Chương 14: Phía Dưới Còn Đau Không?
Hạ Đa
25/07/2023
Lâm Triều Sinh thu ý cười, cúi người lại gần, nhỏ giọng hỏi cô: “Phía dưới còn đau không?”
Vãn Vãn mãi mới phản ứng được anh đang hỏi cái gì, mặt lập tức đỏ lên, giậm chân nói: “Chán ghét, tại sao ba lại hỏi cái này.”
“Ba đây không phải đang quan tâm đến con sao? Có đau không?”
“Không còn đau nữa.” Vãn Vãn che mặt nói.
Lâm Triều Sinh đè thấp thanh âm vài phần, khàn giọng hỏi: “Có phải không mặc quần lót không?”
Không biết vì cái gì mà ba ba lại hỏi cô có mặc quần lót không, hỏi như vậy khiến trái tim Vãn Vãn đập thình thịch. Cô không dám mở miệng mà chỉ ngượng ngùng gật đầu, hiện tại dưới váy cô đều là trống không.
Lâm Triều Sinh nhìn con gái bảo bối e lệ ngượng ngùng trước mặt, nhất thời có chút áp lực không kìm được nội tâm xúc động. Anh hít sâu một hơi, rồi nói: “Vào đi thôi, tránh cho gió thổi bị cảm lạnh, cơm nước xong chúng ta cùng nhau thu dọn hành lý. Ngày mai bắt đầu xuất phát đi chơi nhé, ba sẽ dẫn con đi xem mặt trời mọc ở Vân Sơn trước.”
“Tuyệt quá!” Vãn Vãn nháy mắt quên cả ngượng ngùng, ôm lấy cánh tay ba ba, vui sướng nhảy cẫng lên.
Lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hai cha con lên đường đi du lịch dã ngoại. Đêm hôm trước Vãn Vãn háo hức đến nỗi không ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh dậy, sau khi lớn lên đây là lần đầu tiên cô cùng ba ba đơn độc đi du lịch, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thực mong chờ.
Thật ra sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô đã đề cập đến chuyến đi này với ba ba. Tuy nhiên lúc ấy anh bận rộn mở rộng kinh doanh, không có thời gian nên đã kéo dài tới năm nay, cũng vừa lúc Vãn Vãn được nghỉ hè cần vẽ vật thực, liền quyết định đi khắp nơi ngắm phong cảnh.
Vì đây là du lịch tự túc, cho nên thời gian dư dả, địa điểm tự do, cảm thấy chỗ nào vui thì ở lại chơi thêm vài ngày, nếu thấy không vui thì rời đi. Dù sao hai cha con bọn họ vừa có tiền vừa có thời gian.
Hiện giờ giữa hai người có một chút ái muội không rõ, cũng khiến cho chuyến đi lần này trở nên hấp dẫn hơn người.
Vãn Vãn kỳ thật đã nhận ra mối quan hệ giữa mình và cha tựa hồ quá mức thân mật. Nếu là người cha bình thường, hẳn sẽ không xem tiểu bức của con gái mình, và giúp con gái bôi thuốc lên lỗ nhỏ. Nhưng ba ba của cô lại làm điều đó, còn làm một cách rất tự nhiên.
Bất quá dù cha có làm như vậy, Vãn Vãn giống như không thể chối từ, cô quá khát vọng tình thương của cha, khát vọng được nhận lại cảm giác như trước kia được ba ba toàn tâm toàn ý sủng ái. Cho nên dù trong lòng cảm thấy khó xử, cô cũng sẽ không cự tuyệt các loại hành động sủng ái của ba ba.
Không phải chỉ xem lỗ nhỏ một chút thôi sao, ba ba cũng chưa làm ra chuyện quá đáng hơn nha, kỳ thật không cần quá để ý đến, Vãn Vãn ở trong lòng nói với bản thân như vậy.
Điểm dừng chân đầu tiên của hai người là đến Vân Sơn ở thành phố Vân Châu, mục đích là để ngắm mặt trời mọc. Ba ba nói anh đã đến đó một lần, xác thật rất hùng vĩ, lúc ấy anh nghĩ rằng nếu có cơ hội nhất định phải mang Vãn Vãn đi xem.
Từ nhà xuất phát đi thành phố Vân Châu mất ba giờ lái xe. Bọn họ lái xe trên đường cao tốc, sau đó nghỉ ngơi ở thành phố Vân Châu một buổi chiều. Sau khi ăn xong bữa tối, hai người sẽ lên núi, trên đó có một nơi để mọi người đến cắm trại. Vào ban đêm hai người có thể ngắm sao, buổi sáng hôm sau tức khắc có thể xem mặt trời mọc, khi đó Vãn Vãn còn được vẽ vật thực.
Đối với kế hoạch của ba ba, Vãn Vãn đều đồng ý cả hai tay.
Sau khi lấy hết những đồ vật cần mang theo, Lâm Triều Sinh đem tiểu viện khóa lại, chuẩn bị xuất phát. Lúc anh quay người lại thì thấy Vãn Vãn đang leo lên ghế phụ của xe việt dã, chiếc xe quá cao mà cô lại không thuần thục, vì vậy khi lên xe có chút khó khăn. Lâm Triều Sinh tươi cười bước tới, nâng mông cô để đưa cô lên xe.
