Chương 2: Gặp lại “như mơ”.
SÂu
01/07/2015
Tiếng cãi vả ồn ào đầu ngõ đánh thức Uyên, cô bực bội đưa tay vơ lấy cái gối bên cạnh che lên đầu ngủ tiếp để bù lại mệt mỏi tối qua, thế nhưng rất nhanh Uyên đã bật dậy vì nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên đi học của môn Luật quốc tế – môn học đen tối nhất của học kì này.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cô cuống cuồng xuống giường, vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất rồi phóng xe đến trường.
Dù đã hỏi cặn kẽ chị Quỳnh cùng phòng về vị trí lớp học nhưng Hạ Uyên vẫn rất “vinh hạnh” lạc đường. Cô guồng chân chạy, ba bậc cầu thang được cô biến thành một với hi vọng đúng giờ vào lớp. Đến khúc quanh để lên đoạn cầu thang mới, cô không cẩn thận tông phải một người đi cùng chiều khiến anh ta ngã nhào ra đất và đống giấy tờ trên tay bay tán loạn. Không thèm để ý đến lịch sự, Uyên để lại một lời “xin lỗi” gió bay rồi co giò chạy mất.
Vào đến lớp, Uyên thở hổn hển ngồi xuống chỗ trống duy nhất ở bàn đầu, ổn định chỗ xong cô gục đầu xuống bàn để ngủ mặc kệ ánh nhìn của cậu bạn xinh trai bên cạnh. Được một lát thì tiếng ồn ào cũng đánh thức Uyên dậy, cô đảo mắt rồi ngẩng đầu nhìn về bục giảng và đứng hình vì con người đang cầm mic đứng ở trước mặt.
Phong độ, đẹp trai, trí thức là những từ bật ra trong óc cô. Có vẻ như ánh mắt của Uyên quá nồng nhiệt, gã trai đẹp trên bục giảng dừng hẳn tiếng nói rồi nhìn về phía cô mỉm cười, nụ cười của hắn hòa ái, dễ gần nhưng ánh mắt thì lạnh lùng đầy vẻ giễu cợt. Uyên rùng mình một cái rồi tỉnh hắn, cô chớp mắt rồi nhếch miệng cười lại với hắn một cái thật thản nhiên và cô còn vui vẻ hơn khi phát hiện ra hắn bỗng giật mình khi cô cười.
Vốn là một đứa con gái không kiên nhẫn và thêm phần mệt mỏi, Uyên chăm chú nghe giảng được vài phút rồi cũng ngáp ngắn ngáp dài ngủ gật, thứ duy nhất lọt tai cô là tên của gã trai đẹp trên bục giảng – Khoa. Xong phần điểm danh cuối giờ, Uyên mừng rỡ đeo cặp lên vai chuẩn bị ra về thì Khoa cầm mic bước xuống chỗ cô đang ngồi:
– Xin bạn giới thiệu một chút về mình với lớp.
Uyên mở to đôi mắt nhìn khóe miệng đắc ý của Khoa, cô phớt lờ cái mic đang đưa ra rồi hỏi:
– Thưa thầy, em có cần lên bục giới thiệu không ạ?
– Được thế thì tốt quá.
Uyên híp mắt cười, cô đứng tại chỗ rồi quay đầu lại nhìn toàn bộ lớp học khoảng tám mươi con người trước mặt, cô nói mà không cần mic bằng chất giọng rõ ràng, trong veo:
– Chào mọi người, mình tên là Đỗ Hạ Uyên, chúng ta đều là người mới, hi vọng sẽ được mọi người giúp đỡ.
Nói xong, Uyên còn cúi đầu “nồng nhiệt” chào tứ phía rồi mới ngồi xuống.
Bàn tay cầm mic của Khoa cứng lại, anh nhếch môi cười, đã lâu rồi mới gặp một cô sinh viên thú vị như vậy, xem thường thầy giáo ra mặt, lại là thầy giáo của môn học khó nhất trong năm.
