Chương 12: Em không biết.
SÂu
01/07/2015
– Hả? Em nói cái gì?
Uyên gạt nỗi buồn vô cớ sang một bên, cô tủm tỉm cười bởi vì phát hiện ra trêu một gã gay như Khoa là một thú vui.
– Em nói thầy là người yêu của em thì tốt.
– Sao lại tốt?
– Tốt nhiều là đằng khác. Thứ nhất, thầy dạy môn học khó nhất, em sẽ được dịp trốn học, và học ít mà vẫn điểm cao. Thứ hai, thầy có rất nhiều tiền, em sẽ không cần phải đi làm mà thầy sẽ nuôi em. Thứ ba, thầy khá đẹp trai, hằng ngày em sẽ được ngắm và bắt nạt thầy. Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Mưa không hề có dấu hiệu dừng lại, một bên vai áo sơ mi của Khoa đã ướt đẫm, nước mưa thấm vào người lạnh dần và khó chịu. Những câu những chữ của Uyên là mặt anh sầm xuống, đôi mày nhíu chặt rồi bất chợt anh cười rộ lên:
– Ồ, hóa ra em là heo cơ đấy, đã lười còn tham ăn rồi thèm sung sướng nữa.
Uyên liếc Khoa một cái thật sắc, cô ghét nhất là bị người khác gọi là heo, đó là con vật chỉ biết ăn, ngủ và đi wc cùng một chỗ, cô không bao giờ như thế. Uyên là người theo chủ nghĩa xê dịch, cô ghét sự lười biếng, ghét sự chậm chạp cho nên mọi quyết định và việc làm của cô đều nhanh, gọn, lẹ.
Uyên kéo ba lô ra phía trước rồi lấy từ đó ra cây dù màu bạc quen thuộc. Cô nhích thêm vài bước chân để bung dù rồi che nó lên người mình, cô bước ra khỏi mái hiên, đứng đối diện Khoa. Nước mưa trượt dài rồi rơi xuống đất tạo thành một vòng thật tròn, cô toét miệng cười, nụ cười rực lên giữa cơn mưa đêm in sâu vào óc Khoa tạo thành những gợn sóng lăn tăn thật chậm:
– Em về trước đây, thầy ở lại trú mưa vui vẻ nhé.
Uyên nói xong thì vẫy vẫy tay rồi đi thẳng, nước mưa chảy thẳng vào đôi giày búp bê làm nó ướt sũng, chiếc quần jeans dài cũng thấm nước mưa đến ống quyển nhưng không hề làm cô khó chịu, ngược lại Uyên còn cao giọng chế bài “Chờ người nơi ấy” để châm chọc Khoa:
“Thầy hãy đứng đó đi
Có mưa hoài cũng đứng đó nha
Trời lạnh buốt đêm khuya
Ước cho thầy đứng hoài đó luôn…”
Tiếng ca trong trẻo của Uyên theo mưa trôi dần vào tai làm tim Khoa co rút, hai bàn tay anh nắm chặt vào nhau để ngăn mình xông ra khỏi mái hiên đuổi theo Uyên và làm việc gì đó điên rồ. Khoa đưa tay đón lấy những giọt mưa tinh khiết rồi đổ chúng lên cái đầu đang bốc hỏa của mình.
Sống trên đời hai mươi bảy năm nhưng chưa khi nào anh gặp nhiều chuyện “đầu tiên” đến thế, kể từ lúc quen biết Uyên.
Lần đầu bị cướp, lần đầu bị đánh, lần đầu chơi trò xấu với con gái, lần đầu bị xem là gay, lần đầu bị sinh viên qua mặt, lần đầu bị trừ lương và giờ là lần đầu bị bỏ rơi.
Uyên trở về nhà mình, lần đầu tiên cô nghiêm túc biến ông thầy giáo đẹp trai tên Khoa thành một vấn đề để suy xét cặn kẽ. Quyết định cuối cùng của Uyên là tránh xa Khoa, rắn đẹp bao giờ cũng là rắn độc.
Những ngày sau đó, Uyên vẫn đi làm đúng giờ, vẫn đi học đầy đủ, lờ đi tin nhắn trêu chọc của Khoa, giả mù khi vô tình trông thấy anh trên trường và ngoan ngoãn trong những giờ học Khoa dạy. Hành động và thái độ của cô làm Khoa kinh ngạc, anh có cảm giác xa lạ và không thể nắm bắt được Uyên.
