Cao Quan

Chương 611: Kiêng kỵ tinh tế

Cách Ngư

02/06/2013

Đoạn đường cao tốc dẫn từ trung tâm của tỉnh đến phía đông tỉnh Giang Bắc, vừa mới đưa vào hoạt động. Thật trùng hợp, đoạn đường cao tốc này không những thông qua thành phố Tân An mà còn nối thẳng đến huyện Lân. Mà không những thế, thành phố Tân An còn quyết định làm một lưới đường cao tốc nối từ thành phố Tân An đến huyện Lân.

Đây chính là nhân tố mấu chốt mà Chu Tích Thuấn quyết định xây dựng huyện Lân trở thành một khu trung tâm kinh tế.

Hai con đường cao tốc cấp quốc gia đều nối đến huyện Lân, xem như là mang đến cho huyện Lân nhiều kỳ ngộ phát triển, đồng thời cũng đề cao lợi thế tự thân của huyện Lân. Rất hiển nhiên, những hạng mục lớn của huyện Lân được các nhà đầu tư nhìn trúng cũng chính là vì điểm này. Nhất là công ty Giang Nam đồng ý đem căn cứ sản nghiệp vật liệu mới của mình đặt ở huyện Lân. Ưu thế về giao thông gắn bó mật thiết với huyện Lân không thể tách rời.

Hoắc Quang Minh lái xe như bay trên con đường cao tốc mới. Xe qua lại rất ít. Một chiếc xe chiếm cứ một không gian rộng trên đường cao tốc, giống như một con chim bay tự do giữa bầu trời bao la. Loại cảm giác này không tồi.

Ban đầu từ tỉnh đến thành phố Tân An mất hơn ba giờ. Nhưng khi đi trên đường cao tốc này thì chỉ còn tốn hơn một giờ, giảm bớt gần một nửa thời gian. Mười giờ rưỡi xuất phát từ sân bay. Đến hơn mười hai giờ trưa đã tiến vào thị trấn huyện Lân.

Bành Viễn Chinh hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc. Hắn đột nhiên phất tay nói:

- Lão Hoắc, dừng xe, tôi muốn xem hạng mục căn cứ sản nghiệp vật liệu mới một chút.

Hoắc Quang Minh liền dừng xe lại, đem xe đậu ở ven đường.

Bành Viễn Chinh xuống xe, đứng ở ngoài vòng bao quanh công trường nhìn vào bên trong. Hạng mục này vừa mới động thổ khởi công, ở huyện phối hợp xuống, công ty Giang Nam ở Tân An thành lập một công ty TNHH Chế tạo vật liệu mới, cuối tháng này sẽ thi công công trình.

Bành Viễn Chinh tuy rằng không ở huyện công tác, nhưng việc xây dựng ở huyện vẫn không một chút lơi lỏng.

Mặc dù là đầu tháng chín, nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức, lại là giữa trưa, nên nhiệt độ giống như thiêu đốt mọi người. Hoắc Quang Minh lấy ra một cái ô che nắng nhưng Bành Viễn Chinh lắc đầu, ra hiệu không cần.

Bành Viễn Chinh đi về phía trước hai bước.

Giữa trưa, công trường đã ngừng thi công. Tuy nhiên, từ xa có thể thấy được đám công nhân đang đánh bài dưới ánh nắng mặt trời, phát ra âm thanh đánh bài xuống mặt đất.

Bành Viễn Chinh tầm mắt liền nhìn tới một đám ruộng đang trổ bông, nhíu mày, nhẹ nhàng nói:

- Lão Hoắc, khoảng cách giữa công trường và đồng ruộng dường như ngắn đi một tí. Anh hãy nói với lão Quách, khiến anh ấy phối hợp với xí nghiệp, mau xây một bức tường ngăn cách với đồng ruộng. Đồng thời nghiêm cấm xí nghiệp đổ rác xuống ruộng.



Hoắc Quang Minh kính cẩn lên tiếng trả lời:

- Vâng, lãnh đạo, khi tôi trở về huyện sẽ lập tức thông báo việc này đến Phó chủ tịch huyện Quách.

Bành Viễn Chinh tiếp tục hướng phía cuối công trường nhìn quanh, ánh mắt cũng có chút ngưng trọng.

Khối đất của hạng mục này là do hắn tự mình tuyển chọn và giới thiệu. Nó nằm ngay trên đường cao tốc và chính giữa thị trấn. Bên cạnh đồng ruộng cũng là một khối đất trũng hoang phế, khoảng 200 mẫu.

Nhưng khối đất mà hắn vừa thấy, lại cảm thấy hạng mục này chiếm khoảng khối đất vượt xa hai trăm mẫu. Bởi vì mở rộng ra hướng đông nên đã kéo gần vô hạn đến đồng ruộng.

Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên đi nhanh đến phía đông công trường. Hoắc Quang Minh ngẩn ra nhưng vội nhanh chóng đuổi theo.

