Chương 35: Lý Tinh La Không Phải Là ''Lý Tinh La'' (1)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
22/01/2024
"Em sao rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?" Thấy cô đã tỉnh, Bùi Dục Uyên cúi người kiểm tra trán cô, ngữ khí dịu dàng.
Lý Tinh La khẽ động mí mắt vài cái, rồi chậm rãi nhắm lại, "... Đau đầu, choáng váng..." Thanh âm có chút khàn khàn, vẻ mặt đáng thương tủi thân.
"Em đang sốt, chờ hạ sốt là được rồi." Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng xoa trán cô và dỗ dành: "Có muốn ngủ thêm một lát không?"
"Muốn được anh hôn..." Lý Tinh La lẩm bẩm, không kìm nổi liền nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
"Được." Bùi Dục Uyên cúi đầu hôn má cô.
Cô là Lý Tinh La, nhưng cũng không phải là "Lý Tinh La".
Thế giới song song thực sự rất thần kỳ. Hai năm trước, Lý Tinh La của một thế giới khác, trời xui đất khiến đã tiến vào thế giới này. Rõ ràng là cùng một người, nhưng quỹ đạo cuộc đời trong hai thế giới lại hoàn toàn khác nhau.
"Lý Tinh La" ở thế giới này, cha mẹ đã ly hôn từ lâu, mẹ mất sớm nên "cô ấy" sống cùng ông bà ngoại từ nhỏ, mối quan hệ cha con vô cùng nhạt nhòa.
"Lý Tinh La" mắc phải bệnh trầm cảm, đã điều trị mấy năm mà không có tiến triển gì, may sao thể xác lẫn tinh thần của "cô ấy" vẫn bình thường, nhân cách cũng rất tốt.
Từ trong ký ức của "Lý Tinh La", cô biết được, tòa án đã phân xử quyền nuôi con cho cha của "cô ấy", nhưng ông ta đi vắng quanh năm, trong nhà chỉ có "cô ấy" và người giúp việc. Để tránh phiền phức, người giúp việc thường nhốt "Lý Tinh La" một mình trong phòng, ngoại trừ lúc đem đồ ăn vào thì không bao giờ mở cửa, và cũng không cho phép "cô ấy" ra ngoài.
Năm đó, "cô ấy" chỉ mới 7 tuổi.
Một thời sau, cha "cô ấy" trở về, và người giúp việc kia cũng phải chịu hình phạt thích đáng, nhưng "Lý Tinh La" không còn muốn mở miệng nói chuyện nữa.
Năm đó, "cô ấy" 12 tuổi.
Người cha đã mời rất nhiều bác sĩ tâm lý, tuy nhiên chẳng có tác dụng gì. "Lý Tinh La" vẫn không chịu bước ra khỏi phòng. Rồi một ngày, từ phía sau cửa sổ, "cô ấy" nhìn thấy cha cùng một người phụ nữ xinh đẹp, cả hai ăn mặc lộng lẫy và trông rất vui vẻ, tất cả mọi người ở đó đều cười nói và chúc phúc cho họ. Nhưng "Lý Tinh La" không hiểu vì sao mọi người lại cười như vậy, vì không có ai nói cho "cô ấy" biết.
Năm đó, "cô ấy" 15 tuổi.
Rồi bọn họ có con và gia đình ba người sống rất hạnh phúc, còn "Lý Tinh La" được gửi đến Stockholm, Thụy Điển để điều trị tâm lý. Sự sợ hãi ở nơi đất khách quê người cùng với nỗi cô độc hằn sâu trong tâm trí khiến "cô ấy" sống vật vã đến nỗi ngay cả thở thôi cũng đau đớn. Vì không nhận được bất kỳ sự cứu rỗi nào, "cô ấy" quyết định giam mình trong bóng tối vĩnh viễn.
Vậy nên, Lý Tinh La của một thế giới khác đã đến đây, để thay "cô ấy" điều trị và thay "cô ấy" sống sót.
Lý Tinh La không dám bỏ uống thuốc ngay, bởi vì bác sĩ thường xuyên kiểm tra thành phần máu của cô, do đó, mỗi ngày cô đều lén lút giảm bớt lượng thuốc, rồi giả vờ thể hiện cho mọi người thấy là tình trạng của mình đang dần chuyển biến tốt lên.
Ngay cả các bác sĩ cũng nói rằng cô hồi phục nhanh chóng một cách đáng kinh ngạc, như thể có kỳ tích xảy ra vậy. Không ai biết, Lý Tinh La đã sớm không phải là "Lý Tinh La" nữa rồi.
Còn về phần gia đình kia, họ sống rất tốt. Thông qua cuộc gọi duy nhất, những lời nói của người cha đều biểu lộ ý "em trai còn nhỏ, có bệnh thì tốt nhất không nên trở về quấy rầy cuộc sống của bọn họ."
