[Cao H] Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe
Chương 17: Trợ Lý
3S
14/01/2024
Tô Mật vỗ nhẹ vào lưng cô: "Hmm, có lẽ người này chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu, gặp anh ta sẽ gặp chuyện không tốt. Đừng nhắc đến anh ta nữa, cậu xem cậu nhắc đến anh ta còn suýt thì bị nghẹn kìa.”
Cô thay đổi chủ đề: "Tớ vừa xem trên nhóm lớp, thông báo tuyển trợ lý của phòng thí nghiệm hóa học đã được dán lên rồi, vậy cậu còn định đi ứng tuyển trợ lý nữa không?"
Hải Uyển Uyển lại suýt thì nghẹn lần nữa.
"Quên đi, tớ không đăng ký đâu."
"Tiếc quá, năm nay có 5 suất thôi. Đây là lần đầu tiên phòng thí nghiệm hóa học tuyển nhiều người như vậy. Có thể vào phòng thí nghiệm hóa học là niềm mơ ước của bao người." Tô Mật tiếc hận.
"Vậy thì cậu có muốn đăng ký không?" Hải Uyển Uyển hỏi Tô Mật.
"Tớ cũng không đăng ký đâu. Thời gian vẽ tranh tớ còn không có, làm sao có thể làm trợ lý cho người khác được."
Chuyện này Hải Uyển Uyển cũng đã biết rồi. Tô Mật hiện là một họa sĩ bán thời gian. Cô vẽ kiểu truyện thiếu nữ lãng mạn, có một số bộ truyện tranh của Tô Mật đã được phát hành trên mạng.
Chị em tốt thích vẽ tranh, chọn chuyên ngành hóa học hoàn toàn bởi vì chuyên ngành hóa học là chuyên ngành chủ đạo của đại học A, bố mẹ có thể yên tâm không quan tâm đến việc vẽ tranh của cô bạn nữa.
Hải Uyển Uyển thở dài, thật ra cô vẫn rất muốn đến phòng thí nghiệm.
Cô không giống như Tô Mật không có hứng thú với môn hóa học. Khi đó, cô chọn khoa hóa học một mặt vì Khúc Dật Chi, mặt khác, cô vẫn rất thích môn học này.
Hải Uyển Uyển tự an ủi mình.
Quên đi, cùng lắm thì sang năm, có lẽ lúc đó Khúc Dật Chi đã quên mất chuyện này, mà cô có lẽ cũng có thể buông xuống rồi.
Một tháng sau.
Ông trời dường như đang muốn trêu đùa.
Khi danh sách trợ lý được công bố, cô đã có tên trong danh sách.
Hải Uyển Uyển dùng chuột bấm vào trang web, xem đi xem lại cả chục lần, xác nhận có tên Hải Uyển Uyển trong danh sách năm người.
Cô hỏi Tô Mật: "Mật Nhi, chúng ta có học sinh mới nào khác tên là Hải Uyển Uyển không?"
Hoàn toàn không có, chỉ có một người duy nhất trong trường tên là Hải Uyển Uyển.
"Nhưng mà, tớ có đăng ký đâu, tại sao tớ lại được nhận vậy?"
Đúng lúc này, điện thoại của Hải Uyển Uyển vang lên, đó là Thường Hải, lớp trưởng của lớp cô.
Cậu ta gọi điện nói với Hải Uyển Uyển, khi nộp bản đăng ký thì phát hiện cô chưa nộp, cậu ta sợ cô quên giờ nộp bản đăng ký, cậu ta muốn tạo bất ngờ cho cô nên đã bí mật đăng ký giúp cô.
Bởi vì trước đó
Nhưng không sao cả, cả cậu ta và Hải Uyển Uyển đều trúng tuyển, nên cậu ta nhanh chóng muốn báo tin vui này cho cô.
Dáng vẻ giống như đang muốn tranh công vậy, giọng điệu lộ rõ vẻ: Có phải bất ngờ lắm không, có phải vui vẻ lắm không, chuyện này tôi làm có tốt không, mau khen ngợi tôi đi.
Thấy cậu ta phấn khích như thế, Hải Uyển Uyển thật sự không đành lòng đả kích cậu ta nói mình vốn không muốn đăng ký.
Chuyện đến đâu hay tới đó vậy, cô chỉ lạnh nhạt nói cảm ơn rồi ngắt điện thoại.
Chỉ là sau này nhớ lại, cùng nhau trúng tuyển là chuyện quỷ quái gì vậy, lời này vì sao nghe có vẻ kỳ lạ vậy?
Tô Mật an ủi cô, nếu không thì nói với phòng thí nghiệm cô sẽ không đi.
Trên mặt Hải Uyển Uyển lộ ra vẻ bình tĩnh: "Nếu đã như vậy, là ý trời muốn tớ vào phòng thí nghiệm, đi thì đi."
Hơn nữa cô đã trốn tránh Khúc Dật Chi một tháng rồi.