Bành Viễn Chinh dọc theo công trường bên cạnh đi một vòng lớn. Theo tốc độ đi của hắn phải ước chừng hai mươi phút. Cuối cùng, hắn cau mày đứng ở vị trí đường ranh giới giữa đồng ruộng và công trường. Trầm ngâm một chút, hắn quay đầu nói với Hoắc Quang Minh:

- Lão Hoắc, mảnh đất này có vượt chỉ tiêu quá hay không? Hạng mục quy hoạch là hai trăm mẫu đất. Nhưng tôi thấy mảnh đất này dường như không chỉ là hai trăm mẫu.

Hoắc Quang Minh do dự một chút. Y trước đây không có tìm hiểu hạng mục này nên không biết được chi tiết.

- Lãnh đạo, cụ thể chiếm đất nhiều ít thì tôi không rõ lắm. Nếu không, để tôi gọi điện thoại cho Phó chủ tịch huyện Quách hoặc đồng chí trong tổ hạng mục này để hỏi thăm một chút?

- Không cần, chúng ta trở về huyện trước đi.

Bành Viễn Chinh trầm mặc phất tay.

Bành Viễn Chinh chợt xuất hiện tại UBND huyện, rất nhiều cán bộ đều giật mình kinh hãi, đều vội chạy đến chào. Khi Bành Viễn Chinh bước vào phòng làm việc, Lý Minh Nhiên là người đầu tiên chạy tới.

- Chủ tịch huyện Bành, cậu về rồi à?

- Lão Lý, mau ngồi đi, tôi có việc đang muốn tìm anh.

Bành Viễn Chinh ném qua một điếu thuốc:



- Gần đây công tác của huyện vẫn ổn chứ?

- Cơ bản đã đi vào quỹ đạo. Tuy nhiên, những cán bộ trước đây chúng ta cho xuống dưới để học tập thì Bí thư Hàn đã cho gọi trở về. Nhiều người ở cơ quan bị tình trạng này làm cho khó hiểu.

Lý Minh Nhiên đột nhiên thở dài, hạ giọng nói:

- Đổng Dũng gần đây cũng qua lại rất gần với Bí thư Hàn. Bí thư Hàn hai ngày trước còn trực tiếp mở cuộc họp với các Phó chủ tịch chúng tôi, khiến Đổng Dũng hỗ trợ Quách Vĩ Toàn phân công quản lý hạng mục.

- Bây giờ Đổng Dũng gần như trở thành ống loa của bên kia rồi.

Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút bất mãn. Hành Duy như thế nào nhúng tay vào công tác cũng không phải là mấu chốt của vấn đề. Hàn Duy điều chỉnh phân công các Phó chủ tịch huyện, là đương sự, Quách Vĩ Toàn không ngờ cũng không gọi điện thoại báo cáo với hắn.

Dường như nhận thấy cảm xúc bất mãn của Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên bỗng đứng dậy đến trước bàn làm việc của Bành Viễn Chinh nói:

- Lão Quách có chút hờn dỗi, từ đầu tuần bắt đầu cảm mạo phát sốt, nửa ngày đi làm, nửa ngày ở nhà dưỡng bệnh. Có một số việc trong điện thoại cũng không thể nói rõ ràng. Hai người chúng tôi quyết định, khi nào cậu trở về sẽ nói sau.

Lý Minh Nhiên đây coi là giải thích thay cho Quách Vĩ Toàn. Mà trên thực tế, bất kể là Lý Minh Nhiên hay là Quách Vĩ Toàn, là Phó chủ tịch huyện, đều có sự khó nói của mình. Hàn Duy nhúng tay quá mức, bọn họ là cán bộ cấp dưới, kỳ thật cũng không chống cự được. Mà nếu ở sau lưng báo cáo với Bành Viễn Chinh, lại gây ra hiềm nghi châm ngòi và mưu hại thủ trưởng. Nghị luận sau lưng lãnh đạo là đại húy kỵ trong chốn quan trường.

Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên, trầm mặc một lát rồi mới nói:

- Lão Quách bây giờ không có ở trong huyện à?

- Hẳn là có. Tôi vừa rồi còn nhìn thấy anh ta.

Bành Viễn Chinh cầm điện thoại gọi điện. Quách Vĩ Toàn đang nằm trên ghế salon ngủ thiếp thì nghe được tiếng điện thoại vang lên. Nghe đầu dây bên kia là giọng nói của Bành Viễn Chinh thì lập tức giật mình, giọng nói đề cao:

- Chủ tịch huyện Bành? Anh đã trở về? Được, tôi lập tức sang ngay.

Quách Vĩ Toàn vội vã đi ra, hướng phòng làm việc của Bành Viễn Chinh đi tới. Gần đây tâm trạng của hắn bực bội, cả bụng nghẹn khuất, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể câm điếc ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook