Chương 32: Phòng nhạc play
Đông Phương Bạch Khai Thủy
09/12/2022
Rạng sáng 1 giờ, Phó Hi còn ngồi một mình ở văn phòng. Máy tính bởi vì thời gian dài nên chuyển qua chế độ tạm khoá. Hắn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, suy nghĩ xuất thần. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn hoài nghi phán đoán của chính mình, về Lâm Tiêu Tiêu, có phải hắn đã làm sai rồi không? Đã không thể quay trở lại được rồi có phải không?
Sự ra đi của cha mẹ Lâm Tiêu Tiêu chính là lỗi của hắn.
Lễ tang của Lâm gia, hắn tự tay làm lấy, từng chi tiết nhỏ nhặt một, chỉ cầu có thể tận lực giảm bớt sự thống khổ cùng hận ý của cô. Mấy ngày qua, cô tổng cộng chỉ cùng hắn nói qua ba câu.
Chính là ở trong lễ tang, Lâm Tiêu Tiêu hỏi: "Anh trai đâu?"
"Bị công ty phái đi nơi khác được một thời gian rồi."
Sau khi nghe hắn trả lời, Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cười. Thân hình đơn bạc nhưng ánh mắt lại cương quyết.
"Nhọc công ngươi lên kế hoạch từ lâu." Cô trào phúng mà cười rộ lên, thanh âm rất thấp, như lầm bầm lại như nỉ non, "Sao người chết không phải là ngươi?"
Phó Hi không dám nhìn vào đôi mắt ngập tràn hận ý của cô, hắn cũng ước người bị thương, bị chết chính là hắn. Như vậy có phải cô không đau khổ đến vậy chăng?
Phó Hi không biết làm sao có thể đối mặt với Lâm Tiêu Tiêu, ngày nào cũng ở công ty đến khuya mới trở về. Hắn không nhốt cô lại nữa, chỉ là hạn chế hoạt động trong phạm vi biệt thự, bất luận cô đi đến nơi nào, phía sau đều có hai tên bảo an được huấn luyện chặt chẽ.
Trở về, hắn đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện bên trong không có một bóng người, nháy mắt hoảng sợ.
Quản gia đã làm việc cho Phó gia vài thập niên, nhìn Phó Hi từ lúc cất tiếng khóc chào đời đến chậm rãi biến thành một người đàn ông chân chính đảm đương cả gia tộc, vẫn là lần đầu tiên thấy Phó Hi lộ ra biểu tình kinh hoảng đến như vậy. Ông thở dài nhắc nhở: "Thiếu gia, Lâm tiểu thư đang ở phòng nhạc."
Phó Hi lập tức bước nhanh về hướng đó.
"Tránh ra......"
Trên sàn nhà một mảnh hỗn độn, Lâm Tiêu Tiêu đẩy tên bảo an trước mặt, nhưng sức cô sao so nổi, nghiêng ngả lảo đảo mà lui ra phía sau vài bước, mắt thấy sắp phải té ngã.
Phó Hi tiến lên đỡ lấy, sợ cô dẫm đến mảnh vỡ trên mặt đất.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Lâm Tiêu Tiêu mềm như bông mà dựa vào trong lòng ngực hẵn, ngẩng đầu, gương mặt lộ ra một mạt đỏ ửng không bình thường.
"Không thoải mái chỗ nào?" Phó Hi một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt lên trán—— nhiệt độ cơ thể bình thường, không phát sốt.
Lâm Tiêu Tiêu cười lạnh: "Làm bộ làm tịch cho ai xem, có bản lĩnh bỏ thuốc vào đồ ăn, lại không có dũng khí thừa nhận?"
"Anh không làm." Hắn thật sự không làm, cũng không tin ai dưới mí mắt hắn dám làm.
"Không phải vì thèm muốn cơ thể này sao?" Lâm Tiêu Tiêu duỗi tay mở cúc áo, trong mắt phiếm một tầng sương mù mờ mịt, nhìn vừa thanh thuần lại càng quyến rũ.
Phó Hi ngăn trở động tác, trầm giọng nói: "Đừng nháo."
