Chương 42: Xung Đột Nhỏ Bồi Đắp Tình Cảm (4)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
22/01/2024
Lý Tinh La mấp máy môi lắc đầu, đôi mắt sưng húp. Giọng điệu của anh có khó nghe chỗ nào đâu? Như vậy đã tốt lắm rồi!!!
Bùi Dục Uyên ôm cô, để đầu cô áp vào ngực mình, cằm tựa nhẹ lên bàn tay đang ôm đỉnh đầu, tay còn lại khẽ vỗ vỗ tay cô, "Em bị bệnh thì phải uống thuốc, nhưng lại không chịu uống vì quá đắng, điều này sẽ khiến anh lo lắng, đúng không?" Cái đầu nhỏ trước ngực nhẹ gật gù. Giọng nói trầm thấp quyến rũ tiếp tục vang lên: "Anh không muốn em coi nhẹ sức khỏe của bản thân, nhưng thuốc đắng như vậy mà lại ép buộc em uống ngay, là lỗi của anh..."
Khối lông xù nhỏ trong lòng vội vàng lắc đầu.
"Bây giờ còn buồn không? Thấy khó chịu thì đánh anh cho hết giận!" Người đàn ông nói như thể khuyến khích.
Lý Tinh La nghe xong thì cảm thấy vừa ngọt ngào vừa xúc động, sao anh ấy lại tốt như vậy T_T Thế mà cô còn suy nghĩ tính kế với anh (╥﹏╥), xấu xa quá đi mất!
Đôi tay vòng quanh eo anh siết chặt hơn, "Em không buồn nữa rồi..."
"Vậy bé khóc nhè dừng khóc nhé, khóc tiếp là không đẹp nữa đâu." Anh cúi đầu đặt nụ hôn lên khuôn mặt ướt át của cô, giọng nói dịu dàng hết mực.
"Vâng... Cho em xem tay của anh." Lý Tinh La khụt khịt nói.
Bùi Dục Uyên duỗi tay ra.
Vẫn còn hơi đỏ, "Có đau không anh?"
Người đàn ông thoáng trầm ngâm, "Hơi đau một chút, em thổi giúp anh đi."
Lý Tinh La lòng đầy tiếc thương cầm tay anh đưa lên gần miệng, nhẹ nhàng thổi.
"Tách!" Khi cô đang cố gắng thổi hơi thì một giọt nước trong suốt từ trong cái mũi nhỏ chảy ra rồi nhanh chóng rớt xuống.
"..."
"..."
Trời ơi, mất mặt quá!
"Không thổi nữa đâu!" Gương mặt đỏ bừng của cô gái vùi vào lồng ngực người đàn ông, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
Cảm nhận được lồng ngực anh đang rung động, cô giận dữ nói: "Không được cười!"
Bùi Dục Uyên cất tiếng bình tĩnh: "Anh có cười đâu."
Tuy nhiên lồng ngực lại rung rinh càng lúc càng mạnh...
"Em đã nói không cho anh cười mà!" Lý Tinh La nhéo vào lưng anh nhưng không thể khiến anh ngừng lại.
Cô nàng thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo của người đàn ông.
"Hừ, anh cười nữa đi!!!"
Cuối cùng Bùi Dục Uyên không nhịn nữa, cất tiếng cười to, "Hahaha, em thật là!"
"???" Anh còn dám cười tiếp?!
"Không được cười em nữa!!!" Cô gái nhỏ hung dữ đe dọa, bởi vì vừa khóc nên giọng nói còn mang theo âm mũi nghèn nghẹn.
"Được rồi, được rồi..." Bùi Dục Uyên ôm cô cười, vẻ mặt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Cười vui sướng đến mức này, Bùi Tổng dừng lại được rồi đấy!!! [Lãnh đạm móc mũi.jpg]
~~
Đạo diễn: Đôi khi giọt nước mũi có thể tăng thêm tình thú, tiêu tan muộn phiền, hóa giải hiểu lầm... Phụt, hahaha, không chịu được nữa rồi, cười chết tôi!!!
