Chương 25: Ghen và giận là chuyện phải có trong tình yêu.
SÂu
01/07/2015
Uyên ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn Khoa, giọng thản nhiên như chuyện cơm bữa, lời cô thốt ra giống như đang nói “trời hôm nay thật đẹp” vậy.
– Không phải 85, nếu tính cả áo lót thì đã là 88 rồi.
Khoa thẳng lưng rồi ngồi xuống cạnh Uyên, bàn tay choàng qua vai cô lướt nhẹ trên da thịt non mềm, cười cười:
– Nói thì làm gì? Em cho anh xem nào.
Uyên đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên gò má ra sau tai, đôi mắt cô sáng dần lên, cô quay đầu cười với Khoa, nụ cười mười phần quyến rũ. Ngay lúc anh còn ngẩn ngơ trước nụ cười xinh đẹp, cô đã bất ngờ đưa tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình của Khoa, bẻ quặp nó ra sau lưng anh rồi đẩy anh cúi đầu, gập người trên giường. Uyên vừa khum tay gõ vào những đốt xương trên bàn tay anh, vừa nói như mắng:
– 85 nè, này thì 85. Ai cho phép vậy hả?
Khoa cười khe khẽ dù đau đớn đã buốt lên tận óc, yêu phải cao thủ đúng là làm khó chính mình:
– Anh nhớ số đo đó là em nói với anh còn gì.
Uyên trừng mắt kéo căng tay Khoa:
– Này thì nhắc lại chuyện cũ, anh còn giả gay lừa em nữa này.
Khoa úp mặt xuống gối, mùi thơm con gái quyện sâu vào mũi anh, anh lẩm nhẩm:
– Tại em ngốc quá mà.
Giọng Khoa rất khẽ đúng lúc điện thoại của Uyên vang lên.
– Anh nói cái gì?
– Không có gì, em nghe điện thoại đi.
Uyên hừ một tiếng, không hề buông Khoa, cô dùng tay còn lại lấy điện thoại trên bàn rồi mở máy nghe.
– A lô, ai vậy?
Giọng Tùng ở đầu bên kia vang lên ngập ngừng:
– Uyên có khỏe không? Khi nào thì vào thành phố?
– Ủa Tùng hả? Uyên vẫn khỏe, vào thành phố hôm qua rồi. Có chuyện gì không Tùng?
Tiếng Tùng vừa phát ra từ miệng Uyên thì Khoa bất chấp tất cả trở người ngồi cạnh cô, tai anh áp sát vào điện thoại mặc kệ cái nhìn khó chịu của Uyên.
– Không có gì, chỉ là hỏi thăm Uyên thôi. Ừm, Uyên vào thành phố sớm vậy?
– Ở nhà không có gì làm nên vào sớm để chơi.
Tùng cười khe khẽ:
– Vậy Tùng rủ Uyên đi chơi được không?
Uyên mím môi cười, quay đầu nhìn Khoa, anh đang trừng mắt như muốn nuốt gọn Tùng.
– Khi nào thì đi?
Khoa sửng cồ nhìn Uyên, cô đảo mắt, đưa tay bóp mũi anh ra điều thích thú.
– Khi nào Uyên rảnh thì đi.
Khoa choàng tay qua cổ Uyên đầy tính chiếm hữu, mắt Uyên long lanh, cô chớp thật khẽ, chần chừ chưa đưa ra câu trả lời để chọc tức Khoa.
– Ừm… – Uyên che miệng để cười khi bắt đầu thấy Khoa có dấu hiệu giận dữ – cảm ơn ý tốt của Tùng nhưng Uyên không đi được nhé. Bạn trai Uyên không cho.
Khoa cong môi cười rõ tươi, anh ôm lấy mặt Uyên rồi hôn vào má cô:
– Ngoan, thưởng cho em đó.
Uyên đẩy đầu Khoa ra, cô đưa tay lau má rồi đạp anh xuống giường, giọng nói đầy giận dữ:
– Không thèm, anh đi về ngay cho em!