Chính là cô mềm yếu giống như không xương, liên tiếp dán lên người hắn. Hai nhũ thịt mềm mại ma xát, đè kín mít lên ngực hắn, hơi ấm của cô truyền qua lớp quần áo, hắn còn cảm nhận được hai điểm nhỏ xinh đong đưa. Càng muốn mệnh chính là, cô gối đầu lên vai hắn, chiếc lưỡi nhỏ xinh lần mò vào tai của hắn, tê dại nổi đến một tầng lớp da gà.
Phó Hi một tay ôm cô đặt lên ghế mềm chỗ đàn dương cầm, hôn lên cái miệng nhỏ không an phận.
Hai tên bảo an đứng đó nhìn mặt nhau rồi lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Lâm Tiêu Tiêu giơ tay sờ soạng áo sơmi của hắn, cởi cả nửa ngày mà không mở được một cái nút, gấp đến độ trực tiếp cách lớp áo ngậm lấy tiểu viên trước ngực hắn. Phó Hi bật cười đẩy đầu cô ra, tự cởi áo sơmi, lộ ra thân thể săn chắc. Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, vươn đầu lưỡi, từ hạt đậu đỏ nhỏ xinh dọc lần qua cơ bụng 6 múi, đường nhân ngư rồi tới đám lông bên dưới, mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi.
Cách lớp quần, dùng răng day nhẹ bộ vị nào đó đang nhô lên, hô hấp không tự giác mà gấp gáp hơn. Nước miếng của cô làm ướt một phần đũng quần của hắn, cây gậy bên trong căng trướng đến khó chịu. Lâm Tiêu Tiêu bèn xoay người, đưa lưng lại, vén váy của mình lên, kéo luôn cả quần lót, nâng mông, đem nơi riêng tư no đủ đẫm nước lộ cho hắn xem.
Ái dịch từ miệng huyệt trào ra lóng lánh, phấn nộn tiểu huyệt càng thêm rực rỡ, dưới ánh đèn pha lê lại càng dụ hoặc.
Thấy hắn chậm chạp không có động tác tiếp theo, Lâm Tiêu Tiêu khó dằn lòng, tự đem mông dán lên hạ bộ giữa háng hắn, cọ cọ lên xuống. Chất liệu quần thô ráp cà lên tựa đau lại tựa thêm kích thích, khiến quần hắn ướt một mảng như tè dầm vậy.
Cô xoay đầu nhìn, môi đỏ khẽ nhếch, lưỡi nhỏ liếm liếm, tựa như cười cợt lại như thèm muốn.
Phó Hi một tay cởi bỏ dây lưng ném đi, đem dương vật cứng rắn phóng thích. Hắn dùng tay bẻ mông cô ra, nhắm chuẩn xác ngay vị trí miệng huyệt, chậm rãi đẩy mở tầng tầng lớp thịt cắm đi vào.
"A!" Dương vật thô dài đâm vào làm Lâm Tiêu Tiêu phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Đôi tay chống lên dương cầm, phối hợp với hắn, lắc lư vòng eo nghênh đón.
Đường đi đầy đủ chất bôi trơn, hắn không cần dùng nhiều sức lực, tiểu huyệt đã chủ động hút dương vật lớn vào, nịnh nọt mà truyền cảm giác đến từng tế bào của hắn.
"Hôn hôn ta......" Âm thanh mềm mại nhu nhược như mèo con.
Phó Hi ngay lập tức tìm đến đôi môi thơm, lại bị cô dùng răng cắn một ngụm: "Không phải chỗ này, là đây......" cô ủy ủy khuất khuất mà kéo tay hắn, đem bàn tay ấy ấn lên vú lớn đang ngứa ngáy của mình
Hắn đem thân thể của cô lật qua, đối mặt với nhau. Lâm Tiêu Tiêu phối hợp trở tay mở áo ngực, dây đeo màu đen trở nên lỏng lẻo trên vai, chỉ che nổi được một góc, cả mảng nhũ thịt trắng mịn bị lộ ra ngoài.