– Từ nay Hạ Uyên sẽ là lớp trưởng lớp chúng ta, thầy hi vọng dưới sự “dìu dắt” của bạn lớp chúng ta sẽ vượt qua môn học gian khó này một cách ít người rớt nhất.
Một lần nữa Uyên giương đôi mắt của mình nhìn Khoa, ánh nhìn ngạc nhiên và đầy ngây thơ, cô cắn răng đứng lên một lần nữa:
– Mình sẽ cố gắng hết sức, hi vọng được mọi người giúp đỡ.
Giọng của Uyên thản nhiên và vui vẻ, thế nhưng chỉ Khoa mới biết lúc cô nhìn anh có bao nhiêu phẫn nộ cùng ghét bỏ và xem thường. Anh nhếch môi cười thích thú, thích thú vì gặp lại “tên cướp” thật sớm, thích thú vì sắp tính toán được với cô chuyện trộm xe cùng hai cú đấm.
Xong mọi thủ tục, Uyên ra về với tâm trạng không hề vui vẻ, cô thơ thẩn nhích từng bước theo dòng người đông đúc xuống cầu thang và mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy Khoa đang ôm cặp đi trước mặt. Bất chấp dòng người đông đúc, Uyên lợi dụng thân hình gầy gò cùng đôi chân dài chen lên phía trước, cô âm thầm đến gần anh rồi làm như bị xô đẩy, cô phũ phàng hất đổ cái cặp Khoa đang ôm trên người. Xong chuyện Uyên lách người rồi bình thản đi thẳng xuống, lúc ngang qua cô còn quay đầu nhìn anh bằng ánh nhìn ngây thơ nhất có thể.
Nhìn mớ giấy tờ bay tán loạn từ chiếc cặp vốn bị đứt khóa khi đầu giờ vì bị Uyên va phải Khoa chưa bao giờ phẫn nộ như lúc này. Anh bực tức quay đầu nhằm bắt quả tang thủ phạm thế nhưng vừa bắt gặp ánh nhìn ngây thơ của cô lớp trưởng láu cá, nỗi bực tức trong anh tắt ngấm thay vào đó bằng sự thú vị. Anh cúi đầu nhặt chiếc cặp che đi nụ cười xảo quyệt, cảm ơn sinh viên đã nhặt giấy tờ giúp rồi đi thẳng.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cô cuống cuồng xuống giường, vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất rồi phóng xe đến trường.
Dù đã hỏi cặn kẽ chị Quỳnh cùng phòng về vị trí lớp học nhưng Hạ Uyên vẫn rất “vinh hạnh” lạc đường. Cô guồng chân chạy, ba bậc cầu thang được cô biến thành một với hi vọng đúng giờ vào lớp. Đến khúc quanh để lên đoạn cầu thang mới, cô không cẩn thận tông phải một người đi cùng chiều khiến anh ta ngã nhào ra đất và đống giấy tờ trên tay bay tán loạn. Không thèm để ý đến lịch sự, Uyên để lại một lời “xin lỗi” gió bay rồi co giò chạy mất.
Vào đến lớp, Uyên thở hổn hển ngồi xuống chỗ trống duy nhất ở bàn đầu, ổn định chỗ xong cô gục đầu xuống bàn để ngủ mặc kệ ánh nhìn của cậu bạn xinh trai bên cạnh. Được một lát thì tiếng ồn ào cũng đánh thức Uyên dậy, cô đảo mắt rồi ngẩng đầu nhìn về bục giảng và đứng hình vì con người đang cầm mic đứng ở trước mặt.
Phong độ, đẹp trai, trí thức là những từ bật ra trong óc cô. Có vẻ như ánh mắt của Uyên quá nồng nhiệt, gã trai đẹp trên bục giảng dừng hẳn tiếng nói rồi nhìn về phía cô mỉm cười, nụ cười của hắn hòa ái, dễ gần nhưng ánh mắt thì lạnh lùng đầy vẻ giễu cợt. Uyên rùng mình một cái rồi tỉnh hắn, cô chớp mắt rồi nhếch miệng cười lại với hắn một cái thật thản nhiên và cô còn vui vẻ hơn khi phát hiện ra hắn bỗng giật mình khi cô cười.
