Chương 25: Giang Ngộ, Trước Đây Anh Anh Đã Từng Quen Bạn Gái Chưa? (1)
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi căng thẳng muốn chết, cô vẫn đang ngồi đọc sách ở trên xe.
Lần đầu tiên cô cảm thấy áp lực làm vợ này lại lớn đến như vậy.
Giang Ngộ cũng không dám làm phiền đến cô, để cô yên tĩnh đọc sách.
Đã sắp đến giờ thi, Lục Chi xuống xe đi ra ngoài, cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Hôm nay, Giang Ngộ sẽ đợi cô ở bên ngoài, mặc dù thời gian thi cũng không lâu lắm, nhưng sợ Lục Chi quá áp lực, nên sáng nay Giang Ngộ đã xin nghỉ làm, chờ cô ở chỗ này.
Anh sợ sau khi thi xong, ra ngoài Lục Chi sẽ cảm thấy áp lực.
Sau khi Lục Chi làm bài xong, bước ra khỏi phòng thi cô cảm thấy hai chân của mình đã mềm nhũn.
So với thời điểm thi đại học năm đó còn áp lực hơn rất nhiều, năm đó khi tham gia thi đại học cô cũng không sợ hãi như vậy, sợ mình thi không đậu.
Cô cảm thấy cô có thể làm được.
Nhưng tiêu chuẩn xét tuyển chung không dựa vào bài thi viết mà dựa vào điểm tổng hợp, phải xem thành tích tổng hợp ra sao rồi mới quyết định được, đến lúc đó vẫn còn có một cuộc phỏng vấn, tiêu chuẩn được xét dựa trên 50% phỏng vấn và 50% bài thi viết, nếu vượt qua mới có thể trúng tuyển được. Chính vì vậy, khi Lục Chi thi viết xong đi ra ngoài, cô có cảm giác mình lại bắt đầu lo lắng về cuộc phỏng vấn sắp diễn ra.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Giang Ngộ đã đi làm, dù sao đi chăng nữa nữa thì thời gian thi của cô rất dài, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên cô đã kêu anh cứ đi làm như bình thường, không ngờ vừa đi ra ngoài đã thấy anh đang đứng đợi ở cửa.
Chiếc xe cũng ở gần cửa, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được.
Lục Chi vừa lên xe, Giang Ngộ đã hỏi cô. “Em có làm được bài không?”
“Em nghĩ chắc cũng ổn thôi, em có cảm giác không thành vấn đề, nhưng không biết buổi chiều và ngày mai thi như thế nào nữa, tại sao anh lại ở đây? Không phải em đã bảo anh đi làm rồi sao? Anh sẽ không đứng ở ngoài này, đợi em từ sáng đâu, đúng không?”
Giang Ngộ thắt dây an toàn giúp cô, “Nếu không thì em nghĩ thế nào, anh sợ em thi không tốt rồi lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mà anh đi làm cũng sẽ lo lắng cho em, không bằng xin nghỉ luôn cho nhanh. Em có muốn ăn gì không, để anh đưa em đi ăn.”
Nhìn thấy anh quan tâm đến mình như vậy, Lục Chi không nhịn được mà hôn bẹp lên mặt anh một cái.
Cô thật sự không kiềm chế được bản thân mình, thời điểm đến gần anh, cô có thể cảm nhận được mùi hormone nam tính trên người anh, ông xã nhà mình quá đẹp, đẹp đến mức cô không thể nhịn được mà hôn anh một cái.
Giang Ngộ sửng sốt, sau đó anh giữ chặt cái ót của Lục Chi, nụ hôn càng ngày càng sâu, nó đã đạt đến độ bá đạo mãnh liệt.
Lục Chi: “... Ưm.”
Sau khi hôn một lúc lâu, Giang Ngộ còn cắn một cái lên cánh môi của cô giống như đang trừng phạt khiến cô cảm thấy hơi đau đớn.
Lục Chi nói cô muốn ăn món cay Tứ Xuyên, Giang Ngộ đã đưa cô đến trung tâm thương mại để ăn mấy món này. Gần nhà bọn họ mới có một trung tâm thương mại mở bán thêm món cay Tứ Xuyên, đặc biệt có món cá hầm cải chua ăn rất ngon.
Lục Chi rất thích uống trà sữa, nhưng cô lại thuộc kiểu người không uống được quá nhiều thứ này.
Cô chính là kiểu phụ nữ muốn bị đánh như đã nói ở trên mạng, mặc dù thích uống trà sữa nhưng uống được vài ngụm là lại không uống nữa.
