Chương 40: Cho Anh Rể Ăn Màn Thầu Dính Nước Dâm (2)
Hạ Đa
26/11/2023
Đợi đến khi miếng bánh bao gần như đã bị đẫm hết nước dâm của cô, hắn mới cầm lên, đưa vào trong miệng của mình, cẩn thận nhấm nháp.
Lục Tri Hạ cảm thấy mình sắp bị hắn trêu chọc đến hỏng, khoái cảm mãnh liệt và sự trống rỗng giữa hai chân khiến cô tê liệt trên ghế, cơ thể khẽ run, một lúc sau, cô mới hỏi: "Ngon không?"
Tô Cảnh vẫn nghiêm túc ăn bánh bao, giống như là đang thưởng thức thứ đồ ăn ngon nhất, "Không tệ." Hắn nói.
Lỗ tai Lục Tri Hạ lập tức đỏ lên, dời mắt nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ ngại ngùng.
Tô Cảnh nhìn mà có chút miệng đắng lưỡi khô, thấy tay cô để ở trên bàn, hắn vươn tay gãi gãi lòng bàn tay của cô, hỏi cô: "Sau khi ăn sáng xong, muốn đến thư phòng anh đọc sách không?"
Lúc hắn nói lời này, hai mắt sáng rực, bên trong rõ ràng cất giấu một tia dục vọng.
Trái tim Lục Tri Hạ đập thình thịch, gật đầu nói: "Được."
Chị gái mang ba bát tổ yến ra, đặt hai bát trước mặt hai người họ, bản thân cầm một bát, lúc ngồi xuống, chị gái mới hậu tri hậu giác phát hiện, hai người trước mặt này, hình như ngồi hơi gần thì phải? Bình thường thì phản ứng của em cô, hẳn là phải rất sợ anh rể nó mới đúng, chị gái cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nói đùa: "Bé cưng, hôm nay em không sợ anh rể sao? Dám ngồi bên cạnh hắn luôn."
Lục Tri Hạ múc một muỗng canh ăn vào trong miệng, có hơi khẩu thị tâm phi nói: "Em làm gì có sợ anh rể, chưa từng sợ luôn."
Chị gái mím môi cười, nhưng cũng không vạch trần cô, ngược lại Tô Cảnh có chút thích thú, hỏi: "Tại sao em lại sợ anh?"
Lục Tri Hạ lập tức bị sặc canh, che miệng liên tục ho khan, chị gái đứng dậy muốn đưa khăn giấy cho cô, nhưng động tác của anh rể lại nhanh hơn, rút hai miếng khăn giấy đưa cô, rồi đưa tay vỗ vỗ lưng giúp cô.
Chị cô thấy thế, ngồi lại chỗ rồi nói với chồng mình: "Còn không phải do anh à, bình thường lúc nào mang cái bản mặt lạnh lùng, nhìn xong chẳng muốn tới gần."
Tô Cảnh nhớ lại bộ dáng thường ngày của bản thân, không phản bác lại, tuổi tác hắn tương đối trẻ trong số các giáo sư, thường ngày ở lớp, để có chút uy nghiêm của giáo sư, hắn luôn có thói quen trưng ra bản mặt lạnh lùng, về sau lại phát hiện chuyện này còn có thể giảm bớt vận đào hoa rắc rối một chút, nên vẫn giữ nguyên cái mặt lạnh này.
Hắn ngược lại không ngờ rằng, cô gái nhỏ vừa dạng chân ra cho hắn sờ vào, lại có thể sợ hắn.
Khóe mắt liếc nhìn em vợ có chút đứng ngồi không yên bên cạnh, Tô Cảnh nhếch lên khóe miệng hiếm thấy.
Lục Tri Hạ cảm thấy mình sắp bị hắn trêu chọc đến hỏng, khoái cảm mãnh liệt và sự trống rỗng giữa hai chân khiến cô tê liệt trên ghế, cơ thể khẽ run, một lúc sau, cô mới hỏi: "Ngon không?"
Tô Cảnh vẫn nghiêm túc ăn bánh bao, giống như là đang thưởng thức thứ đồ ăn ngon nhất, "Không tệ." Hắn nói.
Lỗ tai Lục Tri Hạ lập tức đỏ lên, dời mắt nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ ngại ngùng.
Tô Cảnh nhìn mà có chút miệng đắng lưỡi khô, thấy tay cô để ở trên bàn, hắn vươn tay gãi gãi lòng bàn tay của cô, hỏi cô: "Sau khi ăn sáng xong, muốn đến thư phòng anh đọc sách không?"
Lúc hắn nói lời này, hai mắt sáng rực, bên trong rõ ràng cất giấu một tia dục vọng.
Trái tim Lục Tri Hạ đập thình thịch, gật đầu nói: "Được."
Chị gái mang ba bát tổ yến ra, đặt hai bát trước mặt hai người họ, bản thân cầm một bát, lúc ngồi xuống, chị gái mới hậu tri hậu giác phát hiện, hai người trước mặt này, hình như ngồi hơi gần thì phải? Bình thường thì phản ứng của em cô, hẳn là phải rất sợ anh rể nó mới đúng, chị gái cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nói đùa: "Bé cưng, hôm nay em không sợ anh rể sao? Dám ngồi bên cạnh hắn luôn."
Lục Tri Hạ múc một muỗng canh ăn vào trong miệng, có hơi khẩu thị tâm phi nói: "Em làm gì có sợ anh rể, chưa từng sợ luôn."
Chị gái mím môi cười, nhưng cũng không vạch trần cô, ngược lại Tô Cảnh có chút thích thú, hỏi: "Tại sao em lại sợ anh?"
Lục Tri Hạ lập tức bị sặc canh, che miệng liên tục ho khan, chị gái đứng dậy muốn đưa khăn giấy cho cô, nhưng động tác của anh rể lại nhanh hơn, rút hai miếng khăn giấy đưa cô, rồi đưa tay vỗ vỗ lưng giúp cô.
Chị cô thấy thế, ngồi lại chỗ rồi nói với chồng mình: "Còn không phải do anh à, bình thường lúc nào mang cái bản mặt lạnh lùng, nhìn xong chẳng muốn tới gần."
Tô Cảnh nhớ lại bộ dáng thường ngày của bản thân, không phản bác lại, tuổi tác hắn tương đối trẻ trong số các giáo sư, thường ngày ở lớp, để có chút uy nghiêm của giáo sư, hắn luôn có thói quen trưng ra bản mặt lạnh lùng, về sau lại phát hiện chuyện này còn có thể giảm bớt vận đào hoa rắc rối một chút, nên vẫn giữ nguyên cái mặt lạnh này.
Hắn ngược lại không ngờ rằng, cô gái nhỏ vừa dạng chân ra cho hắn sờ vào, lại có thể sợ hắn.
Khóe mắt liếc nhìn em vợ có chút đứng ngồi không yên bên cạnh, Tô Cảnh nhếch lên khóe miệng hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.