[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 28:
LÊ HẢI MẠT
23/09/2024
Thiếu nữ đó thường yên lặng xuất hiện trong rừng, còn dùng đôi mắt trong suốt mỹ lệ lấp lánh nhìn hắn, vì sao lại làm việc thừa thãi, ‘đào’ hắn từ trong chồng lá rụng ra, còn to gan lớn mật cởi tăng bào của hắn, sờ tới sờ lui trên người hắn?
Động tác này vốn không khác nhiều những nữ tử trước đó cũng có ý đồ dụ dỗ hắn… Nhưng không biết vì sao, thiếu nữ này lại như ngoại lệ đặc biệt động lòng người! Nhất định là do con bọ cạp xui xẻo kia cắn phần đùi trong của hắn, dòng máu toàn thân như đều trào đổ thân dưới, cho nên có một luồng kích động xưa nay chưa từng có làm lúc đó hắn đè thiếu nữ không biết sống chết này dưới người…
Sí Nhi không biết nội tâm của tăng nhân phá giới rối rắm muôn bề, chỉ ngoài ý muốn nghe thấy hắn thảo luận bọ cạp độc đáng sợ nhất Hô Diên Hải, nàng chợt vừa sợ vừa “vui”... Sợ là hắn không chỉ biết Hô Diên Hải, thậm chí còn từng trêu chọc đến con vật mang độc trí mạng, vui là hắn vẫn luôn im lặng ít nói mà lại hưởng ứng nàng “bắt chuyện”.
“Sao ngươi...”
“Suỵt ——“
Sí Nhi đang định hỏi sao hắn lại gặp bọ cạp độc nhưng tăng nhân lại ngắt lời nàng.
Sí Nhi nhìn theo ánh mắt hắn, cuối đường mòn là một tòa cung điện khác ——
Mặc dù không trống trải rộng rãi như cung điện vừa rồi nhưng cung điện này cũng hoa lệ, rất đẹp. Chỉ thấy tăng nhân hơi trầm ngâm trước hai cánh cửa trái phải giống nhau như đúc, nhanh chóng lựa chọn một cánh cửa lớn trong đó.
Cũng là chuyển động đế đèn, cửa lớn mở ra, Sí Nhi đi lên cùng.
Đập vào mắt lúc này cũng giống gần như đúc cung điện vừa rồi, chẳng qua thêm một cái cửa nữa —— ba cửa đá, nhìn không có gì khác nhau, lúc này tăng nhân thẳng tiến không lùi cũng hơi do dự.
Tăng nhân đưa lưng về phía Sí Nhi, cúi đầu trầm tư chốc lát rồi quay đầu lại, nhìn chăm chú thiếu nữ vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt long lanh nước, hắn trầm giọng nói: “Nếu ta chọn sai, ngươi cũng muốn chết cùng ta?”
“...Ta tin ngươi.” Sí Nhi lắc đầu, nói thêm một câu, “Không hối hận.”
“Đến giờ ngươi vẫn không biết ta là ai sao?” Tăng nhân nhìn thiếu nữ tùy tiện phó thác tính mạng, sắc mặt hiện lên vài phần nghi ngờ, “Sao dám lấy tính mạng ra trao?”
“Vậy ngươi... có bằng lòng nói cho ta không?” Một tia chờ mong rụt rè chất chứa trong đôi mắt mỹ lệ của thiếu nữ.
Trong một chớp mắt đó, tăng nhân bị ánh mắt xấu hổ kiên định của thiếu nữ bắt làm tù binh nên hơi thất thần, dường như phong thái hờ hững cách người ngàn dặm cũng tan rã một chút ——
Thần sắc hắn thoáng dịu dàng, mở miệng vẫn là hai chữ ngắn gọn mà lãnh đạm: “Già Diệp.”
“Hả?” Sí Nhi không kịp phản ứng ngay.
Tăng nhân có chút không kiên nhẫn xoay người đi, đưa tay chuyển động một đế đèn trước cánh cửa nào đó, hắn im lặng chốc lát mới lại mở miệng: “Già, Diệp... Nhớ kỹ chưa?”
“...À ừ!” Lúc này thiếu nữ tỉnh táo lại từ niềm vui, tăng nhân đột nhiên tự báo tính danh, liên tục gật đầu không ngừng, lại không nhịn được thử gọi tên hắn trong miệng.
Mắt thấy thiếu nữ vô cớ tự nhiên biểu lộ tình yêu và tin cậy đối với mình, thần sắc tăng nhân lại hơi buông lỏng một chút, hắn hơi hé miệng nhìn Sí Nhi nhưng chưa nói thêm gì, xoay người vào cánh cửa mở ra.
Nếu như nói mấy cung điện trước như tiên cảnh tồn tại, vậy căn phòng Sí Nhi đang nhìn thật sự có chút đáng sợ...
Bên trong có tận sáu cánh cửa giống nhau như đúc.
Hơn nữa so với việc lựa chọn cánh cửa nào để đi trên con đường tiếp theo, thì điều làm Sí Nhi cảm thấy đứng ngồi không yên là một vài bức... Một vài bức tranh trên vách tường...
Giống như để phối hợp với hiệu quả của tranh tường, ngọn đèn dầu trong gian phòng này đều hiện ra ánh hồng u ám mà mập mờ. Sí Nhi chỉ lơ đãng nhìn nhìn thoáng qua đã không khỏi mặt đỏ tai hồng ——
Trên, trên bức họa kia có một đám nữ tử trần như nhộng, vậy quanh nam tử dáng vẻ tuấn tú bất phàm, liếʍ hôn khắp cơ thể nam tử... Mà hạ thể nam tử kia lộ ra một cự bổng to dài, đang cắm vào giữa thân hình một trong những nữ tử xinh đẹp!
Hình ảnh mắc cỡ kia còn chưa thoát ra khỏi đầu Sí Nhi thì nơi nào đó đột nhiên sáng lên, hóa ra là tăng nhân trực tiếp cầm cây đèn bên trong đế đèn nào đó lên, chiếu sáng vách tường bên cạnh nàng.
Động tác này vốn không khác nhiều những nữ tử trước đó cũng có ý đồ dụ dỗ hắn… Nhưng không biết vì sao, thiếu nữ này lại như ngoại lệ đặc biệt động lòng người! Nhất định là do con bọ cạp xui xẻo kia cắn phần đùi trong của hắn, dòng máu toàn thân như đều trào đổ thân dưới, cho nên có một luồng kích động xưa nay chưa từng có làm lúc đó hắn đè thiếu nữ không biết sống chết này dưới người…
Sí Nhi không biết nội tâm của tăng nhân phá giới rối rắm muôn bề, chỉ ngoài ý muốn nghe thấy hắn thảo luận bọ cạp độc đáng sợ nhất Hô Diên Hải, nàng chợt vừa sợ vừa “vui”... Sợ là hắn không chỉ biết Hô Diên Hải, thậm chí còn từng trêu chọc đến con vật mang độc trí mạng, vui là hắn vẫn luôn im lặng ít nói mà lại hưởng ứng nàng “bắt chuyện”.
“Sao ngươi...”
“Suỵt ——“
Sí Nhi đang định hỏi sao hắn lại gặp bọ cạp độc nhưng tăng nhân lại ngắt lời nàng.
Sí Nhi nhìn theo ánh mắt hắn, cuối đường mòn là một tòa cung điện khác ——
Mặc dù không trống trải rộng rãi như cung điện vừa rồi nhưng cung điện này cũng hoa lệ, rất đẹp. Chỉ thấy tăng nhân hơi trầm ngâm trước hai cánh cửa trái phải giống nhau như đúc, nhanh chóng lựa chọn một cánh cửa lớn trong đó.
