Chương 496: Thứ tự bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện
Cách Ngư
02/06/2013
Dưới sự hướng dẫn của Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy Hàn Duy và Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cố Xuân Hoa, ba tân Phó chủ tịch huyện Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh lên một chiếc xe lớn, cùng đến huyện Lân.
Việc nhậm chức lần này có phần gấp gáp, hoàn toàn là do Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đề nghị, vì ông cho rằng công việc ở huyện Lân đang bề bộn, ba Phó chủ tịch huyện sớm đến nhậm chức chừng nào tốt chừng ấy cho huyện Lân.
Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đột nhiên thông báo hội nghị khẩn cấp, rất nhiều người đã tan việc về nhà, nhận được điện thoại vội vàng quay lại
Trong phòng họp, các lãnh đạo ban ngành trong huyện tum năm tụm ba, bàn luận xôn xao. Các lãnh đạo huyện cũng lục tục đi tới, trở thành đầu đề câu chuyện để mọi người âm thầm chỉ trỏ.
Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Đường ngồi lại với nhau ở góc xa. Trong lòng ba người có dự cảm không ổn, im lặng không nói.
7 giờ tối. Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm đưa Hàn Duy và Cố Xuân Hoa bước vào hội trường, phía sau còn có hai nam, một nữ.
Hai người nam, chừng hơn ba mươi tuổi, cũng mang mắt kiếng, hào hoa phong nhã; mà nữ cũng khoảng ba mươi, vóc dáng tầm thước, hơi mập một chút, khí chất rất văn nhã.
Có nhiều người nhận ra Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh. Thấy họ, hầu như tất cả mọi người lập tức hiểu ra: hóa ra là Thành ủy điều cán bộ tới tăng cường thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện !
Sắc mặt Mã Thiên Quân trở nên trắng bệch, khóe miệng cũng run run. Sự lo lắng tràn ngập trong lòng, trong nháy mắt hóa thành tuyệt vọng. Đợi chờ mỏi mòn để rồi kết quả là mò trăng đáy nước, cảm xúc thay đổi rất nhanh, mới ngày nào còn vô cùng mừng rỡ, giờ thì vô cùng buồn bã, không sao dùng lời mà nói hết được.
Vi Minh Hiên từ từ cúi đầu xuống, mơ hồ có thể thấy được đôi vai y run rẩy.
Vẻ mặt Tiền Học Đường tương đối bình tĩnh. Y đã sớm chuẩn bị tinh thần, cảm thấy Cung Hàn Lâm không thể vượt qua Bành Viễn Chinh được, nếu mình chọn phía Cung Hàn Lâm, phải chấp nhận kết quả xấu.
Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh đưa Hàn Duy và Cố Xuân Hoa lên đài chủ tịch. Sắc mặt Cung Hàn Lâm hơi bối rối, nhưng ông ta che dấu đi.
Do dự một lát, Cung Hàn Lâm cầm micro, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu họp. Sau đây, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cố tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành ủy.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, Cố Xuân Hoa dè dặt khom người gật đầu chào, sau đó gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
- Căn cứ yêu cầu công tác, trải qua thảo luận nghiên cứu, hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định bổ nhiệm đồng chí Tôn Thắng Tuấn, đồng chí Đổng Dũng, đồng chí Ninh Hiểu Linh, làm Phó chủ tịch huyện Lân.
Chỉ một câu ngắn ngủi, tất cả sự thấp thỏm chờ mong đã bị vạch trần, hết thảy đều kết thúc.
Cố Xuân Hoa cười cười, ý bảo Cung Hàn Lâm là mình đã xong việc.
Cung Hàn Lâm thở dài, âm thầm liếc nhìn vẻ mặt uy nghiêm ngưng trọng của Hàn Duy một cái, hắng giọng nói:
- Kế tiếp, xin mời Bí thư Hàn đại diện Thành ủy và Huyện ủy đưa ra chỉ thị quan trọng!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Hàn Duy gật đầu, nói:
- Trước hết, tôi đại diện Huyện ủy, kiên quyết ủng hộ quyết định điều chỉnh cán bộ của Thành ủy, đồng thời hoan nghênh các đồng chí Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh!
