Chương 23: Phương Pháp Tránh Uống Sữa Bò Của Bùi Tổng (H-1)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
22/01/2024
"Ưm!!!" Cái gì thế này!!! Anh chơi ăn gian! Bàn tay bé nhỏ giãy giụa đẩy ra, nhưng người nào đó vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì nuốt không kịp, nên dòng sữa trắng ngà chậm rãi từ khoé miệng chảy xuống, cho đến khi chui vào bầu ngực của cô gái, thấm ướt cả lớp vải mềm mại.
Sữa trong miệng đã cạn từ lâu, nhưng cả hai vẫn còn ôm hôn thắm thiết. Bàn tay to lớn rong ruổi trên cơ thể trơn bóng, trêu chọc khắp nơi, hai cái lưỡi truy đuổi lẫn nhau, thật lâu sau mới lưu luyến tách ra.
Đôi môi xinh đỏ thắm, ánh mắt mê li, Lý Tinh La thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, Bùi Dục Uyên nhìn người con gái bị sữa bò tẩm ướt một mảng, hơi thở càng trở nên nặng nề, thế là lập tức bế thốc cô lên bằng một tay, vén cao váy ngủ, rồi đẩy máy tính và giấy tờ sang một bên, đặt cô nằm sấp xuống bàn.
Mặt bàn lạnh lẽo khiến Lý Tinh La khó chịu, cô muốn хоау người để ôm anh, nhưng bị người đàn ông ghì lại.
"Ngoan..." Anh dỗ dành, có lẽ do mới tắm xong, toàn thân cô gái hồng hào mịn màng, còn vương cả hơi nước, trông rất ngon miệng. Những nụ hôn nhỏ vụn từ sau cổ một đường rơi thẳng xuống hông.
"Ư... Ưm... A."
Qua lớp quần lót, Bùi Dục Uyên ấn vừa phải vào miệng huyệt, vừa xoa nắn vừa xoay tròn, bởi vì cách một tầng vải, nên lại càng bí ẩn và kích thích, bàn tay còn lại xốc váy ngủ lên, chậm rãi chui vào nắn bóp đồi tuyết trắng, ngón tay thon dài mạnh bạo vân vê đóa mai hồng.
"Sao không mặc áo ngực..." Anh đưa một ngón tay tiến vào hoa cốc sâu thẳm và tìm kiếm khắp nơi, "Hửm?"
Lý Tinh La cắn môi dưới, giọng nói đầy run rẩy: "Em, tại anh, anh nói..."
Ngón tay với vết chai mỏng khuấy đảo bên trong, "Sao cơ? Anh đã nói gì nào?" Dứt lời, lại đút thêm một ngón nữa.
Cô kêu lên một tiếng, "Chính anh nói... muốn người ta... nghe lời mà..." Đúng là đồ xấu xa, rõ ràng là chính mình nói mà cũng không nhớ.
Bùi Dục Uyên yêu chết dáng vẻ thuần khiết lại mị hoặc của cô, "Ừm, ngoan lắm." Anh cúi người, môi lưỡi giao thoa.
Lý Tinh La vẫn luôn không thích tư thế này, bởi vì cô không thể ôm anh, cho nên hiện tại chỉ có thể đuổi theo chiếc lưỡi linh hoạt trong miệng.
Một lúc sau, hai người mới chậm rãi tách ra, mang theo cả sợi chỉ bạc kéo dài, cảnh tượng vô cùng dâm mĩ.
Váy ngủ đã vén lên tận thắt lưng, làn da trắng sữa khiến Bùi Dục Uyên mê mệt, ngón tay thác loạn trong cơ thể cô không biết từ khi nào đã biến thành ba ngón, tốc độ càng lúc càng nhanh, cộng thêm người đàn ông cứ trêu chọc hạt đậu đỏ bên ngoài một cách ác liệt, mỗi lần tiến vào đều cọ xát điểm này, lúc lùi ra lại đè thật mạnh.
Lý Tinh La không chịu nổi, đôi tay bám chặt lấy cạnh bàn gỗ, "A... Đừng... Em... chịu không nổi... A..."
Anh cúi đầu hôn cô, "Chút xíu này đã chịu không nổi... Vậy chờ lát nữa thì phải làm sao..." Dứt lời, tốc độ ngón tay đột nhiên tăng lên, thọc vào rút ra ở nơi mẫn cảm, xoa bóp đùa bỡn.
"A... Đừng mà..." Lý Tinh La bị động tác của anh đánh úp nên không kịp chống đỡ, "A... Ưm..." Bàn tay ngọc ngà bấu chặt bàn gỗ, cô chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đi trước một bước, run rẩy phun trào dâm thủy.
Cơn khoái cảm kéo đến vừa nhanh vừa dữ dội, trong đầu loé lên tia sáng, toàn thân không còn sức lực ngã trên mặt bàn.
Bàn tay dày rộng dính đầy chất lỏng nhớp nháp, thấy lối đi đã đủ ấm áp và trơn trượt, người đàn ông chậm rãi rút ngón tay ra.
Tiểu huyệt căng đầy phát hiện anh đang rời đi, không tự chủ được mà từ từ siết chặt, như muốn giữ lấy anh, cho đến khi ngón tay hoàn toàn rời khỏi, miệng hang mới không cam lòng mà khép lại.
Lý Tinh La vặn vẹo thân mình, rõ ràng vừa lên đỉnh, không hiểu tại sao lúc này cơ thể lại vô cùng trống rỗng, từ sâu bên trong dâng lên một cơn ngứa ngáy không tên.
