Chương 39: Xung Đột Nhỏ Bồi Đắp Tình Cảm (1)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
22/01/2024
"Không cần đâu, đắng lắm! ( ̄ヘ ̄;)" Lý Tinh La dẩu môi, sống chết không chịu uống thuốc.
Hôm qua cô đã xuất viện, vốn dĩ chỉ bị cảm cúm thông thường, nên truyền nước xong là có thể về nhà, nhưng vẫn phải tiếp tục uống thuốc.
Mà điều đang khiến Bùi Dục Uyên đau đầu chính là cô nhóc này không chịu thuốc, chỉ vì thuốc quá đắng?!
"Dục Uyên, thật sự, thật sự rất đắng luôn. Không uống có được không? Anh nhìn xem, em khỏe rồi mà!" Lý Tinh La một mực bày ra bộ dạng "cầu xin anh" vô cùng tội nghiệp.
"Không được." Bùi Dục Uyên thản nhiên cự tuyệt, giọng nói cực kì quyết đoán. Cơ thể đã yếu, lại còn không chịu uống thuốc đúng giờ, muốn được đằng chân lân đằng đầu sao? Vì thuốc vẫn nóng nên anh phải thổi cho nguội bớt, mùi vị đậm đặc tỏa ra khắp phòng, Lý Tinh La ngửi thấy chỉ muốn nôn. Cô cực kì ghét uống thuốc.
"Được rồi, mau uống nào." Bùi Dục Uyên đưa bát thuốc đen tuyền tới trước mặt cô [Tàn nhẫn.jpg]
Hốc mắt của Lý Tinh La lập tức ửng đỏ, cô nhìn anh bằng vẻ tủi thân.
Người đàn ông thở dài, ngữ khí dịu đi: "Chờ em khỏe hơn, anh sẽ dẫn em ra công viên chơi, ngoan nhé."
Lý Tinh La đảo qua đảo lại đồng tử đen láy. Dù sao đi nữa thì cuối cùng anh vẫn sẽ dẫn cô đi công viên giải trí thôi!!!
"Hừ!" Cô mím môi lắc đầu, giả bộ đáng thương luôn có ích, đúng không?
"Nếu không muốn đi thì thôi, nhưng thuốc vẫn phải uống." Bùi Dục Uyên không nhượng bộ chút nào, giả bộ đáng thương cũng vô dụng. [Lạnh lùng, hờ hững]
Được rồi, Lý Tinh La cam chịu cầm lấy bát thuốc, còn định giãy giụa thêm một chút, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt hung dữ (?) của người đàn ông, cô liền không dám phản kháng nữa, tuy vô cùng uất ức nhưng chẳng có cách nào lay chuyển được anh.
Nhìn vào bát thuốc, cô hít sâu một hơi rồi đưa lên miệng, như thể một tráng sĩ quyết hy sinh anh dũng, chuẩn bị uống cạn.
Chỉ là... còn chưa uống được hai hớp, cô đã muốn phun ra!!!
Mùi vị quá kinh khủng! Không được, không thể chịu nổi nữa! Vừa chuẩn bị buông xuống, Bùi Dục Uyên ở bên cạnh dường như đoán trước được cô sẽ làm vậy, liền đỡ lấy bát thuốc rồi mạnh mẽ ép cô uống hết.
"Ặc!!!" [Gương mặt hoảng sợ] Đây là kiểu hành động gì thế?!
"Nghe lời nào, uống xong là được rồi." Anh lại không biết tính cô sao. Bây giờ mà không uống hết thì lần sau cũng vậy, phải ép thật mạnh.
"Hức... không uống!!" Lý Tinh La vô cùng uất ức, người ta đang khó chịu, anh đã không dỗ ngọt thì thôi còn bắt ép người ta. Tính tình bướng bỉnh nổi lên, trong lòng nghẹn một cục tức, cô liền đưa tay đẩy bát thuốc trước mặt xuống đất. [Thật là sảng khoái]
"Choang!"
Cái bát vỡ tan.
Nước thuốc vương vãi trên mặt đất, còn bắn cả lên tay Bùi Dục Uyên. [(╯°Д° ) Hỏng rồi]
Căn phòng bỗng chốc tĩnh lặng.
Lý Tinh La nhìn bàn tay bị xối thuốc nóng của người đàn ông, lập tức trở nên ngây dại. Cô, cô không ngờ là sẽ khiến anh bị bỏng.
"Á, em xin lỗi, em, em không cố ý, để em nhìn xem có đau lắm không..." Cô đưa tay muốn chạm vào anh, nhưng Bùi Dục Uyên đã nhanh chóng đứng dậy, bàn tay nhỏ bé liền chới với trong không trung.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Bùi Dục Uyên không tức giận, cũng không đánh mắng cô, chỉ bình tĩnh nói: "Sao em lại tùy hứng như vậy?" Sau đó anh nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên, lau sạch thuốc rồi rời khỏi phòng.
Lý Tinh La ngơ ngác ngồi trên sô pha, ánh mắt trống rỗng.
Em không có cố ý...
