[Cao H] Thanh Xuyên : Chuyện Không Thể Nói
Chương 2:
Uy Nhuy
18/11/2023
Cảm xúc phức tạp thật sự khó có thể tiêu hóa , hơn nữa hôm nay lại là sinh thần của nàng , nhưng trừ bỏ ngạch nương còn nhớ rõ, dùng chút bạc từ Ngự Thiện Phòng mua cho nàng một chén mì trường thọ , rốt cuộc thì không có người nhớ rõ sinh thần của nàng.
Hoàng đế có quá nhiều hài tử , năm ngoái , Đức Phi mới vừa sinh hạ thập tứ a ca Dận Trinh, năm nay thứ phi Viên thị lại sinh hạ thêm Cửu công chúa.
Nàng chỉ là một công chúa nhỏ bé trong số hơn hai mươi hài tử của Khang Hi đế , thật sự không có gì đáng nhắc tới.
Hôm nay, nàng lần đầu tiên lấy hết can đảm, lén ma ma giáo dưỡng, trộm chuồn tới Ngự Hoa Viên phát ngốc.
Tương lai sẽ ra sao, nàng thực sự rất mơ hồ.
Thuận theo vận mệnh, nàng sẽ bước lên đường cũ , gả cho một người mà nàng không yêu, trải qua quá trình sinh hoạt không hạnh phúc, chết ở tuổi 37 .
Nàng tất nhiên không muốn.
Phải làm sao bây giờ ?
Đi cầu vị Hoàng A mã xa lạ kia đừng đem nàng gả đến Mông Cổ sao?
Càng không có khả năng.
Trừ bỏ ngày lễ ngày tết đi theo cùng các a ca công chúa đến, ở bên ngoài hành lễ chúc thọ hắn, số lần nàng cùng hắn nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Từ trước đến giờ nàng không biết làm nũng , bán manh ,cũng chưa bao giờ làm những cái đó .Nàng nhát gan lại hay sợ sệt , từ trước đến nay thấy hắn đều cúi đầu, sợ là hắn đến bộ dáng của nàng cũng không nhớ rõ.
Trong cung này hài tử quá nhiều, không tranh đoạt lại , không có bối cảnh chú định sẽ bị quên đi.
Huống chi công chúa từ trước đến nay đều gả đến Mông Cổ, dùng để củng cố hoàng quyền.
Tương lai, trừ bỏ Ngũ công chúa do Đức phi nương nương sinh ra là vị công chúa duy nhất được lưu lại trong hoàng cung , trên cơ bản đều gả tới rồi Mông Cổ.
Nàng tự biết mình là một người không có mẫu thân là sủng phi để chống lưng, cũng không có một tứ ca tương lại làm hoàng đế . Càng miễn là một người phúc khí như Đại công chúa , hay Nhị công chúa được phụ hoàng sủng ái.
Tính đi tính lại, còn không bằng thuận theo tương lai gả đến Mông Cổ, chỉ là lần này nàng tuyệt đối sẽ không bởi vì người không liên quan mà thương tâm, nàng sẽ ở tại phủ công chúa làm một người vô hình ,cả đời sẽ không qua lại với các công chúa khác.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đoan Tĩnh cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hẳn, nàng đứng dậy nghiêm túc thưởng thức cảnh đẹp trong Ngự Hoa Viên .
Vừa đi vừa hái mấy đóa hoa sơn chi cùng linh lan, bện thành một cái vòng hoa đội lên đầu.
Thân là công chúa, nàng đã thực may mắn, không cần giống muôn nghìn dân chúng ở ngoài kia vì kế sinh nhai mà nóng vội, còn có thể nhàn hạ thưởng thức vô số cảnh đẹp vô song* trong cung.
(*): có một không hai, không ai, không cái gì có thể sánh kịp
Tản bộ dọc theo hồ nước, nhìn trên mặt nước hiện lên bóng hình xinh đẹp, Đoan Tĩnh không tự giác sờ sờ khuôn mặt trắng nõn , là ảo giác sao?
Giống như sau khi trọng sinh trở về, nàng càng ngày càng đẹp.
Làn da càng thêm trắng sáng mềm mại , hơi dùng sức một chút liền sẽ lưu lại vết đỏ, mặt mày cũng càng thêm tinh xảo , tóc so với trước càng bóng mượt hơn.