Phó Hi đẩy chiếc áo ngực lên, dọc theo quầng vú liếm láp. Thật mau, chịu không nổi sự trêu chọc núm vú sưng đứng đến sung huyết, càng nhay càng có khoái cảm.
Khi hắn đang tận tâm chăm sóc đôi vú, Lâm Tiêu Tiêu vặn vẹo mông, từng cái mà nghênh hợp sự tấn công của dương vật lớn. Trong cơ thể bị bao trùm xúc cảm đẩy đưa của gậy thịt, thật sự là quá tuyệt vời, vừa cứng lại thô...... Mỗi lần cắm vào, đều đẩy căng vách tường thịt, muốn phá nát tiểu huyệt yếu ớt của cô.
Đột nhiên, hắn ôm Lâm Tiêu Tiêu lên, đem mông cô đặt ngay trên phím đàn dương cầm, phát ra âm thanh thanh thúy.
Phím đàn lạnh lẽo truyền đến khiến cô run lên, khiến tiểu huyệt cũng bị co rút, dương vật bỗng nhiên bị vách tường thịt gắt gao bao lấy, sướng đến thiếu chút nữa thì bắn mất.
"Sao lại đến đây? Muốn đàn sao?" Phó Hi nâng một chân của cô lên, dùng ngón tay chạm vào nơi hai người đang giao hợp, đem chất lỏng ướt dầm dề bôi lên âm đế nhạy cảm.
"A...... Không cần...... nơi đó........ A......" dưới những cú nắc dũng mãnh của hắn, cô lắc đầu liên tục, không biết là ở trả lời câu hỏi của hắn, hay là cự tuyệt khoái cảm nơi âm đế.
"Sao không nói cho anh, để anh dạy em." Phó Hi kéo tay cô, đặt lên phím đàn, "Cái này là, cái này......"
Lâm Tiêu Tiêu tùy ý hắn mang theo ngón tay mình đi ấn phím đàn, sở dĩ là tùy ý, là bởi vì lực chú ý hoàn toàn không ở dương cầm. Hạ thân bị dương vật tinh tráng lặp đi lạp lại thọc vào cắm ra, hai túi trứng nặng nề phát từng cái lên mông mềm, khoái cảm từng đợt truyền dọc sống lưng, tâm tư đâu mà đánh đàn chứ.
Mà Phó Hi lấy cớ dạy đàn, thả chậm tốc độ ra vào lại khiến cô bất mãn.
"Anh ngồi xuống trước đi......" Lâm Tiêu Tiêu mất kiên nhẫn đẩy hắn một phen, oán hận nói.
Phó Hi thuận theo mà rút ra, ngồi xuống ghế mềm trước cái đàn. Lâm Tiêu Tiêu tách hai chân, đỡ lấy dương vật, chậm rãi ngồi lên, nỗ lực nhấp mông, tiểu huyệt trong chốc lát nuốt lấy cả cây dương vật, dâm thuỷ theo đó trào xuống bộ rễ của hắn.
Phó Hi thả lỏng hưởng thụ sự phục vụ của cô, nhìn hai vú nhấp nhô khiêu khích trước mắt. Ngẫu nhiên bắt được một bên đầu vú, niết trong tay thưởng thức, rồi nhân đó vươn đầu lưỡi liếm liếm. Còn lại thời gian đều chăm chú nhìn vẻ động tình trên mặt Lâm Tiêu Tiêu.
Mặt mày thoả mãn mà giãn ra, lông mi dài cong rũ xuống, thái dương lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, thở gấp gáp, làm hắn nhịn không được muốn đem thêm một cây dương vật mà cắm vào đó.
"Mau động một chút đi!" Một lát sau, cô làm nũng mà đòi hỏi hắn.
"Được." Phó Hi đỡ lấy bờ mông co dãn đàn hồi, đâm mạnh vào.
"A...... Quá sâu......A..... sướng không chịu nổi......."
