Chương 39: Lại Đây
Thời Phân Dịch
14/01/2024
Phùng Dao uống đến mức hơi say, mỗi loại rượu cô đều thử vài ngụm, đa số đều đẩy cho Phàn Tín, nhưng nhìn hắn khẽ cúi đầu, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cô vẫn tỉnh táo, cô lại cảm thấy thất vọng, hình như hắn không dễ say, còn cô uống vào lại thấy mắc tiểu, quay người đi đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở quán bar rất đông, Phùng Dao bèn đi lên tầng trên, lúc bước vào nghe thấy mấy nhân viên nữ đang tán dóc.
"Phàn tổng đã đi chưa? Sao lúc sau không thấy người đâu vậy."
"Không biết nữa, chắc là có việc."
"Rốt cuộc ông ấy bao nhiêu tuổi vậy? Nghe nói hơn 40 rồi, mà nhìn không già tí nào, mặt đẹp dáng ngon, cách lớp áo mà tôi còn thấy cả cơ ngực phập phồng."
"Cô háo sắc quá, sao đây, muốn chủ động trèo cao à?"
"Làm ơn đi, tôi có ý đồ thì cũng chẳng dám thực hiện, trông ông ấy khó gần quá."
"Đó chỉ là bề ngoài thôi, biết đâu được, nghe nói ông ấy ly hôn nhiều năm rồi, vẫn luôn độc thân, nếu thật sự kết hôn được với ông ấy thì tiền tài không thiếu đâu. Với cả cô có xem tin tức không? Con trai ông ấy cũng mất rồi, tuy nói có vẻ khó nghe, nhưng thiếu gì vụ mẹ sướng nhờ con."
"Hèn chi có nhiều người ôm mộng hão huyền, cơ mà người giàu không có ngốc, đâu có dễ vậy."
"Xem vận may thôi."
Phùng Dao nghe thấy mấy câu tán dóc về ba chồng, đầu óc chớm say bỗng tỉnh táo hơn, không muốn bị phát hiện bèn nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Cô đi xuống cầu thang lại gặp phải cái tên Hoàng Thịnh kia, gã đàn ông hơi béo nhìn thấy cô thì mừng rỡ, bước lên bậc thang: "Cô Phùng cũng đến thành phố H à, dạo này có khỏe không? Có nể mặt cùng xuống dưới uống rượu không? Tôi mời."
Phùng Dao nhìn thấy bộ dạng dê xồm của gã là phiền, cũng không biết sao lại oan gia ngõ hẹp thế này, ở đây mà cũng đụng mặt gã.
Cô lạnh lùng nói: "Trước khi gặp Hoàng tổng thì rất khỏe, rượu thì khỏi đi, cho qua đi."
Hoàng Thịnh vẫn cười: "Cô Phùng nói chuyện vẫn rất thẳng thắn, vậy chúng ta trò chuyện một chút, bàn về công việc nhé?"
"Hôm nay mệt quá rồi, để bữa khác đi." Nói xong bèn đi xuống, lúc cô đẩy Hoàng Thịnh ra, gã lại túm lấy cánh tay cô: "Nào, đợi đã."
Phùng Dao bực bội, giày cao gót nhấc lên đá chân hắn một phát, gã bị đau liền buông cô ra, còn định nói gì đó thì dưới lầu lại vang lên giọng nói trầm thấp.
"Dao Dao, lại đây."
Cúi đầu nhìn xuống, không biết Phàn Tín đã ra khỏi quán bar từ khi nào, đang đứng ở sảnh tầng 1, bên cạnh còn có trợ lý và Tống Thành. Hắn cau mày nhìn về phía này.
Cô đi xuống, đứng bên cạnh hắn.
Hoàng Thịnh đương nhiên cũng biết Phàn thị, gã ngừng động tác xoa chân, lập tức đi xuống ân cần nói: "Chào Phàn tổng, tôi là..."
Lời còn chưa nói xong, Phàn Tín liếc hắn một cái, thái độ quyết liệt, nhấc chân rời đi.
Hoàng Thịnh đuổi theo ra ngoài thì cả đám người đã lên xe đi rồi. Có người đi ngang qua chú ý đến, gã hơi mất mặt, lại thầm hối hận. Tuy hắn biết Phùng Dao là con dâu Phàn Tín, nhưng chồng cô mất đã lâu, mà gã cũng không thấy hai người này xuất hiện cùng nhau bao giờ, còn tưởng quan hệ ba chồng và con dâu không tốt.
