Chương 18: Giang Ngộ Đưa Cô Ra Ngoài Xã Giao (2)
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi gật đầu nói mình đã hiểu, cô càng ngày càng thấy căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô tham dự một bữa tiệc cùng với anh, cô cảm thấy rất lo lắng, cô sợ sẽ làm mất mặt của anh, lại càng sợ mình nói sai cái gì đó.
Giang Ngộ và Lục Chi xuống xe, anh nắm lấy tay cô, dẫn cô vào trong.
Không ngờ bữa tiệc này lại có nhiều người như vậy, tất cả bọn họ đều đưa bà xã nhà mình đến tham gia cùng.
Sau khi biết tin Giang Ngộ mới kết hôn, mọi người đều sôi nổi đi đến chúc mừng bọn họ và chào hỏi Lục Chi.
“Cô Giang đây dịu dàng thật đấy, rất hợp với ngài Giang nha.”
“Đúng vậy, cách đây mấy ngày tôi có nghe được tin ngài Giang mới kết hôn, tôi vẫn chưa có thời gian để gửi lời chúc mừng đến hai người. Bây giờ mới được nhìn thấy cô Giang ở đây, đúng là môn đăng hộ đối với ngài Giang, chúc mừng đám cưới của hai người nhé.”
Lục Chi cũng không biết trong mắt mấy người này cô là người như thế nào? Nhưng mấy lời mà bọn họ nói đều là những lời hay ý đẹp, cô cứ vui vẻ lắng nghe là được.
Lục Chi ngại ngùng trước những lời khen ngợi, cô cũng theo chân bọn họ chào hỏi ngược lại, thỉnh thoảng còn chủ động bắt tay và nói lời cảm ơn.
Sau khi tiếp đón bọn họ xong, cô lại phải chào hỏi với phu nhân của bọn họ.
Giang Ngộ ôm lấy eo của cô, để cô ngồi xuống ghế. Sau khi cô ngồi xuống thì tất cả mọi người cũng đều ngồi theo.
Xem ra Lục Chi đã biết áp lực là như thế nào rồi. Mỗi người ở đây đều giàu có sang trọng, nhưng thật ra bọn họ cũng mang trong mình một áp lực rất lớn. Lục Chi cũng cảm thấy rất căng thẳng, cô chỉ biết uống nước để khống chế sự lo lắng trong lòng lại.
Giang Ngộ vừa ngồi xuống đã duỗi tay nắm lấy những ngón tay của cô, lòng bàn tay của anh còn xoa nhẹ lên những ngón tay nho nhỏ của cô.
Động tác nhỏ này của anh giúp cho Lục Chi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có người kính rượu, nhưng cô không biết uống rượu, Giang Ngộ cũng lấy lý do lát nữa phải lái xe đưa cô về để từ chối mấy ly rượu này. Nếu đã không uống rượu, vậy thì chuyển sang ăn cơm vậy.
Vốn dĩ Lục Chi đến đây chỉ để tham gia cùng với anh, vì vậy tốt hơn hết là cô không nên mở miệng nói chuyện ở trên bàn ăn này.
Cô vừa dùng bữa vừa nghe bọn họ nói chuyện, chủ đề xoay quanh một số công việc và mấy chuyện riêng tư. Bọn họ nói chuyện, nhưng vẫn không quên làm vài ly rượu.
Nếu là ngày thường Giang Ngộ nhất định sẽ uống với bọn họ hai ly, sau đó anh sẽ thuê tài xế lái xe thay, nhưng tối nay anh phải lái xe đưa bà xã nhà mình về nhà, nên anh không dám uống.
Lục Chi vùi đầu vào ăn cơm, đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon, hơn nữa đặt một bữa tiệc hải sản lớn như vậy chắc chắn là rất đắt.
Lục Chi cũng không chủ động bắt chuyện với mọi người, nhưng mấy bà vợ này lại rất muốn nịnh bợ cô, bọn họ còn chủ động bắt chuyện với cô.
Những người đàn ông cùng nhau ăn cơm uống rượu, phụ nữ bọn họ thì sang bàn bên cạnh nói chuyện phiếm.
Bọn họ còn gọi cả Lục Chi đi cùng.