Khoa bắt lấy chân Uyên chuẩn xác, gác lên đùi mình, anh vươn tay vuốt tóc cô:
– Không đùa nữa. Mai em rỗi đúng không? Chúng ta hẹn hò đi.
Uyên ngạc nhiên nghe những lời Khoa nói, cô cúi đầu, những ngón tay bấm vào nhau, tự hỏi bản thân, nhận lời ngay có phải hơi dễ dãi.
Khoa kéo tay Uyên, đặt bàn tay của cô lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, anh chăm chú vuốt nhẹ chúng, lòng tràn đầy thỏa mãn:
– Được rồi, em không cần phải nghĩ nhiều, sáng mai tám giờ anh sẽ đón em, giờ anh đi về, được chưa?
Uyên nhìn bàn tay mình trong bàn tay anh, nhìn những ngón tay anh thon dài với đầu móng tay gọn gàng sạch sẽ, cô gật nhẹ đầu.
– Đi, em tiễn anh.
– Ừ, em tiễn anh, tiễn anh về tới nhà rồi anh lại tiễn em trở về. Vậy cũng được đó.
Uyên rút tay mình ra khỏi tay Khoa, cô kéo anh đứng dậy:
– Thôi đi về, mệt quá.
Uyên đi trước, Khoa theo sau, cô vừa mở xong cổng thì giật mình nhìn anh:
– Xe anh đâu rồi?
– Ở nhà chứ đâu?
– Lúc nãy anh đi bộ tới đây?
– Ừ, nhà anh với em cách nhau có nửa cây số.
– Ồ, gần quá, thôi anh đi bộ về đi, vừa đi vừa hóng gió. À, anh có mang khẩu trang không? Đeo vào đi, bây giờ gay nhiều lắm, coi chừng anh bị cướp sắc đó.
Khoa cho tay vào túi quần, đầu cúi xuống sát mặt Uyên khiến cô phải lùi ra sau:
– Em yên tâm, sắc của anh chỉ mình em đủ sức cướp thôi.
Uyên bĩu môi không cho là phải đẩy đầu Khoa ra xa mình:
– Đi về đi, không tiễn.
Khoa cười cười rồi đi về phía cổng, bóng lưng anh cao ngất đổ một đường dài hòa lẫn dưới những tán cây xà cừ cao vút trong đêm, cô đơn đến khác thường. Uyên đứng giữa cổng, cánh tay đặt trên cổng cứng đờ, bóng lưng của anh làm cô thấy sợ, sợ những dè chừng, những lo lắng, những sợ hãi của mình sẽ đẩy anh ra xa.
Anh đang yêu nhưng lại cô đơn. Sự cô đơn ấy như mũi kiếm cắm sâu vào lòng Uyên làm cô không cách nào rút ra.
– Thầy Khoa.
Uyên cất tiếng gọi, cô muốn bẻ gãy thanh kiếm sắc bén cắm sâu trong lòng mình.
Khoa giật mình quay đầu, anh đứng sững giữa những tán cây, đôi môi cười thật hiền, ánh mắt sáng rực giữa tối se lạnh.
Uyên chạy nhanh đến trước mặt Khoa, đôi mắt cô thản nhiên đến lạnh lùng, bất ngờ Uyên lôi cổ áo Khoa rồi nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn thật khẽ. Hành động của cô còn nhanh hơn cả suy nghĩ của bản thân và thành công làm một người tự chủ như Khoa “đứng hình”.
Hơn phút sau, Khoa đưa tay đặt lên má mình, đôi mắt trìu mến nhìn cô gái đứng bên cạnh ngại ngùng, gò má Uyên hồng dần lên dưới ánh đen dìu dịu sáng. Một cơn gió đêm hắt nhẹ khiến những lọn tóc đùa giỡn kéo những đường dài lướt qua gò má xinh đẹp. Khoa nhướn mi cười:
– Thật không ngờ, em cũng biết ngại.
Uyên thẹn quá hóa giận trừng mắt rồi đá khẽ vào ống quyển Khoa, tay cô chống vào hông:
– Tui cũng là con gái biết không?