Không ngờ hóa ra hai người lại thân thiết như vậy, Phàn Tín rõ ràng là vì con dâu mà tỏ thái độ với gã, khiến gã mất mặt.
Nhà vệ sinh ở quán bar rất đông, Phùng Dao bèn đi lên tầng trên, lúc bước vào nghe thấy mấy nhân viên nữ đang tán dóc.
"Phàn tổng đã đi chưa? Sao lúc sau không thấy người đâu vậy."
"Không biết nữa, chắc là có việc."
"Rốt cuộc ông ấy bao nhiêu tuổi vậy? Nghe nói hơn 40 rồi, mà nhìn không già tí nào, mặt đẹp dáng ngon, cách lớp áo mà tôi còn thấy cả cơ ngực phập phồng."
"Cô háo sắc quá, sao đây, muốn chủ động trèo cao à?"
"Làm ơn đi, tôi có ý đồ thì cũng chẳng dám thực hiện, trông ông ấy khó gần quá."
"Đó chỉ là bề ngoài thôi, biết đâu được, nghe nói ông ấy ly hôn nhiều năm rồi, vẫn luôn độc thân, nếu thật sự kết hôn được với ông ấy thì tiền tài không thiếu đâu. Với cả cô có xem tin tức không? Con trai ông ấy cũng mất rồi, tuy nói có vẻ khó nghe, nhưng thiếu gì vụ mẹ sướng nhờ con."
"Hèn chi có nhiều người ôm mộng hão huyền, cơ mà người giàu không có ngốc, đâu có dễ vậy."
"Xem vận may thôi."
Phùng Dao nghe thấy mấy câu tán dóc về ba chồng, đầu óc chớm say bỗng tỉnh táo hơn, không muốn bị phát hiện bèn nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Cô đi xuống cầu thang lại gặp phải cái tên Hoàng Thịnh kia, gã đàn ông hơi béo nhìn thấy cô thì mừng rỡ, bước lên bậc thang: "Cô Phùng cũng đến thành phố H à, dạo này có khỏe không? Có nể mặt cùng xuống dưới uống rượu không? Tôi mời."
Phùng Dao nhìn thấy bộ dạng dê xồm của gã là phiền, cũng không biết sao lại oan gia ngõ hẹp thế này, ở đây mà cũng đụng mặt gã.
Cô lạnh lùng nói: "Trước khi gặp Hoàng tổng thì rất khỏe, rượu thì khỏi đi, cho qua đi."
Hoàng Thịnh vẫn cười: "Cô Phùng nói chuyện vẫn rất thẳng thắn, vậy chúng ta trò chuyện một chút, bàn về công việc nhé?"
"Hôm nay mệt quá rồi, để bữa khác đi." Nói xong bèn đi xuống, lúc cô đẩy Hoàng Thịnh ra, gã lại túm lấy cánh tay cô: "Nào, đợi đã."
Phùng Dao bực bội, giày cao gót nhấc lên đá chân hắn một phát, gã bị đau liền buông cô ra, còn định nói gì đó thì dưới lầu lại vang lên giọng nói trầm thấp.
"Dao Dao, lại đây."
Cúi đầu nhìn xuống, không biết Phàn Tín đã ra khỏi quán bar từ khi nào, đang đứng ở sảnh tầng 1, bên cạnh còn có trợ lý và Tống Thành. Hắn cau mày nhìn về phía này.
Cô đi xuống, đứng bên cạnh hắn.
Hoàng Thịnh đương nhiên cũng biết Phàn thị, gã ngừng động tác xoa chân, lập tức đi xuống ân cần nói: "Chào Phàn tổng, tôi là..."
Lời còn chưa nói xong, Phàn Tín liếc hắn một cái, thái độ quyết liệt, nhấc chân rời đi.
Hoàng Thịnh đuổi theo ra ngoài thì cả đám người đã lên xe đi rồi. Có người đi ngang qua chú ý đến, gã hơi mất mặt, lại thầm hối hận. Tuy hắn biết Phùng Dao là con dâu Phàn Tín, nhưng chồng cô mất đã lâu, mà gã cũng không thấy hai người này xuất hiện cùng nhau bao giờ, còn tưởng quan hệ ba chồng và con dâu không tốt.
Không ngờ hóa ra hai người lại thân thiết như vậy, Phàn Tín rõ ràng là vì con dâu mà tỏ thái độ với gã, khiến gã mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.