Đồng chí Tôn Thắng Tuấn có kinh nghiệm công tác ở cơ quan và cơ sở phong phú, tác phong vững vàng, tố chất toàn diện, công tác tại Ủy ban kinh tế và thương mại Thành ủy, thành tích nổi bật, thành thạo công tác kinh tế và thương mại. Đồng chí Đổng Dũng công tác lâu dài ở cơ sở, lấy đại cục làm trọng, giỏi về quan hệ và phối hợp. Về phần đồng chí Ninh Hiểu Linh, có thể nhiều đồng chí đang ngồi đây cũng không xa lạ gì, đây là nhân tài do Thành ủy chúng tôi giới thiệu, có học vị tiến sĩ, là chuyên gia trong đội ngũ khoa học kỹ thuật và nghiên cứu chính sách toàn thành phố chúng ta.
Ba đồng chí này đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện Lân, hỗ trợ công tác cho đồng chí Hàn Lâm và đồng chí Viễn Chinh, Thành ủy cho rằng thích hợp và thỏa đáng. Tôi hy vọng ba đồng chí mới có thể sớm hòa nhập vào bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, toàn thể thành viên bộ máy trên dưới một lòng, đoàn kết nhất trí, tận tụy cống hiến để giúp huyện Lân sớm ngày thoát khỏi nghèo khó lạc hậu. Tốt lắm, tan họp!
Hàn Duy không cho Cung Hàn Lâm có cơ hội nói tiếp, quyết định thật nhanh, phất tay một cái, tuyên bố tan họp.
…
Sáng hôm sau, trước lúc 9 giờ, Hội đồng nhân dân huyện thực hiện xong thủ tục tuyển cử, bổ nhiệm Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh làm Phó chủ tịch huyện Lân. (Hội đồng nhân dân chỉ là bù nhìn! Người dịch) Sau đó bộ máy Ủy ban nhân dân huyện triệu tập cuộc họp xử lý công việc lần đầu tiên.
Theo bổ nhiệm của Thành ủy, bộ máy Ủy ban nhân dân huyện mới xếp hạng như sau: Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn, Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh. Trong đó, Cung Hàn Lâm là Phó bí thư Huyện ủy, Bành Viễn Chinh là Phó bí thư Huyện ủy, Lý Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, những người khác đều là Phó chủ tịch huyện bình thường.
Tại hội nghị này, Cung Hàn Lâm lẳng lặng dưa ra ý kiến điều chỉnh phân công công tác các thành viên bộ máy. Ông ta đem một số công tác quan trọng vốn thuộc về Bành Viễn Chinh phụ trách, chẳng hạn công an và trị an xã hội, kinh tế thương mại, tài chính, nhân sự, giao thông xây dựng, chia ra phân công cho Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh.
Nghe Cung Hàn Lâm đọc xong phân công, Bành Viễn Chinh bất động thanh sắc, im lặng không nói. Lý Minh Nhiên có phần không cam lòng.
Bành Viễn Chinh là do Thành ủy xác định, là một trong lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân huyện, chịu trách nhiệm toàn bộ công tác kinh tế, mà Cung Hàn Lâm thì chịu trách nhiệm hỗ trợ Hàn Duy là chính, cho nên trên thực tế Bành Viễn Chinh là người lãnh đạo công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Cung Hàn Lâm nhân cơ hội tước bớt quyền lực của Bành Viễn Chinh, thật ra là rất không sáng suốt, cũng quá lộ liễu.
Dĩ nhiên, sở dĩ Lý Minh Nhiên không cam lòng, là vì Lý Minh Nhiên xuất thân trưởng cục công an, phụ trách lĩnh vực trị an xã hội là đúng sở trường của y, nhưng không ngờ Cung Hàn Lâm lại giao cho người mới tới Ninh Hiểu Linh.
Nhưng Lý Minh Nhiên luôn nhìn thái độ của Bành Viễn Chinh mà làm, thấy Bành Viễn Chinh im lặng không nói, y cũng không thể nói gì.
Nghiêm Hoa là một người thẳng tính và nóng nảy, trong lòng bất mãn, kìm nén không được, cô liền ngẩng lên nhìn Cung Hàn Lâm, cau mày nói:
- Chủ tịch huyện Cung, tôi cảm thấy phân công như vậy không thật sự thích hợp. Chẳng hạn như đồng chí Viễn Chinh, là do Thành ủy xác định nắm toàn bộ công tác kinh tế của huyện Lân, để dễ dàng cho triển khai công việc, những ngành tương quan như tài chính, thuế vụ và giao thông, xây dựng hãy để cho đồng chí Viễn Chinh chủ quản cho thỏa đáng. Nếu không, trong công tác lại xuất hiện hiện tượng đùn đẩy, tranh cãi.