Trong trường đại học A khổng lồ như vậy, có ba đến bốn sân thể thao, mười đến hai mươi căng tin, ba mươi bốn tòa nhà dạy học, hàng chục nghìn chỗ ngồi trong phòng học, thậm chí còn có cả ba thư viện.
Người ta thường nói rất khó để tình cờ gặp một ai đó.
Nhưng nếu muốn trốn tránh ai đó, lại vô cùng dễ dàng.
Không chạy bộ buổi sáng, sẽ không thể tình cờ gặp anh khi kéo cờ.
Không tham gia hội nghị của toàn khoa sẽ không gặp anh.
Không ăn ở nhà ăn gần phòng thí nghiệm và tòa nhà giảng dạy của khoa hóa học, cũng sẽ không gặp anh trong nhà ăn.
...
Một tháng, cô thật sự không hề gặp anh một lần nào.
Trời không sập.
Trái đất vẫn quay.
Những gì đã xảy ra ngày hôm đó giống như một giấc mơ.
Sự thay đổi duy nhất là cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Thói quen chạy bộ vào buổi sáng bị gián đoạn, thậm chí cô còn phải đi đường vòng rất xa để đến nhà ăn.
Hải Uyển Uyển phẫn nộ than thở với Tô Mật: "Cậu nói xem tớ trốn tránh vất vả như vậy, dựa vào gì Khúc Dật Chi nói tìm trợ lý thì sẽ tìm trợ lý, còn tuyển hẳn 5 người nữa, sao anh ấy có thể tiêu sái như vậy. "
Tô Mật: "Đúng vậy, quá đau khổ!"
"Tớ đã quyết định rồi, tớ muốn là chính mình, quang minh chính đại đối mặt với anh ấy."
Hải Uyển Uyển nắm chặt tay, hét lên khẩu hiệu: "Không cần phải sợ bất cứ khó khăn nào chúng ta gặp phải, hãy mỉm cười đối mặt với nó."
Cách tốt nhất để loại bỏ nỗi sợ hãi là đối mặt với nó. Kiên trì mới là chiến thắng.
"Cố lên, cố lên nào! "
Tô Mật muốn phá lên cười: "Khúc Dật Chi dù có bủn xỉn và keo kiệt thì có sao đâu, chỉ cần anh ta đúng hạn trả cậu lương trợ lý là được, tại sao chúng ta phải tránh phòng thí nghiệm chứ."
...
"Nếu anh ta tức giận hay nổi giận với cậu, cậu đừng có nhân nhịn nữa, tớ sẽ đăng lên trên diễn đàn mắng chết anh ta."
...
Hải Uyển Uyển có chút chột dạ.
Cô thay đổi chủ đề: "Tớ vừa xem trên nhóm lớp, thông báo tuyển trợ lý của phòng thí nghiệm hóa học đã được dán lên rồi, vậy cậu còn định đi ứng tuyển trợ lý nữa không?"
Hải Uyển Uyển lại suýt thì nghẹn lần nữa.
"Quên đi, tớ không đăng ký đâu."
"Tiếc quá, năm nay có 5 suất thôi. Đây là lần đầu tiên phòng thí nghiệm hóa học tuyển nhiều người như vậy. Có thể vào phòng thí nghiệm hóa học là niềm mơ ước của bao người." Tô Mật tiếc hận.
"Vậy thì cậu có muốn đăng ký không?" Hải Uyển Uyển hỏi Tô Mật.
"Tớ cũng không đăng ký đâu. Thời gian vẽ tranh tớ còn không có, làm sao có thể làm trợ lý cho người khác được."
Chuyện này Hải Uyển Uyển cũng đã biết rồi. Tô Mật hiện là một họa sĩ bán thời gian. Cô vẽ kiểu truyện thiếu nữ lãng mạn, có một số bộ truyện tranh của Tô Mật đã được phát hành trên mạng.
Chị em tốt thích vẽ tranh, chọn chuyên ngành hóa học hoàn toàn bởi vì chuyên ngành hóa học là chuyên ngành chủ đạo của đại học A, bố mẹ có thể yên tâm không quan tâm đến việc vẽ tranh của cô bạn nữa.
Hải Uyển Uyển thở dài, thật ra cô vẫn rất muốn đến phòng thí nghiệm.
Cô không giống như Tô Mật không có hứng thú với môn hóa học. Khi đó, cô chọn khoa hóa học một mặt vì Khúc Dật Chi, mặt khác, cô vẫn rất thích môn học này.
Hải Uyển Uyển tự an ủi mình.
Quên đi, cùng lắm thì sang năm, có lẽ lúc đó Khúc Dật Chi đã quên mất chuyện này, mà cô có lẽ cũng có thể buông xuống rồi.
Một tháng sau.
Ông trời dường như đang muốn trêu đùa.
Khi danh sách trợ lý được công bố, cô đã có tên trong danh sách.
