Chương 12: Đi Dạo Mua Sắm Với Vợ Còn Cực Hơn Đi Xuống Quê
A Phì A
14/01/2024
Cha mẹ Lục Chi đã đợi hai người ở nhà từ sớm, mẹ Lục nhìn thấy Giang Ngộ đến thì vui vẻ đi tới chào đón: "Về nhà thì về nhà, còn mang quà gì nữa? "
Mẹ của Lục Chi vui mừng đến mức không ngậm được mồm, Lục Chi đôi khi thực sự khâm phục mẹ của cô, dù gì thì một gia đình bình thường như họ muốn trèo cao thực sự không dễ dàng gì, không biết mẹ cô sao lại may mắn đến thế tìm được nhà mẹ chồng tốt như vậy cho cô.
Lần trước cô có hỏi qua, mẹ nói rằng với mẹ Giang Ngộ là bạn học cấp hai, và họ đã gặp lại nhau trong buổi họp lớp.
Thấy các bạn trong lớp họp lớp đều đã thành bà nội, bà ngoại, hai người nhức óc kinh khủng, con cái họ chưa có nơi yên bề gia thất.
Cứ như vậy giới thiệu xem mắt nhau.
Lúc đầu khi mẹ Lục nghe nói Giang Ngộ có tiền, có xe, có nhà, sự nghiệp thành công, mà chưa có người yêu bà cũng lo lắng không biết có mắc bệnh gì không, nên khi mẹ Giang đảm bảo nói với bà rằng đứa con chết tiệt của bà do quá tập trung vào sự nghiệp.
Nói gì nói chứ không thể nào ngay từ đầu đã leo lên vị trí này, mà từ từ thăng tiến, sau khi tốt nghiệp đại học, phải thi biên chế, rồi tiếp tục leo lên.
Những người phụ nữ duy nhất anh gặp toàn là đồng nghiệp, và anh không thích họ, vì vậy anh mãi cứ độc thân.
Lục Chi đôi khi cũng bắt đầu tin vào sự sắp đặt của số phận, cô độc thân đến năm 28 tuổi mãi chưa tìm được người thích hợp, cô nghĩ rằng mình se cô độc đến già, nhưng không ngờ rằng mới đầu nay đã gả bản thân rồi.
Chắc chắn rồi, đôi khi nó phải được gia đình sắp xếp.
Giang Ngộ đi vào ngồi xuống, thấy con rể mẹ Lục nhìn sao cũng thấy ưng ý, trực tiếp ngồi bên cạnh hỏi hai người sau khi kết hôn thế nào, bà còn nói rằng Lục Chi tính tình đã bị bọn họ chiều cho hư hỏng, dù gì cũng là con một trong nhà, gia đình từ nhỏ đã quen cưng chiều cô như vậy, mong anh thấu hiểu cho.
Giang Ngộ liếc nhìn Lục Chi đang ăn cam đường, nói: "Không đâu ạ, Tiểu Chi rất tốt."
Lục Chi khi nghe đến cách gọi này, suýt nữa thì bị cam đường làm cho sặc, đúng thực sự là giọng điệu của một cán bộ cấp sở, Tiểu Chi.
Cô cảm thấy khá là buồn cười.
Mẹ Lục càng vui hơn khi thấy hai vợ chồng hòa thuận, bà nghĩ đến điều gì đó liền nói với Giang Ngộ: "Nhân tiện, Giang Ngộ à, chuyện là tháng sau Lục Chi nó sẽ đi thi cục thuế quốc gia, chức vụ này của con có phải quen biết được những người gì đó, con có thể sắp xếp được không, mẹ sợ nó ngốc quá không thi đậu được, thì không tốt cho lắm. "
Lục Chi nghe vậy thì chột dạ, mặc dù là con rể của bà nhưng dùng mối quan hệ của mình một cách trắng trợn như vậy, nếu Giang Ngộ là người chính trực cô sợ anh sẽ không vui.
Cô ngăn mẹ Lục lại: "Mẹ, sao mẹ lại nói thế này? Không phải là con không thi đậu, nếu không thi đậu thì con sẽ tìm việc khác."
Mẹ Lục trừng cô một cái: "Nói lời này có sai không? Không phải chuyện của người khác, vợ tôi có thể không giúp được không?"
Giang Ngộ an ủi nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Tiểu Chi rất thông minh, không gì làm khó được."
Mẹ Lục không biết nghe làm sao, nghe xong lời này, bà cảm thấy Giang Ngộ đã đồng ý ra tay giúp đỡ, nhất định giúp cô sắp xếp chỗ nên bà vui mừng lắm.