"Rầm!" Là tiếng cửa đóng mạnh.
Anh ấy tức giận?
Anh ấy... đi rồi?
Không, không thể nào?!
Hôm qua cô đã xuất viện, vốn dĩ chỉ bị cảm cúm thông thường, nên truyền nước xong là có thể về nhà, nhưng vẫn phải tiếp tục uống thuốc.
Mà điều đang khiến Bùi Dục Uyên đau đầu chính là cô nhóc này không chịu thuốc, chỉ vì thuốc quá đắng?!
"Dục Uyên, thật sự, thật sự rất đắng luôn. Không uống có được không? Anh nhìn xem, em khỏe rồi mà!" Lý Tinh La một mực bày ra bộ dạng "cầu xin anh" vô cùng tội nghiệp.
"Không được." Bùi Dục Uyên thản nhiên cự tuyệt, giọng nói cực kì quyết đoán. Cơ thể đã yếu, lại còn không chịu uống thuốc đúng giờ, muốn được đằng chân lân đằng đầu sao? Vì thuốc vẫn nóng nên anh phải thổi cho nguội bớt, mùi vị đậm đặc tỏa ra khắp phòng, Lý Tinh La ngửi thấy chỉ muốn nôn. Cô cực kì ghét uống thuốc.
"Được rồi, mau uống nào." Bùi Dục Uyên đưa bát thuốc đen tuyền tới trước mặt cô [Tàn nhẫn.jpg]
Hốc mắt của Lý Tinh La lập tức ửng đỏ, cô nhìn anh bằng vẻ tủi thân.
Người đàn ông thở dài, ngữ khí dịu đi: "Chờ em khỏe hơn, anh sẽ dẫn em ra công viên chơi, ngoan nhé."
Lý Tinh La đảo qua đảo lại đồng tử đen láy. Dù sao đi nữa thì cuối cùng anh vẫn sẽ dẫn cô đi công viên giải trí thôi!!!
"Hừ!" Cô mím môi lắc đầu, giả bộ đáng thương luôn có ích, đúng không?
"Nếu không muốn đi thì thôi, nhưng thuốc vẫn phải uống." Bùi Dục Uyên không nhượng bộ chút nào, giả bộ đáng thương cũng vô dụng. [Lạnh lùng, hờ hững]
Được rồi, Lý Tinh La cam chịu cầm lấy bát thuốc, còn định giãy giụa thêm một chút, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt hung dữ (?) của người đàn ông, cô liền không dám phản kháng nữa, tuy vô cùng uất ức nhưng chẳng có cách nào lay chuyển được anh.
Nhìn vào bát thuốc, cô hít sâu một hơi rồi đưa lên miệng, như thể một tráng sĩ quyết hy sinh anh dũng, chuẩn bị uống cạn.
Chỉ là... còn chưa uống được hai hớp, cô đã muốn phun ra!!!
Mùi vị quá kinh khủng! Không được, không thể chịu nổi nữa! Vừa chuẩn bị buông xuống, Bùi Dục Uyên ở bên cạnh dường như đoán trước được cô sẽ làm vậy, liền đỡ lấy bát thuốc rồi mạnh mẽ ép cô uống hết.
"Ặc!!!" [Gương mặt hoảng sợ] Đây là kiểu hành động gì thế?!
"Nghe lời nào, uống xong là được rồi." Anh lại không biết tính cô sao. Bây giờ mà không uống hết thì lần sau cũng vậy, phải ép thật mạnh.
"Hức... không uống!!" Lý Tinh La vô cùng uất ức, người ta đang khó chịu, anh đã không dỗ ngọt thì thôi còn bắt ép người ta. Tính tình bướng bỉnh nổi lên, trong lòng nghẹn một cục tức, cô liền đưa tay đẩy bát thuốc trước mặt xuống đất. [Thật là sảng khoái]
"Choang!"
Cái bát vỡ tan.
Nước thuốc vương vãi trên mặt đất, còn bắn cả lên tay Bùi Dục Uyên. [(╯°Д° ) Hỏng rồi]
Căn phòng bỗng chốc tĩnh lặng.
Lý Tinh La nhìn bàn tay bị xối thuốc nóng của người đàn ông, lập tức trở nên ngây dại. Cô, cô không ngờ là sẽ khiến anh bị bỏng.
"Á, em xin lỗi, em, em không cố ý, để em nhìn xem có đau lắm không..." Cô đưa tay muốn chạm vào anh, nhưng Bùi Dục Uyên đã nhanh chóng đứng dậy, bàn tay nhỏ bé liền chới với trong không trung.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Bùi Dục Uyên không tức giận, cũng không đánh mắng cô, chỉ bình tĩnh nói: "Sao em lại tùy hứng như vậy?" Sau đó anh nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên, lau sạch thuốc rồi rời khỏi phòng.
Lý Tinh La ngơ ngác ngồi trên sô pha, ánh mắt trống rỗng.
Em không có cố ý...
"Rầm!" Là tiếng cửa đóng mạnh.
Anh ấy tức giận?
Anh ấy... đi rồi?
Không, không thể nào?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.