[Cao H-Np] Huynh Trưởng Vi Phu
Chương 20: Ngọc Bội (2)
Đại Phi
09/05/2024
Vào một đêm mưa phùn, kết quả trời trở nên se lạnh vào buổi sáng hôm sau, hạ nhân đã giúp Yến Loan mặc thêm y phục ngoài màu hồng đào để giữ ấm. Đây là loại trang phục rất được ưa chuộng của nữ tử quyền quý nước Yến, tà áo được cắt may cầu kì phức tạp làm nổi bật vòng eo thon thả của nàng.
Yến Loan ngắm mình trong gương. thân hình thanh tú trẻ trung của thiếu nữ mười ba không thua kém gì một nữ tử trưởng thành, nhưng thiếu nữ có nét đẹp của riêng mình, đặc biệt là dải lụa xanh được búi lại, để lộ mái đầu xinh đẹp, khiến người khác không thể rời mắt.
"Ông Chủ hôm nay thật sự rất đẹp."
Hạ nhân đang cài một chiếc trâm cài ngọc bích trên tóc Yến Loan, vẻ mặt ngây ngô nói.
Tiếc là Yến Loan vẫn chưa đến tuổi để được kẹp tóc, nên hạ nhân chỉ có thể trang trí thành kiểu búi hoa thấp. Trâm ngọc được cài trước trán để lại hai sợi tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, buông thõng hai bên tai, vô cùng duyên dáng và xinh đẹp.
"Ông Chủ, Nhị thiếu gia đã đến."
Nàng đã không gặp Yến Đạo từ ngày trở về phủ. Nhận ra Yến Cảnh sẽ trở lại trong vòng vài ngày tới, nàng mất cả tâm trạng vui chơi, thở dài một hơi, vẻ mặt cay đắng, nàng cùng hạ nhân đi đến gian phòng.
"Nhị ca."
Khi hắn bắt gặp Yến Loan, ánh mắt lạnh lùng của Yến Đạo hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu, tư thế quỳ gối có chút mất tự nhiên, vì chỗ phồng ra giữa hai chân. May thay, trên người hắn mặc chiếc áo choàng dài mới có thể che đi sự vụng về này.
Ở triều đại này, ngồi quỳ trong khi gặp nhau là một phong tục phổ biến. Yến Loan trong lòng thầm than thở, nhưng nhìn vẻ mặt cau có của Yến Đạo, nàng có chút khó hiểu, điều gì đã khiến hắn tức giận như vậy?
Yến Đạo không nói chuyện, trực tiếp đem một cái hộp cho ma ma, ra hiệu đưa cho Yến Loan. Cái hộp to chưa đầy nửa mét, nhưng lại khá nặng.
Nắp hộp sơn mài đỏ được mở ra, Yến Loan sửng sốt, bên trong được đặt không dưới ba bộ ngọc bội và trâm cài riêng biệt, kiểu dáng khác nhau, đều là những vật xa xỉ rất được nữ tử thời nay ưa chuộng, tuy nhiên những vật này chỉ được làm với số lượng ít. Mặc dù Yến Loan không phân biệt được mặt hàng, nhưng cũng biết những thứ này thật sự rất đắt.
"Nhị ca, đây là?"
Yến Đạo người luôn kiệm lời và lạnh lùng, ánh mắt quét qua thắt lưng Yến Loan, dừng lại nhìn hồi lâu. Yến Loan do dự cúi đầu nhìn xuống eo mình, trên hông đang đeo cẩm thạch Thanh Điểu của Hoàng đế Tề Linh.
Đột nhiên, một ý tưởng kinh hoàng lóe lên trong đầu nàng...
"Cảm ơn món quà của nhị ca. Chờ một lát, muội sẽ thay ngay."
Nàng nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng khuyết, sau đó, liền thấy vẻ mặt của Yến Đạo không còn mâu thuẫn như trước.
"Chỉ cần muội thích là được."
Giọng nói của hắn trở lại bình thường, nâng chén trà lên, tầm mắt lén lút hướng đôi môi hồng nhuận của Yến Loan, trong phút chốc, vành tai hắn đỏ lên, may mà Yến Loan không hề để ý.
Đợi đến khi Yến Đạo đi xa, ma ma ở bên cạnh vui mừng nói.
"Nhị thiếu gia đã thay đổi rất nhiều, ngài cũng biết cách quan tâm và yêu thương Ông Chủ. Nếu trưởng chủ biết được người chắc chắn sẽ rất vui."
Yến Đạo, người đã sống ở biên cương hơn mười hai năm, cư xử hành động có phần man rợ, sau đó trở về Hoài m hầu phủ, hắn đáng sợ như một con sói con, gia nhân hầu hạ ai ai cũng khiếp sợ, không dám ở gần hắn. Thời gian trôi qua, ngay cả công chúa Vĩnh Khanh cũng cảm thấy có chút không vừa lòng người nhi tử lạnh lùng này, người duy nhất trong phủ có thể tiếp cận hắn chỉ có Yến Loan.
Nhặt lên một viên ngọc bội trong hộp, lông mày Yến Loan khẽ nhúc nhích, thu thập những vật này quả thực không dễ dàng, xem ra Yến Đạo thực sự đã đặt rất nhiều tâm tư vào đây. Nhị ca của nàng cũng không hề xấu như vậy.