Giang Ngộ cũng không nói gì, ăn cơm xong, hai người ở nhà một lát, Lục Chi liền cùng Giang Ngộ đi khu mua sắm gần đó mua sắm.
Lục Chi muốn mua một ít quần áo, phụ nữ mà đều chỉ chung bệnh này, trong tủ có rất nhiều quần áo, lúc nào cũng cảm thấy không có quần áo, nhìn thấy là cứ muốn mua.
Giang Ngộ đi cùng, tưởng rằng Lục Chi sẽ mua, nhưng cô nhìn chọn rất lâu vẫn không có cái nào thích hợp.
Giang Ngộ kinh ngạc nhìn cô: "Không có thích hợp sao?"
Lục Chi: "... Không có, cảm thấy không thích hợp, anh nếu mệt thì tìm một chỗ ngồi chờ em thế nào?"
Lục Chi cho rằng Giang Ngộ sẽ khách sáo chút, nhưng kết quả anh lại đến chỗ nhận chồng mà ngồi, nói sẽ đợi cô ở đó.
Chọc Lục Chi tức muốn chết, trai thẳng chết tiệt.
Giang Ngộ cùng cô đi mua sắm hết một tiếng, liền cảm thấy chân co quắp, đi về vùng quê không cực bằng đi mua sắm với vợ.
Anh đến khu nhận chồng ngồi nghỉ, trong đám đàn ông anh tìm một nơi để đợi Lục Chi.
Lục Chi đi mua sắm thêm một tiếng nữa mới đi tìm anh, anh ngồi trên băng ghế ngắn và đặt áo phao sang một bên, khi anh đi anh mang theo cả áo của Lục Chi và giúp cô cầm lấy, hai chiếc áo phao của hai người chồng chất lên nhau.
Đôi chân dài của anh không có chỗ nào để được, vì vậy anh đã dang hai chân trong tư thế đó mà xem văn bản.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao trước đây anh không có bạn gái!! Anh thực sự là một người nghiện công việc.
Giang Ngộ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn cô cuối cùng cũng mua được quần áo, hỏi cô: "Em mua xong chưa?"
Lục Chi gật đầu: "Em cũng có mua cho anh, theo em thấy mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn, nên em mua cho anh một chiếc áo len làm áo lót trong, em cũng có ... kiểu đồ đôi, anh có thích không?"
...
Mẹ của Lục Chi vui mừng đến mức không ngậm được mồm, Lục Chi đôi khi thực sự khâm phục mẹ của cô, dù gì thì một gia đình bình thường như họ muốn trèo cao thực sự không dễ dàng gì, không biết mẹ cô sao lại may mắn đến thế tìm được nhà mẹ chồng tốt như vậy cho cô.
Lần trước cô có hỏi qua, mẹ nói rằng với mẹ Giang Ngộ là bạn học cấp hai, và họ đã gặp lại nhau trong buổi họp lớp.
Thấy các bạn trong lớp họp lớp đều đã thành bà nội, bà ngoại, hai người nhức óc kinh khủng, con cái họ chưa có nơi yên bề gia thất.
Cứ như vậy giới thiệu xem mắt nhau.
Lúc đầu khi mẹ Lục nghe nói Giang Ngộ có tiền, có xe, có nhà, sự nghiệp thành công, mà chưa có người yêu bà cũng lo lắng không biết có mắc bệnh gì không, nên khi mẹ Giang đảm bảo nói với bà rằng đứa con chết tiệt của bà do quá tập trung vào sự nghiệp.
Nói gì nói chứ không thể nào ngay từ đầu đã leo lên vị trí này, mà từ từ thăng tiến, sau khi tốt nghiệp đại học, phải thi biên chế, rồi tiếp tục leo lên.
Những người phụ nữ duy nhất anh gặp toàn là đồng nghiệp, và anh không thích họ, vì vậy anh mãi cứ độc thân.
Lục Chi đôi khi cũng bắt đầu tin vào sự sắp đặt của số phận, cô độc thân đến năm 28 tuổi mãi chưa tìm được người thích hợp, cô nghĩ rằng mình se cô độc đến già, nhưng không ngờ rằng mới đầu nay đã gả bản thân rồi.
Chắc chắn rồi, đôi khi nó phải được gia đình sắp xếp.
