[Cao H] Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe
Chương 38: Một Con Thỏ Trắng Đang Sợ Hãi
3S
14/01/2024
"Đủ rồi."
Khúc Dật Chi khàn giọng gầm nhẹ, khiến Hải Uyển Uyển giật mình. Cô không hiểu tình hình, vội vàng buông cây gậy của anh ra.
Hải Uyển Uyển yếu ớt nói: "Tay của em có phải không được không, hay là thử cái này."
Cô run rẩy nâng hai vú lên, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, cầm cà rốt cho con sói lớn xấu xa ăn.
Cổ họng Khúc Dật Chi thắt lại, anh không thể bị cô tra tấn như thế này nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh có lẽ sẽ nghẹn chết mất. Tốt hơn hết, anh vẫn nên bắn ra trước, rồi mới nghĩ đến những việc sau này.
Vì vậy, mặc kệ tất cả, anh dùng cả hai tay ôm lấy Hải Uyển Uyển, quay lưng cô về phía anh, sau đó dùng bàn tay to của anh nắm lại bàn tay cô, cầm dương vật của anh, di chuyển nhanh chóng.
Tay kia xoa nắn cặρ vú của cô, bàn tay to lớn cầm cặρ vú giống như bóng nước, bóp thành nhiều hình dạng khác nhau, khiến cho người phụ nữ trong lòng anh yêu kiều rên ɾỉ.
Bàn tay cầm gậy thịt chuyển động nhanh đến mức gần như phát hỏa.
Hải Uyển Uyển bị anh nắm lấy, thụ động vuốt ve trên bề mặt nóng hổi của vật cứng. Một lúc lâu sau, cho đến khi cô tưởng tay mình sắp gãy, anh mới gầm gừ, dương vật áp vào eo cô, bắn ra ngoài.
Tay cô vẫn còn bị anh nắm lấy đặt trên cây gậy của anh. Cô có thể cảm thấy gân xanh dưới tay mình mình nảy nhanh lên.
Bàn tay ở trên vú cô từ từ dừng lại, Khúc Dật Chi đè cô lại gần mình hơn, vùi đầu vào dưới cổ cô, hôn mạnh, thấp giọng thở hổn hển, nhịp tim mạnh mẽ từ sau lưng cô truyền đến.
Hải Uyển Uyển cúi đầu nhìn xuống, thấy một chất lỏng giống như dải băng trắng gợn sóng trong nước, từ từ biến mất trong nước bọt của sữa tắm.
Một lúc lâu sau, nhịp tim của anh mới bình tĩnh trở lại, anh đứng lên từ trên mặt nước, ôm lấy cô.
Bọt nước ấm ấm phun xuống đổ lên hai người. Cô yếu ớt, khi anh đặt cô trên mặt đất trong phòng tắm, chân của cô mềm nhũn, chỉ có thể lại bám vào eo của anh, được anh rửa sạch bọt nước trên người, được anh bọc khăn tắm lên người, bế lên giường.
Trên giường vẫn còn ướt.
Hải Uyển Uyển ngoảnh mặt đi chỗ khác, dịch người ngồi vào chỗ khô ráo.
Khúc Dật Chi cười nhẹ, trải chiếc chăn bông lên trên để che đi những dấu vết lớn kia.
Anh mặc áo choàng tắm, lấy lọ thuốc ra, bôi thuốc lên tất cả những vết bầm tím có thể nhìn thấy trên người cô, cuối cùng vẫn không quên cái lỗ nhỏ sưng đỏ của cô. Anh bóp thuốc nhét vào trong, từ từ xoa nắn, bôi thuốc lên toàn bộ vách tường bên trong.
Khúc Dật Chi mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên tóc có những giọt nước mát lạnh, động tác trên tay anh rất kiềm chế, không hề mang theo chút du͙c vọng sắc tình nào, lại trở thành một Khúc Dật Chi bình tĩnh, trăng thanh gió mát.
Hải Uyển Uyển đã không còn chảy nước nữa, thuốc bôi vào bên trong thấm rất nhanh. Cảm giác mát lạnh nhanh chóng tỏa khắp lỗ nhỏ. Thuốc mỡ này đúng là thuốc tốt, khi thoa lên da không hề bị bết dính, vẫn luôn rất sảng khoái.
Bôi thuốc một lúc lâu, thế mà bôi xong một lọ thuốc.
Hải Uyển Uyển như một con rối, để anh bôi thuốc, mặc áo choàng tắm, sau đó ôm cô lên ghế sô pha.
"Đói bụng không?"
Khúc Dật Chi cầm điện thoại cố định trong phòng quay đầu hỏi cô, buổi chiều họp xong, giáo sư sắp xếp mọi người đi ăn tối. Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi, anh bây giờ cảm thấy đói bụng. Anh tin rằng cô cũng đói.
Người phụ nữ trên ghế sô pha rõ ràng vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng, ngây ngốc.
"Cuối cùng vẫn là anh tự mình bắn ra." Cô định dùng miệng, thế nhưng anh lại tự dùng tay bắn ra.
Cô không biết nên vui hay nên buồn.
