Chương 5: Anh Rể Không Thể Cương (1)
Hạ Đa
19/11/2023
Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, chiếu lên người Tô Cảnh trên ghế sô pha như đang phát sáng, bởi vì tiếng chồng của chị gái, Tô Cảnh đang uống trà tán gẫu với bạn bè quay đầu nhìn sang, ánh mắt trong veo lộ ra một vầng sáng dịu nhẹ.
"Trở về rồi." Hắn nói, giống với cái tính cao lãnh, giọng hắn lạnh lùng, có chút từ tính, tuy không có nhiều cảm xúc, nhưng rất dễ nghe, tựa như núi xuân mùa đông.
Chị cô rất ngạc nhiên, tùy ý để đồ trong tay sang một bên, mặc kệ vị khách nam đang ngồi trên ghế sô pha đơn, chạy chậm đến ngồi bên cạnh Tô Cảnh, ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng anh cũng về rồi, em rất nhớ anh đó."
Nhìn thấy chị gái dịu dàng như vậy, Lục Tri Hạ đột nhiên nhớ lại dáng vẻ tối hôm qua cô ấy uốn éo mông bị người đàn ông liếm lồn, cô đã mất cả ngày để cố gắng quên đi cảnh tượng này, nhưng hiện tại, lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Lục Tri Hạ không khỏi nghĩ, nếu anh rể biết bản tính của chị cô, hắn sẽ phản ứng như thế nào? Liệu hắn có mất đi sự lạnh lùng, nổi trận lôi đình không? Thật không dám tưởng tượng.
Bởi vì còn có người khác ở đây, anh rể ho nhẹ một tiếng, rụt cánh tay lại, có chút nghiêm túc nói: "Em đứng đắn một chút, có bạn anh ở đây."
Chị gái không để bụng cười cười, mới quay đầu chào hỏi khách, người kia là bạn của anh rể, bởi vì nhà không ở thành phố này, xuống sân bay thì được Tô Cảnh mời đến nhà ở lại qua đêm.
Sau khi hai người nói vài câu, chị gái mới quay đầu nhìn Lục Tri Hạ, vẫy tay với cô nói: "Bảo bối, qua đây chào hỏi anh rể em."
Lục Tri Hạ vẫn còn đang cầm đồ mua sắm hồi chiều, đồ đạc hơi nhiều, nặng trĩu, nếu không phải do yêu cầu của chị, cô chỉ muốn xách đồ về phòng mình, có điều cô cùng anh rể rất lâu không gặp nhau, đúng là nên lên tiếng chào hỏi.
Nghe tiếng chị cô gọi, Lục Tri Hạ liền ngoan ngoãn đi tới.
Thân hình Tô Cảnh thon dài, vai rộng eo hẹp chân dài, trên người mặc quần tây màu đen, áo sơ mi trắng, cài áo rất kín đáo, nhìn ra một hơi thở nhã nhặn cấm dục, có thể nói đây là người đàn ông đẹp trai nhất mà Lục Tri Hạ từng gặp, chi lan ngọc thụ, công tử như ngọc, chính là những từ dùng để nói những người như hắn, ngũ quan anh tuấn, tính tình yên tĩnh lại lạnh lùng, đeo cặp mắt kính, nhìn lịch sự lại tri thức, mà hắn thật sự có học vấn, ba mươi sáu tuổi, đã là giáo sư đại học, lại nhờ vào bề ngoài xuất sắc, trở thành giáo viên được yêu thích nhất trong trường.
Từ lúc chị cô dẫn anh rể về nhà ra mắt ba mẹ, sau khi Lục Tri Hạ nhìn thấy diện mạo của anh rể, tiêu chuẩn chọn bạn đời tương lai, vô hình chung đã tăng lên rất nhiều. Rốt cuộc, có thể được như anh rể của cô, vừa đẹp trai vừa có năng lực, vô cùng ít, chuyện này cũng dẫn đến toàn bộ cuộc sống thời cấp ba của cô, không hề yêu đương, đến giờ cô vẫn còn giữ được mối tình đầu và nụ hôn đầu tiên của mình.
Khi Lục Tri Hạ đến gần, Tô Cảnh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hại người chạm nhau.
Ngay khi ánh mắt của Lục Tri Hạ chạm vào hắn, cô lập tức dời đi, tim đập nhanh hơn một chút, mỗi lần gặp mặt, cô đều sẽ kinh ngạc trước bộ dáng đẹp trai của anh rể, cô hơi đỏ mặt, nhỏ giọng gọi một câu: "Anh rể."
Tô Cảnh gật đầu, nói: "Nửa năm rồi không gặp, em hình như lại cao hơn ?"
Lục Tri Hạ cười, "Em năm nay cao thêm hai centimet."
Chị cô cũng cười theo, lập tức giả vờ phàn nàn: "Cùng một cha mẹ sinh ra, sao em lại thấp hơn em gái nhiều đến vậy, ba mẹ quá thiên vị rồi!"
Lục Tri Hạ che miệng cười, không nói gì, Tô Cảnh thì an ủi cô ấy nói: "Em cao 165 cm không tính là thấp, vừa đẹp."
"Tôi nghe nói em trúng tuyển vào đại học M, chúc mừng em."