Uyên không trốn chạy Khoa, thứ cô trốn chạy là những rắc rối có được do anh mang lại.
Bởi vì quá bận rộn với công việc tư vấn luật và ra đề thi, Khoa mặc cho con mồi của mình chạy trốn. Trốn cho đến tận hai tuần sau.
…
– Uyên!
Uyên vừa ra khỏi nhà xe thì nghe được tiếng gọi, cô quay đầu tìm kiếm thì bắt gặp Khoa đang đứng đối diện nhìn mình. Cô gật đầu xem như lễ phép rồi quay người rời đi, nhưng Khoa nhanh chân hơn, anh đã bắt kịp bước chân dài của cô sinh viên láu cá:
– Giờ thầy có chút việc bận trên văn phòng, em cầm đề thường kì lên lớp phát ọi người, thời gian làm bài là bốn mươi lăm phút và là đề mở. Tôi sẽ lên lớp trễ mười lăm phút. Lần này em phải giữ lớp cẩn thận, thầy không hi vọng kéo em xuống phòng thanh tra cùng mình đâu.
Uyên nhướn mày nhìn Khoa rồi đưa tay ôm lấy tập hồ sơ anh chuyển qua, trong con người sâu thẳm của cô xẹt qua những tia tính toán khó nhận biết.
– Em lên lớp đây.
Uyên lạnh lùng nói rồi quay lưng đi, cô dừng chân trước thùng rác lớn của trường rồi quay người tìm kiếm Khoa.
Sau khi nhìn thấy bóng Khoa khuất dần sau cánh cửa văn phòng, Uyên “thuận tay” cho luôn tập hồ sơ vào thùng rác. Động tác của cô nhanh, gọn và đầy dứt khoát. Xong chuyện, Uyên đóng nắp thùng rác, phủi tay, nở nụ cười hài lòng rồi bước vào thang máy để lên lớp.
Khoa vừa đến cửa lớp đã nghe tiếng ồn ào đập thẳng vào màng nhĩ, anh khó chịu mở cửa lớp bước vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là cô lớp trưởng đang gục đầu xuống bàn mơ giấc mơ đẹp.
Khoa lặng lẽ mở máy tính, cắm mic rồi ho khan qua mic. Thế nhưng tiếng ho của anh chỉ đủ làm cả lớp yên lặng còn Uyên thì vẫn ngủ say. Khoa đưa mắt nhìn Tùng – cậu bạn ngồi bên cạnh Uyên, Tùng chột dạ lay Uyên thật mạnh:
– Dậy đi Uyên, thầy vào lớp rồi.
Uyên mở mắt, cô cười thật nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn Khoa, đôi mắt anh đang dần sâu thẳm như báo hiệu một cơn giận sắp bùng nổ. Anh đưa mic lên miệng:
– Tại sao lớp không làm bài kiểm tra?
Uyên đứng thẳng lưng chớp mắt nhìn Khoa, giọng nói ngây thơ đến cực điểm:
– Kiểm tra gì ạ?
Khoa nheo mắt, anh nhìn Uyên bằng ánh mắt sắc lạnh của một người từng trải, khóe miệng dần nhếch lên tạo thành một nụ cười hiền hòa, xem ra anh đã quá xem thường cô lớp trưởng đứng trước mặt mình.
– Vậy đề thi thầy gửi em mang lên lớp đâu?
– Em không biết.
– Em không biết vậy ai biết?
Uyên đảo mắt, mặt cô ngơ ngẩn ra điều suy nghĩ, hai phút sau thì hoảng hốt:
– Chết, không lẽ cái tập giấy đó là đề? Em cứ tưởng thầy nhờ em vứt rác dùm.
Tiếng Uyên vừa dứt thì cả lớp vang lên tiếng hít không khí, sau đó là sự im lặng kéo dài đến đáng sợ.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Khoa hạ mic, bàn tay anh giấu sau bàn co chặt lại để ngăn mình nổi giận, anh mỉm cười nhìn Uyên:
– Em đi theo thầy xuống dưới tìm đề.
Uyên theo Khoa, cô nhìn bóng lưng đầy giận dữ của anh đi trước mà lòng có chút nể phục, đây là lần đầu tiên Uyên nể phục một người đàn ông không phải ba mình.
Anh có thể kiềm chế cơn giận bằng nụ cười mỉm hiền hòa, với lớp anh là một người thầy tốt nhưng với Uyên, nụ cười của anh chứa đầy uy hiếp và nguy hiểm, nụ cười mỉm của một con cáo.