Khoa cười khe khẽ:
– Anh biết chuyện đó, anh đâu phải gay. – Khoa ngừng cười, anh đưa ngón tay vuốt cằm ra điều suy nghĩ, đôi mắt ngắm nhìn Uyên – Nhưng công nhận em ngại ngùng nhìn xinh thật đấy.
– Thôi anh đi về đi, khuya rồi.
Trước khi quay đầu, Khoa vuốt má mình nhìn Uyên đầy ý vị:
– Sáng mai mặt anh có bẩn em cũng đừng mắng nhé. Tối nay anh không dám rửa mặt đâu.
Uyên tròn mắt ngây người, đến khi bóng anh khuất hẳn cô mới nhận ra anh đang nhắc về nụ hôn cô vừa thình lình trao tặng.
Uyên ngẩng đầu cố tìm những vì sao lặng lẽ sáng trên bầu trời thành phố rực rỡ, đôi môi khẽ cười.
Thích một người thì ra đơn giản như vậy đấy. Thích một người là sẵn sàng làm bất cứ điều gì với họ kể cả những việc trước đây không dám và chưa hề thử qua.
………….
Sáng hôm sau.
Khoa chạy xe trên đường, trước xe là một chậu xương rồng nho nhỏ anh vừa mua được trên đường, dòng người đông đúc và nắng sớm khá nóng không làm giảm đi nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt anh.
Những người mới yêu, đa số đều thế, mọi chuyện trong mắt họ như được tiếp thêm sức mạnh của tình yêu, toàn màu hồng.
Khoa dừng xe trước nhà Uyên, anh xuống xe bấm chuông cửa, rất nhanh đầu Uyên đã ló ra khỏi ban công trên lầu, tóc cô còn rối bù, ngập màu nắng:
– Anh chờ em chải đầu đã.
Uyên mở cổng rất nhanh sau đó, cô đón lấy chậu xương rồng từ tay anh với khuôn mặt hạnh phúc.
– Quà nhân dịp gì đây?
– Kỉ niệm ngày hẹn hò đầu tiên.
Uyên đem chậu xương rồng đặt vào bàn trong bếp, nói bằng giọng chế giễu:
– Hình như thầy giáo quá lãng mạn so với tuổi đấy.
Khoa nhún vai, tỉnh khô:
– Biết làm sao được, anh mới biết yêu mà.
– Tự hào quá nhỉ, hai mươi bảy tuổi mới biết yêu, anh bị ế hoặc bị gay, thế thôi.
Khoa cười rõ tươi, nắm lấy tay Uyên đi ra khỏi nhà, nắng hắt lên con ngõ nhỏ như nhảy múa như vui đùa làm anh có cảm giác bản thân vừa có một gia đình nhỏ, sáng thức dậy được vợ tiễn đi làm…
Cây bò cạp vừa thay lá, chắt chiu xanh mướt, rập rờn trước ngọn gió non buổi sáng hanh hanh nắng. Góc đường vắng tanh, tiếng chim chuyền cành hòa lẫn với tiếng bước chân giẫm lên cỏ khô, lịch kịch những tiếng vui tai. Bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô, những ngón tay đan vào nhau gắn bó, thân thiết và hòa hợp đến kì lạ.
Mắt anh đảo thật nhanh rồi kéo cô vào gốc xà cừ to lớn, ép cô dựa vào, hai cánh tay chống hai bên vai cô, ép chặt.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo như dò hỏi, lọn tóc mai bên tai kéo một đường dài ngang qua gò má làm cô thấy ngứa, cô mím môi:
– Buông em ra.
Anh cười dài, ngón tay vén nhẹ tóc ra sau tai cô, xoa dịu gò má rồi cúi đầu hôn cô. Bàn tay luồn ra sau đầu xổ bung những lọn tóc mềm được buộc đuôi ngựa gọn gàng, nâng niu chúng đầy yêu thương.
Nụ hôn phớt trên môi dần trở nên sâu thẳm, môi chạm môi càng thêm nồng nhiệt.
