Chương 4: Bảo Bối, Ba Ba Yêu Con!
Hạ Đa
20/07/2023
Trong bữa tiệc có người bắt đầu trêu chọc ba ba, nói: “Lão Lâm, cô công chúa nhà ông trông chẳng giống ông chút nào. Ông xem ông đi, một lão già quê mùa thô kệch, mà con gái lại xinh xắn như búp bê sứ.”
Ba ba cười haha hai tiếng, cầm chén rượu lên uống hai ngụm, rồi mới nói: “May mà Vãn Vãn không giống tôi, con gái phải yêu kiều non nớt một chút mới đáng yêu.”
“Nghe nói Vãn Vãn học mỹ thuật đúng không? Mỹ thuật là nghề tốt đấy, có chuyên môn nghệ thuật, về sau trở thành một họa sĩ nổi tiếng!”
Ba ba hỏi bọn họ: “Gần đây có nơi nào cảnh đẹp hay điểm tham quan nào không? Lần này Vãn Vãn tới đây để vẽ vật thực, tôi muốn đưa con bé đi một chút.”
Một người phụ nữ ngoài 30 tuổi duy nhất trên bàn ăn, cười nói: “Nơi này thứ khác không có, nhưng phong cảnh lại có nhiều nhất, ngay sau núi có mấy chỗ. Nhưng nếu nói đến đẹp nhất thì phải nói đến núi Ngưu Giác.”
“Núi Ngưu Giác là ngọn núi cao nhất ở xung quanh đây, nếu leo lên đỉnh núi, tầm mắt có thể bao quát hết non sông.”
Mọi người 'ngươi một lời, ta một câu' mà bắt đầu cho ba ba chủ ý, ba ba cũng rất coi trọng, đều nhất nhất nhớ kỹ.
Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, rượu cũng uống nhiều thêm mấy chén. Chờ khi tiệc tan, ba ba đi trên đường, bước chân có chút xiêu vẹo, có mấy người muốn giúp đỡ dìu anh về hậu viện, lại bị ba ba cự tuyệt, rầm rì nói không say.
“Không cần…… Không cần đỡ, tôi có thể tự đi được, tôi chính là cao hứng, đại bảo bối của tôi từ xa bay tới thăm tôi, tôi thật sự rất cao hứng.”
Anh vừa nói vừa đi trở về, Vãn Vãn đi theo bên cạnh ba ba, thỉnh thoảng dìu anh một chút, miễn cho anh không cẩn thận ngã vào bồn hoa ven đường. Cuối cùng thấy anh thật sự đi không ổn, bèn dứt khoát nâng một cánh tay anh lên để anh vòng qua vai mình, dựa vào người cô tiếp tục đi về phía trước.
“Ba ba, con biết người vui vẻ, nhưng ba uống nhiều quá, uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sau này nên uống ít lại.” Vãn Vãn khuyên anh, bất quá cô đoán ba ba lúc này sẽ nghe không vào.
Khi hai người vừa bước vào tiểu viện, ba ba đột nhiên dừng lại bước chân, anh cúi đầu nhìn Vãn Vãn trong khuỷu tay, nghi ngờ hỏi: “Vãn Vãn?”
“Vâng? Sao vậy ạ?”
Ba ba hỏi: “Con sao lại ở đây?”
Đúng là uống đến hồ đồ rồi, Vãn Vãn cười: “Hôm nay con mới tới đây nha.”
Ba ba ngơ ngác nhìn cô một hồi, bỗng nhiên khom lưng cúi đầu áp sát lại, ở trên má Vãn Vãn hôn một cái thật vang dội, khàn giọng nói: “Bảo bối, ba ba yêu con.”
Ngày hôm sau, Vãn Vãn thức dậy rất sớm, cô cũng không đánh thức ba ba, mà tự mình đeo dụng cụ vẽ tranh đi ra ngoài. cô muốn đi dạo đến làng gần đó, tìm một nơi phong cảnh để vẽ vật thực. Ngôi làng dưới chân núi vẫn còn lưu giữ một ít phong tục cổ xưa, hòa quyện với thiên nhiên làm cho người ta nhìn đến mê muội.
