Chương 37: Vừa Đi Làm Ngày Đầu Tiên, Lục Chi Đã Bị Phó Chủ Nhiệm Theo Đuổi
A Phì A
14/01/2024
Giản Lâm nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta hỏi cô. “Cậu học trường đại học A phải không?”
Lục Chi lên thủ đô để học đại học, chính vì vậy nên sau khi cô tốt nghiệp xong, cô đã trực tiếp ở lại thủ đô này để làm việc.
“Tôi cũng học ở trường đại học A, chúng ta học cùng một trường, nhưng hai chuyên ngành khác nhau. Lúc xem lý lịch cá nhân của cậu tôi đã cảm thấy quen thuộc rồi, chúng ta thật sự có duyên quá đi. Sau khi học đại học xong, cậu ở lại thủ đô, còn tôi phải trở về quê để làm việc.”
Lục Chi cũng cảm thấy rất trùng hợp, cô không ngờ ở địa phương nho nhỏ này lại có người học cùng trường đại học với cô.
Cô cảm thấy rất vui vẻ giống như gặp được một người bạn cùng quê.
Buổi trưa, cô đi đến nhà ăn để ăn cơm cùng với anh ta, đồ ăn ở bên cục thuế này cũng rất ngon.
Giản Lâm tìm một chỗ ngồi, chờ cô đi lấy cơm xong thì hai người đến đó, ngồi xuống ăn cơm.
Lục Chi cũng không nghĩ ngợi gì quá nhiều, người này là cấp trên của cô, cho nên cô cảm thấy đây chỉ là một bữa cơm rất bình thường.
Đang ăn cơm thì Giang Ngộ gọi cho cô.
Chủ yếu là do anh lo lắng không biết cô làm việc ỏ cục thuế có quen hay không.
Cô nói đã quen, cô còn nói cấp trên của mình rất tốt, sau khi nói vài câu thì cúp máy.
Thấy cô nói chuyện vui vẻ như vậy, Giản Lâm quay sang hỏi cô. “Ai vậy?”
Lục Chi, “Ông xã của tôi, anh ấy sợ tôi đi làm ngày đầu tiên vẫn chưa quen nên mới gọi điện hỏi thăm
vài câu.”
Giản Lâm mỉm cười, “Vậy thì ông xã của cậu thật sự rất yêu thương cậu nha.”
Lục Chi cũng thấy như vậy.
Cơm nước xong xuôi, Lục Chi quay lại văn phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu trở về nhà xong lại đi lfn thì vất vả quá rồi.
Cô quyết định lựa chọn cách giống các đồng nghiệp của mình, ngủ lại đơn vị.
Cô vừa mới ăn no, nên cô vội rót một cốc nước ấm để uống, lúc này cô lại nghĩ đến Giang Ngộ, cô chụp ảnh gửi cho anh, muốn báo với anh là mình đã dùng chiếc bình giữ nhiệt này.
Sau khi Giang Ngộ nhận được, vậy mà anh còn gửi lại một cái like.
Lục Chi: "..."
Lục Chi rất muốn ngủ trưa, nhưng sau khi ngủ được một giấc cô cảm thấy mình mệt muốn chết.
Cô ghé vào mặt bàn nằm ngủ. Sau khi tỉnh ngủ, cô đứng dậy dụi dụi mắt, đúng lúc này, Giản Lâm đưa cho cô một ly cà phê, nói. “Tôi không biết cậu có muốn uống cái này không, Red Velvet Latte. Lúc ăn cơm cậu có nói cậu thích ăn đồ ngọt, nên tôi không mua Americano đá cho cậu, uống một ly cà phê để lên tinh thần đi.”
Lục Chi cảm thấy cấp trên của mình cũng ấm áp quá đi!
Cô nói lời cảm ơn, sau đó muốn chuyển tiền trả cho anh ta. “Hết bao nhiêu vậy, để tôi chuyển tiền cho cậu.”
Giản Lâm cười nói, “Không cần đâu, chỉ là một ít tiền thôi đó mà, lần sau cậu mời tôi uống là được.”
Lục Chi đồng ý.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhưng Lục Chi cảm thấy không áp lực cho lắm.
Cấp trên giao cho khá nhiều việc, lại còn rất nhiệt tình, hơn nữa còn không nóng giận.
Tới giờ tan làm, Giang Ngộ nhắn tin hỏi, cô có muốn anh đến đón cô hay không. Cô đã đồng ý.
Thời điểm Giang Ngộ chuẩn bị đến nơi, Lục Chi liền đi ra ngoài, đúng lúc này, Giản Lâm cũng đi ra, anh ta mở miệng hỏi cô. “Tiểu Chi, cậu có muốn tôi đưa cậu về không? Tôi có xe, đúng lúc tiện đường.”
