Chương 48: Kẹt Lại Trong Núi
Hạ Đa
25/07/2023
Sau đó mẹ cũng không nói chuyện với ba ba mà cúp máy luôn.
“Mẹ có chuyện gì muốn nói với em nhỉ?” Vãn Vãn tò mò.
Lâm Triều Sinh vừa lái xe vừa cười lạnh một tiếng, nói: “Ai biết.”
Hai cha con đi đến một huyện gần công viên rừng nhất, ở lại một đêm, rồi sáng sớm hôm sau liền lái xe tiếp tục xuất phát.
Trước khi đi, Lâm Triều Sinh đã làm một kế hoạch du lịch chi tiết, biết phải đi đường nào, ngắm cảnh ở đâu, đến nơi nào đặt chân, tóm lại tất cả đều đã an bài xong.
“Khả năng chúng ta phải ở trong núi lại hai đêm, thì mới có thể đến ngọn núi sừng trâu nổi tiếng được.” Lâm Triều Sinh nói với Vãn Vãn.
Vãn Vãn gật đầu, cô hoàn toàn ỷ lại vào ba ba, anh mấy năm nay đều sống ở trên núi, nên rất quen thuộc với hoàn cảnh của núi sông, nghe lời anh đều chưa bao giờ là sai.
Không ngờ tới chính là bọn họ vừa mới đến công viên rừng quốc gia, liền gặp được một người quen, là người đang theo đuổi Vãn Vãn - Cố Hiên!
Lâm Triều Sinh nhìn thấy người này, phản ứng đầu tiên là: Tại sao thằng này cứ đeo bám dai dẳng thế nhỉ?
Kỳ thật nói Cố Hiên đeo bám dai dẳng cũng thật oan uổng cho cậu ta. Cậu ta căn bản không biết Vãn Vãn sẽ đến đây, có thể gặp được hoàn toàn là do trùng hợp.
Chiều hôm qua Cố Hiên đã đi vào núi một lần, mang theo cả hướng dẫn viên du lịch địa phương đến suối cầu vồng. Sau khi ở đó một buổi chiều, cảm thấy như vậy chưa đã, nên hôm nay lại tới nữa. Kết quả anh vừa đến nơi thì hướng dẫn viên mới thông báo hôm nay anh ta có việc nên không tới được.
Cố Hiên đang do dự giữa việc lên núi một mình hay thu dọn đồ đạc trở về, thì lại nhìn thấy Vãn Vãn.
Cậu ta cảm thấy đây quả thực chính là duyên phận trời ban, nếu không trời đất bao la như vậy, làm sao bọn họ có thể ngẫu nhiên gặp nhau đến tận hai lần?
Tuy nhiên, Lâm Triều Sinh lại cảm thấy hôm nay ra cửa chưa xem giờ tốt, nên vừa mới bước ra ngoài liền giẫm phải ‘cứt chó’!
“Hai người cho mình đi cùng với, mình lên một mình sợ lạc đường.” Cố Hiên năn nỉ Vãn Vãn một cách đáng thương.
Vãn Vãn quay đầu nhìn ba ba với ánh mắt cầu cứu, nhận thấy ánh mắt bất lực của con gái, Lâm Triều Sinh trợn mắt nói với Cố Hiên: “Cậu không thể đi cùng chúng tôi được, chúng tôi muốn đi núi sừng trâu, còn qua đêm ở trên núi.”
Cố Hiên rất kinh ngạc: “Hai người còn cắm trại sao?”
Vãn Vãn "ừm" một tiếng rồi nói: “Xin lỗi, cậu khả năng phải tự đi một mình rồi.”
Bị từ chối dứt khoát nhưng Cố Hiên vẫn không từ bỏ ý định, lại thay đổi chủ ý, nói: “Vậy mình đi cùng hai người một đoạn đường, đợi đến chỗ ngã rẽ thì chia ra.”
Lâm Triều Sinh có thể khẳng định bản thân thật sự rất không chào đón Cố Hiên, nhưng dù sao anh cũng có thân phận là trưởng bối, không thể vô cớ gây sự được, vì vậy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Tùy cậu.”
Thế là, vốn dĩ thế giới ngọt ngào của cha con hai người, đột nhiên biến thành bộ ba khó xử đi với nhau.
Khi bắt đầu vào núi, đường không khó đi, du khách cũng nhiều, nhưng càng lên cao, con đường càng quanh co, người đi lại cũng dần thưa thớt.
Lâm Triều Sinh đeo một balo lớn leo núi, một tay xách hai cái túi, tay còn lại nắm lấy tay Vãn Vãn, sợ cô mệt nên đi được một đoạn đường sẽ dừng chân nghỉ ngơi một lúc.
Tuy nhiên tên nam sinh Cố Hiên này, trông còn mệt mỏi hơn cả Vãn Vãn, chưa đi được bao lâu lại nói muốn nghỉ ngơi.
Lâm Triều Sinh xem đồng hồ, nói với Cố Hiên: “Với tốc độ này của cậu, chắc giữa trưa vẫn chưa đến được suối cầu vồng.”
Một con gà yếu ớt như vậy mà cũng đòi theo đuổi con gái của Lâm Triều Sinh anh, không những không có cửa, mà ngay cả cửa sổ cũng không có!