Giang Ngộ thì không như vậy, tính cách của anh có vấn đề, anh không thể nhìn người khác lãng phí như vậy được. Nếu cô không uống hết, đều bị Giang Ngộ lấy lại uống cho bằng hết thì thôi.
Thời điểm mới kết hôn, hai người vẫn dè dặt giữ kẽ, nhưng sau khi kết hôn được một thời gian, tình cảm giữa cả hai càng ngày càng khăng khít.
Giang Ngộ đã uống hết sạch ly trà sữa mà cô để lại.
Cơm ăn không hết cũng được Giang Ngộ giải quyết xong, sức ăn uống của đàn ông rất lớn, ăn nhiều nên tiêu hao cũng rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Lục Chi liền trở về nghỉ ngơi một lát, buổi chiều cô lại phải đi thi, nhưng cô không cho Giang Ngộ ở lại nữa.
Cô thi tận hai ngày, cô cũng sợ bản thân mình làm chậm trễ công việc của anh.
Giang Ngộ cũng đồng ý, buổi chiều anh đưa cô đến địa điểm thi sau đó mới đi làm.
Sáng hôm sau anh cũng đưa cô đi, nhưng hôm nay anh không xin nghỉ làm nữa, công việc của anh rất vội, cứ xin nghỉ nhiều quá cũng không tốt.
Cuối cùng Lục Chi cũng hoàn thành xong bài thi liên quan đến chuyên môn, vừa ra khỏi phòng thi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiếp theo chính là chờ phỏng vấn.
Chắc chắn người ta sẽ sắp xếp phỏng vấn cho những người vượt qua bài kiểm tra, nhưng phần phỏng vấn này diễn ra vào tháng Năm.
Vẫn còn khoảng hai tháng nữa.
Áp lực tâm lý của kỳ thi công chức này thật sự rất lớn, trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy mình đã mất đi rất nhiều tóc.
Vì cuộc thi lần này mà cô đã phải trả một cái giá quá đắt, Giang Ngộ yêu cầu cô phải tập trung cho kỳ thi, chính vì vậy mà anh không làm điều đó cùng với cô nữa.
Mỗi tối anh đều muốn ăn nhưng lại phải nhịn xuống, sợ quấy rầy làm cô phân tâm.
Lục Chi muốn nói, thật ra anh không quấy rầy đến mình…
Nhưng cô lại xấu hổ không dám thừa nhận, để cho anh đỡ khỏi phải nghĩ mình là người đói khát gì đó, nhưng nếu muốn thi đậu thì phải làm tình thì mới có tinh thần, nếu không cô sẽ không thi được, chỉ khi làm tình cô mới cảm thấy số phận của mình được soi sáng.
Hiện tại thì tốt rồi, Lục Chi hy vọng tối hôm nay cô có thể làm chuyện đó với Giang Ngộ.
Lần trước cô cũng cảm thấy nữ ngồi trên rất sướng, cắm rất sâu, nhưng cô ngại ngùng không dám nhắc đến chuyện này.
Sau khi Lục Chi thi xong, người bạn thân nhất của cô đã gọi điện cho cô, nói tối nay cô mang theo ông xã nhà mình ra ngoài ăn cơm.
Lâu lắm rồi hai người không gặp nhau.
Ở một địa phương nho nhỏ như vậy, Lục Chi cũng quen biết không nhiều lắm, chỉ có vài người bạn thân thậm chí còn học cùng từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành.
Sau khi kết hôn, cô ấy nối gót trở về định cư ở nhà chồng, bây giờ mới quay trở lại, lần trước cô kết hôn khá vội, nên cô ấu cũng không kịp quay về tham dự đám cưới.
Cô ấy vẫn còn chưa được gặp ông xã của cô.
Nhưng cô ấy cũng đã xem qua bộ ảnh cưới của hai người, quả nhiên người đàn ông này là một người rất tuấn tú lịch sự nha.
Cô bạn thân yêu cầu Lục Chi đưa cả ông xã ra ngoài ăn cơm, Lục Chi cũng không tiện từ chối, hơn nữa, cô vẫn chưa kịp giới thiệu bạn thân nhất của mình cho Giang Ngộ.
Lục Chi gửi cho anh một tin nhắn, hỏi: [Giang Ngộ, trước đây em đã kể với anh, em có một người bạn rất thân, hai ngày nay cô ấy đã cùng ông xã quay lại đây, hai người bọn họ muốn mời chúng ta đi ăn cơm. Anh có rảnh không? Tối nay chúng ta đi luôn.]