Cô cứng đờ người, hoàn toàn bị động trước áp lực nam tính của anh, đầu ngón tay níu chặt gấu áo, cứng đờ đến khó chịu. Cô mở to mắt nhìn chuyển động của đôi mi dài ngay tầm mắt, chân mày anh đen rậm phủ kín một góc thái dương. Mắt cô nhắm lại, từ từ nhưng kiên quyết.
Anh sửng sốt, mở nhẹ mắt để ngắm nhìn ngượng ngùng trên gương mặt cô gái của mình, rồi nhắm lại để hưởng thụ trọn vẹn sự đáp lại khá nhiệt tình của cô. Nụ hôn có chút vụng về đầy ngọt ngào.
Như để khỏa lấp khoảng trống, để bù đắp những năm tháng độc thân, nụ hôn của anh và cô đầy vồn vã, nồng nhiệt và nóng bỏng.
Bàn tay anh chuyền từ mái tóc xuống gáy, đỡ lấy thắt lưng của cô. Bàn tay còn lại đột ngột chuyển sâu vào tay áo ngắn, ve vuốt làn da mềm mại. Động tác như vô thức, như có chủ ý khiến cả hai đều nóng lên.
Cô hoảng hốt, giãy dụa để tránh khỏi anh, tiếng lá khô dưới chân lao xao vang vọng đến kì lạ.
Anh buông cô ra, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô, tiếng thở hổn hển của hai người hòa quyện vào nhau. Anh bật cười làm cô kinh ngạc:
– Anh cười cái gì hả?
Anh đưa tay vuốt má cô, mũi chạm mũi, giọng nói có chút trêu cợt và khốn nạn:
– Anh đang nghĩ gần đây có cái khách sạn nào không?
Uyên tỉnh bơ:
– Hay mình vào nhà em?
Khoa đưa tay chỉnh lại áo khoác cho Uyên, giọng bỡn cợt:
– Em chắc chứ?
Uyên đạp vào chân anh, gót giày đay nhẹ, cô nghiến răng:
– May cho anh nhà em ở cuối hẻm, nếu không em sẽ giết anh vì xấu hổ. – Uyên trừng to mắt khi Khoa định mở miệng. – Lấy xe đi chơi hay anh muốn em giận hả?
Khoa nhún vai:
– Em giận là bình thường. Em ghen và giận mới chứng tỏ em có yêu anh.
– Không phải 85, nếu tính cả áo lót thì đã là 88 rồi.
Khoa thẳng lưng rồi ngồi xuống cạnh Uyên, bàn tay choàng qua vai cô lướt nhẹ trên da thịt non mềm, cười cười:
– Nói thì làm gì? Em cho anh xem nào.
Uyên đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên gò má ra sau tai, đôi mắt cô sáng dần lên, cô quay đầu cười với Khoa, nụ cười mười phần quyến rũ. Ngay lúc anh còn ngẩn ngơ trước nụ cười xinh đẹp, cô đã bất ngờ đưa tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình của Khoa, bẻ quặp nó ra sau lưng anh rồi đẩy anh cúi đầu, gập người trên giường. Uyên vừa khum tay gõ vào những đốt xương trên bàn tay anh, vừa nói như mắng:
– 85 nè, này thì 85. Ai cho phép vậy hả?
Khoa cười khe khẽ dù đau đớn đã buốt lên tận óc, yêu phải cao thủ đúng là làm khó chính mình:
– Anh nhớ số đo đó là em nói với anh còn gì.
Uyên trừng mắt kéo căng tay Khoa:
– Này thì nhắc lại chuyện cũ, anh còn giả gay lừa em nữa này.
Khoa úp mặt xuống gối, mùi thơm con gái quyện sâu vào mũi anh, anh lẩm nhẩm:
– Tại em ngốc quá mà.
Giọng Khoa rất khẽ đúng lúc điện thoại của Uyên vang lên.
– Anh nói cái gì?
– Không có gì, em nghe điện thoại đi.
Uyên hừ một tiếng, không hề buông Khoa, cô dùng tay còn lại lấy điện thoại trên bàn rồi mở máy nghe.
– A lô, ai vậy?
Giọng Tùng ở đầu bên kia vang lên ngập ngừng:
– Uyên có khỏe không? Khi nào thì vào thành phố?