Lục Chi chỉ vào chiếc xe của Giang Ngộ đang đậu cách đó không xa, nói. “Không cần đâu, cảm ơn phó chủ nhiệm, ông xã của tôi đã đến đón rồi.”
Lục Chi lên thủ đô để học đại học, chính vì vậy nên sau khi cô tốt nghiệp xong, cô đã trực tiếp ở lại thủ đô này để làm việc.
“Tôi cũng học ở trường đại học A, chúng ta học cùng một trường, nhưng hai chuyên ngành khác nhau. Lúc xem lý lịch cá nhân của cậu tôi đã cảm thấy quen thuộc rồi, chúng ta thật sự có duyên quá đi. Sau khi học đại học xong, cậu ở lại thủ đô, còn tôi phải trở về quê để làm việc.”
Lục Chi cũng cảm thấy rất trùng hợp, cô không ngờ ở địa phương nho nhỏ này lại có người học cùng trường đại học với cô.
Cô cảm thấy rất vui vẻ giống như gặp được một người bạn cùng quê.
Buổi trưa, cô đi đến nhà ăn để ăn cơm cùng với anh ta, đồ ăn ở bên cục thuế này cũng rất ngon.
Giản Lâm tìm một chỗ ngồi, chờ cô đi lấy cơm xong thì hai người đến đó, ngồi xuống ăn cơm.
Lục Chi cũng không nghĩ ngợi gì quá nhiều, người này là cấp trên của cô, cho nên cô cảm thấy đây chỉ là một bữa cơm rất bình thường.
Đang ăn cơm thì Giang Ngộ gọi cho cô.
Chủ yếu là do anh lo lắng không biết cô làm việc ỏ cục thuế có quen hay không.
Cô nói đã quen, cô còn nói cấp trên của mình rất tốt, sau khi nói vài câu thì cúp máy.
Thấy cô nói chuyện vui vẻ như vậy, Giản Lâm quay sang hỏi cô. “Ai vậy?”
Lục Chi, “Ông xã của tôi, anh ấy sợ tôi đi làm ngày đầu tiên vẫn chưa quen nên mới gọi điện hỏi thăm
vài câu.”
Giản Lâm mỉm cười, “Vậy thì ông xã của cậu thật sự rất yêu thương cậu nha.”
Lục Chi cũng thấy như vậy.
Cơm nước xong xuôi, Lục Chi quay lại văn phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu trở về nhà xong lại đi lfn thì vất vả quá rồi.
Cô quyết định lựa chọn cách giống các đồng nghiệp của mình, ngủ lại đơn vị.
Cô vừa mới ăn no, nên cô vội rót một cốc nước ấm để uống, lúc này cô lại nghĩ đến Giang Ngộ, cô chụp ảnh gửi cho anh, muốn báo với anh là mình đã dùng chiếc bình giữ nhiệt này.
Sau khi Giang Ngộ nhận được, vậy mà anh còn gửi lại một cái like.
Lục Chi: "..."
Lục Chi rất muốn ngủ trưa, nhưng sau khi ngủ được một giấc cô cảm thấy mình mệt muốn chết.
Cô ghé vào mặt bàn nằm ngủ. Sau khi tỉnh ngủ, cô đứng dậy dụi dụi mắt, đúng lúc này, Giản Lâm đưa cho cô một ly cà phê, nói. “Tôi không biết cậu có muốn uống cái này không, Red Velvet Latte. Lúc ăn cơm cậu có nói cậu thích ăn đồ ngọt, nên tôi không mua Americano đá cho cậu, uống một ly cà phê để lên tinh thần đi.”
Lục Chi cảm thấy cấp trên của mình cũng ấm áp quá đi!
Cô nói lời cảm ơn, sau đó muốn chuyển tiền trả cho anh ta. “Hết bao nhiêu vậy, để tôi chuyển tiền cho cậu.”
Giản Lâm cười nói, “Không cần đâu, chỉ là một ít tiền thôi đó mà, lần sau cậu mời tôi uống là được.”
Lục Chi đồng ý.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhưng Lục Chi cảm thấy không áp lực cho lắm.
Cấp trên giao cho khá nhiều việc, lại còn rất nhiệt tình, hơn nữa còn không nóng giận.
Tới giờ tan làm, Giang Ngộ nhắn tin hỏi, cô có muốn anh đến đón cô hay không. Cô đã đồng ý.
Thời điểm Giang Ngộ chuẩn bị đến nơi, Lục Chi liền đi ra ngoài, đúng lúc này, Giản Lâm cũng đi ra, anh ta mở miệng hỏi cô. “Tiểu Chi, cậu có muốn tôi đưa cậu về không? Tôi có xe, đúng lúc tiện đường.”
Lục Chi chỉ vào chiếc xe của Giang Ngộ đang đậu cách đó không xa, nói. “Không cần đâu, cảm ơn phó chủ nhiệm, ông xã của tôi đã đến đón rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.