Một lúc sau Giang Ngộ mới trả lời lại tin nhắn, anh nói được.
Lần đầu tiên cô cảm thấy áp lực làm vợ này lại lớn đến như vậy.
Giang Ngộ cũng không dám làm phiền đến cô, để cô yên tĩnh đọc sách.
Đã sắp đến giờ thi, Lục Chi xuống xe đi ra ngoài, cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Hôm nay, Giang Ngộ sẽ đợi cô ở bên ngoài, mặc dù thời gian thi cũng không lâu lắm, nhưng sợ Lục Chi quá áp lực, nên sáng nay Giang Ngộ đã xin nghỉ làm, chờ cô ở chỗ này.
Anh sợ sau khi thi xong, ra ngoài Lục Chi sẽ cảm thấy áp lực.
Sau khi Lục Chi làm bài xong, bước ra khỏi phòng thi cô cảm thấy hai chân của mình đã mềm nhũn.
So với thời điểm thi đại học năm đó còn áp lực hơn rất nhiều, năm đó khi tham gia thi đại học cô cũng không sợ hãi như vậy, sợ mình thi không đậu.
Cô cảm thấy cô có thể làm được.
Nhưng tiêu chuẩn xét tuyển chung không dựa vào bài thi viết mà dựa vào điểm tổng hợp, phải xem thành tích tổng hợp ra sao rồi mới quyết định được, đến lúc đó vẫn còn có một cuộc phỏng vấn, tiêu chuẩn được xét dựa trên 50% phỏng vấn và 50% bài thi viết, nếu vượt qua mới có thể trúng tuyển được. Chính vì vậy, khi Lục Chi thi viết xong đi ra ngoài, cô có cảm giác mình lại bắt đầu lo lắng về cuộc phỏng vấn sắp diễn ra.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Giang Ngộ đã đi làm, dù sao đi chăng nữa nữa thì thời gian thi của cô rất dài, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên cô đã kêu anh cứ đi làm như bình thường, không ngờ vừa đi ra ngoài đã thấy anh đang đứng đợi ở cửa.
Chiếc xe cũng ở gần cửa, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được.
Lục Chi vừa lên xe, Giang Ngộ đã hỏi cô. “Em có làm được bài không?”
“Em nghĩ chắc cũng ổn thôi, em có cảm giác không thành vấn đề, nhưng không biết buổi chiều và ngày mai thi như thế nào nữa, tại sao anh lại ở đây? Không phải em đã bảo anh đi làm rồi sao? Anh sẽ không đứng ở ngoài này, đợi em từ sáng đâu, đúng không?”
Giang Ngộ thắt dây an toàn giúp cô, “Nếu không thì em nghĩ thế nào, anh sợ em thi không tốt rồi lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mà anh đi làm cũng sẽ lo lắng cho em, không bằng xin nghỉ luôn cho nhanh. Em có muốn ăn gì không, để anh đưa em đi ăn.”
Nhìn thấy anh quan tâm đến mình như vậy, Lục Chi không nhịn được mà hôn bẹp lên mặt anh một cái.
Cô thật sự không kiềm chế được bản thân mình, thời điểm đến gần anh, cô có thể cảm nhận được mùi hormone nam tính trên người anh, ông xã nhà mình quá đẹp, đẹp đến mức cô không thể nhịn được mà hôn anh một cái.
Giang Ngộ sửng sốt, sau đó anh giữ chặt cái ót của Lục Chi, nụ hôn càng ngày càng sâu, nó đã đạt đến độ bá đạo mãnh liệt.
Lục Chi: “... Ưm.”
Sau khi hôn một lúc lâu, Giang Ngộ còn cắn một cái lên cánh môi của cô giống như đang trừng phạt khiến cô cảm thấy hơi đau đớn.
Lục Chi nói cô muốn ăn món cay Tứ Xuyên, Giang Ngộ đã đưa cô đến trung tâm thương mại để ăn mấy món này. Gần nhà bọn họ mới có một trung tâm thương mại mở bán thêm món cay Tứ Xuyên, đặc biệt có món cá hầm cải chua ăn rất ngon.
Lục Chi rất thích uống trà sữa, nhưng cô lại thuộc kiểu người không uống được quá nhiều thứ này.
Cô chính là kiểu phụ nữ muốn bị đánh như đã nói ở trên mạng, mặc dù thích uống trà sữa nhưng uống được vài ngụm là lại không uống nữa.
