Chương 42: Có Được Không ? Để Anh Xem (1)
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi thấy trẻ con trong gia đình Giang Ngộ rất dễ thương, không phải loại trẻ con ồn ào, chúng rất lễ phép, không hay cãi vã, to tiếng chỉ vì nhà đông con, nhưng ai cũng rất rất biết phép tắc , rất dễ thương .
Lục Chi thấy rằng những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong những gia đình gia gáio thực sự rất khác biệt, trước đây cô cho rằng những đứa trẻ nhà gìau là sẽ ồn ào là náo loạn , quậy phá, nhưng trẻ con trong gia đình anh thì khác chúng chỉ đơn giản là không thân cận lắm.
Gia đình chúng đều có gen tốt và chúng đều ưa nhìn.
Họ thực sự là những thiên thần nhỏ. Có một đứa bé là cháu họ của Giang Ngộ, rất thích Lục Chi, thậm chí còn cho cô ăn quả anh đào.
Tự mình chơi đồ chơi, còn nhỏ nên rất thích được Lục Chi ôm, trước khi ăn cơm tối, cô trò chuyện với những người lớn tuổi ở nhà và mọi người nhắc đến Lục Chi và Giang Ngộ về công việc của họ.
Cháu trai của Giang Ngộ quá thích Lục Chi , cậu bé ngây thơ hỏi cô: “Cô ơi, lớn lên cháu có thể lấy cô không?”
Lục Chi: “...”
Giang Ngộ đang chơi với cháu họ chợt nhìn lên khi nghe thấy lời này của cháu trai. .
Lục Chi tưởng trẻ con nói đùa, cô nghĩ cậu nhóc chỉ như lời nói bông đùa trẻ con, cô nói: “Không được,cô đã kết hôn rồi.”
Đứa nhỏ vẻ mặt khó hiểu: “A, cô kết hôn rồi, cô gả cho ai?”
Giang Ngộ: "..."
Giang Ngộ đặt cháu trai xuống, đi thẳng đến đón cháu trai. Cháu trai vừa bị anh kéo quần áo vừa bế sang một bên.
Lục Chi sợ hãi nói với Giang Ngộ: “Giang Ngộ, đừng đánh trẻ con.”
Giang Ngộ dắt cháu mình lên lầu, một lúc sau cháu trai xuống tìm mẹ, vừa khóc vừa nói: “ Mẹ ơi, chú đánh con đau quá. "
Lục Chi:" ... Đã nói là không đánh trẻ nhỏ rồi mà. "
Đứa cháu nhỏ bị đánh cũng không dám đi tìm Lục Chi, trốn vào trong lòng. vòng tay ôm mê và khóc.
Sau khi cơm nước xong, Lục Chi và Giang Ngộ dọn bàn, người lớn thì dọn đũa trước, người nhỏ ngồi sau, vừa ăn vừa nói chuyện cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng phải có quy tắc.
Lục Chi ngại không dám gắp nhiều thức ăn.
Nguyên nhân chính là có quá nhiều người nên cô không dám gắp, vì sợ mình ăn quá nhiều, quá không có khuôn phép đi, nhưng Giang Ngộ biết cô thích ăn chân gà nên gắp vào bát của cô. .
Lục Chi ngại ngùng nhìn về phía chân gà vừa được thả vào trong bát mình. Chỉ có hai con gà và tổng bốn chân .
Trong gia đình lại có rất nhiều trẻ nhỏ, Lục Chi muốn ăn chân gà nhưng cũng khá ngại ngùng.
Anh vừa gắp lấy, Lục Chi không dám gắp lại chỉ có thể ăn, cô nhéo chân Giang Ngộ dưới bàn ăn, ý bảo anh đừng gắp cho mình nữa, nhà còn nhiều trẻ con lắm , vì vậy hãy để chúng ăn.
Như đự đoán, chân gà cuối cùng đã được đưa tới, người cháu vừa rồi ôm Giang Ngộ ,nói với anh một cách gượng gạo: “Chú ơi, cháu muốn ăn chân gà.”
Giang Ngộ: “Không cho, vợ của chú muốn ăn. ”Đứa cháu nghe được lời kết luận này thì bĩu môi bực bội và tỏ ra không thích chú nữa.
Mọi người đều mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này ngay sau đó liền có người hỏi Giang Ngộ: "Tiểu Ngộ, sau này nếu có con thì chân gà sẽ cho vợ hay cho con ăn".
Giang Ngộ nghe vậy không khỏi suy nghĩ: "Để vợ ăn đi . ”
Lục Chi lúc này mới ngượng ngùng. Mọi người đều cười và bữa ăn một cách thích thú, sau bữa ăn, họ ăn một số loại trái cây và tráng miệng rồi về. Lục Chi cho rằng có con không khi cũng khá dễ chịu
Sau khi lên xe, Lục Chi bàn với Giang Ngộ: "Trước đây em cứ tưởng trẻ con nhà giàu rất ồn ào, nhưng bây giờ em nghĩ bọn trẻ rất ngoan, trẻ con trong gia đình nhà anh quá hiểu chuyện rồi ,còn bên nhà em thì , thôi quên đi, đừng nhắc tới nữa. "
Lục Chi thấy rằng những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong những gia đình gia gáio thực sự rất khác biệt, trước đây cô cho rằng những đứa trẻ nhà gìau là sẽ ồn ào là náo loạn , quậy phá, nhưng trẻ con trong gia đình anh thì khác chúng chỉ đơn giản là không thân cận lắm.
