà bếp mãi không trả lời, Phùng Dao bước qua: "Dì Trương?"
Cô đi tới mấy bước, thò đầu vào phía trong nhà bếp, nhưng không ngờ người phát ra tiếng động không phải dì Trương phụ trách làm bữa sáng mỗi ngày.
Đi ra khỏi nhà bếp, từng bước lại gần phòng ăn là một người đàn ông cao to. Ba chồng của cô, Phàn Tín.
Hắn đi công tác một thời gian dài, đột nhiên xuất hiện khiến người ta không ngờ tới.
Phùng Dao ngây ra một giây, nhanh chóng phản ứng lại: "Ba ạ."
Cô còn nở một nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nhất có thể.
Nhưng ngoại hình cô xinh đẹp quyến rũ, cười lên không hề có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu gì cả, giống như hồ ly tinh đang dụ dỗ người khác thì đúng hơn, đôi mắt hồ ly diễm lệ, khóe mắt cong lên, ánh mắt như đang phóng điện, vô cùng lẳng lơ.
Phàn Tín đáp lại một tiếng.
Thấy tầm mắt hắn quét qua ngực mình, Phùng Dao nhận ra tay cô vẫn nhét trong ngực, đặt trên bầu vú, khiến chiếc váy mỏng manh căng ra hết cỡ. Cô vội rút tay.
Để dì Trương nhìn thấy thì chẳng sao, thậm chí là người đàn ông xa lạ khác thấy, cô cũng không ngại, nhưng với ba chồng thì dù gì cũng phải tém tém lại, cô vẫn muốn đóng vai con dâu ngoan.
Phùng Dao rất bình tĩnh, vờ như không có gì xảy ra, cười nói: "Ba về khi nào vậy?"
Người đàn ông đang cầm ly cà phê có dáng người rất đẹp, tay áo xắn lên nửa cánh tay trông rất cường tráng, mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén quét qua cô một lượt.
Người phụ nữ trước mặt tóc xoăn dài xõa trước ngực, váy ren màu đen bó sát cơ thể hoàn hảo. Cô con dâu này của hắn vóc dáng rất bốc lửa, ngực bự eo thon mông vểnh, bầu vú căng tròn như muốn nổ tung, eo lại nhỏ xíu, váy ngắn chỉ có thể che được mông cô, cặp giò thon dài trắng bóc, ngón chân sơn móng màu đỏ còn lộ ra ngoài.
Phàn Tín thu lại tầm nhìn, ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, giọng nói trầm thấp vang lên: "Mới về sáng nay."
"Dì Trương đâu ạ?"
"Đi chợ rồi."
Phùng Dao chỉnh lại váy vóc, móc chìa khóa trên ngón tay, bữa sáng cũng lười lấy, nói với ba chồng: "Vậy ba ăn đi ạ, con đến công ty họp."
Cô quay người, còn chưa kịp đi được hai bước đã bị gọi lại: "Đợi đã."
Phàn Tín nhướng mắt nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ số 9, khuyên cô: "Đã trễ rồi, dì Trương nói tối qua con uống say, ăn sáng rồi hẵng đi, không thì hại sức khỏe."
Phùng Dao do dự một lát, nhìn bữa sáng nóng hổi, cuối cùng vẫn ngồi trước bàn ăn, giữ thể diện cho ba chồng vừa đi công tác trở về.
Nói thật là tối qua uống toàn rượu, giờ bụng dạ khó chịu, rất cần lấp đầy đồ ăn.
Thôi vậy, dù gì cô cũng là sếp, có quyền quyết định, cuộc họp dời lại là được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.