Cũng không biết đã đi bao xa, cuối cùng cô dừng chân bên một sườn núi nhỏ. Nhìn ngôi làng dưới trời xanh mây trắng ở phía xa, Vãn Vãn dựng giá, bắt đầu nâng bút vẽ. Lúc cô vẽ tranh luôn chuyên chú, rất nhanh liền trầm mê trong đó quên cả thời gian.
Không biết qua bao lâu, một trận vó ngựa ‘lộc cộc’ truyền tới, thu hút sự chú ý của Vãn Vãn. cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ba ba cao lớn soái khí đang cưỡi một con ngựa trắng chạy đến phía cô. Đôi mắt Vãn Vãn lập tức sáng lên, vui vẻ vẫy tay với người đàn ông, nói: “Ba ba, không ngờ người lại có cả ngựa!”
Lâm Triều Sinh điều khiển con ngựa hướng cô đi tới, chờ đến khi tới gần, anh soái khí xoay người xuống ngựa, có chút sốt ruột nói: “Sao con lại tự mình ra ngoài? Ba tìm khắp nơi đều không thấy con đâu.”
Vãn Vãn nói: “Con ra ngoài vẽ vật thực nha, con đã gửi tin nanh cho ba rồi mà, ba không thấy sao?”
Khi Lâm Triều Sinh tỉnh lại, không thấy con gái bảo bối đâu, nhất thời hoảng sợ, căn bản không có tâm trí xem điện thoại. Anh gãi đầu, có chút xấu hổ hỏi cô: “Con vẽ tranh xong chưa? Thời gian không còn sớm nữa, trở về ăn sáng thôi, sau đó ba dẫn con xuống thành phố đi dạo, mua vài thứ cần thiết cho chuyến dã ngoại.”
“Ba ba muốn dẫn con đi ra ngoài chơi sao?”
“Ừm, dẫn con đi đến nơi có phong cảnh đẹp hơn, chẳng phải con muốn vẽ tranh sao?”
“Tuyệt quá!” Vãn Vãn hét lên sung sướng: “Vậy chúng ta mau trở về thôi, ba ba, con cũng muốn cưỡi ngựa!”
“Được.”
Ba ba cười haha hai tiếng, cầm chén rượu lên uống hai ngụm, rồi mới nói: “May mà Vãn Vãn không giống tôi, con gái phải yêu kiều non nớt một chút mới đáng yêu.”
“Nghe nói Vãn Vãn học mỹ thuật đúng không? Mỹ thuật là nghề tốt đấy, có chuyên môn nghệ thuật, về sau trở thành một họa sĩ nổi tiếng!”
Ba ba hỏi bọn họ: “Gần đây có nơi nào cảnh đẹp hay điểm tham quan nào không? Lần này Vãn Vãn tới đây để vẽ vật thực, tôi muốn đưa con bé đi một chút.”
Một người phụ nữ ngoài 30 tuổi duy nhất trên bàn ăn, cười nói: “Nơi này thứ khác không có, nhưng phong cảnh lại có nhiều nhất, ngay sau núi có mấy chỗ. Nhưng nếu nói đến đẹp nhất thì phải nói đến núi Ngưu Giác.”
“Núi Ngưu Giác là ngọn núi cao nhất ở xung quanh đây, nếu leo lên đỉnh núi, tầm mắt có thể bao quát hết non sông.”
Mọi người 'ngươi một lời, ta một câu' mà bắt đầu cho ba ba chủ ý, ba ba cũng rất coi trọng, đều nhất nhất nhớ kỹ.
Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, rượu cũng uống nhiều thêm mấy chén. Chờ khi tiệc tan, ba ba đi trên đường, bước chân có chút xiêu vẹo, có mấy người muốn giúp đỡ dìu anh về hậu viện, lại bị ba ba cự tuyệt, rầm rì nói không say.
“Không cần…… Không cần đỡ, tôi có thể tự đi được, tôi chính là cao hứng, đại bảo bối của tôi từ xa bay tới thăm tôi, tôi thật sự rất cao hứng.”
