Chương 5: Anh Cũng Rất Nhớ Em (H-1)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
10/01/2024
"Cạch cạch." Cách cửa được mở ra.
Sau năm phút nhìn trừng trừng không chớp, rốt cuộc đôi mắt của Lý Tinh La cũng trở nên đỏ rực, giống như một chú thỏ nhỏ. Thân hình mỏng manh trước gió càng thêm phần đáng thương.
Tuy rằng chị Hoa luôn nói kĩ năng diễn xuất của cô có vấn đề, nhưng Lý Tinh La lại cảm thấy bản thân mình diễn vẫn ổn, nước mắt của cô không phải là thứ ai muốn xem cũng được, bộ mặt yếu ớt như vậy chỉ dành cho người thân cận nhất mà thôi.
Bùi Dục Uyên vừa vào phòng đã bắt gặp ngay cảnh tượng này.
"Em sao thế?" Giọng nói có phần lãnh đạm như thể hiện sự lạnh nhạt của người đàn ông, nhưng thật ra anh đang nhíu mày, sắc mặt biểu lộ tâm trạng lo lắng.
Bùi Dục Uyên tiến lại gần Lý Tinh La, bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt muốn khóc mà chẳng dám khóc của cô gái. Cô cảm thấy tủi thân sao?
Lý Tinh La ngẩng đầu lên khi nghe tiếng mở cửa, thấy người tới là anh thì vô cùng vui vẻ, nhưng sau đó nhanh chóng thu lại ý cười, cô vừa ngượng ngùng, vừa lo lắng nói: "Em xin lỗi, vừa nãy..."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Người đàn ông còn chưa kịp tính sổ với cô, đã thấy một mảng da thịt đỏ bừng trước mắt. Bàn tay nhỏ nhắn vốn dĩ non nớt, mềm mại giờ lại ửng đỏ, cùng với một mảng lớn trên chiếc đùi trắng nõn, nhẵn nhụi cũng đang gặp tình trạng tương tự. Anh nhìn tay và đùi của Lý Tinh La, sắc mặt không tốt lắm.
Cô gái liền nhân cơ hội làm nũng, yếu ớt cất tiếng: "Vừa rồi em muốn uống nước nhưng không cẩn thận làm đổ nước nóng lên người... A... Đau quá đi mất..."
Lúc này, Bùi Dục Uyên đánh không nỡ mà mắng không xong, chỉ đành bực bội đứng dậy.
"Lớn như vậy rồi mà vẫn tự làm mình bị thương, cũng không biết gọi anh giúp à?" Người đàn ông bất đắc dĩ vừa nói vừa đi tìm thuốc cho cô.
"Người ta xấu hổ mà!" Lý Tinh La nhỏ giọng thì thầm.
Bùi Dục Uyên cầm hộp thuốc đi tới, "Anh thấy da mặt em còn dày lắm."
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, cố ý nhắc lại chuyện ban nãy, "Người nào đó vừa rồi còn rất... táo bạo cơ mà."
Vành tai cô gái chậm rãi đỏ hồng, "Không phải, tại em nhớ quá anh thôi." Thanh âm nhẹ như tiếng muỗi kêu. Tuy rằng anh chỉ đi công tác hai tuần, nhưng cô thật sự rất nhớ anh.
Bùi Dục Uyên chợt dừng tay, nhưng anh vẫn không nói gì, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc cho cô, động tác lúc này càng thêm dịu dàng.
Lý Tinh La trộm liếc anh một cái, hử? Không có chút phản ứng nào luôn! Thật đáng ghét!
Người ta cả ngày nghĩ về anh, thế mà anh lại chẳng tỏ vẻ gì, hay là bởi vì căn bản anh không nhớ đến cô. Chẳng lẽ... ở bên Chu Hinh Nguyệt vui sướng quá rồi?
Trong căn phòng, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng rèm cửa đung đưa. Bùi Dục Uyên đang cúi đầu bôi thuốc cho Lý Tinh La, còn cô thì cúi đầu nhìn anh.
Lát sau, rốt cuộc cũng đã bôi xong, trên mu bàn tay còn chưa kịp thu lại, một giọt lệ nóng bỏng đột nhiên rớt xuống.
Bùi Dục Uyên dừng một chút, lẳng lặng xoay người ném bông y tế vào thùng rác.
Sau đó anh quay lại... không đợi cô gái phản ứng đã vội vã luồn tay ra sau giữ chặt gáy cô, rồi chuẩn xác chiếm đóng làn môi ngọt ngào, vừa dịu dàng vừa ngang ngược, đòi hỏi hết lần này đến lần khác, yêu thương từ trong ra ngoài.
Nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, thấm ướt cả mặt anh. Đến tận khi Lý Tinh La không thở nổi nữa, người đàn ông mới tiếc nuối ngừng lại, áp trán mình vào trán cô và khàn giọng hỏi: "Khóc cái gì?" Khiến cho anh đau lòng.