– Ủa Tùng hả? Uyên vẫn khỏe, vào thành phố hôm qua rồi. Có chuyện gì không Tùng?
Tiếng Tùng vừa phát ra từ miệng Uyên thì Khoa bất chấp tất cả trở người ngồi cạnh cô, tai anh áp sát vào điện thoại mặc kệ cái nhìn khó chịu của Uyên.
– Không có gì, chỉ là hỏi thăm Uyên thôi. Ừm, Uyên vào thành phố sớm vậy?
– Ở nhà không có gì làm nên vào sớm để chơi.
Tùng cười khe khẽ:
– Vậy Tùng rủ Uyên đi chơi được không?
Uyên mím môi cười, quay đầu nhìn Khoa, anh đang trừng mắt như muốn nuốt gọn Tùng.
– Khi nào thì đi?
Khoa sửng cồ nhìn Uyên, cô đảo mắt, đưa tay bóp mũi anh ra điều thích thú.
– Khi nào Uyên rảnh thì đi.
Khoa choàng tay qua cổ Uyên đầy tính chiếm hữu, mắt Uyên long lanh, cô chớp thật khẽ, chần chừ chưa đưa ra câu trả lời để chọc tức Khoa.
– Ừm… – Uyên che miệng để cười khi bắt đầu thấy Khoa có dấu hiệu giận dữ – cảm ơn ý tốt của Tùng nhưng Uyên không đi được nhé. Bạn trai Uyên không cho.
Khoa cong môi cười rõ tươi, anh ôm lấy mặt Uyên rồi hôn vào má cô:
– Ngoan, thưởng cho em đó.
Uyên đẩy đầu Khoa ra, cô đưa tay lau má rồi đạp anh xuống giường, giọng nói đầy giận dữ:
– Không thèm, anh đi về ngay cho em!
Khoa bắt lấy chân Uyên chuẩn xác, gác lên đùi mình, anh vươn tay vuốt tóc cô:
– Không đùa nữa. Mai em rỗi đúng không? Chúng ta hẹn hò đi.
Uyên ngạc nhiên nghe những lời Khoa nói, cô cúi đầu, những ngón tay bấm vào nhau, tự hỏi bản thân, nhận lời ngay có phải hơi dễ dãi.
Khoa kéo tay Uyên, đặt bàn tay của cô lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, anh chăm chú vuốt nhẹ chúng, lòng tràn đầy thỏa mãn:
– Được rồi, em không cần phải nghĩ nhiều, sáng mai tám giờ anh sẽ đón em, giờ anh đi về, được chưa?
Uyên nhìn bàn tay mình trong bàn tay anh, nhìn những ngón tay anh thon dài với đầu móng tay gọn gàng sạch sẽ, cô gật nhẹ đầu.
– Đi, em tiễn anh.
– Ừ, em tiễn anh, tiễn anh về tới nhà rồi anh lại tiễn em trở về. Vậy cũng được đó.
Uyên rút tay mình ra khỏi tay Khoa, cô kéo anh đứng dậy:
– Thôi đi về, mệt quá.
Uyên đi trước, Khoa theo sau, cô vừa mở xong cổng thì giật mình nhìn anh:
– Xe anh đâu rồi?
– Ở nhà chứ đâu?
– Lúc nãy anh đi bộ tới đây?
– Ừ, nhà anh với em cách nhau có nửa cây số.
– Ồ, gần quá, thôi anh đi bộ về đi, vừa đi vừa hóng gió. À, anh có mang khẩu trang không? Đeo vào đi, bây giờ gay nhiều lắm, coi chừng anh bị cướp sắc đó.
Khoa cho tay vào túi quần, đầu cúi xuống sát mặt Uyên khiến cô phải lùi ra sau:
– Em yên tâm, sắc của anh chỉ mình em đủ sức cướp thôi.
Uyên bĩu môi không cho là phải đẩy đầu Khoa ra xa mình:
– Đi về đi, không tiễn.
