Chương 37: Kể Chuyện Dỗ Dành (1)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
22/01/2024
Trên chiếc giường nhỏ hẹp có hai thân hình đang dán chặt lấy nhau.
"Bây giờ còn sợ không?" Bùi Dục Uyên tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hỏi.
Lý Tinh La dùng sức chui vào trong lòng anh cho đến khi không còn một kẽ hở, "Vẫn sợ. Anh ôm em chặt thêm chút nữa thì sẽ hết."
"Ngoan, ngủ đi." Lực ôm ở cánh tay được tăng thêm.
Hơi thở của Bùi Dục Uyên giúp Lý Tinh La cảm thấy an tâm, nhưng vừa ngủ lâu như vậy nên giờ không thể ngủ tiếp được nữa, đột nhiên cô nhớ đến chuyện hồi trưa, vì vậy cất tiếng hỏi: "Dục Uyên, trưa hôm nay anh có bị phóng viên chụp ảnh không...?" Nếu bị chụp thì có gây phiền phức cho anh không nhỉ?
Giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên bên tai cô, "Sợ cái gì? Chụp được thì công khai." Anh trêu chọc: "Sao nào, thấy anh không đáng để công khai à?"
"Em đâu có..."
"Ngốc, thư ký Tống đã xử lý chuyện đó rồi."
"Àa." Tống Tri Đình đáng ghét! Xử lý? Xử lý cái gì cơ chứ! Mưu tính mượn cơ hội này để công khai thân phận bạn gái giờ đã tan thành mây khói mất rồi.
"Nói cho anh nghe, sao em lại rơi xuống nước?"
"Kỳ thật chuyện này phải cảm ơn Mạc Ôn Hỉ."
"Vốn dĩ trong phân cảnh đó, cô ấy chỉ cần đẩy em ngã trên mặt đất là được. May mà cô ấy lại đẩy sang hướng khác, không thì em đã nhào vào cái đinh mất rồi. Chẳng qua là cô ấy dùng sức hơi mạnh nên em không thể đứng vững..."
"Cái đinh?" Bùi Dục Uyên nhíu mày, không kìm được mà ôm chặt Lý Tinh La hơn.
"Vâng, tấm ván gỗ bị gãy, làm lộ ra mấy cái đinh rất dài và sắc, nếu như không nhờ có Mạc tiểu thư, em thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng bản thân ngã vào đám đinh đó..." Bây giờ nhớ lại, Lý Tinh La vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nghe cô nói xong, lông mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn, "Ngoan, đừng sợ, về sau anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa." Anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng vụ việc cây đinh trên ván gỗ, mặc kệ là do có ai âm mưu hay là do ngoài ý muốn, đều phải tìm ra người xứng đáng bị trừng phạt. Sự đầu tư của anh không phải để đổi lấy những chuyện như thế này.
"Em sợ cư dân mạng sẽ chỉ trích Mạc tiểu thư..." Lý Tinh La hơi bất an, dù sao cô ấy cũng là nữ diễn viên nổi tiếng, áp lực dư luận rất lớn.
"Yên tâm, anh sẽ giải quyết."
"Dạ!"
Bùi Dục Uyên bất đắc dĩ mỉm cười, "Ngoan, em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ nhắm mắt vào, ngủ đi!"
"Người ta không ngủ nổi nữa!"
Đè lại cái đầu nhỏ ngọ nguậy trước ngực, "Vậy thì nằm nghỉ."
Ánh mắt Lý Tinh La chợt lóe sáng, "Không thì... anh kể chuyện cho em nghe đi?"
Người nào đó lạnh lùng cự tuyệt: "Không."
Cô gái nhỏ tủi thân, "...Được rồi, em ngủ đây, nếu gặp ác mộng thì nhất định sẽ khóc, hừ!"
Bùi Dục Uyên giật giật khóe miệng, "Muốn nghe cái gì?"
"Cái gì cũng được!"
Sau khi cẩn thận lục lại những câu chuyện thiếu nhi trong đầu, người đàn ông bất lực thở dài, "Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng biển xanh, có một nàng tiên cá nhỏ xinh đẹp..."
