Chương 33: Lục Chi Thi Đỗ Công Chức, Giang Ngộ Tặng Quà Hoá Ra Lại Là…
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi, “Nhưng tớ sợ chuyện này sẽ gây phiền phức cho anh ấy, tớ lo lắng quá đi mất, mấy ngày nay không ăn được cái gì cả.”
Lục Chi không để ý rằng, thời điểm cô đang mải nói chuyện, Giang Ngộ đã quay lại, anh quên mang theo chiếc bình giữ nhiệt.
Anh đứng ở cửa nghe được hết những lời mà cô vừa nói.
Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đi vào mà đi làm.
Buổi tối, Lục Chi nhận được tin nhắn WeChat của Giang Ngộ, anh nói với cô tối nay không cần phải nấu cơm, anh có một buổi xã giao khác, nên không quay về ăn cơm được, lát nữa anh sẽ mang cơm hộp về cho cô.
Lục Chi đồng ý, dù sao thì cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ăn với uống.
...
Buổi tối Giang Ngộ có hẹn với người bên Cục thuế quốc gia, người này chính là người phụ trách kỳ thi công chức lần này.
Anh đã mở lời hẹn, người phụ trách cũng không dám không đến gặp mặt, buổi tối anh ta cùng Giang Ngộ đi đến khách sạn ăn cơm.
Khi nghe anh hẹn mình ăn tối, trong lòng người phụ trách còn cảm thấy sợ hãi, ông ta sợ anh sẽ duỗi tay tra xem bên phía thuế quốc gia có vấn đề gì hay không.
Anh ta vẫn còn lo lắng không biết bên thuế có xảy ra chuyện lớn gì không, Giang Ngộ nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng như vậy của anh ta, anh liền an ủi nói. “Anh không cần phải lo lắng, đang là giờ tan làm, thời gian này tôi không nói chuyện trong ngành. Tôi tìm anh không phải vì chuyện thuế bên đó, hôm nay tìm anh là bởi vì tôi tò mò, bà xã nhà tôi vừa mới kết thúc kỳ thi công chức bên cục thuế không bao lâu, cô ấy vẫn luôn muốn biết thành tích của mình, tôi nghĩ mặc dù chưa công bố nhưng chắc anh cũng biết kết quả rồi, tôi muốn hỏi một chút xem có bà xã nhà tôi không ấy mà.”
Nghe đến đây, sắc mặt của người phụ trách lập tức bị dọa đến kinh hãi. “Cô Giang cũng đi thi kỳ thi công chức bên Cục thuế quốc gia của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay cô ấy cứ lo lắng mãi, nên mới nhờ tôi hỏi thăm anh một chút, nếu không cô ấy sẽ ăn không ngon ngủ không yên, còn một ngày nữa mới công bố kết quả, tôi sợ cô ấy không ăn được gì, cuối cùng lại thành ra dạ dày có vấn đề nên mới tìm hỏi anh.”
“Cô Giang tên là gì, để tôi xem thử có tên của cô ấy hay không, thứ tự cụ thể tôi không thể nói ra được, nhưng có tên hay không vẫn là chuyện quan trọng nhất mà.”
“Lục Chi."
Khi nghe thấy cái tên này, người phụ trách sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cười nói. “Hoá ra đó là cô Giang à, anh cứ yên tâm, có tên của cô ấy rồi.”
Vừa nghe được những lời này, Giang Ngộ liền châm trà cho anh ta, tỏ ý cảm ơn.
Bữa cơm này coi như anh mời khách.
Mặc dù anh không nói lời nào, nhưng người phụ trách có thể cảm nhận được anh muốn nói cái gì đó.
Vừa tiễn anh rời đi một cái, anh ta lập tức gọi điện thoại cho bà xã của mình. “Bà xã, lúc trước em có nhận của người ta một trăm ngàn tệ, đồng ý giúp người ta có một vị trí trong cục đấy, em nhớ không, mau trả tiền lại cho người ta, việc này chúng ta thật sự không hỗ trợ được rồi. Đúng là nhổ lông trên đầu cọp mà, cũng may là chưa công bố kết quả, nếu không anh đã đắc tội với phó sở Giang rồi đấy, nếu anh ta mà điều tra rõ ràng mọi chuyện thì chúng ta xong đời luôn, người đứng thứ ba kia là vợ của anh ta, làm cho anh sợ muốn chết luôn, ai mà dám thay đổi thành tích của vợ anh ta kia chứ! Em trả tiền lại cho người ta, coi như chưa có chuyện gì, tối nay anh ta không nói gì với anh, nhưng anh có cảm giác anh ta đang cảnh cáo anh.”