Nghiêm Hoa không chỉ là vì Bành Viễn Chinh mà bất bình, mà lời của cô cũng xuất phát từ công tâm, lời lẽ tuy đột ngột, thẳng thừng, nhưng không hề qua loa, cẩu thả.
Cung Hàn Lâm nhướng mày lên, lòng thầm mắng: “Bành Viễn Chinh còn không nói gì, con mẹ lẳng lơ này chõ mỏ chí chóe cái gì? Đúng là con mụ nhiều chuyện!’
Cung Hàn Lâm thản nhiên nói:
- Lương công tác đồng chí Viễn Chinh được phân công quản lý rất lớn, lúc trước đồng chí loay hoay tối mắt tối mũi. Đồng chí Viễn Chinh từng đề cập với tôi, chờ những đồng chí khác tới nhậm chức, thay đồng chí ấy chia sẻ một số công việc.
Huống chi, tôi cho là đồng chí Quách Vĩ Toàn, đồng chí Thắng Tuấn và đồng chí Đổng Dũng quen thuộc công tác kinh tế thương mại, phụ trách lĩnh vực này, coi như đều là nhân tài. Dĩ nhiên, đây chỉ là ý kiến ban đầu của tôi, mọi người có thể thảo luận thêm, xong rồi chúng ta báo cáo với Bí thư Hàn.
Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng nhìn nhau, thầm trao đổi một ánh mắt phức tạp. Bọn họ cũng là những kẻ lọc lõi trên quan trường, trước khi đến đã nghe nói huyện Lân là một vũng nước đục, bây giờ nhìn lại qủa nhiên đúng. Vị Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm, dường như không được chào đón, nếu là ở huyện khác, Chủ tịch huyện phân công, Phó chủ tịch chỉ có tiếp nhận, làm sao có chuyện chất vấn thẳng mặt? Chuyện vớ vẩn!
Hai người cũng thầm liếc nhìn Bành Viễn Chinh đang trầm mặc một cách khác thường, suy nghĩ rất nhanh. Nếu như Cung Hàn Lâm không đủ uy quyền, chuyện đó cũng không khiến họ quân tâm, điều mấu chốt là ở thái độ của Hàn Duy. Hàn Duy muốn đích thân xét duyệt việc phân công công tác các thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, ý nghĩ chuyện đó là thế nào, thật ra không khó hiểu.
Về phần Ninh Hiểu Linh, cô xuất thân là trí thức, trời sinh tính cách lạnh nhạt, cho dù có nhìn ra tình thế hay không, cũng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Nghiêm Hoa nhíu mày, định nói thêm gì đó, lại thấy Bành Viễn Chinh đưa mắt ra hiệu cô chớ nóng vội, liền cắn răng, im lặng.
Cung Hàn Lâm nhìn mọi người xung quanh, thấy Bành Viễn Chinh vẫn không nói ra ý kiến, liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta làm Chủ tịch huyện, đối mặt với “nguy cơ”, không thể ngồi yên không làm gì, nếu như ngồi chờ chết, để cho Bành Viễn Chinh đoạt hết quyền lực, như vậy, uy quyền của ông ta chỉ còn là con số không, ai còn coi một Chủ tịch huyện như ông ra gì?
Cho nên, biết rõ Bành Viễn Chinh là một “cục xương” khó nhằn, vì vừa có lai lịch vừa có năng lực quá lớn, ông ta cũng không còn có lựa chọn nào khác. Trừ phi ông ta không làm Chủ tịch huyện nữa, hoặc cam tâm làm bù nhìn, bằng không nhất định phải tranh đấu.
Thật ra thì, Bành Viễn Chinh cũng không có ý định giành hết quyền lực của ông ta. Chẳng qua là lãnh đạo chủ yếu Thành ủy không hài lòng đối với công tác của ông ta, có sự suy xét ở một mức độ sâu xa hơn, cho nên mới vô tình hay cố ý thúc đẩy để Bành Viễn Chinh ra đứng mũi chịu sao, chuyện này vốn không phải mong muốn hay toan tính của Bành Viễn Chinh.