Uyên gạt nỗi buồn vô cớ sang một bên, cô tủm tỉm cười bởi vì phát hiện ra trêu một gã gay như Khoa là một thú vui.
– Em nói thầy là người yêu của em thì tốt.
– Sao lại tốt?
– Tốt nhiều là đằng khác. Thứ nhất, thầy dạy môn học khó nhất, em sẽ được dịp trốn học, và học ít mà vẫn điểm cao. Thứ hai, thầy có rất nhiều tiền, em sẽ không cần phải đi làm mà thầy sẽ nuôi em. Thứ ba, thầy khá đẹp trai, hằng ngày em sẽ được ngắm và bắt nạt thầy. Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Mưa không hề có dấu hiệu dừng lại, một bên vai áo sơ mi của Khoa đã ướt đẫm, nước mưa thấm vào người lạnh dần và khó chịu. Những câu những chữ của Uyên là mặt anh sầm xuống, đôi mày nhíu chặt rồi bất chợt anh cười rộ lên:
– Ồ, hóa ra em là heo cơ đấy, đã lười còn tham ăn rồi thèm sung sướng nữa.
Uyên liếc Khoa một cái thật sắc, cô ghét nhất là bị người khác gọi là heo, đó là con vật chỉ biết ăn, ngủ và đi wc cùng một chỗ, cô không bao giờ như thế. Uyên là người theo chủ nghĩa xê dịch, cô ghét sự lười biếng, ghét sự chậm chạp cho nên mọi quyết định và việc làm của cô đều nhanh, gọn, lẹ.
Uyên kéo ba lô ra phía trước rồi lấy từ đó ra cây dù màu bạc quen thuộc. Cô nhích thêm vài bước chân để bung dù rồi che nó lên người mình, cô bước ra khỏi mái hiên, đứng đối diện Khoa. Nước mưa trượt dài rồi rơi xuống đất tạo thành một vòng thật tròn, cô toét miệng cười, nụ cười rực lên giữa cơn mưa đêm in sâu vào óc Khoa tạo thành những gợn sóng lăn tăn thật chậm:
– Em về trước đây, thầy ở lại trú mưa vui vẻ nhé.
Uyên nói xong thì vẫy vẫy tay rồi đi thẳng, nước mưa chảy thẳng vào đôi giày búp bê làm nó ướt sũng, chiếc quần jeans dài cũng thấm nước mưa đến ống quyển nhưng không hề làm cô khó chịu, ngược lại Uyên còn cao giọng chế bài “Chờ người nơi ấy” để châm chọc Khoa:
“Thầy hãy đứng đó đi
Có mưa hoài cũng đứng đó nha
Trời lạnh buốt đêm khuya
Ước cho thầy đứng hoài đó luôn…”
Tiếng ca trong trẻo của Uyên theo mưa trôi dần vào tai làm tim Khoa co rút, hai bàn tay anh nắm chặt vào nhau để ngăn mình xông ra khỏi mái hiên đuổi theo Uyên và làm việc gì đó điên rồ. Khoa đưa tay đón lấy những giọt mưa tinh khiết rồi đổ chúng lên cái đầu đang bốc hỏa của mình.
Sống trên đời hai mươi bảy năm nhưng chưa khi nào anh gặp nhiều chuyện “đầu tiên” đến thế, kể từ lúc quen biết Uyên.
Lần đầu bị cướp, lần đầu bị đánh, lần đầu chơi trò xấu với con gái, lần đầu bị xem là gay, lần đầu bị sinh viên qua mặt, lần đầu bị trừ lương và giờ là lần đầu bị bỏ rơi.
Uyên trở về nhà mình, lần đầu tiên cô nghiêm túc biến ông thầy giáo đẹp trai tên Khoa thành một vấn đề để suy xét cặn kẽ. Quyết định cuối cùng của Uyên là tránh xa Khoa, rắn đẹp bao giờ cũng là rắn độc.
Những ngày sau đó, Uyên vẫn đi làm đúng giờ, vẫn đi học đầy đủ, lờ đi tin nhắn trêu chọc của Khoa, giả mù khi vô tình trông thấy anh trên trường và ngoan ngoãn trong những giờ học Khoa dạy. Hành động và thái độ của cô làm Khoa kinh ngạc, anh có cảm giác xa lạ và không thể nắm bắt được Uyên.
Uyên không trốn chạy Khoa, thứ cô trốn chạy là những rắc rối có được do anh mang lại.