Tiếng rên rỉ phóng đãng, cổ vũ hắn càng sung sức. Phó Hi mãnh liệt từng nhát thọc vào rút ra, mỗi một lần rút ra, vách tường thịt như bị kéo hẳn ra, giây tiếp theo lại nhét hết vào lần nữa. Lặp đi lặp lại không mệt mỏi, giã chừng trăm cái, tiểu huyệt đã biến thành sưng đỏ.
Nhìn đôi mắt ngập trong tình dục của hắn đang nhìn chằm chằm bộ vị giao hợp, hoàn toàn không chú ý tới mình, Lâm Tiêu Tiêu lén lút thò tay xuống dưới ghế mềm, nơi đó có một con dao hoa quả được dán bằng băng dính.
Cô bất động thanh sắc mà xé rách một bên băng dán, vô tình lưỡi dao sắc bén cắt qua ngón tay, nhưng động tác không hề dừng một chút nào. Rốt cuộc, cô cũng nắm được cái dao ở trong tay, khuôn mặt dâm đãng chợt thanh tỉnh, làm gì có nửa điểm bị hạ thuốc.
Phập ——
Mũi dao đâm vào ngực Phó Hi, phát ra một tiếng trầm đục.
Cùng lúc đó, hắn ở trong cơ thể cô phóng ra dục vọng đầy ắp. Nóng bỏng tinh dịch phun ngập trong tiểu huyệt, kích thích cô run rẩy một trận.
Phó Hi vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Tiêu, đáy mắt hiện lên một tia đau xót: "Em muốn giết anh?"
Dao gọt hoa quả nhỏ nên sức sát thương cũng không lớn, sức của cô cũng không có mấy, chỉ đi vào tầm một phần tư mà thôi.
Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác mà nhìn vị trí đâm, không nói gì.
Phó Hi dùng một tay rút dao, ném xuống sàn nhà. Dao bị rút ra, một cỗ máu đỏ tươi không e dè gì phun tới, tia máu ấm áp bắn tung tóe lên mặt Lâm Tiêu Tiêu. Cô sửng sốt, ngay sau đó nước mắt liền rớt không ngừng. Cô cũng không biết vì sao mà mình lại khóc.
"Anh sẽ không buông em ra." Hắn nắm lấy tay cô, dùng sức mà ấn ngay miệng vết thương trên ngực.
"Em muốn tra tấn anh cả đời cũng được."
Máu ấm nóng xuyên qua kẽ tay, chảy ra, đỏ đến rợn người.
Sự ra đi của cha mẹ Lâm Tiêu Tiêu chính là lỗi của hắn.
Lễ tang của Lâm gia, hắn tự tay làm lấy, từng chi tiết nhỏ nhặt một, chỉ cầu có thể tận lực giảm bớt sự thống khổ cùng hận ý của cô. Mấy ngày qua, cô tổng cộng chỉ cùng hắn nói qua ba câu.
Chính là ở trong lễ tang, Lâm Tiêu Tiêu hỏi: "Anh trai đâu?"
"Bị công ty phái đi nơi khác được một thời gian rồi."
Sau khi nghe hắn trả lời, Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cười. Thân hình đơn bạc nhưng ánh mắt lại cương quyết.
"Nhọc công ngươi lên kế hoạch từ lâu." Cô trào phúng mà cười rộ lên, thanh âm rất thấp, như lầm bầm lại như nỉ non, "Sao người chết không phải là ngươi?"
Phó Hi không dám nhìn vào đôi mắt ngập tràn hận ý của cô, hắn cũng ước người bị thương, bị chết chính là hắn. Như vậy có phải cô không đau khổ đến vậy chăng?
Phó Hi không biết làm sao có thể đối mặt với Lâm Tiêu Tiêu, ngày nào cũng ở công ty đến khuya mới trở về. Hắn không nhốt cô lại nữa, chỉ là hạn chế hoạt động trong phạm vi biệt thự, bất luận cô đi đến nơi nào, phía sau đều có hai tên bảo an được huấn luyện chặt chẽ.
Trở về, hắn đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện bên trong không có một bóng người, nháy mắt hoảng sợ.