Việc nhậm chức lần này có phần gấp gáp, hoàn toàn là do Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đề nghị, vì ông cho rằng công việc ở huyện Lân đang bề bộn, ba Phó chủ tịch huyện sớm đến nhậm chức chừng nào tốt chừng ấy cho huyện Lân.
Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đột nhiên thông báo hội nghị khẩn cấp, rất nhiều người đã tan việc về nhà, nhận được điện thoại vội vàng quay lại
Trong phòng họp, các lãnh đạo ban ngành trong huyện tum năm tụm ba, bàn luận xôn xao. Các lãnh đạo huyện cũng lục tục đi tới, trở thành đầu đề câu chuyện để mọi người âm thầm chỉ trỏ.
Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Đường ngồi lại với nhau ở góc xa. Trong lòng ba người có dự cảm không ổn, im lặng không nói.
7 giờ tối. Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm đưa Hàn Duy và Cố Xuân Hoa bước vào hội trường, phía sau còn có hai nam, một nữ.
Hai người nam, chừng hơn ba mươi tuổi, cũng mang mắt kiếng, hào hoa phong nhã; mà nữ cũng khoảng ba mươi, vóc dáng tầm thước, hơi mập một chút, khí chất rất văn nhã.
Có nhiều người nhận ra Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh. Thấy họ, hầu như tất cả mọi người lập tức hiểu ra: hóa ra là Thành ủy điều cán bộ tới tăng cường thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện !
Sắc mặt Mã Thiên Quân trở nên trắng bệch, khóe miệng cũng run run. Sự lo lắng tràn ngập trong lòng, trong nháy mắt hóa thành tuyệt vọng. Đợi chờ mỏi mòn để rồi kết quả là mò trăng đáy nước, cảm xúc thay đổi rất nhanh, mới ngày nào còn vô cùng mừng rỡ, giờ thì vô cùng buồn bã, không sao dùng lời mà nói hết được.
Vi Minh Hiên từ từ cúi đầu xuống, mơ hồ có thể thấy được đôi vai y run rẩy.
Vẻ mặt Tiền Học Đường tương đối bình tĩnh. Y đã sớm chuẩn bị tinh thần, cảm thấy Cung Hàn Lâm không thể vượt qua Bành Viễn Chinh được, nếu mình chọn phía Cung Hàn Lâm, phải chấp nhận kết quả xấu.
Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh đưa Hàn Duy và Cố Xuân Hoa lên đài chủ tịch. Sắc mặt Cung Hàn Lâm hơi bối rối, nhưng ông ta che dấu đi.
Do dự một lát, Cung Hàn Lâm cầm micro, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu họp. Sau đây, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cố tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành ủy.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, Cố Xuân Hoa dè dặt khom người gật đầu chào, sau đó gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
- Căn cứ yêu cầu công tác, trải qua thảo luận nghiên cứu, hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định bổ nhiệm đồng chí Tôn Thắng Tuấn, đồng chí Đổng Dũng, đồng chí Ninh Hiểu Linh, làm Phó chủ tịch huyện Lân.
Chỉ một câu ngắn ngủi, tất cả sự thấp thỏm chờ mong đã bị vạch trần, hết thảy đều kết thúc.
Cố Xuân Hoa cười cười, ý bảo Cung Hàn Lâm là mình đã xong việc.
Cung Hàn Lâm thở dài, âm thầm liếc nhìn vẻ mặt uy nghiêm ngưng trọng của Hàn Duy một cái, hắng giọng nói:
- Kế tiếp, xin mời Bí thư Hàn đại diện Thành ủy và Huyện ủy đưa ra chỉ thị quan trọng!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Hàn Duy gật đầu, nói:
- Trước hết, tôi đại diện Huyện ủy, kiên quyết ủng hộ quyết định điều chỉnh cán bộ của Thành ủy, đồng thời hoan nghênh các đồng chí Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh!