Cũng là chuyển động đế đèn, cửa lớn mở ra, Sí Nhi đi lên cùng.
Đập vào mắt lúc này cũng giống gần như đúc cung điện vừa rồi, chẳng qua thêm một cái cửa nữa —— ba cửa đá, nhìn không có gì khác nhau, lúc này tăng nhân thẳng tiến không lùi cũng hơi do dự.
Tăng nhân đưa lưng về phía Sí Nhi, cúi đầu trầm tư chốc lát rồi quay đầu lại, nhìn chăm chú thiếu nữ vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt long lanh nước, hắn trầm giọng nói: “Nếu ta chọn sai, ngươi cũng muốn chết cùng ta?”
“...Ta tin ngươi.” Sí Nhi lắc đầu, nói thêm một câu, “Không hối hận.”
“Đến giờ ngươi vẫn không biết ta là ai sao?” Tăng nhân nhìn thiếu nữ tùy tiện phó thác tính mạng, sắc mặt hiện lên vài phần nghi ngờ, “Sao dám lấy tính mạng ra trao?”
“Vậy ngươi... có bằng lòng nói cho ta không?” Một tia chờ mong rụt rè chất chứa trong đôi mắt mỹ lệ của thiếu nữ.
Trong một chớp mắt đó, tăng nhân bị ánh mắt xấu hổ kiên định của thiếu nữ bắt làm tù binh nên hơi thất thần, dường như phong thái hờ hững cách người ngàn dặm cũng tan rã một chút ——
Thần sắc hắn thoáng dịu dàng, mở miệng vẫn là hai chữ ngắn gọn mà lãnh đạm: “Già Diệp.”
“Hả?” Sí Nhi không kịp phản ứng ngay.
Tăng nhân có chút không kiên nhẫn xoay người đi, đưa tay chuyển động một đế đèn trước cánh cửa nào đó, hắn im lặng chốc lát mới lại mở miệng: “Già, Diệp... Nhớ kỹ chưa?”
“...À ừ!” Lúc này thiếu nữ tỉnh táo lại từ niềm vui, tăng nhân đột nhiên tự báo tính danh, liên tục gật đầu không ngừng, lại không nhịn được thử gọi tên hắn trong miệng.
Mắt thấy thiếu nữ vô cớ tự nhiên biểu lộ tình yêu và tin cậy đối với mình, thần sắc tăng nhân lại hơi buông lỏng một chút, hắn hơi hé miệng nhìn Sí Nhi nhưng chưa nói thêm gì, xoay người vào cánh cửa mở ra.
Nếu như nói mấy cung điện trước như tiên cảnh tồn tại, vậy căn phòng Sí Nhi đang nhìn thật sự có chút đáng sợ...
Bên trong có tận sáu cánh cửa giống nhau như đúc.
Hơn nữa so với việc lựa chọn cánh cửa nào để đi trên con đường tiếp theo, thì điều làm Sí Nhi cảm thấy đứng ngồi không yên là một vài bức... Một vài bức tranh trên vách tường...
Giống như để phối hợp với hiệu quả của tranh tường, ngọn đèn dầu trong gian phòng này đều hiện ra ánh hồng u ám mà mập mờ. Sí Nhi chỉ lơ đãng nhìn nhìn thoáng qua đã không khỏi mặt đỏ tai hồng ——
Trên, trên bức họa kia có một đám nữ tử trần như nhộng, vậy quanh nam tử dáng vẻ tuấn tú bất phàm, liếʍ hôn khắp cơ thể nam tử... Mà hạ thể nam tử kia lộ ra một cự bổng to dài, đang cắm vào giữa thân hình một trong những nữ tử xinh đẹp!
Hình ảnh mắc cỡ kia còn chưa thoát ra khỏi đầu Sí Nhi thì nơi nào đó đột nhiên sáng lên, hóa ra là tăng nhân trực tiếp cầm cây đèn bên trong đế đèn nào đó lên, chiếu sáng vách tường bên cạnh nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.