[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 21:
LÊ HẢI MẠT
19/09/2024
Rõ ràng trước mắt là một mảnh tối tăm nhưng trong đầu nàng lại hiện lên tăng nhân lần đầu gặp bên sông, cái nhìn thoáng qua, biểu tình hời hợt và gương mặt lạnh lùng của tăng nhân… Vừa nghĩ đến thứ đang đấu đá bừa bãi trong thân thể mình chính là dươиɠ ѵậŧ nóng rực của tăng nhân tuấn mỹ lạnh nhạt, Sí Nhi chỉ cảm thấy trong đầu có chuỗi dây đàn căng lên ――
“A… A a…”
Ngay khi tăng nhân thả miệng nàng ra, phía dưới đột nhiên có một đợt va chạm dồn dập mãnh liệt, thiếu nữ không kìm được tiếng thét chói tai, toàn thân run rẩy, nàng thế mà lại bị tăng nhân đưa lên đầu thủy triều du͙© vọиɠ!
Đêm hôm đó, tăng nhân một lần lại một lần phát tiết trong thân thể Sí Nhi, đệ nhất mỹ nữ Đại Mạc, mãi đến tận khi chạng vạng gió ngừng mưa tạnh mới dứt ra rời đi.
Hành tung của tăng nhân khá bí hiểm, vô tung vô ảnh. Đáng thương cho Sí Nhi vết dơ đầy người, vất vả lắm mới miễn cưỡng tự thu dọn sạch sẽ… May mà Diễm Nhi vẫn chưa về, những người khác không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng. Chỉ có điều Sí Nhi không dám nghĩ, cuối cùng tiếng kêu da^ʍ mỹ trong đêm đã bị bao nhiêu người nghe thấy rồi!
Nàng nằm lì trong trướng một ngày không dám ra ngoài.
Trong doanh trại bớt đi bóng dáng bận bịu trước sau của Sí Nhi tiểu thư cũng khiến có người phát hiện gì đó không đúng, nhưng cũng không thể tùy tiện đi quấy rầy. Hôm đó không thấy Sí Nhi tiểu thư gặp mặt bất cứ ai ngoại trừ người đưa cơm.
Mãi đến khi sắc trời tối sầm, Sí Nhi mới không nhịn được ra khỏi màn hít thở không khí.
Bởi vì “có tật giật mình”, nàng không dám chào hỏi tộc nhân như xưa, tránh mọi người chạy tới nơi yên tĩnh ――
Hít vào khí lạnh chập tối, cả người mới hơi thoải mái một chút… Nếu không mùi hương da^ʍ mỹ không tiêu tan đầy trong trướng sắp chôn vui nàng rồi!
Sí Nhi không ngờ lần đi giải sầu này lại gặp một đám người rình trộm đã lâu.
Đó là một đám người bịt mặt, thấy thiếu nữ tuổi xuân tư dung tuyệt đẹp thì đưa mắt nhìn nhau, không chờ Sí Nhi kịp phản ứng, chúng hạ một chưởng đánh gục nàng, cấp tốc đưa nàng rời xa đại trại tộc Hắc Vũ.
Đợi cho Sí Nhi tỉnh lại, người đã ở bên trên lưng ngựa——
Nàng bị vắt ngang như hàng hóa bình thường trên con ngựa đang lao nhanh, mặt bị bịt kín, không thấy rõ gì ngoài cát vàng bên dưới móng ngựa.
“Lão đại, trời tối rồi, có muốn nghỉ một chút không?”
“Không sao, đi tiếp đi.”
“Nhưng Hô Duyên Hải…”
“Nhanh lên, bị Hắc Viễn Sơn phát hiện bắt con gái hắn thì chỉ có một con đường chết!”
“Hừm, hoàng tử Lâu Lan này cũng thật là, bị Hắc Viễn Sơn đoạt địa bàn liền sai chúng ta cướp con gái của ông ta…”
“Hừ… Tộc Hắc Vũ thì không giống vậy chắc, nhìn thấy nữ nhân mình thích là cướp.”