"Bây giờ còn sợ không?" Bùi Dục Uyên tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hỏi.
Lý Tinh La dùng sức chui vào trong lòng anh cho đến khi không còn một kẽ hở, "Vẫn sợ. Anh ôm em chặt thêm chút nữa thì sẽ hết."
"Ngoan, ngủ đi." Lực ôm ở cánh tay được tăng thêm.
Hơi thở của Bùi Dục Uyên giúp Lý Tinh La cảm thấy an tâm, nhưng vừa ngủ lâu như vậy nên giờ không thể ngủ tiếp được nữa, đột nhiên cô nhớ đến chuyện hồi trưa, vì vậy cất tiếng hỏi: "Dục Uyên, trưa hôm nay anh có bị phóng viên chụp ảnh không...?" Nếu bị chụp thì có gây phiền phức cho anh không nhỉ?
Giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên bên tai cô, "Sợ cái gì? Chụp được thì công khai." Anh trêu chọc: "Sao nào, thấy anh không đáng để công khai à?"
"Em đâu có..."
"Ngốc, thư ký Tống đã xử lý chuyện đó rồi."
"Àa." Tống Tri Đình đáng ghét! Xử lý? Xử lý cái gì cơ chứ! Mưu tính mượn cơ hội này để công khai thân phận bạn gái giờ đã tan thành mây khói mất rồi.
"Nói cho anh nghe, sao em lại rơi xuống nước?"
"Kỳ thật chuyện này phải cảm ơn Mạc Ôn Hỉ."
"Vốn dĩ trong phân cảnh đó, cô ấy chỉ cần đẩy em ngã trên mặt đất là được. May mà cô ấy lại đẩy sang hướng khác, không thì em đã nhào vào cái đinh mất rồi. Chẳng qua là cô ấy dùng sức hơi mạnh nên em không thể đứng vững..."
"Cái đinh?" Bùi Dục Uyên nhíu mày, không kìm được mà ôm chặt Lý Tinh La hơn.
"Vâng, tấm ván gỗ bị gãy, làm lộ ra mấy cái đinh rất dài và sắc, nếu như không nhờ có Mạc tiểu thư, em thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng bản thân ngã vào đám đinh đó..." Bây giờ nhớ lại, Lý Tinh La vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nghe cô nói xong, lông mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn, "Ngoan, đừng sợ, về sau anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa." Anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng vụ việc cây đinh trên ván gỗ, mặc kệ là do có ai âm mưu hay là do ngoài ý muốn, đều phải tìm ra người xứng đáng bị trừng phạt. Sự đầu tư của anh không phải để đổi lấy những chuyện như thế này.
"Em sợ cư dân mạng sẽ chỉ trích Mạc tiểu thư..." Lý Tinh La hơi bất an, dù sao cô ấy cũng là nữ diễn viên nổi tiếng, áp lực dư luận rất lớn.
"Yên tâm, anh sẽ giải quyết."
"Dạ!"
Bùi Dục Uyên bất đắc dĩ mỉm cười, "Ngoan, em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ nhắm mắt vào, ngủ đi!"
"Người ta không ngủ nổi nữa!"
Đè lại cái đầu nhỏ ngọ nguậy trước ngực, "Vậy thì nằm nghỉ."
Ánh mắt Lý Tinh La chợt lóe sáng, "Không thì... anh kể chuyện cho em nghe đi?"
Người nào đó lạnh lùng cự tuyệt: "Không."
Cô gái nhỏ tủi thân, "...Được rồi, em ngủ đây, nếu gặp ác mộng thì nhất định sẽ khóc, hừ!"
Bùi Dục Uyên giật giật khóe miệng, "Muốn nghe cái gì?"
"Cái gì cũng được!"
Sau khi cẩn thận lục lại những câu chuyện thiếu nhi trong đầu, người đàn ông bất lực thở dài, "Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng biển xanh, có một nàng tiên cá nhỏ xinh đẹp..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.