Chương 49: Lục Chi Say Xỉn Gọi Video Cùng Giang Ngộ (2)
A Phì A
14/01/2024
Người này Lục Chi nhớ tới lúc trước hình như cùng bộ phận bọn họ có chút mâu thuẫn, chuyện trước đây còn chưa xử lý xong, trong lòng ôm mối hận.
GIản Lâm chặn cô lại: "Giám đốc Lưu, để tôi uống thay cô ấy, cô ấy thật sự không biết uống rượu."
Người đàn ông không muốn nói với GIản Lâm: "Cậu làm sao vậy? Tôi mời cô ấy uống rượu chứ không phải cậu."
Lục Chi muốn về sớm nhưng trong lòng có chút không yên, nghe vậy liền uống ba chai rượu trước mặt, chuẩn bị quay về.
Thấy vậy, GIản Lâm chạy theo, nắm lấy tay cô, nói: "Lục Chi, anh đưa em về".
Lục Chi gạt tay anh ra, nói: "Không cần, tôi tự bắt taxi đi về. Chủ nhiệm Giản, anh cũng đã uống rượu .Anh đừng lái xe."
GIản Lâm tiếp tục nắm tay cô và nói: "Anh đưa em về. Em có vẻ hơi say. Anh uống một chút thôi, không sao đâu."
“Tiểu Lục。”
Đúng lúc này, cha của Lục Chi xuất hiện, vừa nhìn thấy hai thân ảnh dây dưa trước kTV này liền vội vàng chạy tới, kéo Lục Chi lại.
Khi Lục Chi thấy cha xuất hiện, cô mới yên tâm nói theo cha: "Giám đốc Giản, cha tôi đến rồi, tôi cùng cha về trước"
GIản Lâm hơi hụt hẫng khi thấy cha Lục Chi đột ngột xuất hiện, nhưng anh đâu thể nói được gì nên đành nói được.
Nói với cha Lục: "Làm phiền chú."
Cha Lục liếc nhìn rồi dẫn Lục Chi đi.
Lục Chi đến KTV vì sợ cô uống rượu nên Giang Ngộ nhắn tin cho cha nhờ ông đến đón.
Bố Lục bảo cô lên xe, sau khi lên xe, ông hỏi cô: "Vừa rồi cha thấy thằng nhóc hôi hám đó cư xử tệ với con. Anh ta là ai?"
Lục Chi nói: "Anh ấy là ta cấp trên của con, phó giám đốc."
Bố Lục nghe vậy cũng không nói gì, dù sao hắn cũng là cấp trên. "Anh ta biết con đã kết hôn?"
"Biểt ạ."
Ba Lục không nói gì tiếp tục khơi động xe đưa cô về.
Lục Chi không nghe máy, Giang Ngộ lo lắng cho sự an toàn của cô liền gọi điện cho Cha Lục, Cha Lục giải thích với Giang Ngộ: "Con rể , nó ở đây, ở đây với chai, nó say rồi cha đưa con bé về bây giờ., không ai khác, chỉ có cha, chỉ cha ở bên cạnh con bé con yên tâm. "
Giang Ngộ muốn mau chóng trở về lục Chi , lại lo Lục Chi đi một mình về muộn, liền nhắn tin cho cha vợ đến đón vợ.
...
Sau khi Lục Chi rời đi, GIản Lâm tay nắm chặt đập xuống tường.
Cơ hội tốt như vậy đã không còn nữa, giám đốc Lưu lúc nãy đang uống rượu bước ra, nhìn thấy thất bại, liền hỏi: "Bị người mang đi rồi ? Thật đáng tiếc uổng công tôi chuốc cô ta nhiều rượu như vậy vô ích rồi."
GIản Lâm có chút bực bội, "Người này thật sự rất khó quyết định, anh có thể thu xếp đi công tác được không, chỉ có tôi và cô ấy, hai người chúng tôi thôi."
"Thật là, ngày mốt, anh đưa cô ấy đến sang thành phố bên cạnh, có một cuộc họp sẽ được tổ chức ở đó."
...
Về đến nhà, Lục Chi cảm thấy mình đã say, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đang uống rượu nhưng cảm thấy mức độ rất cao, sắp say rồi.
Cha Lục đưa cô về nhà và gửi video cho Giang Ngộ, nói rằng đưa vợ về nhà an toàn liền bỏ đi, đặt Lục Chi lên giường, giờ cô đã ngủ rồi, ước chừng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giang Ngộ thấy Lục Chi về nhà an toàn, vừa định ngủ, cuộc gọi video của Lục Chi truyền đến.