Bùi Dục Uyên ôm cô, để đầu cô áp vào ngực mình, cằm tựa nhẹ lên bàn tay đang ôm đỉnh đầu, tay còn lại khẽ vỗ vỗ tay cô, "Em bị bệnh thì phải uống thuốc, nhưng lại không chịu uống vì quá đắng, điều này sẽ khiến anh lo lắng, đúng không?" Cái đầu nhỏ trước ngực nhẹ gật gù. Giọng nói trầm thấp quyến rũ tiếp tục vang lên: "Anh không muốn em coi nhẹ sức khỏe của bản thân, nhưng thuốc đắng như vậy mà lại ép buộc em uống ngay, là lỗi của anh..."
Khối lông xù nhỏ trong lòng vội vàng lắc đầu.
"Bây giờ còn buồn không? Thấy khó chịu thì đánh anh cho hết giận!" Người đàn ông nói như thể khuyến khích.
Lý Tinh La nghe xong thì cảm thấy vừa ngọt ngào vừa xúc động, sao anh ấy lại tốt như vậy T_T Thế mà cô còn suy nghĩ tính kế với anh (╥﹏╥), xấu xa quá đi mất!
Đôi tay vòng quanh eo anh siết chặt hơn, "Em không buồn nữa rồi..."
"Vậy bé khóc nhè dừng khóc nhé, khóc tiếp là không đẹp nữa đâu." Anh cúi đầu đặt nụ hôn lên khuôn mặt ướt át của cô, giọng nói dịu dàng hết mực.
"Vâng... Cho em xem tay của anh." Lý Tinh La khụt khịt nói.
Bùi Dục Uyên duỗi tay ra.
Vẫn còn hơi đỏ, "Có đau không anh?"
Người đàn ông thoáng trầm ngâm, "Hơi đau một chút, em thổi giúp anh đi."
Lý Tinh La lòng đầy tiếc thương cầm tay anh đưa lên gần miệng, nhẹ nhàng thổi.
"Tách!" Khi cô đang cố gắng thổi hơi thì một giọt nước trong suốt từ trong cái mũi nhỏ chảy ra rồi nhanh chóng rớt xuống.
"..."
"..."
Trời ơi, mất mặt quá!
"Không thổi nữa đâu!" Gương mặt đỏ bừng của cô gái vùi vào lồng ngực người đàn ông, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
Cảm nhận được lồng ngực anh đang rung động, cô giận dữ nói: "Không được cười!"
Bùi Dục Uyên cất tiếng bình tĩnh: "Anh có cười đâu."
Tuy nhiên lồng ngực lại rung rinh càng lúc càng mạnh...
"Em đã nói không cho anh cười mà!" Lý Tinh La nhéo vào lưng anh nhưng không thể khiến anh ngừng lại.
Cô nàng thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo của người đàn ông.
"Hừ, anh cười nữa đi!!!"
Cuối cùng Bùi Dục Uyên không nhịn nữa, cất tiếng cười to, "Hahaha, em thật là!"
"???" Anh còn dám cười tiếp?!
"Không được cười em nữa!!!" Cô gái nhỏ hung dữ đe dọa, bởi vì vừa khóc nên giọng nói còn mang theo âm mũi nghèn nghẹn.
"Được rồi, được rồi..." Bùi Dục Uyên ôm cô cười, vẻ mặt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Cười vui sướng đến mức này, Bùi Tổng dừng lại được rồi đấy!!! [Lãnh đạm móc mũi.jpg]
~~
Đạo diễn: Đôi khi giọt nước mũi có thể tăng thêm tình thú, tiêu tan muộn phiền, hóa giải hiểu lầm... Phụt, hahaha, không chịu được nữa rồi, cười chết tôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.