Ngốc nghếch, rất đáng yêu, Khúc Dật Chi nói thầm trong lòng.
Khúc Dật Chi khàn giọng gầm nhẹ, khiến Hải Uyển Uyển giật mình. Cô không hiểu tình hình, vội vàng buông cây gậy của anh ra.
Hải Uyển Uyển yếu ớt nói: "Tay của em có phải không được không, hay là thử cái này."
Cô run rẩy nâng hai vú lên, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, cầm cà rốt cho con sói lớn xấu xa ăn.
Cổ họng Khúc Dật Chi thắt lại, anh không thể bị cô tra tấn như thế này nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh có lẽ sẽ nghẹn chết mất. Tốt hơn hết, anh vẫn nên bắn ra trước, rồi mới nghĩ đến những việc sau này.
Vì vậy, mặc kệ tất cả, anh dùng cả hai tay ôm lấy Hải Uyển Uyển, quay lưng cô về phía anh, sau đó dùng bàn tay to của anh nắm lại bàn tay cô, cầm dương vật của anh, di chuyển nhanh chóng.
Tay kia xoa nắn cặρ vú của cô, bàn tay to lớn cầm cặρ vú giống như bóng nước, bóp thành nhiều hình dạng khác nhau, khiến cho người phụ nữ trong lòng anh yêu kiều rên ɾỉ.
Bàn tay cầm gậy thịt chuyển động nhanh đến mức gần như phát hỏa.
Hải Uyển Uyển bị anh nắm lấy, thụ động vuốt ve trên bề mặt nóng hổi của vật cứng. Một lúc lâu sau, cho đến khi cô tưởng tay mình sắp gãy, anh mới gầm gừ, dương vật áp vào eo cô, bắn ra ngoài.
Tay cô vẫn còn bị anh nắm lấy đặt trên cây gậy của anh. Cô có thể cảm thấy gân xanh dưới tay mình mình nảy nhanh lên.
Bàn tay ở trên vú cô từ từ dừng lại, Khúc Dật Chi đè cô lại gần mình hơn, vùi đầu vào dưới cổ cô, hôn mạnh, thấp giọng thở hổn hển, nhịp tim mạnh mẽ từ sau lưng cô truyền đến.
Hải Uyển Uyển cúi đầu nhìn xuống, thấy một chất lỏng giống như dải băng trắng gợn sóng trong nước, từ từ biến mất trong nước bọt của sữa tắm.
Một lúc lâu sau, nhịp tim của anh mới bình tĩnh trở lại, anh đứng lên từ trên mặt nước, ôm lấy cô.
Bọt nước ấm ấm phun xuống đổ lên hai người. Cô yếu ớt, khi anh đặt cô trên mặt đất trong phòng tắm, chân của cô mềm nhũn, chỉ có thể lại bám vào eo của anh, được anh rửa sạch bọt nước trên người, được anh bọc khăn tắm lên người, bế lên giường.
Trên giường vẫn còn ướt.
Hải Uyển Uyển ngoảnh mặt đi chỗ khác, dịch người ngồi vào chỗ khô ráo.
Khúc Dật Chi cười nhẹ, trải chiếc chăn bông lên trên để che đi những dấu vết lớn kia.
Anh mặc áo choàng tắm, lấy lọ thuốc ra, bôi thuốc lên tất cả những vết bầm tím có thể nhìn thấy trên người cô, cuối cùng vẫn không quên cái lỗ nhỏ sưng đỏ của cô. Anh bóp thuốc nhét vào trong, từ từ xoa nắn, bôi thuốc lên toàn bộ vách tường bên trong.
Khúc Dật Chi mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên tóc có những giọt nước mát lạnh, động tác trên tay anh rất kiềm chế, không hề mang theo chút du͙c vọng sắc tình nào, lại trở thành một Khúc Dật Chi bình tĩnh, trăng thanh gió mát.
Hải Uyển Uyển đã không còn chảy nước nữa, thuốc bôi vào bên trong thấm rất nhanh. Cảm giác mát lạnh nhanh chóng tỏa khắp lỗ nhỏ. Thuốc mỡ này đúng là thuốc tốt, khi thoa lên da không hề bị bết dính, vẫn luôn rất sảng khoái.
Bôi thuốc một lúc lâu, thế mà bôi xong một lọ thuốc.
Hải Uyển Uyển như một con rối, để anh bôi thuốc, mặc áo choàng tắm, sau đó ôm cô lên ghế sô pha.
"Đói bụng không?"
Khúc Dật Chi cầm điện thoại cố định trong phòng quay đầu hỏi cô, buổi chiều họp xong, giáo sư sắp xếp mọi người đi ăn tối. Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi, anh bây giờ cảm thấy đói bụng. Anh tin rằng cô cũng đói.
Người phụ nữ trên ghế sô pha rõ ràng vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng, ngây ngốc.
"Cuối cùng vẫn là anh tự mình bắn ra." Cô định dùng miệng, thế nhưng anh lại tự dùng tay bắn ra.
Cô không biết nên vui hay nên buồn.
Ngốc nghếch, rất đáng yêu, Khúc Dật Chi nói thầm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.