[Cao H] Thanh Xuyên : Chuyện Không Thể Nói
Chương 36:
Uy Nhuy
22/11/2023
"Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ biết. Nô tỳ không phải đang đốt vàng mã cho cố nhân, mà là, là thiêu đồ vật......" "Thứ gì?" Tố Mai khó xử,đem mấy cái khăn thêu còn chưa kịp đốt ở trên tay dâng lên cho hắn, ấp úng nói: "Là, là khăn cũ Đức phi nương nương...... bởi vì là vật tùy thân, cho nên không thể ném đi, nô tỳ chỉ có thể thiêu......" Lời này đương nhiên là giả, chiếc khăn tay này được dệt bằng vải tiến cống năm nay, hoa văn thêu hợp thời, sao có thể là đồ cũ đã dùng qua được.
Khang Hi duỗi tay tiếp nhận, lật xem, ánh mắt híp lại.
Xem kỹ năng thêu tinh mỹ tuyệt luân này, con bướm sinh động như thật, cùng xúc cảm mát lạnh của vải chất lượng tốt, những đặc trưng này vô tình hướng về một người,người mà hắn đã cố tình quên đi nhiều ngày và cũng đang ở trong Vĩnh Hòa Cung này......
Hoàng đế lạnh lùng mà nhìn lướt qua khuôn mặt đầy vẻ chột dạ của Tố Mai, ngẫm lại tâm tư nhỏ nhen của Đức phi, hắn đại khái đoán được cái gì đó, nhưng Khang Hi cũng không chọc thủng lời nói dối của nàng ta.
Hắn giơ tay đem khăn ném vào chậu than, nhìn ngọn lửa nháy mắt bùng cháy lên, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí lạnh băng nói: "Nếu sau này không dùng nữa, thì tìm một góc không người mà thiêu, đừng ở đây làm bẩn mắt trẫm." Tố Mai lúng ta lúng túng gật đầu, "...... Vâng." ......
Đêm lặng.
Khang Hi xoay người đè trên người Đức phi, thẳng lưng đâm sâu đến mức bà ta rên rỉ liên tục.
Lương Cửu Công lại đột nhiên gõ cửa, "Hoàng, Hoàng Thượng!" Lửa giận của Khang Hi không có chỗ chút, Lương Cửu Công lại xui xẻo đụng vào lúc này, hắn vốn không có nhiều hứng thú lắm, bây giờ hoàn toàn mất hứng thú .
Khang Hi mặt vô biểu tình rút ra, đẩy rèm trướng ra, tùy ý mà phủ thêm trung y, sải bước đi về phía ngoại thất, mở cửa đạp Lương Cửu Công một cái , "Cẩu nô tài! Muốn chết sao? Kêu la cái gì?" Lương Cửu Công ' ai da ' một tiếng quỳ rạp xuống đất, bên người là một tiểu thái giám mồ hôi đầy đầu vội vàng tiến lên nói: "Bẩm Hoàng Thượng, là Hoàng quý phi. Hoàng quý phi người, người không ổn rồi......" "Cái gì?" Lòng Khang Hi thoáng chốc trầm xuống.
Đức phi bên kia nghe thấy tiếng động , cũng mặc trung y đuổi theo,vừa nãy bà ta còn đắm chìm trong dư vị sung sướng, hoàng đế lại đột nhiên rút ra, làm cho bà ta bứt rứt, khó chịu đến cực điểm.
Bà ta giữ chặt góc áo của hoàng đế, nhu nhược kêu: "Hoàng Thượng......" Ý đồ muốn kéo hắn trở về.
Lời còn chưa dứt, liền thấy hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn bà ta một cái, Đức phi hậm hực buông tay ra.
Ngay sau đó nhìn Lương Cửu Công và tiểu thái giám đang quỳ dưới đất, lúc này bà ta liền ý thức được sự tình không đúng.
Đức phi lập tức khôi phục lai bộ dáng săn sóc lúc trước, ra vẻ kinh ngạc: "Hoàng Thượng, đây không phải tiểu thái giám ở Thừa Càn Cung sao? Đây là làm sao vậy? Hoàng quý phi lại bị bệnh sao? Vậy ngài mau quay trở lại đi, mỗi lần ngài đến bệnh tình của Hoàng quý phi lập tức có thể tốt hơn chút." Chuyện người của Thừa Càn cung nửa đêm nửa hôm lôi kéo ra khỏi nơi ở của các phi tần vì bệnh tình của Hoàng Quý phi đã không phải một lần hai lần, có nhiều lần sợ bóng sợ gió chứ không có gì nghiêm trọng.