Quản gia đã làm việc cho Phó gia vài thập niên, nhìn Phó Hi từ lúc cất tiếng khóc chào đời đến chậm rãi biến thành một người đàn ông chân chính đảm đương cả gia tộc, vẫn là lần đầu tiên thấy Phó Hi lộ ra biểu tình kinh hoảng đến như vậy. Ông thở dài nhắc nhở: "Thiếu gia, Lâm tiểu thư đang ở phòng nhạc."
Phó Hi lập tức bước nhanh về hướng đó.
"Tránh ra......"
Trên sàn nhà một mảnh hỗn độn, Lâm Tiêu Tiêu đẩy tên bảo an trước mặt, nhưng sức cô sao so nổi, nghiêng ngả lảo đảo mà lui ra phía sau vài bước, mắt thấy sắp phải té ngã.
Phó Hi tiến lên đỡ lấy, sợ cô dẫm đến mảnh vỡ trên mặt đất.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Lâm Tiêu Tiêu mềm như bông mà dựa vào trong lòng ngực hẵn, ngẩng đầu, gương mặt lộ ra một mạt đỏ ửng không bình thường.
"Không thoải mái chỗ nào?" Phó Hi một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt lên trán—— nhiệt độ cơ thể bình thường, không phát sốt.
Lâm Tiêu Tiêu cười lạnh: "Làm bộ làm tịch cho ai xem, có bản lĩnh bỏ thuốc vào đồ ăn, lại không có dũng khí thừa nhận?"
"Anh không làm." Hắn thật sự không làm, cũng không tin ai dưới mí mắt hắn dám làm.
"Không phải vì thèm muốn cơ thể này sao?" Lâm Tiêu Tiêu duỗi tay mở cúc áo, trong mắt phiếm một tầng sương mù mờ mịt, nhìn vừa thanh thuần lại càng quyến rũ.
Phó Hi ngăn trở động tác, trầm giọng nói: "Đừng nháo."
Chính là cô mềm yếu giống như không xương, liên tiếp dán lên người hắn. Hai nhũ thịt mềm mại ma xát, đè kín mít lên ngực hắn, hơi ấm của cô truyền qua lớp quần áo, hắn còn cảm nhận được hai điểm nhỏ xinh đong đưa. Càng muốn mệnh chính là, cô gối đầu lên vai hắn, chiếc lưỡi nhỏ xinh lần mò vào tai của hắn, tê dại nổi đến một tầng lớp da gà.
Phó Hi một tay ôm cô đặt lên ghế mềm chỗ đàn dương cầm, hôn lên cái miệng nhỏ không an phận.
Hai tên bảo an đứng đó nhìn mặt nhau rồi lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Lâm Tiêu Tiêu giơ tay sờ soạng áo sơmi của hắn, cởi cả nửa ngày mà không mở được một cái nút, gấp đến độ trực tiếp cách lớp áo ngậm lấy tiểu viên trước ngực hắn. Phó Hi bật cười đẩy đầu cô ra, tự cởi áo sơmi, lộ ra thân thể săn chắc. Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, vươn đầu lưỡi, từ hạt đậu đỏ nhỏ xinh dọc lần qua cơ bụng 6 múi, đường nhân ngư rồi tới đám lông bên dưới, mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi.
Cách lớp quần, dùng răng day nhẹ bộ vị nào đó đang nhô lên, hô hấp không tự giác mà gấp gáp hơn. Nước miếng của cô làm ướt một phần đũng quần của hắn, cây gậy bên trong căng trướng đến khó chịu. Lâm Tiêu Tiêu bèn xoay người, đưa lưng lại, vén váy của mình lên, kéo luôn cả quần lót, nâng mông, đem nơi riêng tư no đủ đẫm nước lộ cho hắn xem.
Ái dịch từ miệng huyệt trào ra lóng lánh, phấn nộn tiểu huyệt càng thêm rực rỡ, dưới ánh đèn pha lê lại càng dụ hoặc.
Thấy hắn chậm chạp không có động tác tiếp theo, Lâm Tiêu Tiêu khó dằn lòng, tự đem mông dán lên hạ bộ giữa háng hắn, cọ cọ lên xuống. Chất liệu quần thô ráp cà lên tựa đau lại tựa thêm kích thích, khiến quần hắn ướt một mảng như tè dầm vậy.