Khoa cười cười rồi đi về phía cổng, bóng lưng anh cao ngất đổ một đường dài hòa lẫn dưới những tán cây xà cừ cao vút trong đêm, cô đơn đến khác thường. Uyên đứng giữa cổng, cánh tay đặt trên cổng cứng đờ, bóng lưng của anh làm cô thấy sợ, sợ những dè chừng, những lo lắng, những sợ hãi của mình sẽ đẩy anh ra xa.
Anh đang yêu nhưng lại cô đơn. Sự cô đơn ấy như mũi kiếm cắm sâu vào lòng Uyên làm cô không cách nào rút ra.
– Thầy Khoa.
Uyên cất tiếng gọi, cô muốn bẻ gãy thanh kiếm sắc bén cắm sâu trong lòng mình.
Khoa giật mình quay đầu, anh đứng sững giữa những tán cây, đôi môi cười thật hiền, ánh mắt sáng rực giữa tối se lạnh.
Uyên chạy nhanh đến trước mặt Khoa, đôi mắt cô thản nhiên đến lạnh lùng, bất ngờ Uyên lôi cổ áo Khoa rồi nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn thật khẽ. Hành động của cô còn nhanh hơn cả suy nghĩ của bản thân và thành công làm một người tự chủ như Khoa “đứng hình”.
Hơn phút sau, Khoa đưa tay đặt lên má mình, đôi mắt trìu mến nhìn cô gái đứng bên cạnh ngại ngùng, gò má Uyên hồng dần lên dưới ánh đen dìu dịu sáng. Một cơn gió đêm hắt nhẹ khiến những lọn tóc đùa giỡn kéo những đường dài lướt qua gò má xinh đẹp. Khoa nhướn mi cười:
– Thật không ngờ, em cũng biết ngại.
Uyên thẹn quá hóa giận trừng mắt rồi đá khẽ vào ống quyển Khoa, tay cô chống vào hông:
– Tui cũng là con gái biết không?
Khoa cười khe khẽ:
– Anh biết chuyện đó, anh đâu phải gay. – Khoa ngừng cười, anh đưa ngón tay vuốt cằm ra điều suy nghĩ, đôi mắt ngắm nhìn Uyên – Nhưng công nhận em ngại ngùng nhìn xinh thật đấy.
– Thôi anh đi về đi, khuya rồi.
Trước khi quay đầu, Khoa vuốt má mình nhìn Uyên đầy ý vị:
– Sáng mai mặt anh có bẩn em cũng đừng mắng nhé. Tối nay anh không dám rửa mặt đâu.
Uyên tròn mắt ngây người, đến khi bóng anh khuất hẳn cô mới nhận ra anh đang nhắc về nụ hôn cô vừa thình lình trao tặng.
Uyên ngẩng đầu cố tìm những vì sao lặng lẽ sáng trên bầu trời thành phố rực rỡ, đôi môi khẽ cười.
Thích một người thì ra đơn giản như vậy đấy. Thích một người là sẵn sàng làm bất cứ điều gì với họ kể cả những việc trước đây không dám và chưa hề thử qua.
………….
Sáng hôm sau.
Khoa chạy xe trên đường, trước xe là một chậu xương rồng nho nhỏ anh vừa mua được trên đường, dòng người đông đúc và nắng sớm khá nóng không làm giảm đi nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt anh.
Những người mới yêu, đa số đều thế, mọi chuyện trong mắt họ như được tiếp thêm sức mạnh của tình yêu, toàn màu hồng.
Khoa dừng xe trước nhà Uyên, anh xuống xe bấm chuông cửa, rất nhanh đầu Uyên đã ló ra khỏi ban công trên lầu, tóc cô còn rối bù, ngập màu nắng:
– Anh chờ em chải đầu đã.
Uyên mở cổng rất nhanh sau đó, cô đón lấy chậu xương rồng từ tay anh với khuôn mặt hạnh phúc.
– Quà nhân dịp gì đây?
– Kỉ niệm ngày hẹn hò đầu tiên.
Uyên đem chậu xương rồng đặt vào bàn trong bếp, nói bằng giọng chế giễu:
– Hình như thầy giáo quá lãng mạn so với tuổi đấy.
