[Cao H-Np] Huynh Trưởng Vi Phu
Chương 1: Mộng Xuân (1)
Đại Phi
28/11/2023
Trong bóng tối không nhìn thấy rõ ràng. Không gian chật hẹp tràn đầy tiếng thở dốc của một người đàn ông và tiếng rên rỉ mong manh của người phụ nữ. Mồ hôi và tinh dịch trên cơ thể họ trộn lẫn vào nhau một cách hỗn loạn...
"Aah ~ anh, anh là ai ~ Ưm!"
Từ Uyển hét lên bối rối.
Vật nóng khổng lồ bên dưới không ngừng xỏ xuyên vào cơ thể mềm mại của cô. Cô mím môi, gặng hỏi.
"Sẽ sớm thôi...",
"Sẽ sớm thôi, muội sẽ trở lại bên chúng ta..."
Một giọng nam nhân trầm ấm, như thể đè nén dục vọng khiến cô rùng mình. Từ Uyển không biết hắn có ý gì, định hỏi lại, nhưng bờ mông mịn màng lại bị cánh tay cường tráng nâng lên, gậy thịt nam nhân càng thêm điên cuồng xuyên sâu vào trong, khiến mật dịch của họ cuồng nhiệt bắn ra xung quanh, và lấp đầy không gian vốn đã chật hẹp bằng xạ hương gợi cảm.
Hành động đồi bại và đáng xấu hổ vẫn tiếp tục đến khi một dòng chất lỏng nóng hổi phun sâu vào trong tử cung, cuối cùng sức lực mạnh mẽ trói buộc cô cũng biến mất.
"Aaa!"
Từ Uyển giật mình tỉnh dậy và bật dậy khỏi giường ngay lập tức. Trái tim cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi vì cơn ác mộng này, mắt nhìn chằm chằm vào đèn pha lê sáng trưng treo trên trần nhà. Cô nhận ra mình lại gặp phải ác mộng.
Cô run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, phát hiện vẫn như những đêm trước, không sớm cũng không muộn, vẫn là 1h30 nửa đêm.
Một cơn rùng mình chạy dọc lưng mỗi khi cô nhớ đến giấc mơ kia. Cô vô thức nhìn xuống chiếc váy ngủ màu trắng gọn gàng của mình, đôi chân trần trắng nõn run lên vì cảm giác thân mật vẫn còn vương vấn nơi riêng tư. Cô nghi ngờ mình có thật sự chỉ đang nằm mộng? Nhưng khi cử động một chút thắt lưng liền đau nhức khó nhịn không thể giải thích được.
"Hừ, giấc mơ như thế này, đủ rồi..."
Cô thở dài bất lực vì không thể làm gì hơn với hoàn cảnh hiện tại của mình.
Từ Uyển lau mồ hôi lạnh trên trán và đứng dậy xuống giường uống một ngụm nước. Cô đã mơ thấy giấc mơ đáng xấu hổ này trong nhiều đêm liền. Từ Uyển tự hỏi liệu cô có điên không, bởi đôi khi cô còn không thể phân biệt được giữa hiện thực và ảo ảnh nữa. Đầu luôn choáng váng, nặng trịch mỗi khi tỉnh dậy và cô còn suýt ngã vài lần mỗi khi bước đi.
Những cơn ác mộng kinh hoàng này còn ảnh hưởng trực tiếp đến công việc ban ngày, cô chỉ có thể ép mình làm việc đến kiệt sức, kết quả là cô đã bị tổ trưởng khiển trách sau ba lần làm sai báo cáo.
"Từ Uyển, mấy ngày nay cậu làm sao vậy? Ban đêm cậu không ngủ sao? Mau khai thật đi, cậu say nắng anh chàng nào rồi đúng không?"
Cô bạn thân Khương Sa Sa túm lấy cô hỏi.
"Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là gần đây tớ nghỉ ngơi không đầy đủ,"
cô vội vàng giải thích. Mặt cô đỏ bừng vì không thể không nhớ đến những giấc mơ kì lạ đó, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Khương Sa Sa là một người phụ nữ sắc sảo, cô và Từ Uyển đã biết nhau hơn mười năm nên chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã biết ngay Từ Uyển đang nghĩ gì.
"Từ Tiểu Uyển, nếu cậu dám dấu diếm âm thầm hẹn hò với một gã nào đó! Đừng trách tớ phải phát tán những bức ảnh xấu xí của cậu năm 10 tuổi!"
Những bức ảnh xấu xí đó luôn là nỗi đau khôn nguôi của Từ Uyển,
"Cái cậu này, tớ thề là tớ không hề nói dối!"
Cô bất lực nói với Khương Sa Sa.
"Thôi, đừng nghĩ nữa, sau giờ làm việc chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!"
"Aah ~ anh, anh là ai ~ Ưm!"
Từ Uyển hét lên bối rối.
Vật nóng khổng lồ bên dưới không ngừng xỏ xuyên vào cơ thể mềm mại của cô. Cô mím môi, gặng hỏi.
"Sẽ sớm thôi...",
"Sẽ sớm thôi, muội sẽ trở lại bên chúng ta..."
Một giọng nam nhân trầm ấm, như thể đè nén dục vọng khiến cô rùng mình. Từ Uyển không biết hắn có ý gì, định hỏi lại, nhưng bờ mông mịn màng lại bị cánh tay cường tráng nâng lên, gậy thịt nam nhân càng thêm điên cuồng xuyên sâu vào trong, khiến mật dịch của họ cuồng nhiệt bắn ra xung quanh, và lấp đầy không gian vốn đã chật hẹp bằng xạ hương gợi cảm.
Hành động đồi bại và đáng xấu hổ vẫn tiếp tục đến khi một dòng chất lỏng nóng hổi phun sâu vào trong tử cung, cuối cùng sức lực mạnh mẽ trói buộc cô cũng biến mất.
"Aaa!"
Từ Uyển giật mình tỉnh dậy và bật dậy khỏi giường ngay lập tức. Trái tim cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi vì cơn ác mộng này, mắt nhìn chằm chằm vào đèn pha lê sáng trưng treo trên trần nhà. Cô nhận ra mình lại gặp phải ác mộng.
Cô run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, phát hiện vẫn như những đêm trước, không sớm cũng không muộn, vẫn là 1h30 nửa đêm.
Một cơn rùng mình chạy dọc lưng mỗi khi cô nhớ đến giấc mơ kia. Cô vô thức nhìn xuống chiếc váy ngủ màu trắng gọn gàng của mình, đôi chân trần trắng nõn run lên vì cảm giác thân mật vẫn còn vương vấn nơi riêng tư. Cô nghi ngờ mình có thật sự chỉ đang nằm mộng? Nhưng khi cử động một chút thắt lưng liền đau nhức khó nhịn không thể giải thích được.
"Hừ, giấc mơ như thế này, đủ rồi..."
Cô thở dài bất lực vì không thể làm gì hơn với hoàn cảnh hiện tại của mình.
Từ Uyển lau mồ hôi lạnh trên trán và đứng dậy xuống giường uống một ngụm nước. Cô đã mơ thấy giấc mơ đáng xấu hổ này trong nhiều đêm liền. Từ Uyển tự hỏi liệu cô có điên không, bởi đôi khi cô còn không thể phân biệt được giữa hiện thực và ảo ảnh nữa. Đầu luôn choáng váng, nặng trịch mỗi khi tỉnh dậy và cô còn suýt ngã vài lần mỗi khi bước đi.
Những cơn ác mộng kinh hoàng này còn ảnh hưởng trực tiếp đến công việc ban ngày, cô chỉ có thể ép mình làm việc đến kiệt sức, kết quả là cô đã bị tổ trưởng khiển trách sau ba lần làm sai báo cáo.
"Từ Uyển, mấy ngày nay cậu làm sao vậy? Ban đêm cậu không ngủ sao? Mau khai thật đi, cậu say nắng anh chàng nào rồi đúng không?"
Cô bạn thân Khương Sa Sa túm lấy cô hỏi.
"Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là gần đây tớ nghỉ ngơi không đầy đủ,"
cô vội vàng giải thích. Mặt cô đỏ bừng vì không thể không nhớ đến những giấc mơ kì lạ đó, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Khương Sa Sa là một người phụ nữ sắc sảo, cô và Từ Uyển đã biết nhau hơn mười năm nên chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã biết ngay Từ Uyển đang nghĩ gì.
"Từ Tiểu Uyển, nếu cậu dám dấu diếm âm thầm hẹn hò với một gã nào đó! Đừng trách tớ phải phát tán những bức ảnh xấu xí của cậu năm 10 tuổi!"
Những bức ảnh xấu xí đó luôn là nỗi đau khôn nguôi của Từ Uyển,
"Cái cậu này, tớ thề là tớ không hề nói dối!"
Cô bất lực nói với Khương Sa Sa.
"Thôi, đừng nghĩ nữa, sau giờ làm việc chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.