Bàn tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên má.
Sau năm phút nhìn trừng trừng không chớp, rốt cuộc đôi mắt của Lý Tinh La cũng trở nên đỏ rực, giống như một chú thỏ nhỏ. Thân hình mỏng manh trước gió càng thêm phần đáng thương.
Tuy rằng chị Hoa luôn nói kĩ năng diễn xuất của cô có vấn đề, nhưng Lý Tinh La lại cảm thấy bản thân mình diễn vẫn ổn, nước mắt của cô không phải là thứ ai muốn xem cũng được, bộ mặt yếu ớt như vậy chỉ dành cho người thân cận nhất mà thôi.
Bùi Dục Uyên vừa vào phòng đã bắt gặp ngay cảnh tượng này.
"Em sao thế?" Giọng nói có phần lãnh đạm như thể hiện sự lạnh nhạt của người đàn ông, nhưng thật ra anh đang nhíu mày, sắc mặt biểu lộ tâm trạng lo lắng.
Bùi Dục Uyên tiến lại gần Lý Tinh La, bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt muốn khóc mà chẳng dám khóc của cô gái. Cô cảm thấy tủi thân sao?
Lý Tinh La ngẩng đầu lên khi nghe tiếng mở cửa, thấy người tới là anh thì vô cùng vui vẻ, nhưng sau đó nhanh chóng thu lại ý cười, cô vừa ngượng ngùng, vừa lo lắng nói: "Em xin lỗi, vừa nãy..."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Người đàn ông còn chưa kịp tính sổ với cô, đã thấy một mảng da thịt đỏ bừng trước mắt. Bàn tay nhỏ nhắn vốn dĩ non nớt, mềm mại giờ lại ửng đỏ, cùng với một mảng lớn trên chiếc đùi trắng nõn, nhẵn nhụi cũng đang gặp tình trạng tương tự. Anh nhìn tay và đùi của Lý Tinh La, sắc mặt không tốt lắm.
Cô gái liền nhân cơ hội làm nũng, yếu ớt cất tiếng: "Vừa rồi em muốn uống nước nhưng không cẩn thận làm đổ nước nóng lên người... A... Đau quá đi mất..."
Lúc này, Bùi Dục Uyên đánh không nỡ mà mắng không xong, chỉ đành bực bội đứng dậy.
"Lớn như vậy rồi mà vẫn tự làm mình bị thương, cũng không biết gọi anh giúp à?" Người đàn ông bất đắc dĩ vừa nói vừa đi tìm thuốc cho cô.
"Người ta xấu hổ mà!" Lý Tinh La nhỏ giọng thì thầm.
Bùi Dục Uyên cầm hộp thuốc đi tới, "Anh thấy da mặt em còn dày lắm."
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, cố ý nhắc lại chuyện ban nãy, "Người nào đó vừa rồi còn rất... táo bạo cơ mà."
Vành tai cô gái chậm rãi đỏ hồng, "Không phải, tại em nhớ quá anh thôi." Thanh âm nhẹ như tiếng muỗi kêu. Tuy rằng anh chỉ đi công tác hai tuần, nhưng cô thật sự rất nhớ anh.
Bùi Dục Uyên chợt dừng tay, nhưng anh vẫn không nói gì, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc cho cô, động tác lúc này càng thêm dịu dàng.
Lý Tinh La trộm liếc anh một cái, hử? Không có chút phản ứng nào luôn! Thật đáng ghét!
Người ta cả ngày nghĩ về anh, thế mà anh lại chẳng tỏ vẻ gì, hay là bởi vì căn bản anh không nhớ đến cô. Chẳng lẽ... ở bên Chu Hinh Nguyệt vui sướng quá rồi?
Trong căn phòng, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng rèm cửa đung đưa. Bùi Dục Uyên đang cúi đầu bôi thuốc cho Lý Tinh La, còn cô thì cúi đầu nhìn anh.
Lát sau, rốt cuộc cũng đã bôi xong, trên mu bàn tay còn chưa kịp thu lại, một giọt lệ nóng bỏng đột nhiên rớt xuống.
Bùi Dục Uyên dừng một chút, lẳng lặng xoay người ném bông y tế vào thùng rác.
Sau đó anh quay lại... không đợi cô gái phản ứng đã vội vã luồn tay ra sau giữ chặt gáy cô, rồi chuẩn xác chiếm đóng làn môi ngọt ngào, vừa dịu dàng vừa ngang ngược, đòi hỏi hết lần này đến lần khác, yêu thương từ trong ra ngoài.
Nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, thấm ướt cả mặt anh. Đến tận khi Lý Tinh La không thở nổi nữa, người đàn ông mới tiếc nuối ngừng lại, áp trán mình vào trán cô và khàn giọng hỏi: "Khóc cái gì?" Khiến cho anh đau lòng.
Bàn tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.