Một phu nhân tò mò hỏi Lục Chi, “Cô Giang, cô và cậu Giang quen nhau bằng cách nào vậy? Trước kia, ông xã nhà tôi thấy cậu Giang đã đến tuổi này rồi mà vẫn chưa kết hôn, anh ấy còn giới thiệu cháu ngoại nhà chúng tôi cho cậu Giang đấy. Nhưng lúc đấy cậu Giang đã nói cậu ấy bận công việc, tạm thời chưa suy nghĩ đến việc chung thân đại sự*, kết quả không lâu sau tôi đã nghe tin cậu ấy kết hôn rồi.”
*Chung thân đại sự: việc lớn cả đời, ý chỉ chuyện kết hôn
Cô vẫn nhớ rất rõ vị phu nhân này, đây là vợ của một trưởng phòng nào đó. Giang Ngộ là một người thanh liêm chính trực, anh không muốn nhận, có lẽ là do quan hệ giữa hai bên.
Nếu vị trưởng phòng kia đã giới thiệu cháu gái của mình cho anh, nếu thành công chắc chắn có lợi đối với cả hai bên.
Lúc này Lục Chi chợt hiểu ra tại sao cô lại có thể ở bên cạnh Giang Ngộ… Trong nhà của cô không có người nào làm bên chính trị!
Suy đi tính lại đúng là không có mối quan hệ lợi ích nào, hơn nữa tuổi của hai người cũng xấp xỉ nhau.
Chủ yếu là do tính khí của cô cũng rất mềm mỏng, nhẹ nhàng.
Lục Chi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, nếu nói hai người quen biết thông qua sự giới thiệu của người quen, khả năng cao là phu nhân của vị trưởng phòng sẽ cảm thấy mất hứng. Dù sao đi chăng nữa thì trước đó bọn họ cũng giới thiệu họ hàng cho Giang Ngộ, anh lại không cần, còn nói mình bận công việc tạm thời chưa suy nghĩ đến việc kết hôn, kết quả mới đó mà anh đã kết hôn với đối tượng được người quen giới thiệu, nói ra mấy lời này hình như không tốt lắm.
Lục Chi đành tìm đại một lý do, “Mẹ của chúng tôi là bạn tốt, trước kia sang nhà anh ấy anh Tết, hai người vừa gặp đã yêu, chính vì vậy nên chúng tôi mới kết hôn.”
Bà vợ của trưởng phòng nghe xong cũng gật gật đầu, không nhắc lại chuyện đó nữa, bà ấy tiếp tục tìm đề tài để bắt chuyện với cô.
Lục Chi có cảm giác ăn một bữa cơm như vậy đúng là một bài kiểm tra tế bào não, sau khi ăn xong bữa này, cô cảm thấy tế bào não của mình đã bay đi hết, không còn một chút nào.
Lúc bắt đầu ăn cơm là bảy giờ tối, vậy mà hiện tại đã hơn mười giờ tối, mọi người đều chuẩn bị rời đi. Giang Ngộ quăng cho Lục Chi một ánh mắt, ý bảo cô đi thanh toán hoá đơn.
Anh là người có địa vị lớn nhất ở chỗ này, anh cũng đã nói bữa này anh trả coi như là mừng anh kết hôn. Anh cũng không thể đi thanh toán hoá đơn được, dù sao đi chăng nữa thì bữa ăn này cũng rất mắc tiền, anh đi thì lại sợ bọn họ nói dùng công quỹ chung để mời bọn họ ăn cơm, nên anh đành để Lục Chi đi thanh toán
Lục Chi cũng dùng thẻ lương của Giang Ngộ để thanh toán hoá đơn lần này.
Đúng là một bữa tiệc hải sản lớn, thật sự rất đắt, hơn nữa còn có rất nhiều người tham gia, một bữa ăn mà mất mấy chục nghìn tệ, cũng may là lúc nãy cô chịu khó ăn nên cũng ăn được không ít.
Sau khi thanh toán hoá đơn xong, bọn họ liền quay về nhà.
Giang Ngộ đi lấy xe, Lục Chi đang đứng ở cửa, run run rẩy rẩy chờ anh quay lại.