Vào bữa tối, Yến Loan được gọi vào sân chính để dùng bữa với Vĩnh Khang công chúa, người mà ngay cả Hoài m hầu cũng có phần e sợ, Yến Loan càng là không thể không tôn kính nàng.
Yến Loan ngắm mình trong gương. thân hình thanh tú trẻ trung của thiếu nữ mười ba không thua kém gì một nữ tử trưởng thành, nhưng thiếu nữ có nét đẹp của riêng mình, đặc biệt là dải lụa xanh được búi lại, để lộ mái đầu xinh đẹp, khiến người khác không thể rời mắt.
"Ông Chủ hôm nay thật sự rất đẹp."
Hạ nhân đang cài một chiếc trâm cài ngọc bích trên tóc Yến Loan, vẻ mặt ngây ngô nói.
Tiếc là Yến Loan vẫn chưa đến tuổi để được kẹp tóc, nên hạ nhân chỉ có thể trang trí thành kiểu búi hoa thấp. Trâm ngọc được cài trước trán để lại hai sợi tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, buông thõng hai bên tai, vô cùng duyên dáng và xinh đẹp.
"Ông Chủ, Nhị thiếu gia đã đến."
Nàng đã không gặp Yến Đạo từ ngày trở về phủ. Nhận ra Yến Cảnh sẽ trở lại trong vòng vài ngày tới, nàng mất cả tâm trạng vui chơi, thở dài một hơi, vẻ mặt cay đắng, nàng cùng hạ nhân đi đến gian phòng.
"Nhị ca."
Khi hắn bắt gặp Yến Loan, ánh mắt lạnh lùng của Yến Đạo hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu, tư thế quỳ gối có chút mất tự nhiên, vì chỗ phồng ra giữa hai chân. May thay, trên người hắn mặc chiếc áo choàng dài mới có thể che đi sự vụng về này.
Ở triều đại này, ngồi quỳ trong khi gặp nhau là một phong tục phổ biến. Yến Loan trong lòng thầm than thở, nhưng nhìn vẻ mặt cau có của Yến Đạo, nàng có chút khó hiểu, điều gì đã khiến hắn tức giận như vậy?
Yến Đạo không nói chuyện, trực tiếp đem một cái hộp cho ma ma, ra hiệu đưa cho Yến Loan. Cái hộp to chưa đầy nửa mét, nhưng lại khá nặng.
Nắp hộp sơn mài đỏ được mở ra, Yến Loan sửng sốt, bên trong được đặt không dưới ba bộ ngọc bội và trâm cài riêng biệt, kiểu dáng khác nhau, đều là những vật xa xỉ rất được nữ tử thời nay ưa chuộng, tuy nhiên những vật này chỉ được làm với số lượng ít. Mặc dù Yến Loan không phân biệt được mặt hàng, nhưng cũng biết những thứ này thật sự rất đắt.
"Nhị ca, đây là?"
Yến Đạo người luôn kiệm lời và lạnh lùng, ánh mắt quét qua thắt lưng Yến Loan, dừng lại nhìn hồi lâu. Yến Loan do dự cúi đầu nhìn xuống eo mình, trên hông đang đeo cẩm thạch Thanh Điểu của Hoàng đế Tề Linh.
Đột nhiên, một ý tưởng kinh hoàng lóe lên trong đầu nàng...
"Cảm ơn món quà của nhị ca. Chờ một lát, muội sẽ thay ngay."
Nàng nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng khuyết, sau đó, liền thấy vẻ mặt của Yến Đạo không còn mâu thuẫn như trước.
"Chỉ cần muội thích là được."
Giọng nói của hắn trở lại bình thường, nâng chén trà lên, tầm mắt lén lút hướng đôi môi hồng nhuận của Yến Loan, trong phút chốc, vành tai hắn đỏ lên, may mà Yến Loan không hề để ý.
Đợi đến khi Yến Đạo đi xa, ma ma ở bên cạnh vui mừng nói.
"Nhị thiếu gia đã thay đổi rất nhiều, ngài cũng biết cách quan tâm và yêu thương Ông Chủ. Nếu trưởng chủ biết được người chắc chắn sẽ rất vui."
Yến Đạo, người đã sống ở biên cương hơn mười hai năm, cư xử hành động có phần man rợ, sau đó trở về Hoài m hầu phủ, hắn đáng sợ như một con sói con, gia nhân hầu hạ ai ai cũng khiếp sợ, không dám ở gần hắn. Thời gian trôi qua, ngay cả công chúa Vĩnh Khanh cũng cảm thấy có chút không vừa lòng người nhi tử lạnh lùng này, người duy nhất trong phủ có thể tiếp cận hắn chỉ có Yến Loan.
Nhặt lên một viên ngọc bội trong hộp, lông mày Yến Loan khẽ nhúc nhích, thu thập những vật này quả thực không dễ dàng, xem ra Yến Đạo thực sự đã đặt rất nhiều tâm tư vào đây. Nhị ca của nàng cũng không hề xấu như vậy.
Vào bữa tối, Yến Loan được gọi vào sân chính để dùng bữa với Vĩnh Khang công chúa, người mà ngay cả Hoài m hầu cũng có phần e sợ, Yến Loan càng là không thể không tôn kính nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.