Khoa nhún vai, tỉnh khô:
– Biết làm sao được, anh mới biết yêu mà.
– Tự hào quá nhỉ, hai mươi bảy tuổi mới biết yêu, anh bị ế hoặc bị gay, thế thôi.
Khoa cười rõ tươi, nắm lấy tay Uyên đi ra khỏi nhà, nắng hắt lên con ngõ nhỏ như nhảy múa như vui đùa làm anh có cảm giác bản thân vừa có một gia đình nhỏ, sáng thức dậy được vợ tiễn đi làm…
Cây bò cạp vừa thay lá, chắt chiu xanh mướt, rập rờn trước ngọn gió non buổi sáng hanh hanh nắng. Góc đường vắng tanh, tiếng chim chuyền cành hòa lẫn với tiếng bước chân giẫm lên cỏ khô, lịch kịch những tiếng vui tai. Bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô, những ngón tay đan vào nhau gắn bó, thân thiết và hòa hợp đến kì lạ.
Mắt anh đảo thật nhanh rồi kéo cô vào gốc xà cừ to lớn, ép cô dựa vào, hai cánh tay chống hai bên vai cô, ép chặt.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo như dò hỏi, lọn tóc mai bên tai kéo một đường dài ngang qua gò má làm cô thấy ngứa, cô mím môi:
– Buông em ra.
Anh cười dài, ngón tay vén nhẹ tóc ra sau tai cô, xoa dịu gò má rồi cúi đầu hôn cô. Bàn tay luồn ra sau đầu xổ bung những lọn tóc mềm được buộc đuôi ngựa gọn gàng, nâng niu chúng đầy yêu thương.
Nụ hôn phớt trên môi dần trở nên sâu thẳm, môi chạm môi càng thêm nồng nhiệt.
Cô cứng đờ người, hoàn toàn bị động trước áp lực nam tính của anh, đầu ngón tay níu chặt gấu áo, cứng đờ đến khó chịu. Cô mở to mắt nhìn chuyển động của đôi mi dài ngay tầm mắt, chân mày anh đen rậm phủ kín một góc thái dương. Mắt cô nhắm lại, từ từ nhưng kiên quyết.
Anh sửng sốt, mở nhẹ mắt để ngắm nhìn ngượng ngùng trên gương mặt cô gái của mình, rồi nhắm lại để hưởng thụ trọn vẹn sự đáp lại khá nhiệt tình của cô. Nụ hôn có chút vụng về đầy ngọt ngào.
Như để khỏa lấp khoảng trống, để bù đắp những năm tháng độc thân, nụ hôn của anh và cô đầy vồn vã, nồng nhiệt và nóng bỏng.
Bàn tay anh chuyền từ mái tóc xuống gáy, đỡ lấy thắt lưng của cô. Bàn tay còn lại đột ngột chuyển sâu vào tay áo ngắn, ve vuốt làn da mềm mại. Động tác như vô thức, như có chủ ý khiến cả hai đều nóng lên.
Cô hoảng hốt, giãy dụa để tránh khỏi anh, tiếng lá khô dưới chân lao xao vang vọng đến kì lạ.
Anh buông cô ra, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô, tiếng thở hổn hển của hai người hòa quyện vào nhau. Anh bật cười làm cô kinh ngạc:
– Anh cười cái gì hả?
Anh đưa tay vuốt má cô, mũi chạm mũi, giọng nói có chút trêu cợt và khốn nạn:
– Anh đang nghĩ gần đây có cái khách sạn nào không?
Uyên tỉnh bơ:
– Hay mình vào nhà em?
Khoa đưa tay chỉnh lại áo khoác cho Uyên, giọng bỡn cợt:
– Em chắc chứ?
Uyên đạp vào chân anh, gót giày đay nhẹ, cô nghiến răng:
– May cho anh nhà em ở cuối hẻm, nếu không em sẽ giết anh vì xấu hổ. – Uyên trừng to mắt khi Khoa định mở miệng. – Lấy xe đi chơi hay anh muốn em giận hả?
Khoa nhún vai:
– Em giận là bình thường. Em ghen và giận mới chứng tỏ em có yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.