Giang Ngộ thì không như vậy, tính cách của anh có vấn đề, anh không thể nhìn người khác lãng phí như vậy được. Nếu cô không uống hết, đều bị Giang Ngộ lấy lại uống cho bằng hết thì thôi.
Thời điểm mới kết hôn, hai người vẫn dè dặt giữ kẽ, nhưng sau khi kết hôn được một thời gian, tình cảm giữa cả hai càng ngày càng khăng khít.
Giang Ngộ đã uống hết sạch ly trà sữa mà cô để lại.
Cơm ăn không hết cũng được Giang Ngộ giải quyết xong, sức ăn uống của đàn ông rất lớn, ăn nhiều nên tiêu hao cũng rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Lục Chi liền trở về nghỉ ngơi một lát, buổi chiều cô lại phải đi thi, nhưng cô không cho Giang Ngộ ở lại nữa.
Cô thi tận hai ngày, cô cũng sợ bản thân mình làm chậm trễ công việc của anh.
Giang Ngộ cũng đồng ý, buổi chiều anh đưa cô đến địa điểm thi sau đó mới đi làm.
Sáng hôm sau anh cũng đưa cô đi, nhưng hôm nay anh không xin nghỉ làm nữa, công việc của anh rất vội, cứ xin nghỉ nhiều quá cũng không tốt.
Cuối cùng Lục Chi cũng hoàn thành xong bài thi liên quan đến chuyên môn, vừa ra khỏi phòng thi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiếp theo chính là chờ phỏng vấn.
Chắc chắn người ta sẽ sắp xếp phỏng vấn cho những người vượt qua bài kiểm tra, nhưng phần phỏng vấn này diễn ra vào tháng Năm.
Vẫn còn khoảng hai tháng nữa.
Áp lực tâm lý của kỳ thi công chức này thật sự rất lớn, trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy mình đã mất đi rất nhiều tóc.
Vì cuộc thi lần này mà cô đã phải trả một cái giá quá đắt, Giang Ngộ yêu cầu cô phải tập trung cho kỳ thi, chính vì vậy mà anh không làm điều đó cùng với cô nữa.
Mỗi tối anh đều muốn ăn nhưng lại phải nhịn xuống, sợ quấy rầy làm cô phân tâm.
Lục Chi muốn nói, thật ra anh không quấy rầy đến mình…
Nhưng cô lại xấu hổ không dám thừa nhận, để cho anh đỡ khỏi phải nghĩ mình là người đói khát gì đó, nhưng nếu muốn thi đậu thì phải làm tình thì mới có tinh thần, nếu không cô sẽ không thi được, chỉ khi làm tình cô mới cảm thấy số phận của mình được soi sáng.
Hiện tại thì tốt rồi, Lục Chi hy vọng tối hôm nay cô có thể làm chuyện đó với Giang Ngộ.
Lần trước cô cũng cảm thấy nữ ngồi trên rất sướng, cắm rất sâu, nhưng cô ngại ngùng không dám nhắc đến chuyện này.
Sau khi Lục Chi thi xong, người bạn thân nhất của cô đã gọi điện cho cô, nói tối nay cô mang theo ông xã nhà mình ra ngoài ăn cơm.
Lâu lắm rồi hai người không gặp nhau.
Ở một địa phương nho nhỏ như vậy, Lục Chi cũng quen biết không nhiều lắm, chỉ có vài người bạn thân thậm chí còn học cùng từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành.
Sau khi kết hôn, cô ấy nối gót trở về định cư ở nhà chồng, bây giờ mới quay trở lại, lần trước cô kết hôn khá vội, nên cô ấu cũng không kịp quay về tham dự đám cưới.
Cô ấy vẫn còn chưa được gặp ông xã của cô.
Nhưng cô ấy cũng đã xem qua bộ ảnh cưới của hai người, quả nhiên người đàn ông này là một người rất tuấn tú lịch sự nha.
Cô bạn thân yêu cầu Lục Chi đưa cả ông xã ra ngoài ăn cơm, Lục Chi cũng không tiện từ chối, hơn nữa, cô vẫn chưa kịp giới thiệu bạn thân nhất của mình cho Giang Ngộ.
Lục Chi gửi cho anh một tin nhắn, hỏi: [Giang Ngộ, trước đây em đã kể với anh, em có một người bạn rất thân, hai ngày nay cô ấy đã cùng ông xã quay lại đây, hai người bọn họ muốn mời chúng ta đi ăn cơm. Anh có rảnh không? Tối nay chúng ta đi luôn.]
Một lúc sau Giang Ngộ mới trả lời lại tin nhắn, anh nói được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.