Giang Ngộ trả lời ngay lập tức, nhìn thấy khuôn mặt hiện ra của Lục Chi, nhìn anh hước góc quay điên thoạib hỏi: "Giang Ngộ, anh là người đàn ông hôi hám, trước khi cưới em anh có làm loạn bên ngoài không?"
Lục Chi không quên tất toán với Giang Ngộ khi cô say rượu.
Giang Ngộ ngẩn ra khi nghe đến đây: "Tại sao anh lại làm loạn bên ngoài?"
Lục Chi: "Anh cói, Giám đốc Giản nói. Lúc trước anh ấy nhìn thấy người vào phòng anh. Anh đã bị người đso nhúng tràm rồi sao?"
Giang Ngộ: “…”
Giang Ngộ thấy cô hiểu lầm, nghiêm túc giải thích: "Không phải, có người tới cửa, anh liền gọi cảnh sát."
Lục Chi cảm thấy thích thú trước điều này.
Đối mặt với máy quay hết lần này đến lần khác, cô hôn anh vài cái: "mu moa, mu moa, anh ngoan quá, gửi cho anh một nụ hôn."
Đây là lần đầu tiên Giang Ngộ thấy cô ấy say, sau này sẽ không bao giờ cho phép uống nữa, điều này thật quá đáng sợ.
Lục Chi nghĩ tới cái gì, cởi quần áo của cô, cho anh xem nói: " Vừa rồi em có một giấc mơ, em mơ thấy mình sinh ra , em là con bò, vậy đó, em có thể tiết ra sữa, đây là cách mà em tiết ra sữa, em sẽ chỉ cho anh một minh chứng.”
Lục Chi ngồi ở trên giường, cởi nội, một tay nắm lấy bầu ngực bóp nổi lên điểm nhỏ trước mặt Giang Ngộ: "Chính là ở đây như tai sao không có?"
Giang Ngộ thấy Lục Chi đang nắm lấy khuôn ngực của mình, phần đầu phồng lên một điểm nhỏ màu hồng, cô đưa tay nắm lấy một vòng tròn.
Giang Ngộ khóe miệng khô khốc, phía dưới phồng lên lợi hại, hiện tại đi công tác, ăn không được.
...
GIản Lâm chặn cô lại: "Giám đốc Lưu, để tôi uống thay cô ấy, cô ấy thật sự không biết uống rượu."
Người đàn ông không muốn nói với GIản Lâm: "Cậu làm sao vậy? Tôi mời cô ấy uống rượu chứ không phải cậu."
Lục Chi muốn về sớm nhưng trong lòng có chút không yên, nghe vậy liền uống ba chai rượu trước mặt, chuẩn bị quay về.
Thấy vậy, GIản Lâm chạy theo, nắm lấy tay cô, nói: "Lục Chi, anh đưa em về".
Lục Chi gạt tay anh ra, nói: "Không cần, tôi tự bắt taxi đi về. Chủ nhiệm Giản, anh cũng đã uống rượu .Anh đừng lái xe."
GIản Lâm tiếp tục nắm tay cô và nói: "Anh đưa em về. Em có vẻ hơi say. Anh uống một chút thôi, không sao đâu."
“Tiểu Lục。”
Đúng lúc này, cha của Lục Chi xuất hiện, vừa nhìn thấy hai thân ảnh dây dưa trước kTV này liền vội vàng chạy tới, kéo Lục Chi lại.
Khi Lục Chi thấy cha xuất hiện, cô mới yên tâm nói theo cha: "Giám đốc Giản, cha tôi đến rồi, tôi cùng cha về trước"
GIản Lâm hơi hụt hẫng khi thấy cha Lục Chi đột ngột xuất hiện, nhưng anh đâu thể nói được gì nên đành nói được.
Nói với cha Lục: "Làm phiền chú."
Cha Lục liếc nhìn rồi dẫn Lục Chi đi.
Lục Chi đến KTV vì sợ cô uống rượu nên Giang Ngộ nhắn tin cho cha nhờ ông đến đón.
Bố Lục bảo cô lên xe, sau khi lên xe, ông hỏi cô: "Vừa rồi cha thấy thằng nhóc hôi hám đó cư xử tệ với con. Anh ta là ai?"