Vãn Vãn mãi mới phản ứng được anh đang hỏi cái gì, mặt lập tức đỏ lên, giậm chân nói: “Chán ghét, tại sao ba lại hỏi cái này.”
“Ba đây không phải đang quan tâm đến con sao? Có đau không?”
“Không còn đau nữa.” Vãn Vãn che mặt nói.
Lâm Triều Sinh đè thấp thanh âm vài phần, khàn giọng hỏi: “Có phải không mặc quần lót không?”
Không biết vì cái gì mà ba ba lại hỏi cô có mặc quần lót không, hỏi như vậy khiến trái tim Vãn Vãn đập thình thịch. Cô không dám mở miệng mà chỉ ngượng ngùng gật đầu, hiện tại dưới váy cô đều là trống không.
Lâm Triều Sinh nhìn con gái bảo bối e lệ ngượng ngùng trước mặt, nhất thời có chút áp lực không kìm được nội tâm xúc động. Anh hít sâu một hơi, rồi nói: “Vào đi thôi, tránh cho gió thổi bị cảm lạnh, cơm nước xong chúng ta cùng nhau thu dọn hành lý. Ngày mai bắt đầu xuất phát đi chơi nhé, ba sẽ dẫn con đi xem mặt trời mọc ở Vân Sơn trước.”
“Tuyệt quá!” Vãn Vãn nháy mắt quên cả ngượng ngùng, ôm lấy cánh tay ba ba, vui sướng nhảy cẫng lên.
Lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hai cha con lên đường đi du lịch dã ngoại. Đêm hôm trước Vãn Vãn háo hức đến nỗi không ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh dậy, sau khi lớn lên đây là lần đầu tiên cô cùng ba ba đơn độc đi du lịch, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thực mong chờ.
Thật ra sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô đã đề cập đến chuyến đi này với ba ba. Tuy nhiên lúc ấy anh bận rộn mở rộng kinh doanh, không có thời gian nên đã kéo dài tới năm nay, cũng vừa lúc Vãn Vãn được nghỉ hè cần vẽ vật thực, liền quyết định đi khắp nơi ngắm phong cảnh.
Vì đây là du lịch tự túc, cho nên thời gian dư dả, địa điểm tự do, cảm thấy chỗ nào vui thì ở lại chơi thêm vài ngày, nếu thấy không vui thì rời đi. Dù sao hai cha con bọn họ vừa có tiền vừa có thời gian.
Hiện giờ giữa hai người có một chút ái muội không rõ, cũng khiến cho chuyến đi lần này trở nên hấp dẫn hơn người.
Vãn Vãn kỳ thật đã nhận ra mối quan hệ giữa mình và cha tựa hồ quá mức thân mật. Nếu là người cha bình thường, hẳn sẽ không xem tiểu bức của con gái mình, và giúp con gái bôi thuốc lên lỗ nhỏ. Nhưng ba ba của cô lại làm điều đó, còn làm một cách rất tự nhiên.
Bất quá dù cha có làm như vậy, Vãn Vãn giống như không thể chối từ, cô quá khát vọng tình thương của cha, khát vọng được nhận lại cảm giác như trước kia được ba ba toàn tâm toàn ý sủng ái. Cho nên dù trong lòng cảm thấy khó xử, cô cũng sẽ không cự tuyệt các loại hành động sủng ái của ba ba.
Không phải chỉ xem lỗ nhỏ một chút thôi sao, ba ba cũng chưa làm ra chuyện quá đáng hơn nha, kỳ thật không cần quá để ý đến, Vãn Vãn ở trong lòng nói với bản thân như vậy.
Điểm dừng chân đầu tiên của hai người là đến Vân Sơn ở thành phố Vân Châu, mục đích là để ngắm mặt trời mọc. Ba ba nói anh đã đến đó một lần, xác thật rất hùng vĩ, lúc ấy anh nghĩ rằng nếu có cơ hội nhất định phải mang Vãn Vãn đi xem.
Từ nhà xuất phát đi thành phố Vân Châu mất ba giờ lái xe. Bọn họ lái xe trên đường cao tốc, sau đó nghỉ ngơi ở thành phố Vân Châu một buổi chiều. Sau khi ăn xong bữa tối, hai người sẽ lên núi, trên đó có một nơi để mọi người đến cắm trại. Vào ban đêm hai người có thể ngắm sao, buổi sáng hôm sau tức khắc có thể xem mặt trời mọc, khi đó Vãn Vãn còn được vẽ vật thực.
Đối với kế hoạch của ba ba, Vãn Vãn đều đồng ý cả hai tay.
Sau khi lấy hết những đồ vật cần mang theo, Lâm Triều Sinh đem tiểu viện khóa lại, chuẩn bị xuất phát. Lúc anh quay người lại thì thấy Vãn Vãn đang leo lên ghế phụ của xe việt dã, chiếc xe quá cao mà cô lại không thuần thục, vì vậy khi lên xe có chút khó khăn. Lâm Triều Sinh tươi cười bước tới, nâng mông cô để đưa cô lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.