"Dục Uyên..." Cô yêu kiều gọi.
Bởi vì nuốt không kịp, nên dòng sữa trắng ngà chậm rãi từ khoé miệng chảy xuống, cho đến khi chui vào bầu ngực của cô gái, thấm ướt cả lớp vải mềm mại.
Sữa trong miệng đã cạn từ lâu, nhưng cả hai vẫn còn ôm hôn thắm thiết. Bàn tay to lớn rong ruổi trên cơ thể trơn bóng, trêu chọc khắp nơi, hai cái lưỡi truy đuổi lẫn nhau, thật lâu sau mới lưu luyến tách ra.
Đôi môi xinh đỏ thắm, ánh mắt mê li, Lý Tinh La thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, Bùi Dục Uyên nhìn người con gái bị sữa bò tẩm ướt một mảng, hơi thở càng trở nên nặng nề, thế là lập tức bế thốc cô lên bằng một tay, vén cao váy ngủ, rồi đẩy máy tính và giấy tờ sang một bên, đặt cô nằm sấp xuống bàn.
Mặt bàn lạnh lẽo khiến Lý Tinh La khó chịu, cô muốn хоау người để ôm anh, nhưng bị người đàn ông ghì lại.
"Ngoan..." Anh dỗ dành, có lẽ do mới tắm xong, toàn thân cô gái hồng hào mịn màng, còn vương cả hơi nước, trông rất ngon miệng. Những nụ hôn nhỏ vụn từ sau cổ một đường rơi thẳng xuống hông.
"Ư... Ưm... A."
Qua lớp quần lót, Bùi Dục Uyên ấn vừa phải vào miệng huyệt, vừa xoa nắn vừa xoay tròn, bởi vì cách một tầng vải, nên lại càng bí ẩn và kích thích, bàn tay còn lại xốc váy ngủ lên, chậm rãi chui vào nắn bóp đồi tuyết trắng, ngón tay thon dài mạnh bạo vân vê đóa mai hồng.
"Sao không mặc áo ngực..." Anh đưa một ngón tay tiến vào hoa cốc sâu thẳm và tìm kiếm khắp nơi, "Hửm?"
Lý Tinh La cắn môi dưới, giọng nói đầy run rẩy: "Em, tại anh, anh nói..."
Ngón tay với vết chai mỏng khuấy đảo bên trong, "Sao cơ? Anh đã nói gì nào?" Dứt lời, lại đút thêm một ngón nữa.
Cô kêu lên một tiếng, "Chính anh nói... muốn người ta... nghe lời mà..." Đúng là đồ xấu xa, rõ ràng là chính mình nói mà cũng không nhớ.
Bùi Dục Uyên yêu chết dáng vẻ thuần khiết lại mị hoặc của cô, "Ừm, ngoan lắm." Anh cúi người, môi lưỡi giao thoa.
Lý Tinh La vẫn luôn không thích tư thế này, bởi vì cô không thể ôm anh, cho nên hiện tại chỉ có thể đuổi theo chiếc lưỡi linh hoạt trong miệng.
Một lúc sau, hai người mới chậm rãi tách ra, mang theo cả sợi chỉ bạc kéo dài, cảnh tượng vô cùng dâm mĩ.
Váy ngủ đã vén lên tận thắt lưng, làn da trắng sữa khiến Bùi Dục Uyên mê mệt, ngón tay thác loạn trong cơ thể cô không biết từ khi nào đã biến thành ba ngón, tốc độ càng lúc càng nhanh, cộng thêm người đàn ông cứ trêu chọc hạt đậu đỏ bên ngoài một cách ác liệt, mỗi lần tiến vào đều cọ xát điểm này, lúc lùi ra lại đè thật mạnh.
Lý Tinh La không chịu nổi, đôi tay bám chặt lấy cạnh bàn gỗ, "A... Đừng... Em... chịu không nổi... A..."
Anh cúi đầu hôn cô, "Chút xíu này đã chịu không nổi... Vậy chờ lát nữa thì phải làm sao..." Dứt lời, tốc độ ngón tay đột nhiên tăng lên, thọc vào rút ra ở nơi mẫn cảm, xoa bóp đùa bỡn.
"A... Đừng mà..." Lý Tinh La bị động tác của anh đánh úp nên không kịp chống đỡ, "A... Ưm..." Bàn tay ngọc ngà bấu chặt bàn gỗ, cô chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đi trước một bước, run rẩy phun trào dâm thủy.
Cơn khoái cảm kéo đến vừa nhanh vừa dữ dội, trong đầu loé lên tia sáng, toàn thân không còn sức lực ngã trên mặt bàn.
Bàn tay dày rộng dính đầy chất lỏng nhớp nháp, thấy lối đi đã đủ ấm áp và trơn trượt, người đàn ông chậm rãi rút ngón tay ra.
Tiểu huyệt căng đầy phát hiện anh đang rời đi, không tự chủ được mà từ từ siết chặt, như muốn giữ lấy anh, cho đến khi ngón tay hoàn toàn rời khỏi, miệng hang mới không cam lòng mà khép lại.
Lý Tinh La vặn vẹo thân mình, rõ ràng vừa lên đỉnh, không hiểu tại sao lúc này cơ thể lại vô cùng trống rỗng, từ sâu bên trong dâng lên một cơn ngứa ngáy không tên.
"Dục Uyên..." Cô yêu kiều gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.