Anh vừa nói vừa đi trở về, Vãn Vãn đi theo bên cạnh ba ba, thỉnh thoảng dìu anh một chút, miễn cho anh không cẩn thận ngã vào bồn hoa ven đường. Cuối cùng thấy anh thật sự đi không ổn, bèn dứt khoát nâng một cánh tay anh lên để anh vòng qua vai mình, dựa vào người cô tiếp tục đi về phía trước.
“Ba ba, con biết người vui vẻ, nhưng ba uống nhiều quá, uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sau này nên uống ít lại.” Vãn Vãn khuyên anh, bất quá cô đoán ba ba lúc này sẽ nghe không vào.
Khi hai người vừa bước vào tiểu viện, ba ba đột nhiên dừng lại bước chân, anh cúi đầu nhìn Vãn Vãn trong khuỷu tay, nghi ngờ hỏi: “Vãn Vãn?”
“Vâng? Sao vậy ạ?”
Ba ba hỏi: “Con sao lại ở đây?”
Đúng là uống đến hồ đồ rồi, Vãn Vãn cười: “Hôm nay con mới tới đây nha.”
Ba ba ngơ ngác nhìn cô một hồi, bỗng nhiên khom lưng cúi đầu áp sát lại, ở trên má Vãn Vãn hôn một cái thật vang dội, khàn giọng nói: “Bảo bối, ba ba yêu con.”
Ngày hôm sau, Vãn Vãn thức dậy rất sớm, cô cũng không đánh thức ba ba, mà tự mình đeo dụng cụ vẽ tranh đi ra ngoài. cô muốn đi dạo đến làng gần đó, tìm một nơi phong cảnh để vẽ vật thực. Ngôi làng dưới chân núi vẫn còn lưu giữ một ít phong tục cổ xưa, hòa quyện với thiên nhiên làm cho người ta nhìn đến mê muội.
Cũng không biết đã đi bao xa, cuối cùng cô dừng chân bên một sườn núi nhỏ. Nhìn ngôi làng dưới trời xanh mây trắng ở phía xa, Vãn Vãn dựng giá, bắt đầu nâng bút vẽ. Lúc cô vẽ tranh luôn chuyên chú, rất nhanh liền trầm mê trong đó quên cả thời gian.
Không biết qua bao lâu, một trận vó ngựa ‘lộc cộc’ truyền tới, thu hút sự chú ý của Vãn Vãn. cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ba ba cao lớn soái khí đang cưỡi một con ngựa trắng chạy đến phía cô. Đôi mắt Vãn Vãn lập tức sáng lên, vui vẻ vẫy tay với người đàn ông, nói: “Ba ba, không ngờ người lại có cả ngựa!”
Lâm Triều Sinh điều khiển con ngựa hướng cô đi tới, chờ đến khi tới gần, anh soái khí xoay người xuống ngựa, có chút sốt ruột nói: “Sao con lại tự mình ra ngoài? Ba tìm khắp nơi đều không thấy con đâu.”
Vãn Vãn nói: “Con ra ngoài vẽ vật thực nha, con đã gửi tin nanh cho ba rồi mà, ba không thấy sao?”
Khi Lâm Triều Sinh tỉnh lại, không thấy con gái bảo bối đâu, nhất thời hoảng sợ, căn bản không có tâm trí xem điện thoại. Anh gãi đầu, có chút xấu hổ hỏi cô: “Con vẽ tranh xong chưa? Thời gian không còn sớm nữa, trở về ăn sáng thôi, sau đó ba dẫn con xuống thành phố đi dạo, mua vài thứ cần thiết cho chuyến dã ngoại.”
“Ba ba muốn dẫn con đi ra ngoài chơi sao?”
“Ừm, dẫn con đi đến nơi có phong cảnh đẹp hơn, chẳng phải con muốn vẽ tranh sao?”
“Tuyệt quá!” Vãn Vãn hét lên sung sướng: “Vậy chúng ta mau trở về thôi, ba ba, con cũng muốn cưỡi ngựa!”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.