Lục Chi nói: "Anh ấy là ta cấp trên của con, phó giám đốc."
Bố Lục nghe vậy cũng không nói gì, dù sao hắn cũng là cấp trên. "Anh ta biết con đã kết hôn?"
"Biểt ạ."
Ba Lục không nói gì tiếp tục khơi động xe đưa cô về.
Lục Chi không nghe máy, Giang Ngộ lo lắng cho sự an toàn của cô liền gọi điện cho Cha Lục, Cha Lục giải thích với Giang Ngộ: "Con rể , nó ở đây, ở đây với chai, nó say rồi cha đưa con bé về bây giờ., không ai khác, chỉ có cha, chỉ cha ở bên cạnh con bé con yên tâm. "
Giang Ngộ muốn mau chóng trở về lục Chi , lại lo Lục Chi đi một mình về muộn, liền nhắn tin cho cha vợ đến đón vợ.
...
Sau khi Lục Chi rời đi, GIản Lâm tay nắm chặt đập xuống tường.
Cơ hội tốt như vậy đã không còn nữa, giám đốc Lưu lúc nãy đang uống rượu bước ra, nhìn thấy thất bại, liền hỏi: "Bị người mang đi rồi ? Thật đáng tiếc uổng công tôi chuốc cô ta nhiều rượu như vậy vô ích rồi."
GIản Lâm có chút bực bội, "Người này thật sự rất khó quyết định, anh có thể thu xếp đi công tác được không, chỉ có tôi và cô ấy, hai người chúng tôi thôi."
"Thật là, ngày mốt, anh đưa cô ấy đến sang thành phố bên cạnh, có một cuộc họp sẽ được tổ chức ở đó."
...
Về đến nhà, Lục Chi cảm thấy mình đã say, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đang uống rượu nhưng cảm thấy mức độ rất cao, sắp say rồi.
Cha Lục đưa cô về nhà và gửi video cho Giang Ngộ, nói rằng đưa vợ về nhà an toàn liền bỏ đi, đặt Lục Chi lên giường, giờ cô đã ngủ rồi, ước chừng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giang Ngộ thấy Lục Chi về nhà an toàn, vừa định ngủ, cuộc gọi video của Lục Chi truyền đến.
Giang Ngộ trả lời ngay lập tức, nhìn thấy khuôn mặt hiện ra của Lục Chi, nhìn anh hước góc quay điên thoạib hỏi: "Giang Ngộ, anh là người đàn ông hôi hám, trước khi cưới em anh có làm loạn bên ngoài không?"
Lục Chi không quên tất toán với Giang Ngộ khi cô say rượu.
Giang Ngộ ngẩn ra khi nghe đến đây: "Tại sao anh lại làm loạn bên ngoài?"
Lục Chi: "Anh cói, Giám đốc Giản nói. Lúc trước anh ấy nhìn thấy người vào phòng anh. Anh đã bị người đso nhúng tràm rồi sao?"
Giang Ngộ: “…”
Giang Ngộ thấy cô hiểu lầm, nghiêm túc giải thích: "Không phải, có người tới cửa, anh liền gọi cảnh sát."
Lục Chi cảm thấy thích thú trước điều này.
Đối mặt với máy quay hết lần này đến lần khác, cô hôn anh vài cái: "mu moa, mu moa, anh ngoan quá, gửi cho anh một nụ hôn."
Đây là lần đầu tiên Giang Ngộ thấy cô ấy say, sau này sẽ không bao giờ cho phép uống nữa, điều này thật quá đáng sợ.
Lục Chi nghĩ tới cái gì, cởi quần áo của cô, cho anh xem nói: " Vừa rồi em có một giấc mơ, em mơ thấy mình sinh ra , em là con bò, vậy đó, em có thể tiết ra sữa, đây là cách mà em tiết ra sữa, em sẽ chỉ cho anh một minh chứng.”
Lục Chi ngồi ở trên giường, cởi nội, một tay nắm lấy bầu ngực bóp nổi lên điểm nhỏ trước mặt Giang Ngộ: "Chính là ở đây như tai sao không có?"
Giang Ngộ thấy Lục Chi đang nắm lấy khuôn ngực của mình, phần đầu phồng lên một điểm nhỏ màu hồng, cô đưa tay nắm lấy một vòng tròn.
Giang Ngộ khóe miệng khô khốc, phía dưới phồng lên lợi hại, hiện tại đi công tác, ăn không được.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.