Chương 44: Đối Đầu Ngắn Ngủi (2)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
30/01/2024
Khuôn mặt tươi cười của Đoạn Vũ Kỳ phai nhạt hẳn đi. Lý Tinh La vui vẻ lấy một viên kẹo trái cây trong túi xách, vừa bỏ vào miệng thì nghe thấy Đoạn Vũ Kỳ cất tiếng: "Thật là ngưỡng mộ Lý tiểu thư, mỗi ngày đều nhàn rỗi, lâu lâu quay một bộ phim giết thời gian, sau đó lại vui chơi tiêu khiển, đâu giống như tôi, ngày hôm qua mới trở về từ Pháp. Cô thấy đấy, tôi khó khăn lắm mới dành ra được chút thời gian để nghỉ ngơi. Bùi Tổng bận rộn trăm công ngàn việc, vậy mà Lý tiểu thư vẫn có thời gian ở bên anh ấy..."
Lý Tinh La ra vẻ ngượng ngùng, "Đúng vậy, tôi không giỏi diễn xuất, cũng không định gây dựng sự nghiệp to lớn gì, tôi chỉ muốn cận kề anh ấy nhiều hơn."
"Nhưng đã là người phụ nữ của Bùi Tổng thì vẫn phải có tư cách để sánh đôi cùng anh ấy, không thể trở thành một người vô dụng cản trở anh ấy được... Tất nhiên ý của tôi không hề ám chỉ gì cả, cô đừng suy nghĩ nhiều nha..."
Ồ, đây là vòng vo để chế giễu cô à?
"Không đâu, tôi rất thích làm cô gái nhỏ sau lưng anh ấy, được chở che hạnh phúc lắm." Lý Tinh La nở nụ cười tươi rói, như thể đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của chính mình.
Đoạn Vũ Kỳ ghen ghét trong lòng, ngay sau đó liền đắc ý nở nụ cười, "Lý tiểu thư may mắn thật đấy, tuy hồi đó vô cùng bận rộn nhưng Bùi Tổng vẫn giao việc thiết kế nhà cửa cho tôi. Mà tôi nào phải nhà thiết kế chuyên nghiệp gì đâu nên chỉ biết làm theo sở thích cá nhân, bày vẽ lung tung một hồi cũng chưa được tốt lắm, hiện tại cô ở có chỗ nào bất tiện không?"
Lần trước đi ăn cùng nhau, Bùi Dục Uyên gọi video với Lý Tinh La, khi ấy Đoạn Vũ Kỳ đã vô tình nhìn thấy hình ảnh thoáng qua của chiếc điện thoại bàn kiểu cổ điển, cô ta đang định tiến lại gần để xem rõ hơn thì Bùi Dục Uyên đã nhanh chóng rời đi... Tuy nhiên vẫn có thể dùng chuyện này để bày trò chọc tức rằng Lý Tinh La đang ở trong ngôi nhà mà cô ta đã thiết kế.
Lý Tinh La hơi đơ người, sau đó mỉm cười một cách không bận tâm, "Đâu có."
"Tôi nhớ rõ chiếc điện thoại cổ đặt ở phòng khách là do chính tay mình chọn, à đúng rồi, cả cái đèn bàn trong thư phòng nữa, còn nhớ khi tôi quyết định chọn nó đã phải tranh cãi hơn nửa ngày với Bùi Tổng cơ đấy..."
Bây giờ Lý Tinh La không muốn nghe Đoạn Vũ Kỳ nói thêm bất cứ điều gì nữa. Trong lòng như đang bị một cây búa nặng nề nện xuống, mạnh tới mức ép cô thở không nổi.
Tuy nhiên, trên mặt vẫn không biến sắc, "Ồ, vậy sao? Cô không nói thì tôi cũng chẳng để ý, điện thoại bàn trong nhà đã bị bám đầy bụi bẩn từ lâu, đến lúc vứt đi được rồi..."
"Có một số thứ không phải muốn bỏ là bỏ được ngay." Đoạn Vũ Kỳ ngầm ám chỉ.
Màn hình di động của Lý Tinh La chợt sáng, thông báo có tin nhắn đến.
Lý Tinh La nhìn lướt qua rồi cầm kính râm lên, "Ngại quá, Đồng Đồng nhắn cho tôi nói có việc gấp, đành phải đi trước. Đoạn tiểu thư, lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé."