Gia đình chúng đều có gen tốt và chúng đều ưa nhìn.
Họ thực sự là những thiên thần nhỏ. Có một đứa bé là cháu họ của Giang Ngộ, rất thích Lục Chi, thậm chí còn cho cô ăn quả anh đào.
Tự mình chơi đồ chơi, còn nhỏ nên rất thích được Lục Chi ôm, trước khi ăn cơm tối, cô trò chuyện với những người lớn tuổi ở nhà và mọi người nhắc đến Lục Chi và Giang Ngộ về công việc của họ.
Cháu trai của Giang Ngộ quá thích Lục Chi , cậu bé ngây thơ hỏi cô: “Cô ơi, lớn lên cháu có thể lấy cô không?”
Lục Chi: “...”
Giang Ngộ đang chơi với cháu họ chợt nhìn lên khi nghe thấy lời này của cháu trai. .
Lục Chi tưởng trẻ con nói đùa, cô nghĩ cậu nhóc chỉ như lời nói bông đùa trẻ con, cô nói: “Không được,cô đã kết hôn rồi.”
Đứa nhỏ vẻ mặt khó hiểu: “A, cô kết hôn rồi, cô gả cho ai?”
Giang Ngộ: "..."
Giang Ngộ đặt cháu trai xuống, đi thẳng đến đón cháu trai. Cháu trai vừa bị anh kéo quần áo vừa bế sang một bên.
Lục Chi sợ hãi nói với Giang Ngộ: “Giang Ngộ, đừng đánh trẻ con.”
Giang Ngộ dắt cháu mình lên lầu, một lúc sau cháu trai xuống tìm mẹ, vừa khóc vừa nói: “ Mẹ ơi, chú đánh con đau quá. "
Lục Chi:" ... Đã nói là không đánh trẻ nhỏ rồi mà. "
Đứa cháu nhỏ bị đánh cũng không dám đi tìm Lục Chi, trốn vào trong lòng. vòng tay ôm mê và khóc.
Sau khi cơm nước xong, Lục Chi và Giang Ngộ dọn bàn, người lớn thì dọn đũa trước, người nhỏ ngồi sau, vừa ăn vừa nói chuyện cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng phải có quy tắc.
Lục Chi ngại không dám gắp nhiều thức ăn.
Nguyên nhân chính là có quá nhiều người nên cô không dám gắp, vì sợ mình ăn quá nhiều, quá không có khuôn phép đi, nhưng Giang Ngộ biết cô thích ăn chân gà nên gắp vào bát của cô. .
Lục Chi ngại ngùng nhìn về phía chân gà vừa được thả vào trong bát mình. Chỉ có hai con gà và tổng bốn chân .
Trong gia đình lại có rất nhiều trẻ nhỏ, Lục Chi muốn ăn chân gà nhưng cũng khá ngại ngùng.
Anh vừa gắp lấy, Lục Chi không dám gắp lại chỉ có thể ăn, cô nhéo chân Giang Ngộ dưới bàn ăn, ý bảo anh đừng gắp cho mình nữa, nhà còn nhiều trẻ con lắm , vì vậy hãy để chúng ăn.
Như đự đoán, chân gà cuối cùng đã được đưa tới, người cháu vừa rồi ôm Giang Ngộ ,nói với anh một cách gượng gạo: “Chú ơi, cháu muốn ăn chân gà.”
Giang Ngộ: “Không cho, vợ của chú muốn ăn. ”Đứa cháu nghe được lời kết luận này thì bĩu môi bực bội và tỏ ra không thích chú nữa.
Mọi người đều mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này ngay sau đó liền có người hỏi Giang Ngộ: "Tiểu Ngộ, sau này nếu có con thì chân gà sẽ cho vợ hay cho con ăn".
Giang Ngộ nghe vậy không khỏi suy nghĩ: "Để vợ ăn đi . ”
Lục Chi lúc này mới ngượng ngùng. Mọi người đều cười và bữa ăn một cách thích thú, sau bữa ăn, họ ăn một số loại trái cây và tráng miệng rồi về. Lục Chi cho rằng có con không khi cũng khá dễ chịu
Sau khi lên xe, Lục Chi bàn với Giang Ngộ: "Trước đây em cứ tưởng trẻ con nhà giàu rất ồn ào, nhưng bây giờ em nghĩ bọn trẻ rất ngoan, trẻ con trong gia đình nhà anh quá hiểu chuyện rồi ,còn bên nhà em thì , thôi quên đi, đừng nhắc tới nữa. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.