Đồng chí Tôn Thắng Tuấn có kinh nghiệm công tác ở cơ quan và cơ sở phong phú, tác phong vững vàng, tố chất toàn diện, công tác tại Ủy ban kinh tế và thương mại Thành ủy, thành tích nổi bật, thành thạo công tác kinh tế và thương mại. Đồng chí Đổng Dũng công tác lâu dài ở cơ sở, lấy đại cục làm trọng, giỏi về quan hệ và phối hợp. Về phần đồng chí Ninh Hiểu Linh, có thể nhiều đồng chí đang ngồi đây cũng không xa lạ gì, đây là nhân tài do Thành ủy chúng tôi giới thiệu, có học vị tiến sĩ, là chuyên gia trong đội ngũ khoa học kỹ thuật và nghiên cứu chính sách toàn thành phố chúng ta.
Ba đồng chí này đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện Lân, hỗ trợ công tác cho đồng chí Hàn Lâm và đồng chí Viễn Chinh, Thành ủy cho rằng thích hợp và thỏa đáng. Tôi hy vọng ba đồng chí mới có thể sớm hòa nhập vào bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, toàn thể thành viên bộ máy trên dưới một lòng, đoàn kết nhất trí, tận tụy cống hiến để giúp huyện Lân sớm ngày thoát khỏi nghèo khó lạc hậu. Tốt lắm, tan họp!
Hàn Duy không cho Cung Hàn Lâm có cơ hội nói tiếp, quyết định thật nhanh, phất tay một cái, tuyên bố tan họp.
…
Sáng hôm sau, trước lúc 9 giờ, Hội đồng nhân dân huyện thực hiện xong thủ tục tuyển cử, bổ nhiệm Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh làm Phó chủ tịch huyện Lân. (Hội đồng nhân dân chỉ là bù nhìn! Người dịch) Sau đó bộ máy Ủy ban nhân dân huyện triệu tập cuộc họp xử lý công việc lần đầu tiên.
Theo bổ nhiệm của Thành ủy, bộ máy Ủy ban nhân dân huyện mới xếp hạng như sau: Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn, Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh. Trong đó, Cung Hàn Lâm là Phó bí thư Huyện ủy, Bành Viễn Chinh là Phó bí thư Huyện ủy, Lý Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, những người khác đều là Phó chủ tịch huyện bình thường.
Tại hội nghị này, Cung Hàn Lâm lẳng lặng dưa ra ý kiến điều chỉnh phân công công tác các thành viên bộ máy. Ông ta đem một số công tác quan trọng vốn thuộc về Bành Viễn Chinh phụ trách, chẳng hạn công an và trị an xã hội, kinh tế thương mại, tài chính, nhân sự, giao thông xây dựng, chia ra phân công cho Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh.
Nghe Cung Hàn Lâm đọc xong phân công, Bành Viễn Chinh bất động thanh sắc, im lặng không nói. Lý Minh Nhiên có phần không cam lòng.
Bành Viễn Chinh là do Thành ủy xác định, là một trong lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân huyện, chịu trách nhiệm toàn bộ công tác kinh tế, mà Cung Hàn Lâm thì chịu trách nhiệm hỗ trợ Hàn Duy là chính, cho nên trên thực tế Bành Viễn Chinh là người lãnh đạo công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Cung Hàn Lâm nhân cơ hội tước bớt quyền lực của Bành Viễn Chinh, thật ra là rất không sáng suốt, cũng quá lộ liễu.
Dĩ nhiên, sở dĩ Lý Minh Nhiên không cam lòng, là vì Lý Minh Nhiên xuất thân trưởng cục công an, phụ trách lĩnh vực trị an xã hội là đúng sở trường của y, nhưng không ngờ Cung Hàn Lâm lại giao cho người mới tới Ninh Hiểu Linh.
Nhưng Lý Minh Nhiên luôn nhìn thái độ của Bành Viễn Chinh mà làm, thấy Bành Viễn Chinh im lặng không nói, y cũng không thể nói gì.
Nghiêm Hoa là một người thẳng tính và nóng nảy, trong lòng bất mãn, kìm nén không được, cô liền ngẩng lên nhìn Cung Hàn Lâm, cau mày nói:
- Chủ tịch huyện Cung, tôi cảm thấy phân công như vậy không thật sự thích hợp. Chẳng hạn như đồng chí Viễn Chinh, là do Thành ủy xác định nắm toàn bộ công tác kinh tế của huyện Lân, để dễ dàng cho triển khai công việc, những ngành tương quan như tài chính, thuế vụ và giao thông, xây dựng hãy để cho đồng chí Viễn Chinh chủ quản cho thỏa đáng. Nếu không, trong công tác lại xuất hiện hiện tượng đùn đẩy, tranh cãi.