Đoạn Vũ Kỳ cong khóe môi, "Được, hẹn gặp lại."
Đi được nửa chừng, bất chợt Lý Tinh La xoay người lại, "Tuy có vài thứ không phải muốn vứt là vứt ngay lập tức, nhưng cũng không phải muốn lưu lại là sẽ được giữ lại, bởi đã có cái mới thì còn ai lưu luyến cái cũ làm gì?" Nói xong câu này, Lý Tinh La cười nhẹ rồi rời đi.
Lý Tinh La ra vẻ ngượng ngùng, "Đúng vậy, tôi không giỏi diễn xuất, cũng không định gây dựng sự nghiệp to lớn gì, tôi chỉ muốn cận kề anh ấy nhiều hơn."
"Nhưng đã là người phụ nữ của Bùi Tổng thì vẫn phải có tư cách để sánh đôi cùng anh ấy, không thể trở thành một người vô dụng cản trở anh ấy được... Tất nhiên ý của tôi không hề ám chỉ gì cả, cô đừng suy nghĩ nhiều nha..."
Ồ, đây là vòng vo để chế giễu cô à?
"Không đâu, tôi rất thích làm cô gái nhỏ sau lưng anh ấy, được chở che hạnh phúc lắm." Lý Tinh La nở nụ cười tươi rói, như thể đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của chính mình.
Đoạn Vũ Kỳ ghen ghét trong lòng, ngay sau đó liền đắc ý nở nụ cười, "Lý tiểu thư may mắn thật đấy, tuy hồi đó vô cùng bận rộn nhưng Bùi Tổng vẫn giao việc thiết kế nhà cửa cho tôi. Mà tôi nào phải nhà thiết kế chuyên nghiệp gì đâu nên chỉ biết làm theo sở thích cá nhân, bày vẽ lung tung một hồi cũng chưa được tốt lắm, hiện tại cô ở có chỗ nào bất tiện không?"
Lần trước đi ăn cùng nhau, Bùi Dục Uyên gọi video với Lý Tinh La, khi ấy Đoạn Vũ Kỳ đã vô tình nhìn thấy hình ảnh thoáng qua của chiếc điện thoại bàn kiểu cổ điển, cô ta đang định tiến lại gần để xem rõ hơn thì Bùi Dục Uyên đã nhanh chóng rời đi... Tuy nhiên vẫn có thể dùng chuyện này để bày trò chọc tức rằng Lý Tinh La đang ở trong ngôi nhà mà cô ta đã thiết kế.
Lý Tinh La hơi đơ người, sau đó mỉm cười một cách không bận tâm, "Đâu có."
"Tôi nhớ rõ chiếc điện thoại cổ đặt ở phòng khách là do chính tay mình chọn, à đúng rồi, cả cái đèn bàn trong thư phòng nữa, còn nhớ khi tôi quyết định chọn nó đã phải tranh cãi hơn nửa ngày với Bùi Tổng cơ đấy..."
Bây giờ Lý Tinh La không muốn nghe Đoạn Vũ Kỳ nói thêm bất cứ điều gì nữa. Trong lòng như đang bị một cây búa nặng nề nện xuống, mạnh tới mức ép cô thở không nổi.
Tuy nhiên, trên mặt vẫn không biến sắc, "Ồ, vậy sao? Cô không nói thì tôi cũng chẳng để ý, điện thoại bàn trong nhà đã bị bám đầy bụi bẩn từ lâu, đến lúc vứt đi được rồi..."
"Có một số thứ không phải muốn bỏ là bỏ được ngay." Đoạn Vũ Kỳ ngầm ám chỉ.
Màn hình di động của Lý Tinh La chợt sáng, thông báo có tin nhắn đến.
Lý Tinh La nhìn lướt qua rồi cầm kính râm lên, "Ngại quá, Đồng Đồng nhắn cho tôi nói có việc gấp, đành phải đi trước. Đoạn tiểu thư, lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé."
Đoạn Vũ Kỳ cong khóe môi, "Được, hẹn gặp lại."
Đi được nửa chừng, bất chợt Lý Tinh La xoay người lại, "Tuy có vài thứ không phải muốn vứt là vứt ngay lập tức, nhưng cũng không phải muốn lưu lại là sẽ được giữ lại, bởi đã có cái mới thì còn ai lưu luyến cái cũ làm gì?" Nói xong câu này, Lý Tinh La cười nhẹ rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.