Chương 26:
Niệm Niệm Bất Vong
13/10/2024
Nhờ Cố Thần Quang nên công việc của Giang Tuyết Nịnh hôm nay cũng không nhiều, mà cô vừa mới ngồi xuống một lúc thì di động liền vang lên, là Cố Thần Quang phát voicechat.
“Cô gái ngốc, như thế nào sao không nghỉ ngơi cho tốt, đã nói qua sẽ cho em nghỉ rồi mà” Trong giọng nói mang theo sự cưng chiều, Giang Tuyết Nịnh tưởng tượng tới bộ dạng người đàn ông trong phòng làm việc, sau đó thở phì phì trả lời.
“Hừ, lão lưu manh, còn không phải ba, xin nghỉ liền trừ tiền thưởng, người trả tiền” Cô hiện tại một chút cũng không sợ hắn.
Một hồi lâu cũng không thấy đáp lời, cho rằng hắn đang bận, đột nhiên lại nhận được tin nhắn của ngân hàng “Tài khoản của ngài đã nhận được số tiền gửi 1,000,000.00” Làm cho Giang Tuyết Nịnh bị dọa nhảy dựng, cô đương nhiên là không thiếu tiền, mấy năm nay tiền lương rồi tiền thưởng, còn có tiền giải thưởng cô đều để dành. Bởi vì ít bạn bè, không có gì xã giao, cô cũng không phải người địa vị cao, chi tiêu tự nhiên ít.
Nhanh chóng gọi điện thoại cho người nào đó “Anh ngu ngốc sao, em chính là nói đùa, một hồi em chuyển lại cho anh.”
“Nịnh Nịnh mỗi câu em nói tôi đều nghiêm túc lắng nghe, bé ngốc, nếu chuyển tiền lại tôi sẽ tức giận, cho người phụ nữ của mình một chút tiền tiêu vặt thôi, tôi đã sớm muốn cho em , chỉ sợ em nghĩ nhiều. ” Từng câu từng chữ của người đàn ông cực kỳ trịnh trọng lại nghiêm túc.
“Anh thật là….ai…ngu ngốc” Tâm tình Giang Tuyết Nịnh lúc này thật khó diễn tả, đến cha mẹ ruột của cô cũng ít khi quan tâm cô, huống chi người khác. Cho nên cô ở trong mắt người khác vĩnh viễn là đứa trẻ hiểu chuyện, thích cái gì thì tự mình đạt được. Chính là cô phát hiện, hiện tại cô giống như trở nên yếu ớt, ở trước mặt hắn, cô không hề muốn kiên cường.
Trên tầng cao nhất, trong phòng chủ tịch, Cố Thần Quang đang nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình laptop, bên trên là hình ảnh một cô gái mặc váy ôm hoa hướng dương l, nếu người khác nhìn thấy thì khẳng định sẽ nhận ra là Giang Tuyết Nịnh khi còn đi học.
Di động vang lên tiếng âm báo, Cố Thần Quang mở ra tin nhắn của tiểu nữ nhân “Cố Thần Quang, em yêu anh” Ngắn ngủn sáu chữ, Giang Tuyết Nịnh dùng thời gian mười phút mới gửi đi. Mà Cố Thần Quang nhìn đến mấy chữ này tâm tình có chút mơ hồ, không biết trả lời lại thế nào.
Suy nghĩ một hồi lâu mới nhắn lại mấy chữ “Về sau, có anh ở đây.” Mặc kệ chuyện gì hãy nhớ rõ là có anh, không cần một mình đối mặt.
Giang Tuyết Nịnh đang cẩn thận xem bản thiết kế nhân viên gửi thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi đến. Hình như từ khi kết hôn thì cô ngày càng ít liên lạc với gia đình.
“Tuyết Nịnh à, cuối tuần này con có rảnh không?”
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Là thế này, cuối tuần này Tuyết Kỳ sẽ cùng Ngô đại thiếu gia tập đoàn Thành Ý đính hôn, nếu không bận thì cùng Bắc Dã trở về tham dự.” Thanh âm trong điện thoại hoàn toàn không giống lời của người mẹ nói với con gái của mình.