Cũng may trong sảnh chính này có hệ thống sưởi.
Giang Ngộ lái xe đến nơi, Lục Chi liền vội vàng chui vào bên trong.
Thời điểm Giang Ngộ thắt dây an toàn giúp cô, anh mới phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.
Anh vén áo khoác của cô lên, chạm vào đùi của cô, quả nhiên cô không hề mặc quần giữ ấm ở bên trong.
“Tại sao em lại không mặc quần giữ ấm mà để chân trần như vậy?”
Lục Chi trả lời, “... Mặc nhiều quần giữ ấm xấu lắm, sẽ làm anh mất mặt.”
Giang Ngộ: “...”
Thấy chân của cô lạnh toát như vậy, Giang Ngội vội vàng cởi áo lông vũ của mình ra, sau đó đắp lên đùi của cô.
Còn một đoạn đường khá dài nữa mới về được đến nhà, mặc dù bên trong xe có bật máy sưởi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Ban đầu lúc chui vào xe Lục Chi vẫn không thấy đỡ lạnh hơn được chút nào, sau khi anh đặt áo lông vũ lên chân của cô thì cô đã thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đang lái xe, không biết Lục Chi suy nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay sang sợ hãi nói với anh. “Em cảm thấy công việc này của các anh cũng quá vất vả rồi, nói chuyện từ sáng sớm đến tối muộn như vậy sẽ lãng phí rất nhiều tế bào não đó. Lúc nãy, có một vị phu nhân đã nói với em rằng cô ấy sắp đi du lịch ở hải đảo, muốn đi dạo ở cửa hàng được miễn thuế, cô ấy còn hỏi em thử xem em có thích túi hàng hiệu hay cái gì đó không, em vừa nghe thấy đã biết ngay cô ấy muốn hối lộ em. Lúc đó em đã vội vàng nói với cô ấy là em không cần, em không phải là người mê hàng xa xỉ! Em còn nói mấy cái túi xách của em đều được mua đồng giá 9 tệ ở trên Pinduoduo*.”
*Pinduoduo: một sàn thương mại ở bên Trung Quốc giống như Taobao, 1688
Nhìn thấy dáng vẻ chính trực ngay thẳng này của cô, Giang Ngộ bị chọc đến bật cười. Anh yêu chiều vuốt ve mái tóc của cô.
Giang Ngộ và Lục Chi xuống xe, anh nắm lấy tay cô, dẫn cô vào trong.
Không ngờ bữa tiệc này lại có nhiều người như vậy, tất cả bọn họ đều đưa bà xã nhà mình đến tham gia cùng.
Sau khi biết tin Giang Ngộ mới kết hôn, mọi người đều sôi nổi đi đến chúc mừng bọn họ và chào hỏi Lục Chi.
“Cô Giang đây dịu dàng thật đấy, rất hợp với ngài Giang nha.”
“Đúng vậy, cách đây mấy ngày tôi có nghe được tin ngài Giang mới kết hôn, tôi vẫn chưa có thời gian để gửi lời chúc mừng đến hai người. Bây giờ mới được nhìn thấy cô Giang ở đây, đúng là môn đăng hộ đối với ngài Giang, chúc mừng đám cưới của hai người nhé.”
Lục Chi cũng không biết trong mắt mấy người này cô là người như thế nào? Nhưng mấy lời mà bọn họ nói đều là những lời hay ý đẹp, cô cứ vui vẻ lắng nghe là được.
Lục Chi ngại ngùng trước những lời khen ngợi, cô cũng theo chân bọn họ chào hỏi ngược lại, thỉnh thoảng còn chủ động bắt tay và nói lời cảm ơn.
Sau khi tiếp đón bọn họ xong, cô lại phải chào hỏi với phu nhân của bọn họ.
Giang Ngộ ôm lấy eo của cô, để cô ngồi xuống ghế. Sau khi cô ngồi xuống thì tất cả mọi người cũng đều ngồi theo.
Xem ra Lục Chi đã biết áp lực là như thế nào rồi. Mỗi người ở đây đều giàu có sang trọng, nhưng thật ra bọn họ cũng mang trong mình một áp lực rất lớn. Lục Chi cũng cảm thấy rất căng thẳng, cô chỉ biết uống nước để khống chế sự lo lắng trong lòng lại.