Bởi vì quá bận rộn với công việc tư vấn luật và ra đề thi, Khoa mặc cho con mồi của mình chạy trốn. Trốn cho đến tận hai tuần sau.
…
– Uyên!
Uyên vừa ra khỏi nhà xe thì nghe được tiếng gọi, cô quay đầu tìm kiếm thì bắt gặp Khoa đang đứng đối diện nhìn mình. Cô gật đầu xem như lễ phép rồi quay người rời đi, nhưng Khoa nhanh chân hơn, anh đã bắt kịp bước chân dài của cô sinh viên láu cá:
– Giờ thầy có chút việc bận trên văn phòng, em cầm đề thường kì lên lớp phát ọi người, thời gian làm bài là bốn mươi lăm phút và là đề mở. Tôi sẽ lên lớp trễ mười lăm phút. Lần này em phải giữ lớp cẩn thận, thầy không hi vọng kéo em xuống phòng thanh tra cùng mình đâu.
Uyên nhướn mày nhìn Khoa rồi đưa tay ôm lấy tập hồ sơ anh chuyển qua, trong con người sâu thẳm của cô xẹt qua những tia tính toán khó nhận biết.
– Em lên lớp đây.
Uyên lạnh lùng nói rồi quay lưng đi, cô dừng chân trước thùng rác lớn của trường rồi quay người tìm kiếm Khoa.
Sau khi nhìn thấy bóng Khoa khuất dần sau cánh cửa văn phòng, Uyên “thuận tay” cho luôn tập hồ sơ vào thùng rác. Động tác của cô nhanh, gọn và đầy dứt khoát. Xong chuyện, Uyên đóng nắp thùng rác, phủi tay, nở nụ cười hài lòng rồi bước vào thang máy để lên lớp.
Khoa vừa đến cửa lớp đã nghe tiếng ồn ào đập thẳng vào màng nhĩ, anh khó chịu mở cửa lớp bước vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là cô lớp trưởng đang gục đầu xuống bàn mơ giấc mơ đẹp.
Khoa lặng lẽ mở máy tính, cắm mic rồi ho khan qua mic. Thế nhưng tiếng ho của anh chỉ đủ làm cả lớp yên lặng còn Uyên thì vẫn ngủ say. Khoa đưa mắt nhìn Tùng – cậu bạn ngồi bên cạnh Uyên, Tùng chột dạ lay Uyên thật mạnh:
– Dậy đi Uyên, thầy vào lớp rồi.
Uyên mở mắt, cô cười thật nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn Khoa, đôi mắt anh đang dần sâu thẳm như báo hiệu một cơn giận sắp bùng nổ. Anh đưa mic lên miệng:
– Tại sao lớp không làm bài kiểm tra?
Uyên đứng thẳng lưng chớp mắt nhìn Khoa, giọng nói ngây thơ đến cực điểm:
– Kiểm tra gì ạ?
Khoa nheo mắt, anh nhìn Uyên bằng ánh mắt sắc lạnh của một người từng trải, khóe miệng dần nhếch lên tạo thành một nụ cười hiền hòa, xem ra anh đã quá xem thường cô lớp trưởng đứng trước mặt mình.
– Vậy đề thi thầy gửi em mang lên lớp đâu?
– Em không biết.
– Em không biết vậy ai biết?
Uyên đảo mắt, mặt cô ngơ ngẩn ra điều suy nghĩ, hai phút sau thì hoảng hốt:
– Chết, không lẽ cái tập giấy đó là đề? Em cứ tưởng thầy nhờ em vứt rác dùm.
Tiếng Uyên vừa dứt thì cả lớp vang lên tiếng hít không khí, sau đó là sự im lặng kéo dài đến đáng sợ.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Khoa hạ mic, bàn tay anh giấu sau bàn co chặt lại để ngăn mình nổi giận, anh mỉm cười nhìn Uyên:
– Em đi theo thầy xuống dưới tìm đề.
Uyên theo Khoa, cô nhìn bóng lưng đầy giận dữ của anh đi trước mà lòng có chút nể phục, đây là lần đầu tiên Uyên nể phục một người đàn ông không phải ba mình.
Anh có thể kiềm chế cơn giận bằng nụ cười mỉm hiền hòa, với lớp anh là một người thầy tốt nhưng với Uyên, nụ cười của anh chứa đầy uy hiếp và nguy hiểm, nụ cười mỉm của một con cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.