Đoan Tĩnh lo thưởng thức bộ dáng của chính mình một lát , nhếch khóe môi nho nhỏ ,chính mình cười lên trông thật xinh đẹp.
Hoàng đế có quá nhiều hài tử , năm ngoái , Đức Phi mới vừa sinh hạ thập tứ a ca Dận Trinh, năm nay thứ phi Viên thị lại sinh hạ thêm Cửu công chúa.
Nàng chỉ là một công chúa nhỏ bé trong số hơn hai mươi hài tử của Khang Hi đế , thật sự không có gì đáng nhắc tới.
Hôm nay, nàng lần đầu tiên lấy hết can đảm, lén ma ma giáo dưỡng, trộm chuồn tới Ngự Hoa Viên phát ngốc.
Tương lai sẽ ra sao, nàng thực sự rất mơ hồ.
Thuận theo vận mệnh, nàng sẽ bước lên đường cũ , gả cho một người mà nàng không yêu, trải qua quá trình sinh hoạt không hạnh phúc, chết ở tuổi 37 .
Nàng tất nhiên không muốn.
Phải làm sao bây giờ ?
Đi cầu vị Hoàng A mã xa lạ kia đừng đem nàng gả đến Mông Cổ sao?
Càng không có khả năng.
Trừ bỏ ngày lễ ngày tết đi theo cùng các a ca công chúa đến, ở bên ngoài hành lễ chúc thọ hắn, số lần nàng cùng hắn nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Từ trước đến giờ nàng không biết làm nũng , bán manh ,cũng chưa bao giờ làm những cái đó .Nàng nhát gan lại hay sợ sệt , từ trước đến nay thấy hắn đều cúi đầu, sợ là hắn đến bộ dáng của nàng cũng không nhớ rõ.
Trong cung này hài tử quá nhiều, không tranh đoạt lại , không có bối cảnh chú định sẽ bị quên đi.
Huống chi công chúa từ trước đến nay đều gả đến Mông Cổ, dùng để củng cố hoàng quyền.
Tương lai, trừ bỏ Ngũ công chúa do Đức phi nương nương sinh ra là vị công chúa duy nhất được lưu lại trong hoàng cung , trên cơ bản đều gả tới rồi Mông Cổ.
Nàng tự biết mình là một người không có mẫu thân là sủng phi để chống lưng, cũng không có một tứ ca tương lại làm hoàng đế . Càng miễn là một người phúc khí như Đại công chúa , hay Nhị công chúa được phụ hoàng sủng ái.
Tính đi tính lại, còn không bằng thuận theo tương lai gả đến Mông Cổ, chỉ là lần này nàng tuyệt đối sẽ không bởi vì người không liên quan mà thương tâm, nàng sẽ ở tại phủ công chúa làm một người vô hình ,cả đời sẽ không qua lại với các công chúa khác.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đoan Tĩnh cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hẳn, nàng đứng dậy nghiêm túc thưởng thức cảnh đẹp trong Ngự Hoa Viên .
Vừa đi vừa hái mấy đóa hoa sơn chi cùng linh lan, bện thành một cái vòng hoa đội lên đầu.
Thân là công chúa, nàng đã thực may mắn, không cần giống muôn nghìn dân chúng ở ngoài kia vì kế sinh nhai mà nóng vội, còn có thể nhàn hạ thưởng thức vô số cảnh đẹp vô song* trong cung.
(*): có một không hai, không ai, không cái gì có thể sánh kịp
Tản bộ dọc theo hồ nước, nhìn trên mặt nước hiện lên bóng hình xinh đẹp, Đoan Tĩnh không tự giác sờ sờ khuôn mặt trắng nõn , là ảo giác sao?
Giống như sau khi trọng sinh trở về, nàng càng ngày càng đẹp.
Làn da càng thêm trắng sáng mềm mại , hơi dùng sức một chút liền sẽ lưu lại vết đỏ, mặt mày cũng càng thêm tinh xảo , tóc so với trước càng bóng mượt hơn.
Đoan Tĩnh lo thưởng thức bộ dáng của chính mình một lát , nhếch khóe môi nho nhỏ ,chính mình cười lên trông thật xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.