Cô đồng ý. Chẳng sao hết.
Lý Tinh La khẽ động mí mắt vài cái, rồi chậm rãi nhắm lại, "... Đau đầu, choáng váng..." Thanh âm có chút khàn khàn, vẻ mặt đáng thương tủi thân.
"Em đang sốt, chờ hạ sốt là được rồi." Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng xoa trán cô và dỗ dành: "Có muốn ngủ thêm một lát không?"
"Muốn được anh hôn..." Lý Tinh La lẩm bẩm, không kìm nổi liền nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
"Được." Bùi Dục Uyên cúi đầu hôn má cô.
Cô là Lý Tinh La, nhưng cũng không phải là "Lý Tinh La".
Thế giới song song thực sự rất thần kỳ. Hai năm trước, Lý Tinh La của một thế giới khác, trời xui đất khiến đã tiến vào thế giới này. Rõ ràng là cùng một người, nhưng quỹ đạo cuộc đời trong hai thế giới lại hoàn toàn khác nhau.
"Lý Tinh La" ở thế giới này, cha mẹ đã ly hôn từ lâu, mẹ mất sớm nên "cô ấy" sống cùng ông bà ngoại từ nhỏ, mối quan hệ cha con vô cùng nhạt nhòa.
"Lý Tinh La" mắc phải bệnh trầm cảm, đã điều trị mấy năm mà không có tiến triển gì, may sao thể xác lẫn tinh thần của "cô ấy" vẫn bình thường, nhân cách cũng rất tốt.
Từ trong ký ức của "Lý Tinh La", cô biết được, tòa án đã phân xử quyền nuôi con cho cha của "cô ấy", nhưng ông ta đi vắng quanh năm, trong nhà chỉ có "cô ấy" và người giúp việc. Để tránh phiền phức, người giúp việc thường nhốt "Lý Tinh La" một mình trong phòng, ngoại trừ lúc đem đồ ăn vào thì không bao giờ mở cửa, và cũng không cho phép "cô ấy" ra ngoài.
Năm đó, "cô ấy" chỉ mới 7 tuổi.
Một thời sau, cha "cô ấy" trở về, và người giúp việc kia cũng phải chịu hình phạt thích đáng, nhưng "Lý Tinh La" không còn muốn mở miệng nói chuyện nữa.
Năm đó, "cô ấy" 12 tuổi.
Người cha đã mời rất nhiều bác sĩ tâm lý, tuy nhiên chẳng có tác dụng gì. "Lý Tinh La" vẫn không chịu bước ra khỏi phòng. Rồi một ngày, từ phía sau cửa sổ, "cô ấy" nhìn thấy cha cùng một người phụ nữ xinh đẹp, cả hai ăn mặc lộng lẫy và trông rất vui vẻ, tất cả mọi người ở đó đều cười nói và chúc phúc cho họ. Nhưng "Lý Tinh La" không hiểu vì sao mọi người lại cười như vậy, vì không có ai nói cho "cô ấy" biết.
Năm đó, "cô ấy" 15 tuổi.
Rồi bọn họ có con và gia đình ba người sống rất hạnh phúc, còn "Lý Tinh La" được gửi đến Stockholm, Thụy Điển để điều trị tâm lý. Sự sợ hãi ở nơi đất khách quê người cùng với nỗi cô độc hằn sâu trong tâm trí khiến "cô ấy" sống vật vã đến nỗi ngay cả thở thôi cũng đau đớn. Vì không nhận được bất kỳ sự cứu rỗi nào, "cô ấy" quyết định giam mình trong bóng tối vĩnh viễn.
Vậy nên, Lý Tinh La của một thế giới khác đã đến đây, để thay "cô ấy" điều trị và thay "cô ấy" sống sót.
Lý Tinh La không dám bỏ uống thuốc ngay, bởi vì bác sĩ thường xuyên kiểm tra thành phần máu của cô, do đó, mỗi ngày cô đều lén lút giảm bớt lượng thuốc, rồi giả vờ thể hiện cho mọi người thấy là tình trạng của mình đang dần chuyển biến tốt lên.
Ngay cả các bác sĩ cũng nói rằng cô hồi phục nhanh chóng một cách đáng kinh ngạc, như thể có kỳ tích xảy ra vậy. Không ai biết, Lý Tinh La đã sớm không phải là "Lý Tinh La" nữa rồi.
Còn về phần gia đình kia, họ sống rất tốt. Thông qua cuộc gọi duy nhất, những lời nói của người cha đều biểu lộ ý "em trai còn nhỏ, có bệnh thì tốt nhất không nên trở về quấy rầy cuộc sống của bọn họ."
Cô đồng ý. Chẳng sao hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.