Cô xoay đầu nhìn, môi đỏ khẽ nhếch, lưỡi nhỏ liếm liếm, tựa như cười cợt lại như thèm muốn.
Phó Hi một tay cởi bỏ dây lưng ném đi, đem dương vật cứng rắn phóng thích. Hắn dùng tay bẻ mông cô ra, nhắm chuẩn xác ngay vị trí miệng huyệt, chậm rãi đẩy mở tầng tầng lớp thịt cắm đi vào.
"A!" Dương vật thô dài đâm vào làm Lâm Tiêu Tiêu phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Đôi tay chống lên dương cầm, phối hợp với hắn, lắc lư vòng eo nghênh đón.
Đường đi đầy đủ chất bôi trơn, hắn không cần dùng nhiều sức lực, tiểu huyệt đã chủ động hút dương vật lớn vào, nịnh nọt mà truyền cảm giác đến từng tế bào của hắn.
"Hôn hôn ta......" Âm thanh mềm mại nhu nhược như mèo con.
Phó Hi ngay lập tức tìm đến đôi môi thơm, lại bị cô dùng răng cắn một ngụm: "Không phải chỗ này, là đây......" cô ủy ủy khuất khuất mà kéo tay hắn, đem bàn tay ấy ấn lên vú lớn đang ngứa ngáy của mình
Hắn đem thân thể của cô lật qua, đối mặt với nhau. Lâm Tiêu Tiêu phối hợp trở tay mở áo ngực, dây đeo màu đen trở nên lỏng lẻo trên vai, chỉ che nổi được một góc, cả mảng nhũ thịt trắng mịn bị lộ ra ngoài.
Phó Hi đẩy chiếc áo ngực lên, dọc theo quầng vú liếm láp. Thật mau, chịu không nổi sự trêu chọc núm vú sưng đứng đến sung huyết, càng nhay càng có khoái cảm.
Khi hắn đang tận tâm chăm sóc đôi vú, Lâm Tiêu Tiêu vặn vẹo mông, từng cái mà nghênh hợp sự tấn công của dương vật lớn. Trong cơ thể bị bao trùm xúc cảm đẩy đưa của gậy thịt, thật sự là quá tuyệt vời, vừa cứng lại thô...... Mỗi lần cắm vào, đều đẩy căng vách tường thịt, muốn phá nát tiểu huyệt yếu ớt của cô.
Đột nhiên, hắn ôm Lâm Tiêu Tiêu lên, đem mông cô đặt ngay trên phím đàn dương cầm, phát ra âm thanh thanh thúy.
Phím đàn lạnh lẽo truyền đến khiến cô run lên, khiến tiểu huyệt cũng bị co rút, dương vật bỗng nhiên bị vách tường thịt gắt gao bao lấy, sướng đến thiếu chút nữa thì bắn mất.
"Sao lại đến đây? Muốn đàn sao?" Phó Hi nâng một chân của cô lên, dùng ngón tay chạm vào nơi hai người đang giao hợp, đem chất lỏng ướt dầm dề bôi lên âm đế nhạy cảm.
"A...... Không cần...... nơi đó........ A......" dưới những cú nắc dũng mãnh của hắn, cô lắc đầu liên tục, không biết là ở trả lời câu hỏi của hắn, hay là cự tuyệt khoái cảm nơi âm đế.
"Sao không nói cho anh, để anh dạy em." Phó Hi kéo tay cô, đặt lên phím đàn, "Cái này là, cái này......"
Lâm Tiêu Tiêu tùy ý hắn mang theo ngón tay mình đi ấn phím đàn, sở dĩ là tùy ý, là bởi vì lực chú ý hoàn toàn không ở dương cầm. Hạ thân bị dương vật tinh tráng lặp đi lạp lại thọc vào cắm ra, hai túi trứng nặng nề phát từng cái lên mông mềm, khoái cảm từng đợt truyền dọc sống lưng, tâm tư đâu mà đánh đàn chứ.