"Cảm ơn anh rể."
"Cứ coi đây là nhà mình, đừng làm như người xa lạ, cần gì thì nói với chị gái em."
"Em biết rồi ạ."
"Trở về rồi." Hắn nói, giống với cái tính cao lãnh, giọng hắn lạnh lùng, có chút từ tính, tuy không có nhiều cảm xúc, nhưng rất dễ nghe, tựa như núi xuân mùa đông.
Chị cô rất ngạc nhiên, tùy ý để đồ trong tay sang một bên, mặc kệ vị khách nam đang ngồi trên ghế sô pha đơn, chạy chậm đến ngồi bên cạnh Tô Cảnh, ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng anh cũng về rồi, em rất nhớ anh đó."
Nhìn thấy chị gái dịu dàng như vậy, Lục Tri Hạ đột nhiên nhớ lại dáng vẻ tối hôm qua cô ấy uốn éo mông bị người đàn ông liếm lồn, cô đã mất cả ngày để cố gắng quên đi cảnh tượng này, nhưng hiện tại, lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Lục Tri Hạ không khỏi nghĩ, nếu anh rể biết bản tính của chị cô, hắn sẽ phản ứng như thế nào? Liệu hắn có mất đi sự lạnh lùng, nổi trận lôi đình không? Thật không dám tưởng tượng.
Bởi vì còn có người khác ở đây, anh rể ho nhẹ một tiếng, rụt cánh tay lại, có chút nghiêm túc nói: "Em đứng đắn một chút, có bạn anh ở đây."
Chị gái không để bụng cười cười, mới quay đầu chào hỏi khách, người kia là bạn của anh rể, bởi vì nhà không ở thành phố này, xuống sân bay thì được Tô Cảnh mời đến nhà ở lại qua đêm.
Sau khi hai người nói vài câu, chị gái mới quay đầu nhìn Lục Tri Hạ, vẫy tay với cô nói: "Bảo bối, qua đây chào hỏi anh rể em."
Lục Tri Hạ vẫn còn đang cầm đồ mua sắm hồi chiều, đồ đạc hơi nhiều, nặng trĩu, nếu không phải do yêu cầu của chị, cô chỉ muốn xách đồ về phòng mình, có điều cô cùng anh rể rất lâu không gặp nhau, đúng là nên lên tiếng chào hỏi.
Nghe tiếng chị cô gọi, Lục Tri Hạ liền ngoan ngoãn đi tới.
Thân hình Tô Cảnh thon dài, vai rộng eo hẹp chân dài, trên người mặc quần tây màu đen, áo sơ mi trắng, cài áo rất kín đáo, nhìn ra một hơi thở nhã nhặn cấm dục, có thể nói đây là người đàn ông đẹp trai nhất mà Lục Tri Hạ từng gặp, chi lan ngọc thụ, công tử như ngọc, chính là những từ dùng để nói những người như hắn, ngũ quan anh tuấn, tính tình yên tĩnh lại lạnh lùng, đeo cặp mắt kính, nhìn lịch sự lại tri thức, mà hắn thật sự có học vấn, ba mươi sáu tuổi, đã là giáo sư đại học, lại nhờ vào bề ngoài xuất sắc, trở thành giáo viên được yêu thích nhất trong trường.
Từ lúc chị cô dẫn anh rể về nhà ra mắt ba mẹ, sau khi Lục Tri Hạ nhìn thấy diện mạo của anh rể, tiêu chuẩn chọn bạn đời tương lai, vô hình chung đã tăng lên rất nhiều. Rốt cuộc, có thể được như anh rể của cô, vừa đẹp trai vừa có năng lực, vô cùng ít, chuyện này cũng dẫn đến toàn bộ cuộc sống thời cấp ba của cô, không hề yêu đương, đến giờ cô vẫn còn giữ được mối tình đầu và nụ hôn đầu tiên của mình.
Khi Lục Tri Hạ đến gần, Tô Cảnh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hại người chạm nhau.
Ngay khi ánh mắt của Lục Tri Hạ chạm vào hắn, cô lập tức dời đi, tim đập nhanh hơn một chút, mỗi lần gặp mặt, cô đều sẽ kinh ngạc trước bộ dáng đẹp trai của anh rể, cô hơi đỏ mặt, nhỏ giọng gọi một câu: "Anh rể."
Tô Cảnh gật đầu, nói: "Nửa năm rồi không gặp, em hình như lại cao hơn ?"
Lục Tri Hạ cười, "Em năm nay cao thêm hai centimet."
Chị cô cũng cười theo, lập tức giả vờ phàn nàn: "Cùng một cha mẹ sinh ra, sao em lại thấp hơn em gái nhiều đến vậy, ba mẹ quá thiên vị rồi!"
Lục Tri Hạ che miệng cười, không nói gì, Tô Cảnh thì an ủi cô ấy nói: "Em cao 165 cm không tính là thấp, vừa đẹp."
"Tôi nghe nói em trúng tuyển vào đại học M, chúc mừng em."
"Cảm ơn anh rể."
"Cứ coi đây là nhà mình, đừng làm như người xa lạ, cần gì thì nói với chị gái em."
"Em biết rồi ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.