Hải Uyển Uyển dùng chuột bấm vào trang web, xem đi xem lại cả chục lần, xác nhận có tên Hải Uyển Uyển trong danh sách năm người.
Cô hỏi Tô Mật: "Mật Nhi, chúng ta có học sinh mới nào khác tên là Hải Uyển Uyển không?"
Hoàn toàn không có, chỉ có một người duy nhất trong trường tên là Hải Uyển Uyển.
"Nhưng mà, tớ có đăng ký đâu, tại sao tớ lại được nhận vậy?"
Đúng lúc này, điện thoại của Hải Uyển Uyển vang lên, đó là Thường Hải, lớp trưởng của lớp cô.
Cậu ta gọi điện nói với Hải Uyển Uyển, khi nộp bản đăng ký thì phát hiện cô chưa nộp, cậu ta sợ cô quên giờ nộp bản đăng ký, cậu ta muốn tạo bất ngờ cho cô nên đã bí mật đăng ký giúp cô.
Bởi vì trước đó
Nhưng không sao cả, cả cậu ta và Hải Uyển Uyển đều trúng tuyển, nên cậu ta nhanh chóng muốn báo tin vui này cho cô.
Dáng vẻ giống như đang muốn tranh công vậy, giọng điệu lộ rõ vẻ: Có phải bất ngờ lắm không, có phải vui vẻ lắm không, chuyện này tôi làm có tốt không, mau khen ngợi tôi đi.
Thấy cậu ta phấn khích như thế, Hải Uyển Uyển thật sự không đành lòng đả kích cậu ta nói mình vốn không muốn đăng ký.
Chuyện đến đâu hay tới đó vậy, cô chỉ lạnh nhạt nói cảm ơn rồi ngắt điện thoại.
Chỉ là sau này nhớ lại, cùng nhau trúng tuyển là chuyện quỷ quái gì vậy, lời này vì sao nghe có vẻ kỳ lạ vậy?
Tô Mật an ủi cô, nếu không thì nói với phòng thí nghiệm cô sẽ không đi.
Trên mặt Hải Uyển Uyển lộ ra vẻ bình tĩnh: "Nếu đã như vậy, là ý trời muốn tớ vào phòng thí nghiệm, đi thì đi."
Hơn nữa cô đã trốn tránh Khúc Dật Chi một tháng rồi.
Trong trường đại học A khổng lồ như vậy, có ba đến bốn sân thể thao, mười đến hai mươi căng tin, ba mươi bốn tòa nhà dạy học, hàng chục nghìn chỗ ngồi trong phòng học, thậm chí còn có cả ba thư viện.
Người ta thường nói rất khó để tình cờ gặp một ai đó.
Nhưng nếu muốn trốn tránh ai đó, lại vô cùng dễ dàng.
Không chạy bộ buổi sáng, sẽ không thể tình cờ gặp anh khi kéo cờ.
Không tham gia hội nghị của toàn khoa sẽ không gặp anh.
Không ăn ở nhà ăn gần phòng thí nghiệm và tòa nhà giảng dạy của khoa hóa học, cũng sẽ không gặp anh trong nhà ăn.
...
Một tháng, cô thật sự không hề gặp anh một lần nào.
Trời không sập.
Trái đất vẫn quay.
Những gì đã xảy ra ngày hôm đó giống như một giấc mơ.
Sự thay đổi duy nhất là cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Thói quen chạy bộ vào buổi sáng bị gián đoạn, thậm chí cô còn phải đi đường vòng rất xa để đến nhà ăn.
Hải Uyển Uyển phẫn nộ than thở với Tô Mật: "Cậu nói xem tớ trốn tránh vất vả như vậy, dựa vào gì Khúc Dật Chi nói tìm trợ lý thì sẽ tìm trợ lý, còn tuyển hẳn 5 người nữa, sao anh ấy có thể tiêu sái như vậy. "
Tô Mật: "Đúng vậy, quá đau khổ!"
"Tớ đã quyết định rồi, tớ muốn là chính mình, quang minh chính đại đối mặt với anh ấy."
Hải Uyển Uyển nắm chặt tay, hét lên khẩu hiệu: "Không cần phải sợ bất cứ khó khăn nào chúng ta gặp phải, hãy mỉm cười đối mặt với nó."
Cách tốt nhất để loại bỏ nỗi sợ hãi là đối mặt với nó. Kiên trì mới là chiến thắng.
"Cố lên, cố lên nào! "
Tô Mật muốn phá lên cười: "Khúc Dật Chi dù có bủn xỉn và keo kiệt thì có sao đâu, chỉ cần anh ta đúng hạn trả cậu lương trợ lý là được, tại sao chúng ta phải tránh phòng thí nghiệm chứ."
...
"Nếu anh ta tức giận hay nổi giận với cậu, cậu đừng có nhân nhịn nữa, tớ sẽ đăng lên trên diễn đàn mắng chết anh ta."
...
Hải Uyển Uyển có chút chột dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.