Giang Ngộ đã hỏi chuyện này, nhất định anh đã biết mấy chuyện mà anh ta làm, nhưng chưa có chứng cứ, nếu bây giờ mà công bố thành tích thì đó chính là chứng cứ, anh ta không thể làm những chuyện đó vào lúc này được.
...
Cuối cùng Lục Chi cũng đợi được đến ngày thứ ba để kiểm tra thành tích, nếu nằm trong top ba thì cô có thể vượt qua rồi, tiếp theo là đi kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị.
Cô lo lắng đến mức ngồi trước máy tính cũng chưa dám click mở, Giang Ngộ thấy cô căng thẳng như vậy liền giúp cô.
Nhìn thấy anh ấn vào, Lục Chi liền che mắt lại.
Một lúc lâu sau, Giang Ngộ vẫn không lên tiếng, Lục Chi sợ hãi đến mức không dám mở mắt. “Có tên của em không?”
Giang Ngộ, “Em tự mình xem?”
Nghe vậy, Lục Chi liếc nhìn màn hình máy tính, ban đầu cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy sai ở đâu, cô chính là người đứng top ba, Lục Chi kích động ôm chặt lấy Giang Ngộ.
Giang Ngộ vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
Lục Chi bắt đầu tin tưởng ông trời có mắt, cô là người đứng thứ ba, không hề bị thay đổi!!
Cô kích động đến mức phát điên!
Chỉ cần cô vượt qua bài kiểm tra thể chất và thẩm tra chính trị nữa thì là cô chính thức trở thành một nhân viên công chức!!
Sau đó Lục Chi đi kiểm tra sức khỏe qua, thẩm vấn chính trị cũng qua.
Cô đã thành công thi vào công chức!
Lục Chi vui vẻ chia sẻ chuyện này với Giang Ngộ.
Khi Giang Ngộ về đến nhà, anh đưa cho cô một thứ.
Lục Chi tò mò, “Cái gì vậy?”
Giang Ngộ, “Trước đó anh đã nói, nếu như em thi đỗ thì anh sẽ tặng em một món quà.”
Vừa nghe được những lời này, Lục Chi vui vẻ mở ra xem, kết quả!!!!
Bên trong là một cái bình giữ nhiệt màu hồng nhạt!!
“Bình giữ nhiệt?”
Giang Ngộ sờ sờ đầy của cô, nói. “Ừm, uống nhiều nước hơn một chút.”
Lục Chi: "..."
Chiếc phích này cùng kiểu dáng với cái của Giang Ngộ, nhưng của anh màu đen còn của cô màu hồng nhạt.
Lục Chi dở khóc dở cười.
Lục Chi không để ý rằng, thời điểm cô đang mải nói chuyện, Giang Ngộ đã quay lại, anh quên mang theo chiếc bình giữ nhiệt.
Anh đứng ở cửa nghe được hết những lời mà cô vừa nói.
Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đi vào mà đi làm.
Buổi tối, Lục Chi nhận được tin nhắn WeChat của Giang Ngộ, anh nói với cô tối nay không cần phải nấu cơm, anh có một buổi xã giao khác, nên không quay về ăn cơm được, lát nữa anh sẽ mang cơm hộp về cho cô.
Lục Chi đồng ý, dù sao thì cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ăn với uống.
...
Buổi tối Giang Ngộ có hẹn với người bên Cục thuế quốc gia, người này chính là người phụ trách kỳ thi công chức lần này.
Anh đã mở lời hẹn, người phụ trách cũng không dám không đến gặp mặt, buổi tối anh ta cùng Giang Ngộ đi đến khách sạn ăn cơm.
Khi nghe anh hẹn mình ăn tối, trong lòng người phụ trách còn cảm thấy sợ hãi, ông ta sợ anh sẽ duỗi tay tra xem bên phía thuế quốc gia có vấn đề gì hay không.
Anh ta vẫn còn lo lắng không biết bên thuế có xảy ra chuyện lớn gì không, Giang Ngộ nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng như vậy của anh ta, anh liền an ủi nói. “Anh không cần phải lo lắng, đang là giờ tan làm, thời gian này tôi không nói chuyện trong ngành. Tôi tìm anh không phải vì chuyện thuế bên đó, hôm nay tìm anh là bởi vì tôi tò mò, bà xã nhà tôi vừa mới kết thúc kỳ thi công chức bên cục thuế không bao lâu, cô ấy vẫn luôn muốn biết thành tích của mình, tôi nghĩ mặc dù chưa công bố nhưng chắc anh cũng biết kết quả rồi, tôi muốn hỏi một chút xem có bà xã nhà tôi không ấy mà.”