Nghiêm Hoa không chỉ là vì Bành Viễn Chinh mà bất bình, mà lời của cô cũng xuất phát từ công tâm, lời lẽ tuy đột ngột, thẳng thừng, nhưng không hề qua loa, cẩu thả.
Cung Hàn Lâm nhướng mày lên, lòng thầm mắng: “Bành Viễn Chinh còn không nói gì, con mẹ lẳng lơ này chõ mỏ chí chóe cái gì? Đúng là con mụ nhiều chuyện!’
Cung Hàn Lâm thản nhiên nói:
- Lương công tác đồng chí Viễn Chinh được phân công quản lý rất lớn, lúc trước đồng chí loay hoay tối mắt tối mũi. Đồng chí Viễn Chinh từng đề cập với tôi, chờ những đồng chí khác tới nhậm chức, thay đồng chí ấy chia sẻ một số công việc.
Huống chi, tôi cho là đồng chí Quách Vĩ Toàn, đồng chí Thắng Tuấn và đồng chí Đổng Dũng quen thuộc công tác kinh tế thương mại, phụ trách lĩnh vực này, coi như đều là nhân tài. Dĩ nhiên, đây chỉ là ý kiến ban đầu của tôi, mọi người có thể thảo luận thêm, xong rồi chúng ta báo cáo với Bí thư Hàn.
Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng nhìn nhau, thầm trao đổi một ánh mắt phức tạp. Bọn họ cũng là những kẻ lọc lõi trên quan trường, trước khi đến đã nghe nói huyện Lân là một vũng nước đục, bây giờ nhìn lại qủa nhiên đúng. Vị Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm, dường như không được chào đón, nếu là ở huyện khác, Chủ tịch huyện phân công, Phó chủ tịch chỉ có tiếp nhận, làm sao có chuyện chất vấn thẳng mặt? Chuyện vớ vẩn!
Hai người cũng thầm liếc nhìn Bành Viễn Chinh đang trầm mặc một cách khác thường, suy nghĩ rất nhanh. Nếu như Cung Hàn Lâm không đủ uy quyền, chuyện đó cũng không khiến họ quân tâm, điều mấu chốt là ở thái độ của Hàn Duy. Hàn Duy muốn đích thân xét duyệt việc phân công công tác các thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, ý nghĩ chuyện đó là thế nào, thật ra không khó hiểu.
Về phần Ninh Hiểu Linh, cô xuất thân là trí thức, trời sinh tính cách lạnh nhạt, cho dù có nhìn ra tình thế hay không, cũng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Nghiêm Hoa nhíu mày, định nói thêm gì đó, lại thấy Bành Viễn Chinh đưa mắt ra hiệu cô chớ nóng vội, liền cắn răng, im lặng.
Cung Hàn Lâm nhìn mọi người xung quanh, thấy Bành Viễn Chinh vẫn không nói ra ý kiến, liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta làm Chủ tịch huyện, đối mặt với “nguy cơ”, không thể ngồi yên không làm gì, nếu như ngồi chờ chết, để cho Bành Viễn Chinh đoạt hết quyền lực, như vậy, uy quyền của ông ta chỉ còn là con số không, ai còn coi một Chủ tịch huyện như ông ra gì?
Cho nên, biết rõ Bành Viễn Chinh là một “cục xương” khó nhằn, vì vừa có lai lịch vừa có năng lực quá lớn, ông ta cũng không còn có lựa chọn nào khác. Trừ phi ông ta không làm Chủ tịch huyện nữa, hoặc cam tâm làm bù nhìn, bằng không nhất định phải tranh đấu.
Thật ra thì, Bành Viễn Chinh cũng không có ý định giành hết quyền lực của ông ta. Chẳng qua là lãnh đạo chủ yếu Thành ủy không hài lòng đối với công tác của ông ta, có sự suy xét ở một mức độ sâu xa hơn, cho nên mới vô tình hay cố ý thúc đẩy để Bành Viễn Chinh ra đứng mũi chịu sao, chuyện này vốn không phải mong muốn hay toan tính của Bành Viễn Chinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.