[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 48:
LÊ HẢI MẠT
13/10/2024
Đến gần, nàng hơi ngước nhìn mặt hắn, đôi mắt trong veo vẫn ngấn lệ lộ ra niềm vui trùng phùng sau chia xa và quấn quýt si mê, cứ như đã qua nhiều năm rồi.
“Ai là Già Diệp của nàng.” Hắn lại lạnh lùng khiển trách nàng, bạc môi lúc mở lúc đóng, “Đã vào chùa Bàn Nhược này thì trước mặt nàng chỉ có…”
“Trụ trì, trụ trì sư thúc đâu?”
“Không thấy.”
“Hình như sân bên kia xảy ra chuyện gì!”
Cách bóng cây rậm rạp, bên ngoài có tiếng người vội vàng đi qua.
Già Diệp hoàn toàn không để ý đến. Động tác hắn cực nhanh, kéo thiếu nữ còn chưa hoàn hồn qua, kéo nàng vào trong kiến trúc bên cạnh.
Sí Nhi theo bản năng ôm cổ hắn, giống như hai người từng ở địa cung Lâu Lan.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn không chớp mắt. Cảm nhận áo cà sa tinh tế tỉ mỉ phức tạp, phối thêm chuỗi Phật châu trên cổ, ở giữa cổ tay cũng có hai chuỗi tràng hạt nhỏ… Hắn ăn mặc như vậy có chút không giống Già Diệp của nàng. Nhưng gương mặt này, đã bị nàng chạm trổ trong mộng, khắc trong đáy lòng, nàng vĩnh viễn không thể nhận nhầm!
Qua thật lâu, Sí Nhi mới hồi phục lại tinh thần. Không đúng, không đúng, hiện giờ căn bản bọn họ không phải ở địa cung không người, mà là… Trời ạ! Nếu Già Diệp thật sự là tăng nhân nơi này, sao có thể không kiêng nể ôm một nữ tử chứ?
“Già Diệp, chàng, chàng để ta xuống…”
Phát hiện mình đang bị bế lên từng bậc thang gỗ, bước chân hắn đặt trên bậc thang gỗ phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt”, Sí Nhi giãy dụa, nhìn cấu trúc bốn phía ——
Bốn phía xung quanh là ván gỗ khắc hoa chạm rỗng, mọi nơi chạm trổ kiệt tác Phật gia, vô vàn chữ Phạn, nàng nhìn không hiểu nửa chữ, cầu thang gỗ uốn lượn từng vòng, nhìn xuống dưới đã là mấy trăm bậc, nhìn lên trên vẫn vòng vèo lặp đi lặp lại, không nhìn thấy điểm cuối…
“Nàng chắc chắn muốn ta buông tay?”
Nàng đợi nửa ngày mới nghe tăng nhân tuấn mỹ bất động như núi kia nhàn nhạt cười nhạo nói, “Thánh tháp chùa Bàn Nhược cao hơn trăm trượng, nếu ta buông tay, nàng có là yêu tinh thật chỉ sợ cũng không thoát nổi luân hồi…”
Tuy giọng điệu hắn nhàn nhạt nhưng lập tức khiến Sí Nhi ngoan ngoãn ngừng giãy dụa, núp trong ngực hắn, hận không thể vò mình thành một nắm nho nhỏ.
Nàng ngoan ngoãn vẫn không làm tăng nhân vừa lòng. Già Diệp cúi đầu, khẽ cắn đỉnh đầu nàng, dường như chưa hết giận, lại hơi ngậm lỗ tai nhỏ của thiếu nữ vào miệng, mãi đến khi khí nóng làm cả khuôn mặt nhỏ hơi lạnh của nàng nóng lên, nàng mới như con mèo nhỏ kháng nghị bảo hắn buông ra.
Lại một thời gian im lặng sau đó, cuối cùng hai người đã tới đỉnh tháp Phật. Già Diệp buông Sí Nhi ra, đi sang bên cạnh mở khóa. Gió núi ập đến, thiếu nữ lung lay sắp ngã từ từ nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn mặt đất dưới chân cách xa mình trăm trượng.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tăng nhân Già Diệp: “Còn không vào đi.”