Giang Ngộ vừa ngồi xuống đã duỗi tay nắm lấy những ngón tay của cô, lòng bàn tay của anh còn xoa nhẹ lên những ngón tay nho nhỏ của cô.
Động tác nhỏ này của anh giúp cho Lục Chi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có người kính rượu, nhưng cô không biết uống rượu, Giang Ngộ cũng lấy lý do lát nữa phải lái xe đưa cô về để từ chối mấy ly rượu này. Nếu đã không uống rượu, vậy thì chuyển sang ăn cơm vậy.
Vốn dĩ Lục Chi đến đây chỉ để tham gia cùng với anh, vì vậy tốt hơn hết là cô không nên mở miệng nói chuyện ở trên bàn ăn này.
Cô vừa dùng bữa vừa nghe bọn họ nói chuyện, chủ đề xoay quanh một số công việc và mấy chuyện riêng tư. Bọn họ nói chuyện, nhưng vẫn không quên làm vài ly rượu.
Nếu là ngày thường Giang Ngộ nhất định sẽ uống với bọn họ hai ly, sau đó anh sẽ thuê tài xế lái xe thay, nhưng tối nay anh phải lái xe đưa bà xã nhà mình về nhà, nên anh không dám uống.
Lục Chi vùi đầu vào ăn cơm, đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon, hơn nữa đặt một bữa tiệc hải sản lớn như vậy chắc chắn là rất đắt.
Lục Chi cũng không chủ động bắt chuyện với mọi người, nhưng mấy bà vợ này lại rất muốn nịnh bợ cô, bọn họ còn chủ động bắt chuyện với cô.
Những người đàn ông cùng nhau ăn cơm uống rượu, phụ nữ bọn họ thì sang bàn bên cạnh nói chuyện phiếm.
Bọn họ còn gọi cả Lục Chi đi cùng.
Một phu nhân tò mò hỏi Lục Chi, “Cô Giang, cô và cậu Giang quen nhau bằng cách nào vậy? Trước kia, ông xã nhà tôi thấy cậu Giang đã đến tuổi này rồi mà vẫn chưa kết hôn, anh ấy còn giới thiệu cháu ngoại nhà chúng tôi cho cậu Giang đấy. Nhưng lúc đấy cậu Giang đã nói cậu ấy bận công việc, tạm thời chưa suy nghĩ đến việc chung thân đại sự*, kết quả không lâu sau tôi đã nghe tin cậu ấy kết hôn rồi.”
*Chung thân đại sự: việc lớn cả đời, ý chỉ chuyện kết hôn
Cô vẫn nhớ rất rõ vị phu nhân này, đây là vợ của một trưởng phòng nào đó. Giang Ngộ là một người thanh liêm chính trực, anh không muốn nhận, có lẽ là do quan hệ giữa hai bên.
Nếu vị trưởng phòng kia đã giới thiệu cháu gái của mình cho anh, nếu thành công chắc chắn có lợi đối với cả hai bên.
Lúc này Lục Chi chợt hiểu ra tại sao cô lại có thể ở bên cạnh Giang Ngộ… Trong nhà của cô không có người nào làm bên chính trị!
Suy đi tính lại đúng là không có mối quan hệ lợi ích nào, hơn nữa tuổi của hai người cũng xấp xỉ nhau.
Chủ yếu là do tính khí của cô cũng rất mềm mỏng, nhẹ nhàng.
Lục Chi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, nếu nói hai người quen biết thông qua sự giới thiệu của người quen, khả năng cao là phu nhân của vị trưởng phòng sẽ cảm thấy mất hứng. Dù sao đi chăng nữa thì trước đó bọn họ cũng giới thiệu họ hàng cho Giang Ngộ, anh lại không cần, còn nói mình bận công việc tạm thời chưa suy nghĩ đến việc kết hôn, kết quả mới đó mà anh đã kết hôn với đối tượng được người quen giới thiệu, nói ra mấy lời này hình như không tốt lắm.
Lục Chi đành tìm đại một lý do, “Mẹ của chúng tôi là bạn tốt, trước kia sang nhà anh ấy anh Tết, hai người vừa gặp đã yêu, chính vì vậy nên chúng tôi mới kết hôn.”
