[Cao H] Thanh Xuyên : Chuyện Không Thể Nói
Chương 41:
Uy Nhuy
22/11/2023
Nội tâm nàng tràn ngập áy náy mà xin lỗi tứ a ca, chuyện đã đáp ứng hắn, giờ phải nuốt lời thôi.
Nhưng nàng tình nguyện về sau đền bù cho tứ a ca thật tốt, cũng không muốn hiện giờ cùng hoàng đế ở chung một phòng, nhảy nhót dưới mí mắt hắn, khiến hắn chú ý tới.
Nàng thực sự rất sợ hắn, vạn nhất chọc hắn tức giận, không biết hắn lại phát điên muốn xử phạt nàng cái gì, có lẽ là muốn cấm túc nàng đến thiên hoang địa lão luôn cũng không chừng.
Cái mạng nhỏ vừa an ổn này của nàng nói không chừng lại một lần nữa bị treo lên đoạn đầu đài.
Đoan Tĩnh cẩn thận bước một chân ra ngoài, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, thật may......
Nhưng chưa kịp cao hứng xong, một cổ lực lượng đột nhiên kéo nàng về phía sau, ấn nàng lên trên cửa.
Sau đó trong ánh mắt mong chờ của nàng, cái tay kia đem cửa đóng lại.
Nàng mờ mịt hoang mang mà bị hoàng đế vây ở trong lòng ngực, lưng dựa vào ván cửa, muốn chạy trốn lại trốn không thoát.
Ngước mắt, liền thấy hoàng đế đang dùng một loại ánh mắt đáng sợ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Đoan Tĩnh không tự giác nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy thử hỏi: "Hoàng A Mã, ngài, uống say sao? Nếu không, nhi thần đi, rót cho ngài ly trà?" Hoàng đế nhìn chằm chằm mặt nàng không nói lời nào, đôi mắt hắn đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng, trong hô hấp đầy mùi rượu.
Trầm mặc......
Qua một chén trà nhỏ, Đoan Tĩnh thật sự chịu không nổi sự tĩnh mịch an tĩnh này, thử duỗi tay đẩy hắn ra giống vừa rồi.
Nhưng lần này, Đoan Tĩnh vô luận dùng bao nhiêu sức, thân mình hoàng đế vẫn bất động.
Cái trán Đoan Tĩnh bắt đầu toát ra mồ hôi thơm tinh mịn, trên người một mùi hương mật đào theo nhiệt độ cơ thể dang dần tăng lên của nàng mà dần tỏa ra khắp nơi.
Khang Hi hơi híp mắt, làm như vô ý mà tìm kiếm nơi mùi hương phát ra, thong thả cúi đầu tới gần cổ tuyết trăng của nàng, ở trên cổ mà nhẹ ngửi qua lại.
Dựa vào quá gần rồi!
Nàng có thể cảm nhận được từng hơi ấm phả thẳng vào cổ nàng.
Đoan Tĩnh không tự giác nghiêng đầu nỗ lực muốn tránh đi hô hấp của hoàng đế.
Nhưng mà hai vai bị tay hoàng đế chặt chẽ đè lại, nàng căn bản không thể động đậy.
Sóng mũi cao thẳng của Hoàng đế dọc theo chiếc cổ duyên dáng của nàng chậm rãi hướng lên trên, càng ngày càng gần, giống như một giấy kế tiếp hắn sẽ chạm vào cánh môi đỏ mọng của Đoan Tĩnh vậy .
Cuối cùng chỉ lướt qua nhẹ nhàng.
Còn may, còn may.
Nhưng Đoan Tĩnh chưa kịp vui sướng, sau đó bị hoàng đế xoay người lại, đè nàng lên trên cửa.
Tư thế này dị thường nguy hiểm, làm Đoan Tĩnh không tự giác hồi tưởng lại ngày đó ở trong núi giả của Ngự Hoa Viên.
Đoan Tĩnh ra sức giãy giụa, không, tuyệt đối không thể để chuyện đó tái diễn một lần nữa!
Hoàng đế thấy nàng giãy dụa kịch liệt thì dùng tay đem hai tay của nàng trói chặt ra phía sau, ngay sau đó thân thể to lớn đè lên lưng nàng,nửa bên mặt của Đoan Tĩnh bị đè mạnh xuống cửa không thể cử động được.
Không được!
Tuyệt đối không thể phát sinh chuyện như vậy nữa!
Lần này Đoan Tĩnh đã có kinh nghiệm, nàng ngửa mạnh đầu ra sau, chiếc trâm bạc hình hoa hải đường đập mạnh lên cằm hoàng đế, để lại một vệt đỏ .
Hoàng đế ăn đau rên lên một tiếng, buông lỏng hai tay đang trói chặt Đoan Tĩnh ra, nhưng thân mình vẫn kẹp chặt nàng lại không cho nàng có cơ hội chạy trốn, sau đó lập tức đem cằm gác ở trên đầu nàng, thiếu nữ nhỏ xinh lại lần nữa tiến vào trong lòng hắn, tư thế này khiến cơ thể nàng dán sát vào cơ thể hắn.