Nghe đến đây, sắc mặt của người phụ trách lập tức bị dọa đến kinh hãi. “Cô Giang cũng đi thi kỳ thi công chức bên Cục thuế quốc gia của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay cô ấy cứ lo lắng mãi, nên mới nhờ tôi hỏi thăm anh một chút, nếu không cô ấy sẽ ăn không ngon ngủ không yên, còn một ngày nữa mới công bố kết quả, tôi sợ cô ấy không ăn được gì, cuối cùng lại thành ra dạ dày có vấn đề nên mới tìm hỏi anh.”
“Cô Giang tên là gì, để tôi xem thử có tên của cô ấy hay không, thứ tự cụ thể tôi không thể nói ra được, nhưng có tên hay không vẫn là chuyện quan trọng nhất mà.”
“Lục Chi."
Khi nghe thấy cái tên này, người phụ trách sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cười nói. “Hoá ra đó là cô Giang à, anh cứ yên tâm, có tên của cô ấy rồi.”
Vừa nghe được những lời này, Giang Ngộ liền châm trà cho anh ta, tỏ ý cảm ơn.
Bữa cơm này coi như anh mời khách.
Mặc dù anh không nói lời nào, nhưng người phụ trách có thể cảm nhận được anh muốn nói cái gì đó.
Vừa tiễn anh rời đi một cái, anh ta lập tức gọi điện thoại cho bà xã của mình. “Bà xã, lúc trước em có nhận của người ta một trăm ngàn tệ, đồng ý giúp người ta có một vị trí trong cục đấy, em nhớ không, mau trả tiền lại cho người ta, việc này chúng ta thật sự không hỗ trợ được rồi. Đúng là nhổ lông trên đầu cọp mà, cũng may là chưa công bố kết quả, nếu không anh đã đắc tội với phó sở Giang rồi đấy, nếu anh ta mà điều tra rõ ràng mọi chuyện thì chúng ta xong đời luôn, người đứng thứ ba kia là vợ của anh ta, làm cho anh sợ muốn chết luôn, ai mà dám thay đổi thành tích của vợ anh ta kia chứ! Em trả tiền lại cho người ta, coi như chưa có chuyện gì, tối nay anh ta không nói gì với anh, nhưng anh có cảm giác anh ta đang cảnh cáo anh.”
Giang Ngộ đã hỏi chuyện này, nhất định anh đã biết mấy chuyện mà anh ta làm, nhưng chưa có chứng cứ, nếu bây giờ mà công bố thành tích thì đó chính là chứng cứ, anh ta không thể làm những chuyện đó vào lúc này được.
...
Cuối cùng Lục Chi cũng đợi được đến ngày thứ ba để kiểm tra thành tích, nếu nằm trong top ba thì cô có thể vượt qua rồi, tiếp theo là đi kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị.
Cô lo lắng đến mức ngồi trước máy tính cũng chưa dám click mở, Giang Ngộ thấy cô căng thẳng như vậy liền giúp cô.
Nhìn thấy anh ấn vào, Lục Chi liền che mắt lại.
Một lúc lâu sau, Giang Ngộ vẫn không lên tiếng, Lục Chi sợ hãi đến mức không dám mở mắt. “Có tên của em không?”
Giang Ngộ, “Em tự mình xem?”
Nghe vậy, Lục Chi liếc nhìn màn hình máy tính, ban đầu cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy sai ở đâu, cô chính là người đứng top ba, Lục Chi kích động ôm chặt lấy Giang Ngộ.
Giang Ngộ vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
Lục Chi bắt đầu tin tưởng ông trời có mắt, cô là người đứng thứ ba, không hề bị thay đổi!!
Cô kích động đến mức phát điên!
Chỉ cần cô vượt qua bài kiểm tra thể chất và thẩm tra chính trị nữa thì là cô chính thức trở thành một nhân viên công chức!!
Sau đó Lục Chi đi kiểm tra sức khỏe qua, thẩm vấn chính trị cũng qua.
Cô đã thành công thi vào công chức!
Lục Chi vui vẻ chia sẻ chuyện này với Giang Ngộ.
Khi Giang Ngộ về đến nhà, anh đưa cho cô một thứ.
Lục Chi tò mò, “Cái gì vậy?”
Giang Ngộ, “Trước đó anh đã nói, nếu như em thi đỗ thì anh sẽ tặng em một món quà.”
Vừa nghe được những lời này, Lục Chi vui vẻ mở ra xem, kết quả!!!!
Bên trong là một cái bình giữ nhiệt màu hồng nhạt!!
“Bình giữ nhiệt?”
Giang Ngộ sờ sờ đầy của cô, nói. “Ừm, uống nhiều nước hơn một chút.”
Lục Chi: "..."
Chiếc phích này cùng kiểu dáng với cái của Giang Ngộ, nhưng của anh màu đen còn của cô màu hồng nhạt.
Lục Chi dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.