“Được, đến lúc đó con sẽ trở về.” Hai người đương nhiên ngày thường giao lưu không nhiều, nếu đột nhiên tỏ ra thân thiết chỉ làm cả hai bên đều khó xử.
“Cô gái ngốc, như thế nào sao không nghỉ ngơi cho tốt, đã nói qua sẽ cho em nghỉ rồi mà” Trong giọng nói mang theo sự cưng chiều, Giang Tuyết Nịnh tưởng tượng tới bộ dạng người đàn ông trong phòng làm việc, sau đó thở phì phì trả lời.
“Hừ, lão lưu manh, còn không phải ba, xin nghỉ liền trừ tiền thưởng, người trả tiền” Cô hiện tại một chút cũng không sợ hắn.
Một hồi lâu cũng không thấy đáp lời, cho rằng hắn đang bận, đột nhiên lại nhận được tin nhắn của ngân hàng “Tài khoản của ngài đã nhận được số tiền gửi 1,000,000.00” Làm cho Giang Tuyết Nịnh bị dọa nhảy dựng, cô đương nhiên là không thiếu tiền, mấy năm nay tiền lương rồi tiền thưởng, còn có tiền giải thưởng cô đều để dành. Bởi vì ít bạn bè, không có gì xã giao, cô cũng không phải người địa vị cao, chi tiêu tự nhiên ít.
Nhanh chóng gọi điện thoại cho người nào đó “Anh ngu ngốc sao, em chính là nói đùa, một hồi em chuyển lại cho anh.”
“Nịnh Nịnh mỗi câu em nói tôi đều nghiêm túc lắng nghe, bé ngốc, nếu chuyển tiền lại tôi sẽ tức giận, cho người phụ nữ của mình một chút tiền tiêu vặt thôi, tôi đã sớm muốn cho em , chỉ sợ em nghĩ nhiều. ” Từng câu từng chữ của người đàn ông cực kỳ trịnh trọng lại nghiêm túc.
“Anh thật là….ai…ngu ngốc” Tâm tình Giang Tuyết Nịnh lúc này thật khó diễn tả, đến cha mẹ ruột của cô cũng ít khi quan tâm cô, huống chi người khác. Cho nên cô ở trong mắt người khác vĩnh viễn là đứa trẻ hiểu chuyện, thích cái gì thì tự mình đạt được. Chính là cô phát hiện, hiện tại cô giống như trở nên yếu ớt, ở trước mặt hắn, cô không hề muốn kiên cường.
Trên tầng cao nhất, trong phòng chủ tịch, Cố Thần Quang đang nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình laptop, bên trên là hình ảnh một cô gái mặc váy ôm hoa hướng dương l, nếu người khác nhìn thấy thì khẳng định sẽ nhận ra là Giang Tuyết Nịnh khi còn đi học.
Di động vang lên tiếng âm báo, Cố Thần Quang mở ra tin nhắn của tiểu nữ nhân “Cố Thần Quang, em yêu anh” Ngắn ngủn sáu chữ, Giang Tuyết Nịnh dùng thời gian mười phút mới gửi đi. Mà Cố Thần Quang nhìn đến mấy chữ này tâm tình có chút mơ hồ, không biết trả lời lại thế nào.
Suy nghĩ một hồi lâu mới nhắn lại mấy chữ “Về sau, có anh ở đây.” Mặc kệ chuyện gì hãy nhớ rõ là có anh, không cần một mình đối mặt.
Giang Tuyết Nịnh đang cẩn thận xem bản thiết kế nhân viên gửi thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi đến. Hình như từ khi kết hôn thì cô ngày càng ít liên lạc với gia đình.
“Tuyết Nịnh à, cuối tuần này con có rảnh không?”
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Là thế này, cuối tuần này Tuyết Kỳ sẽ cùng Ngô đại thiếu gia tập đoàn Thành Ý đính hôn, nếu không bận thì cùng Bắc Dã trở về tham dự.” Thanh âm trong điện thoại hoàn toàn không giống lời của người mẹ nói với con gái của mình.
“Được, đến lúc đó con sẽ trở về.” Hai người đương nhiên ngày thường giao lưu không nhiều, nếu đột nhiên tỏ ra thân thiết chỉ làm cả hai bên đều khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.