Đức phi ngôn ngữ gian manh nhìn như tràn đầy quan tâm, kỳ thật nơi nơi ám chỉ Hoàng quý phi lần này bất quá lại giở lại trò cũ , mượn bệnh đoạt sủng thôi.
Khang Hi duỗi tay tiếp nhận, lật xem, ánh mắt híp lại.
Xem kỹ năng thêu tinh mỹ tuyệt luân này, con bướm sinh động như thật, cùng xúc cảm mát lạnh của vải chất lượng tốt, những đặc trưng này vô tình hướng về một người,người mà hắn đã cố tình quên đi nhiều ngày và cũng đang ở trong Vĩnh Hòa Cung này......
Hoàng đế lạnh lùng mà nhìn lướt qua khuôn mặt đầy vẻ chột dạ của Tố Mai, ngẫm lại tâm tư nhỏ nhen của Đức phi, hắn đại khái đoán được cái gì đó, nhưng Khang Hi cũng không chọc thủng lời nói dối của nàng ta.
Hắn giơ tay đem khăn ném vào chậu than, nhìn ngọn lửa nháy mắt bùng cháy lên, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí lạnh băng nói: "Nếu sau này không dùng nữa, thì tìm một góc không người mà thiêu, đừng ở đây làm bẩn mắt trẫm." Tố Mai lúng ta lúng túng gật đầu, "...... Vâng." ......
Đêm lặng.
Khang Hi xoay người đè trên người Đức phi, thẳng lưng đâm sâu đến mức bà ta rên rỉ liên tục.
Lương Cửu Công lại đột nhiên gõ cửa, "Hoàng, Hoàng Thượng!" Lửa giận của Khang Hi không có chỗ chút, Lương Cửu Công lại xui xẻo đụng vào lúc này, hắn vốn không có nhiều hứng thú lắm, bây giờ hoàn toàn mất hứng thú .
Khang Hi mặt vô biểu tình rút ra, đẩy rèm trướng ra, tùy ý mà phủ thêm trung y, sải bước đi về phía ngoại thất, mở cửa đạp Lương Cửu Công một cái , "Cẩu nô tài! Muốn chết sao? Kêu la cái gì?" Lương Cửu Công ' ai da ' một tiếng quỳ rạp xuống đất, bên người là một tiểu thái giám mồ hôi đầy đầu vội vàng tiến lên nói: "Bẩm Hoàng Thượng, là Hoàng quý phi. Hoàng quý phi người, người không ổn rồi......" "Cái gì?" Lòng Khang Hi thoáng chốc trầm xuống.
Đức phi bên kia nghe thấy tiếng động , cũng mặc trung y đuổi theo,vừa nãy bà ta còn đắm chìm trong dư vị sung sướng, hoàng đế lại đột nhiên rút ra, làm cho bà ta bứt rứt, khó chịu đến cực điểm.
Bà ta giữ chặt góc áo của hoàng đế, nhu nhược kêu: "Hoàng Thượng......" Ý đồ muốn kéo hắn trở về.
Lời còn chưa dứt, liền thấy hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn bà ta một cái, Đức phi hậm hực buông tay ra.
Ngay sau đó nhìn Lương Cửu Công và tiểu thái giám đang quỳ dưới đất, lúc này bà ta liền ý thức được sự tình không đúng.
Đức phi lập tức khôi phục lai bộ dáng săn sóc lúc trước, ra vẻ kinh ngạc: "Hoàng Thượng, đây không phải tiểu thái giám ở Thừa Càn Cung sao? Đây là làm sao vậy? Hoàng quý phi lại bị bệnh sao? Vậy ngài mau quay trở lại đi, mỗi lần ngài đến bệnh tình của Hoàng quý phi lập tức có thể tốt hơn chút." Chuyện người của Thừa Càn cung nửa đêm nửa hôm lôi kéo ra khỏi nơi ở của các phi tần vì bệnh tình của Hoàng Quý phi đã không phải một lần hai lần, có nhiều lần sợ bóng sợ gió chứ không có gì nghiêm trọng.
Đức phi ngôn ngữ gian manh nhìn như tràn đầy quan tâm, kỳ thật nơi nơi ám chỉ Hoàng quý phi lần này bất quá lại giở lại trò cũ , mượn bệnh đoạt sủng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.