Nhưng trước yêu cầu mãnh liệt của Cố Hiên, ba người lại dừng chân nghỉ ngơi.
“Mẹ có chuyện gì muốn nói với em nhỉ?” Vãn Vãn tò mò.
Lâm Triều Sinh vừa lái xe vừa cười lạnh một tiếng, nói: “Ai biết.”
Hai cha con đi đến một huyện gần công viên rừng nhất, ở lại một đêm, rồi sáng sớm hôm sau liền lái xe tiếp tục xuất phát.
Trước khi đi, Lâm Triều Sinh đã làm một kế hoạch du lịch chi tiết, biết phải đi đường nào, ngắm cảnh ở đâu, đến nơi nào đặt chân, tóm lại tất cả đều đã an bài xong.
“Khả năng chúng ta phải ở trong núi lại hai đêm, thì mới có thể đến ngọn núi sừng trâu nổi tiếng được.” Lâm Triều Sinh nói với Vãn Vãn.
Vãn Vãn gật đầu, cô hoàn toàn ỷ lại vào ba ba, anh mấy năm nay đều sống ở trên núi, nên rất quen thuộc với hoàn cảnh của núi sông, nghe lời anh đều chưa bao giờ là sai.
Không ngờ tới chính là bọn họ vừa mới đến công viên rừng quốc gia, liền gặp được một người quen, là người đang theo đuổi Vãn Vãn - Cố Hiên!
Lâm Triều Sinh nhìn thấy người này, phản ứng đầu tiên là: Tại sao thằng này cứ đeo bám dai dẳng thế nhỉ?
Kỳ thật nói Cố Hiên đeo bám dai dẳng cũng thật oan uổng cho cậu ta. Cậu ta căn bản không biết Vãn Vãn sẽ đến đây, có thể gặp được hoàn toàn là do trùng hợp.
Chiều hôm qua Cố Hiên đã đi vào núi một lần, mang theo cả hướng dẫn viên du lịch địa phương đến suối cầu vồng. Sau khi ở đó một buổi chiều, cảm thấy như vậy chưa đã, nên hôm nay lại tới nữa. Kết quả anh vừa đến nơi thì hướng dẫn viên mới thông báo hôm nay anh ta có việc nên không tới được.
Cố Hiên đang do dự giữa việc lên núi một mình hay thu dọn đồ đạc trở về, thì lại nhìn thấy Vãn Vãn.
Cậu ta cảm thấy đây quả thực chính là duyên phận trời ban, nếu không trời đất bao la như vậy, làm sao bọn họ có thể ngẫu nhiên gặp nhau đến tận hai lần?
Tuy nhiên, Lâm Triều Sinh lại cảm thấy hôm nay ra cửa chưa xem giờ tốt, nên vừa mới bước ra ngoài liền giẫm phải ‘cứt chó’!
“Hai người cho mình đi cùng với, mình lên một mình sợ lạc đường.” Cố Hiên năn nỉ Vãn Vãn một cách đáng thương.
Vãn Vãn quay đầu nhìn ba ba với ánh mắt cầu cứu, nhận thấy ánh mắt bất lực của con gái, Lâm Triều Sinh trợn mắt nói với Cố Hiên: “Cậu không thể đi cùng chúng tôi được, chúng tôi muốn đi núi sừng trâu, còn qua đêm ở trên núi.”
Cố Hiên rất kinh ngạc: “Hai người còn cắm trại sao?”
Vãn Vãn "ừm" một tiếng rồi nói: “Xin lỗi, cậu khả năng phải tự đi một mình rồi.”
Bị từ chối dứt khoát nhưng Cố Hiên vẫn không từ bỏ ý định, lại thay đổi chủ ý, nói: “Vậy mình đi cùng hai người một đoạn đường, đợi đến chỗ ngã rẽ thì chia ra.”
Lâm Triều Sinh có thể khẳng định bản thân thật sự rất không chào đón Cố Hiên, nhưng dù sao anh cũng có thân phận là trưởng bối, không thể vô cớ gây sự được, vì vậy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Tùy cậu.”
Thế là, vốn dĩ thế giới ngọt ngào của cha con hai người, đột nhiên biến thành bộ ba khó xử đi với nhau.
Khi bắt đầu vào núi, đường không khó đi, du khách cũng nhiều, nhưng càng lên cao, con đường càng quanh co, người đi lại cũng dần thưa thớt.
Lâm Triều Sinh đeo một balo lớn leo núi, một tay xách hai cái túi, tay còn lại nắm lấy tay Vãn Vãn, sợ cô mệt nên đi được một đoạn đường sẽ dừng chân nghỉ ngơi một lúc.
Tuy nhiên tên nam sinh Cố Hiên này, trông còn mệt mỏi hơn cả Vãn Vãn, chưa đi được bao lâu lại nói muốn nghỉ ngơi.
Lâm Triều Sinh xem đồng hồ, nói với Cố Hiên: “Với tốc độ này của cậu, chắc giữa trưa vẫn chưa đến được suối cầu vồng.”
Một con gà yếu ớt như vậy mà cũng đòi theo đuổi con gái của Lâm Triều Sinh anh, không những không có cửa, mà ngay cả cửa sổ cũng không có!
Nhưng trước yêu cầu mãnh liệt của Cố Hiên, ba người lại dừng chân nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.