“…”
Mấy kẻ lỗ mãng không biết thương hương tiếc ngọc cướp đi đệ nhất mỹ nữ sa mạc, phi ngựa chạy đến trăm dặm ngoài thành Lâu Lan.
“A… A a…”
Ngay khi tăng nhân thả miệng nàng ra, phía dưới đột nhiên có một đợt va chạm dồn dập mãnh liệt, thiếu nữ không kìm được tiếng thét chói tai, toàn thân run rẩy, nàng thế mà lại bị tăng nhân đưa lên đầu thủy triều du͙© vọиɠ!
Đêm hôm đó, tăng nhân một lần lại một lần phát tiết trong thân thể Sí Nhi, đệ nhất mỹ nữ Đại Mạc, mãi đến tận khi chạng vạng gió ngừng mưa tạnh mới dứt ra rời đi.
Hành tung của tăng nhân khá bí hiểm, vô tung vô ảnh. Đáng thương cho Sí Nhi vết dơ đầy người, vất vả lắm mới miễn cưỡng tự thu dọn sạch sẽ… May mà Diễm Nhi vẫn chưa về, những người khác không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng. Chỉ có điều Sí Nhi không dám nghĩ, cuối cùng tiếng kêu da^ʍ mỹ trong đêm đã bị bao nhiêu người nghe thấy rồi!
Nàng nằm lì trong trướng một ngày không dám ra ngoài.
Trong doanh trại bớt đi bóng dáng bận bịu trước sau của Sí Nhi tiểu thư cũng khiến có người phát hiện gì đó không đúng, nhưng cũng không thể tùy tiện đi quấy rầy. Hôm đó không thấy Sí Nhi tiểu thư gặp mặt bất cứ ai ngoại trừ người đưa cơm.
Mãi đến khi sắc trời tối sầm, Sí Nhi mới không nhịn được ra khỏi màn hít thở không khí.
Bởi vì “có tật giật mình”, nàng không dám chào hỏi tộc nhân như xưa, tránh mọi người chạy tới nơi yên tĩnh ――
Hít vào khí lạnh chập tối, cả người mới hơi thoải mái một chút… Nếu không mùi hương da^ʍ mỹ không tiêu tan đầy trong trướng sắp chôn vui nàng rồi!
Sí Nhi không ngờ lần đi giải sầu này lại gặp một đám người rình trộm đã lâu.
Đó là một đám người bịt mặt, thấy thiếu nữ tuổi xuân tư dung tuyệt đẹp thì đưa mắt nhìn nhau, không chờ Sí Nhi kịp phản ứng, chúng hạ một chưởng đánh gục nàng, cấp tốc đưa nàng rời xa đại trại tộc Hắc Vũ.
Đợi cho Sí Nhi tỉnh lại, người đã ở bên trên lưng ngựa——
Nàng bị vắt ngang như hàng hóa bình thường trên con ngựa đang lao nhanh, mặt bị bịt kín, không thấy rõ gì ngoài cát vàng bên dưới móng ngựa.
“Lão đại, trời tối rồi, có muốn nghỉ một chút không?”
“Không sao, đi tiếp đi.”
“Nhưng Hô Duyên Hải…”
“Nhanh lên, bị Hắc Viễn Sơn phát hiện bắt con gái hắn thì chỉ có một con đường chết!”
“Hừm, hoàng tử Lâu Lan này cũng thật là, bị Hắc Viễn Sơn đoạt địa bàn liền sai chúng ta cướp con gái của ông ta…”
“Hừ… Tộc Hắc Vũ thì không giống vậy chắc, nhìn thấy nữ nhân mình thích là cướp.”
“…”
Mấy kẻ lỗ mãng không biết thương hương tiếc ngọc cướp đi đệ nhất mỹ nữ sa mạc, phi ngựa chạy đến trăm dặm ngoài thành Lâu Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.