Vốn là một đứa con gái không kiên nhẫn và thêm phần mệt mỏi, Uyên chăm chú nghe giảng được vài phút rồi cũng ngáp ngắn ngáp dài ngủ gật, thứ duy nhất lọt tai cô là tên của gã trai đẹp trên bục giảng – Khoa. Xong phần điểm danh cuối giờ, Uyên mừng rỡ đeo cặp lên vai chuẩn bị ra về thì Khoa cầm mic bước xuống chỗ cô đang ngồi:
– Xin bạn giới thiệu một chút về mình với lớp.
Uyên mở to đôi mắt nhìn khóe miệng đắc ý của Khoa, cô phớt lờ cái mic đang đưa ra rồi hỏi:
– Thưa thầy, em có cần lên bục giới thiệu không ạ?
– Được thế thì tốt quá.
Uyên híp mắt cười, cô đứng tại chỗ rồi quay đầu lại nhìn toàn bộ lớp học khoảng tám mươi con người trước mặt, cô nói mà không cần mic bằng chất giọng rõ ràng, trong veo:
– Chào mọi người, mình tên là Đỗ Hạ Uyên, chúng ta đều là người mới, hi vọng sẽ được mọi người giúp đỡ.
Nói xong, Uyên còn cúi đầu “nồng nhiệt” chào tứ phía rồi mới ngồi xuống.
Bàn tay cầm mic của Khoa cứng lại, anh nhếch môi cười, đã lâu rồi mới gặp một cô sinh viên thú vị như vậy, xem thường thầy giáo ra mặt, lại là thầy giáo của môn học khó nhất trong năm.
– Từ nay Hạ Uyên sẽ là lớp trưởng lớp chúng ta, thầy hi vọng dưới sự “dìu dắt” của bạn lớp chúng ta sẽ vượt qua môn học gian khó này một cách ít người rớt nhất.
Một lần nữa Uyên giương đôi mắt của mình nhìn Khoa, ánh nhìn ngạc nhiên và đầy ngây thơ, cô cắn răng đứng lên một lần nữa:
– Mình sẽ cố gắng hết sức, hi vọng được mọi người giúp đỡ.
Giọng của Uyên thản nhiên và vui vẻ, thế nhưng chỉ Khoa mới biết lúc cô nhìn anh có bao nhiêu phẫn nộ cùng ghét bỏ và xem thường. Anh nhếch môi cười thích thú, thích thú vì gặp lại “tên cướp” thật sớm, thích thú vì sắp tính toán được với cô chuyện trộm xe cùng hai cú đấm.
Xong mọi thủ tục, Uyên ra về với tâm trạng không hề vui vẻ, cô thơ thẩn nhích từng bước theo dòng người đông đúc xuống cầu thang và mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy Khoa đang ôm cặp đi trước mặt. Bất chấp dòng người đông đúc, Uyên lợi dụng thân hình gầy gò cùng đôi chân dài chen lên phía trước, cô âm thầm đến gần anh rồi làm như bị xô đẩy, cô phũ phàng hất đổ cái cặp Khoa đang ôm trên người. Xong chuyện Uyên lách người rồi bình thản đi thẳng xuống, lúc ngang qua cô còn quay đầu nhìn anh bằng ánh nhìn ngây thơ nhất có thể.
Nhìn mớ giấy tờ bay tán loạn từ chiếc cặp vốn bị đứt khóa khi đầu giờ vì bị Uyên va phải Khoa chưa bao giờ phẫn nộ như lúc này. Anh bực tức quay đầu nhằm bắt quả tang thủ phạm thế nhưng vừa bắt gặp ánh nhìn ngây thơ của cô lớp trưởng láu cá, nỗi bực tức trong anh tắt ngấm thay vào đó bằng sự thú vị. Anh cúi đầu nhặt chiếc cặp che đi nụ cười xảo quyệt, cảm ơn sinh viên đã nhặt giấy tờ giúp rồi đi thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.