Giang Ngộ đi vào ngồi xuống, thấy con rể mẹ Lục nhìn sao cũng thấy ưng ý, trực tiếp ngồi bên cạnh hỏi hai người sau khi kết hôn thế nào, bà còn nói rằng Lục Chi tính tình đã bị bọn họ chiều cho hư hỏng, dù gì cũng là con một trong nhà, gia đình từ nhỏ đã quen cưng chiều cô như vậy, mong anh thấu hiểu cho.
Giang Ngộ liếc nhìn Lục Chi đang ăn cam đường, nói: "Không đâu ạ, Tiểu Chi rất tốt."
Lục Chi khi nghe đến cách gọi này, suýt nữa thì bị cam đường làm cho sặc, đúng thực sự là giọng điệu của một cán bộ cấp sở, Tiểu Chi.
Cô cảm thấy khá là buồn cười.
Mẹ Lục càng vui hơn khi thấy hai vợ chồng hòa thuận, bà nghĩ đến điều gì đó liền nói với Giang Ngộ: "Nhân tiện, Giang Ngộ à, chuyện là tháng sau Lục Chi nó sẽ đi thi cục thuế quốc gia, chức vụ này của con có phải quen biết được những người gì đó, con có thể sắp xếp được không, mẹ sợ nó ngốc quá không thi đậu được, thì không tốt cho lắm. "
Lục Chi nghe vậy thì chột dạ, mặc dù là con rể của bà nhưng dùng mối quan hệ của mình một cách trắng trợn như vậy, nếu Giang Ngộ là người chính trực cô sợ anh sẽ không vui.
Cô ngăn mẹ Lục lại: "Mẹ, sao mẹ lại nói thế này? Không phải là con không thi đậu, nếu không thi đậu thì con sẽ tìm việc khác."
Mẹ Lục trừng cô một cái: "Nói lời này có sai không? Không phải chuyện của người khác, vợ tôi có thể không giúp được không?"
Giang Ngộ an ủi nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Tiểu Chi rất thông minh, không gì làm khó được."
Mẹ Lục không biết nghe làm sao, nghe xong lời này, bà cảm thấy Giang Ngộ đã đồng ý ra tay giúp đỡ, nhất định giúp cô sắp xếp chỗ nên bà vui mừng lắm.
Giang Ngộ cũng không nói gì, ăn cơm xong, hai người ở nhà một lát, Lục Chi liền cùng Giang Ngộ đi khu mua sắm gần đó mua sắm.
Lục Chi muốn mua một ít quần áo, phụ nữ mà đều chỉ chung bệnh này, trong tủ có rất nhiều quần áo, lúc nào cũng cảm thấy không có quần áo, nhìn thấy là cứ muốn mua.
Giang Ngộ đi cùng, tưởng rằng Lục Chi sẽ mua, nhưng cô nhìn chọn rất lâu vẫn không có cái nào thích hợp.
Giang Ngộ kinh ngạc nhìn cô: "Không có thích hợp sao?"
Lục Chi: "... Không có, cảm thấy không thích hợp, anh nếu mệt thì tìm một chỗ ngồi chờ em thế nào?"
Lục Chi cho rằng Giang Ngộ sẽ khách sáo chút, nhưng kết quả anh lại đến chỗ nhận chồng mà ngồi, nói sẽ đợi cô ở đó.
Chọc Lục Chi tức muốn chết, trai thẳng chết tiệt.
Giang Ngộ cùng cô đi mua sắm hết một tiếng, liền cảm thấy chân co quắp, đi về vùng quê không cực bằng đi mua sắm với vợ.
Anh đến khu nhận chồng ngồi nghỉ, trong đám đàn ông anh tìm một nơi để đợi Lục Chi.
Lục Chi đi mua sắm thêm một tiếng nữa mới đi tìm anh, anh ngồi trên băng ghế ngắn và đặt áo phao sang một bên, khi anh đi anh mang theo cả áo của Lục Chi và giúp cô cầm lấy, hai chiếc áo phao của hai người chồng chất lên nhau.
Đôi chân dài của anh không có chỗ nào để được, vì vậy anh đã dang hai chân trong tư thế đó mà xem văn bản.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao trước đây anh không có bạn gái!! Anh thực sự là một người nghiện công việc.
Giang Ngộ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn cô cuối cùng cũng mua được quần áo, hỏi cô: "Em mua xong chưa?"
Lục Chi gật đầu: "Em cũng có mua cho anh, theo em thấy mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn, nên em mua cho anh một chiếc áo len làm áo lót trong, em cũng có ... kiểu đồ đôi, anh có thích không?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.