Nhưng nàng tình nguyện về sau đền bù cho tứ a ca thật tốt, cũng không muốn hiện giờ cùng hoàng đế ở chung một phòng, nhảy nhót dưới mí mắt hắn, khiến hắn chú ý tới.
Nàng thực sự rất sợ hắn, vạn nhất chọc hắn tức giận, không biết hắn lại phát điên muốn xử phạt nàng cái gì, có lẽ là muốn cấm túc nàng đến thiên hoang địa lão luôn cũng không chừng.
Cái mạng nhỏ vừa an ổn này của nàng nói không chừng lại một lần nữa bị treo lên đoạn đầu đài.
Đoan Tĩnh cẩn thận bước một chân ra ngoài, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, thật may......
Nhưng chưa kịp cao hứng xong, một cổ lực lượng đột nhiên kéo nàng về phía sau, ấn nàng lên trên cửa.
Sau đó trong ánh mắt mong chờ của nàng, cái tay kia đem cửa đóng lại.
Nàng mờ mịt hoang mang mà bị hoàng đế vây ở trong lòng ngực, lưng dựa vào ván cửa, muốn chạy trốn lại trốn không thoát.
Ngước mắt, liền thấy hoàng đế đang dùng một loại ánh mắt đáng sợ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Đoan Tĩnh không tự giác nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy thử hỏi: "Hoàng A Mã, ngài, uống say sao? Nếu không, nhi thần đi, rót cho ngài ly trà?" Hoàng đế nhìn chằm chằm mặt nàng không nói lời nào, đôi mắt hắn đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng, trong hô hấp đầy mùi rượu.
Trầm mặc......
Qua một chén trà nhỏ, Đoan Tĩnh thật sự chịu không nổi sự tĩnh mịch an tĩnh này, thử duỗi tay đẩy hắn ra giống vừa rồi.
Nhưng lần này, Đoan Tĩnh vô luận dùng bao nhiêu sức, thân mình hoàng đế vẫn bất động.
Cái trán Đoan Tĩnh bắt đầu toát ra mồ hôi thơm tinh mịn, trên người một mùi hương mật đào theo nhiệt độ cơ thể dang dần tăng lên của nàng mà dần tỏa ra khắp nơi.
Khang Hi hơi híp mắt, làm như vô ý mà tìm kiếm nơi mùi hương phát ra, thong thả cúi đầu tới gần cổ tuyết trăng của nàng, ở trên cổ mà nhẹ ngửi qua lại.
Dựa vào quá gần rồi!
Nàng có thể cảm nhận được từng hơi ấm phả thẳng vào cổ nàng.
Đoan Tĩnh không tự giác nghiêng đầu nỗ lực muốn tránh đi hô hấp của hoàng đế.
Nhưng mà hai vai bị tay hoàng đế chặt chẽ đè lại, nàng căn bản không thể động đậy.
Sóng mũi cao thẳng của Hoàng đế dọc theo chiếc cổ duyên dáng của nàng chậm rãi hướng lên trên, càng ngày càng gần, giống như một giấy kế tiếp hắn sẽ chạm vào cánh môi đỏ mọng của Đoan Tĩnh vậy .
Cuối cùng chỉ lướt qua nhẹ nhàng.
Còn may, còn may.
Nhưng Đoan Tĩnh chưa kịp vui sướng, sau đó bị hoàng đế xoay người lại, đè nàng lên trên cửa.
Tư thế này dị thường nguy hiểm, làm Đoan Tĩnh không tự giác hồi tưởng lại ngày đó ở trong núi giả của Ngự Hoa Viên.
Đoan Tĩnh ra sức giãy giụa, không, tuyệt đối không thể để chuyện đó tái diễn một lần nữa!
Hoàng đế thấy nàng giãy dụa kịch liệt thì dùng tay đem hai tay của nàng trói chặt ra phía sau, ngay sau đó thân thể to lớn đè lên lưng nàng,nửa bên mặt của Đoan Tĩnh bị đè mạnh xuống cửa không thể cử động được.
Không được!
Tuyệt đối không thể phát sinh chuyện như vậy nữa!
Lần này Đoan Tĩnh đã có kinh nghiệm, nàng ngửa mạnh đầu ra sau, chiếc trâm bạc hình hoa hải đường đập mạnh lên cằm hoàng đế, để lại một vệt đỏ .
Hoàng đế ăn đau rên lên một tiếng, buông lỏng hai tay đang trói chặt Đoan Tĩnh ra, nhưng thân mình vẫn kẹp chặt nàng lại không cho nàng có cơ hội chạy trốn, sau đó lập tức đem cằm gác ở trên đầu nàng, thiếu nữ nhỏ xinh lại lần nữa tiến vào trong lòng hắn, tư thế này khiến cơ thể nàng dán sát vào cơ thể hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.