Bà vợ của trưởng phòng nghe xong cũng gật gật đầu, không nhắc lại chuyện đó nữa, bà ấy tiếp tục tìm đề tài để bắt chuyện với cô.
Lục Chi có cảm giác ăn một bữa cơm như vậy đúng là một bài kiểm tra tế bào não, sau khi ăn xong bữa này, cô cảm thấy tế bào não của mình đã bay đi hết, không còn một chút nào.
Lúc bắt đầu ăn cơm là bảy giờ tối, vậy mà hiện tại đã hơn mười giờ tối, mọi người đều chuẩn bị rời đi. Giang Ngộ quăng cho Lục Chi một ánh mắt, ý bảo cô đi thanh toán hoá đơn.
Anh là người có địa vị lớn nhất ở chỗ này, anh cũng đã nói bữa này anh trả coi như là mừng anh kết hôn. Anh cũng không thể đi thanh toán hoá đơn được, dù sao đi chăng nữa thì bữa ăn này cũng rất mắc tiền, anh đi thì lại sợ bọn họ nói dùng công quỹ chung để mời bọn họ ăn cơm, nên anh đành để Lục Chi đi thanh toán
Lục Chi cũng dùng thẻ lương của Giang Ngộ để thanh toán hoá đơn lần này.
Đúng là một bữa tiệc hải sản lớn, thật sự rất đắt, hơn nữa còn có rất nhiều người tham gia, một bữa ăn mà mất mấy chục nghìn tệ, cũng may là lúc nãy cô chịu khó ăn nên cũng ăn được không ít.
Sau khi thanh toán hoá đơn xong, bọn họ liền quay về nhà.
Giang Ngộ đi lấy xe, Lục Chi đang đứng ở cửa, run run rẩy rẩy chờ anh quay lại.
Cũng may trong sảnh chính này có hệ thống sưởi.
Giang Ngộ lái xe đến nơi, Lục Chi liền vội vàng chui vào bên trong.
Thời điểm Giang Ngộ thắt dây an toàn giúp cô, anh mới phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.
Anh vén áo khoác của cô lên, chạm vào đùi của cô, quả nhiên cô không hề mặc quần giữ ấm ở bên trong.
“Tại sao em lại không mặc quần giữ ấm mà để chân trần như vậy?”
Lục Chi trả lời, “... Mặc nhiều quần giữ ấm xấu lắm, sẽ làm anh mất mặt.”
Giang Ngộ: “...”
Thấy chân của cô lạnh toát như vậy, Giang Ngội vội vàng cởi áo lông vũ của mình ra, sau đó đắp lên đùi của cô.
Còn một đoạn đường khá dài nữa mới về được đến nhà, mặc dù bên trong xe có bật máy sưởi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Ban đầu lúc chui vào xe Lục Chi vẫn không thấy đỡ lạnh hơn được chút nào, sau khi anh đặt áo lông vũ lên chân của cô thì cô đã thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đang lái xe, không biết Lục Chi suy nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay sang sợ hãi nói với anh. “Em cảm thấy công việc này của các anh cũng quá vất vả rồi, nói chuyện từ sáng sớm đến tối muộn như vậy sẽ lãng phí rất nhiều tế bào não đó. Lúc nãy, có một vị phu nhân đã nói với em rằng cô ấy sắp đi du lịch ở hải đảo, muốn đi dạo ở cửa hàng được miễn thuế, cô ấy còn hỏi em thử xem em có thích túi hàng hiệu hay cái gì đó không, em vừa nghe thấy đã biết ngay cô ấy muốn hối lộ em. Lúc đó em đã vội vàng nói với cô ấy là em không cần, em không phải là người mê hàng xa xỉ! Em còn nói mấy cái túi xách của em đều được mua đồng giá 9 tệ ở trên Pinduoduo*.”
*Pinduoduo: một sàn thương mại ở bên Trung Quốc giống như Taobao, 1688
Nhìn thấy dáng vẻ chính trực ngay thẳng này của cô, Giang Ngộ bị chọc đến bật cười. Anh yêu chiều vuốt ve mái tóc của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.