Mà Phó Hi lấy cớ dạy đàn, thả chậm tốc độ ra vào lại khiến cô bất mãn.
"Anh ngồi xuống trước đi......" Lâm Tiêu Tiêu mất kiên nhẫn đẩy hắn một phen, oán hận nói.
Phó Hi thuận theo mà rút ra, ngồi xuống ghế mềm trước cái đàn. Lâm Tiêu Tiêu tách hai chân, đỡ lấy dương vật, chậm rãi ngồi lên, nỗ lực nhấp mông, tiểu huyệt trong chốc lát nuốt lấy cả cây dương vật, dâm thuỷ theo đó trào xuống bộ rễ của hắn.
Phó Hi thả lỏng hưởng thụ sự phục vụ của cô, nhìn hai vú nhấp nhô khiêu khích trước mắt. Ngẫu nhiên bắt được một bên đầu vú, niết trong tay thưởng thức, rồi nhân đó vươn đầu lưỡi liếm liếm. Còn lại thời gian đều chăm chú nhìn vẻ động tình trên mặt Lâm Tiêu Tiêu.
Mặt mày thoả mãn mà giãn ra, lông mi dài cong rũ xuống, thái dương lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, thở gấp gáp, làm hắn nhịn không được muốn đem thêm một cây dương vật mà cắm vào đó.
"Mau động một chút đi!" Một lát sau, cô làm nũng mà đòi hỏi hắn.
"Được." Phó Hi đỡ lấy bờ mông co dãn đàn hồi, đâm mạnh vào.
"A...... Quá sâu......A..... sướng không chịu nổi......."
Tiếng rên rỉ phóng đãng, cổ vũ hắn càng sung sức. Phó Hi mãnh liệt từng nhát thọc vào rút ra, mỗi một lần rút ra, vách tường thịt như bị kéo hẳn ra, giây tiếp theo lại nhét hết vào lần nữa. Lặp đi lặp lại không mệt mỏi, giã chừng trăm cái, tiểu huyệt đã biến thành sưng đỏ.
Nhìn đôi mắt ngập trong tình dục của hắn đang nhìn chằm chằm bộ vị giao hợp, hoàn toàn không chú ý tới mình, Lâm Tiêu Tiêu lén lút thò tay xuống dưới ghế mềm, nơi đó có một con dao hoa quả được dán bằng băng dính.
Cô bất động thanh sắc mà xé rách một bên băng dán, vô tình lưỡi dao sắc bén cắt qua ngón tay, nhưng động tác không hề dừng một chút nào. Rốt cuộc, cô cũng nắm được cái dao ở trong tay, khuôn mặt dâm đãng chợt thanh tỉnh, làm gì có nửa điểm bị hạ thuốc.
Phập ——
Mũi dao đâm vào ngực Phó Hi, phát ra một tiếng trầm đục.
Cùng lúc đó, hắn ở trong cơ thể cô phóng ra dục vọng đầy ắp. Nóng bỏng tinh dịch phun ngập trong tiểu huyệt, kích thích cô run rẩy một trận.
Phó Hi vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Tiêu, đáy mắt hiện lên một tia đau xót: "Em muốn giết anh?"
Dao gọt hoa quả nhỏ nên sức sát thương cũng không lớn, sức của cô cũng không có mấy, chỉ đi vào tầm một phần tư mà thôi.
Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác mà nhìn vị trí đâm, không nói gì.
Phó Hi dùng một tay rút dao, ném xuống sàn nhà. Dao bị rút ra, một cỗ máu đỏ tươi không e dè gì phun tới, tia máu ấm áp bắn tung tóe lên mặt Lâm Tiêu Tiêu. Cô sửng sốt, ngay sau đó nước mắt liền rớt không ngừng. Cô cũng không biết vì sao mà mình lại khóc.
"Anh sẽ không buông em ra." Hắn nắm lấy tay cô, dùng sức mà ấn ngay miệng vết thương trên ngực.
"Em muốn tra tấn anh cả đời cũng được."
Máu ấm nóng xuyên qua kẽ tay, chảy ra, đỏ đến rợn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.