Sí Nhi nắm chặt quần áo trên người, lúc này mới chú ý trên đỉnh tháp Phật ngoài có thể ngắm cảnh bình đài, thì còn có một gian gác mái nhỏ.
Nàng đi vào theo tăng nhân, gác mái chật chội, ít nhiều vẫn chặn được gió lạnh bên ngoài. Bên trong bày chút kinh thư, cũng có bàn ghế, Sí Nhi đưa tay quẹt qua, không bụi lắm, hẳn là có người quét tước định kỳ.
“Nói đi, sao nàng đến đây?” Ánh mắt tăng nhân có vẻ xét hỏi, lạnh lùng không có tình người như lúc mới gặp.
“Già Diệp…” Sí Nhi gọi tên hắn theo bản năng —— giọng nói đó tinh tế, ngọt ngào và chân thành, cào vào chỗ ngứa ngáy nhất trong tim người khác.
“Thế nào, đừng nói nàng đến Trung Châu vạn dặm xa xôi để tìm ta đấy?” Thân hình cao lớn của tăng nhân hơi cúi xuống, chèn ép thiếu nữ giữa mình và bức tường gác mái hơi mỏng.
Sí Nhi đỏ mặt.
Bởi vì hắn nói không hề sai.
Nàng muốn gặp hắn, muốn tìm hắn, muốn… ở một chỗ cùng hắn.
“Nếu thật sự như vậy thì ta nên cảm động sao?” Ngoài miệng Già Diệp nói cảm động nhưng thần sắc vẫn âm u lạnh nhạt.
Sí Nhi bị dáng vẻ xa cách của hắn làm luống cuống tay chân.
Trước đó nàng chỉ một lòng mong tìm được hắn, nhưng hiện giờ gặp, nàng lại không biết nên thế nào cho phải… Thần sắc và giọng điệu xa cách ngàn dặm của hắn hiển nhiên không hoan nghênh nàng mạo muội đến đây. Đúng mà, hắn là một tăng nhân, vô vàn giới luật*, cần phải giữ nghiêm, sao có thể ngang nhiên ở cùng nữ tử?
(*) Giới luật: Điều cấm trong tôn giáo
“Ta, ta…” Có phút chốc nàng đã suýt buột miệng thốt ra nàng mang thai, mang thai con của hắn!
“Ai là Già Diệp của nàng.” Hắn lại lạnh lùng khiển trách nàng, bạc môi lúc mở lúc đóng, “Đã vào chùa Bàn Nhược này thì trước mặt nàng chỉ có…”
“Trụ trì, trụ trì sư thúc đâu?”
“Không thấy.”
“Hình như sân bên kia xảy ra chuyện gì!”
Cách bóng cây rậm rạp, bên ngoài có tiếng người vội vàng đi qua.
Già Diệp hoàn toàn không để ý đến. Động tác hắn cực nhanh, kéo thiếu nữ còn chưa hoàn hồn qua, kéo nàng vào trong kiến trúc bên cạnh.
Sí Nhi theo bản năng ôm cổ hắn, giống như hai người từng ở địa cung Lâu Lan.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn không chớp mắt. Cảm nhận áo cà sa tinh tế tỉ mỉ phức tạp, phối thêm chuỗi Phật châu trên cổ, ở giữa cổ tay cũng có hai chuỗi tràng hạt nhỏ… Hắn ăn mặc như vậy có chút không giống Già Diệp của nàng. Nhưng gương mặt này, đã bị nàng chạm trổ trong mộng, khắc trong đáy lòng, nàng vĩnh viễn không thể nhận nhầm!
Qua thật lâu, Sí Nhi mới hồi phục lại tinh thần. Không đúng, không đúng, hiện giờ căn bản bọn họ không phải ở địa cung không người, mà là… Trời ạ! Nếu Già Diệp thật sự là tăng nhân nơi này, sao có thể không kiêng nể ôm một nữ tử chứ?
“Già Diệp, chàng, chàng để ta xuống…”
Phát hiện mình đang bị bế lên từng bậc thang gỗ, bước chân hắn đặt trên bậc thang gỗ phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt”, Sí Nhi giãy dụa, nhìn cấu trúc bốn phía ——
Bốn phía xung quanh là ván gỗ khắc hoa chạm rỗng, mọi nơi chạm trổ kiệt tác Phật gia, vô vàn chữ Phạn, nàng nhìn không hiểu nửa chữ, cầu thang gỗ uốn lượn từng vòng, nhìn xuống dưới đã là mấy trăm bậc, nhìn lên trên vẫn vòng vèo lặp đi lặp lại, không nhìn thấy điểm cuối…
“Nàng chắc chắn muốn ta buông tay?”
Nàng đợi nửa ngày mới nghe tăng nhân tuấn mỹ bất động như núi kia nhàn nhạt cười nhạo nói, “Thánh tháp chùa Bàn Nhược cao hơn trăm trượng, nếu ta buông tay, nàng có là yêu tinh thật chỉ sợ cũng không thoát nổi luân hồi…”
Tuy giọng điệu hắn nhàn nhạt nhưng lập tức khiến Sí Nhi ngoan ngoãn ngừng giãy dụa, núp trong ngực hắn, hận không thể vò mình thành một nắm nho nhỏ.
Nàng ngoan ngoãn vẫn không làm tăng nhân vừa lòng. Già Diệp cúi đầu, khẽ cắn đỉnh đầu nàng, dường như chưa hết giận, lại hơi ngậm lỗ tai nhỏ của thiếu nữ vào miệng, mãi đến khi khí nóng làm cả khuôn mặt nhỏ hơi lạnh của nàng nóng lên, nàng mới như con mèo nhỏ kháng nghị bảo hắn buông ra.
Lại một thời gian im lặng sau đó, cuối cùng hai người đã tới đỉnh tháp Phật. Già Diệp buông Sí Nhi ra, đi sang bên cạnh mở khóa. Gió núi ập đến, thiếu nữ lung lay sắp ngã từ từ nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn mặt đất dưới chân cách xa mình trăm trượng.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tăng nhân Già Diệp: “Còn không vào đi.”
Sí Nhi nắm chặt quần áo trên người, lúc này mới chú ý trên đỉnh tháp Phật ngoài có thể ngắm cảnh bình đài, thì còn có một gian gác mái nhỏ.
Nàng đi vào theo tăng nhân, gác mái chật chội, ít nhiều vẫn chặn được gió lạnh bên ngoài. Bên trong bày chút kinh thư, cũng có bàn ghế, Sí Nhi đưa tay quẹt qua, không bụi lắm, hẳn là có người quét tước định kỳ.
“Nói đi, sao nàng đến đây?” Ánh mắt tăng nhân có vẻ xét hỏi, lạnh lùng không có tình người như lúc mới gặp.
“Già Diệp…” Sí Nhi gọi tên hắn theo bản năng —— giọng nói đó tinh tế, ngọt ngào và chân thành, cào vào chỗ ngứa ngáy nhất trong tim người khác.
“Thế nào, đừng nói nàng đến Trung Châu vạn dặm xa xôi để tìm ta đấy?” Thân hình cao lớn của tăng nhân hơi cúi xuống, chèn ép thiếu nữ giữa mình và bức tường gác mái hơi mỏng.
Sí Nhi đỏ mặt.
Bởi vì hắn nói không hề sai.
Nàng muốn gặp hắn, muốn tìm hắn, muốn… ở một chỗ cùng hắn.
“Nếu thật sự như vậy thì ta nên cảm động sao?” Ngoài miệng Già Diệp nói cảm động nhưng thần sắc vẫn âm u lạnh nhạt.
Sí Nhi bị dáng vẻ xa cách của hắn làm luống cuống tay chân.
Trước đó nàng chỉ một lòng mong tìm được hắn, nhưng hiện giờ gặp, nàng lại không biết nên thế nào cho phải… Thần sắc và giọng điệu xa cách ngàn dặm của hắn hiển nhiên không hoan nghênh nàng mạo muội đến đây. Đúng mà, hắn là một tăng nhân, vô vàn giới luật*, cần phải giữ nghiêm, sao có thể ngang nhiên ở cùng nữ tử?
(*) Giới luật: Điều cấm trong tôn giáo
“Ta, ta…” Có phút chốc nàng đã suýt buột miệng thốt ra nàng mang thai, mang thai con của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.