Chương 14
Mary Higgins Clark
18/09/2022
Nói đi, Ron. Trời ơi, nói đi!
Người luật sư có mái tóc đen bấm vào nút "ghi âm", chiếc máy cát-sét để trên giường, giữa hai người.
- Không. - Ron Thompson đáp rồi đứng dậy, bực bội đi đến cánh cửa sổ có chấn song trong phòng giam chật chội, cậu ta quay mặt nhìn ra ngoài, nói tiếp:
- Ở đây ngay cả tuyết cũng dơ bẩn, xám xịt và lạnh lùng. Ông muốn thu băng cái ấy không?
- Không - Bob Kurner đứng lên, đến quàng tay lên vai cậu - Ron, tôi van cậu.
- Để làm gì? - Đôi môi cậu run run, sắc mặt cậu biến đổi, trông có vẻ già nua. Cậu mím môi, dụi mắt - Ông Bob này, ông đã làm hết sức của ông rồi... Bây giờ không có gì có thể làm được nữa.
- Có chứ, nếu chúng ta không xin được giảm án tử hình, thì chúng ta cũng có thể xin hoãn lại việc thi hành án. Ron... Chúng ta cần xin hoãn lại.
- Nhưng quý vị đã cố làm rồi... Cô nhà báo Sharon Martin kia... Cô ta đã gởi biết bao nhiêu đơn từ, thế mà cô có nhận được gì...
- Dẹp cái cô Sharon Martin chết tiệt ấy đi! - Bob Kumer bóp mạnh hai cổ tay cậu - Dẹp tất cả đám người đạo đức giả ấy đi! Ron này, cô ấy đã làm hỏng việc. Bây giờ chúng ta sắp có một lá đơn khiếu nại của những người biết rõ cậu không thể nào gây án được. Lá đơn sẽ trình bày cho tất cả mọi người thấy rằng cho dù cậu có tội đi nữa thì cũng không đáng lãnh án tử hình. Chúng ta hy vọng Thống đốc sẽ chấp nhận ý kiến, và sẽ không áp dụng bản án tử hình nữa.
- Vậy thì tại sao ta mất thời gian như thế? Nếu không được việc gì, không hy vọng gì, bây giờ tôi có nói thì chuyện cũng không đi đến đâu.
- Cậu phải nói! - Giọng Bob Kurner dịu lại, ông ta nhìn thẳng vào cặp mắt của chàng thanh niên, cặp mắt biểu lộ lòng ngay thẳng, chân thật. Bob nhớ lại năm anh 19 tuổi, đã mười năm rồi, năm ấy anh là sinh viên ở Villanova. Còn Ron, cậu ấy ước ao vào đại học... thế mà bây giờ cậu ta sắp chết trên ghế điện. Hai năm trong tù, cậu ta vẫn không mất vẻ rắn rỏi vốn có của mình. Cậu thường tập thể dục trong phòng giam, tập rất đều, nhưng cậu đã sụt mất 10 ký, khuôn mặt cậu trắng như phấn.
- Này, cậu - Bob nói - Cậu còn giấu tôi cái gì đấy?
- Tôi không có gì để giấu ông cả.
- Ron này, cậu "không gϊếŧ" bà Nina mà cậu lại bị kết án gϊếŧ người... Tôi đã biện hộ cho cậu, nếu chúng tôi có chứng cứ gì đó để thuyết phục quan tòa... một chứng cứ có giá trị để xin tòa bằng lòng cho hoãn lại vụ hành quyết. Chúng ta còn 48 giờ... chỉ còn 48 giờ nữa thôi.
- Ông vừa nói tòa không bằng lòng cho giảm án kia mà.
Bob Kumer cúi người tắt máy ghi âm. Ông nói:
- Ron, có lẽ tôi không nên tranh luận gì với cậu nữa, vẫn biết đây chỉ là một cố gắng thôi, một việc làm cầu may nhưng cậu hãy nghe tôi nói đây. Khi cậu bị kết tội gϊếŧ bà Nina Peterson, rất nhiều người nghĩ rằng có thể cậu là thủ phạm gϊếŧ hai người nữa trước đó, hai vụ gϊếŧ người này đang còn nằm trọng vòng bí mật. Cậu có nhớ không?
- Họ đã tra hỏi tôi việc này.
- Khi ấy cậu đi học với cô con gái nhà Carfolli, cậu xúc tuyết trước nhà bà Weiss, người ta tra hỏi cậu cũng là chuyện thường tình thôi. Phương pháp điều tra xưa nay đều thế, sau khi cậu bị bắt cho đến thời gian này thì không xảy ra vụ gϊếŧ người nào nữa. Ron này, tháng trước ở Fairfield County đã có hai cô gái bị gϊếŧ, nếu chúng ta thiết lập được một giả thiết trình tòa có chi tiết gợi lại cho họ thấy có mối liên hệ giữa cách gϊếŧ bà Nina Peterson và cách gϊếŧ những người khác...
Ông ta quàng tay ôm cậu bé.
- Ron, tôi biết việc này làm cho cậu bực bội, tôi không thể hiểu được cái gì đã làm cho cậu phải dè dặt. Cậu đã nói với tôi rằng cậu nhớ mãi cái ngày hôm đó. Có cái gì đó... cái gì đó rất quan trọng đối với cậu, có thể là một chi tiết nào đấy, cậu hãy nói ra đi.
Ron nhích người ra, bước đến ngồi lên giường, cậu ta bấm nút "ghi âm" và quay mặt vào phía máy để giọng cậu có thể ghi vào máy được rõ. Cậu nhíu mày, cất tiếng nói, giọng đứt đoạn:
- Chiều hôm ấy sau khi đi học về, tôi đến làm việc ở cửa hàng của ông Timberly, bà Peterson đang mua hàng ở đó. Ông Timberly vừa mới báo cho tôi biết ông buộc lòng phải cho tôi thôi việc vì tôi cần phải có thời gian rảnh rỗi để luyện tập bóng đá. Bà ấy đã nghe ông ta nói thế, khi tôi giúp bà chất các thứ gia dụng lên xe cho bà, bà nói với tôi rằng...
Người luật sư có mái tóc đen bấm vào nút "ghi âm", chiếc máy cát-sét để trên giường, giữa hai người.
- Không. - Ron Thompson đáp rồi đứng dậy, bực bội đi đến cánh cửa sổ có chấn song trong phòng giam chật chội, cậu ta quay mặt nhìn ra ngoài, nói tiếp:
- Ở đây ngay cả tuyết cũng dơ bẩn, xám xịt và lạnh lùng. Ông muốn thu băng cái ấy không?
- Không - Bob Kurner đứng lên, đến quàng tay lên vai cậu - Ron, tôi van cậu.
- Để làm gì? - Đôi môi cậu run run, sắc mặt cậu biến đổi, trông có vẻ già nua. Cậu mím môi, dụi mắt - Ông Bob này, ông đã làm hết sức của ông rồi... Bây giờ không có gì có thể làm được nữa.
- Có chứ, nếu chúng ta không xin được giảm án tử hình, thì chúng ta cũng có thể xin hoãn lại việc thi hành án. Ron... Chúng ta cần xin hoãn lại.
- Nhưng quý vị đã cố làm rồi... Cô nhà báo Sharon Martin kia... Cô ta đã gởi biết bao nhiêu đơn từ, thế mà cô có nhận được gì...
- Dẹp cái cô Sharon Martin chết tiệt ấy đi! - Bob Kumer bóp mạnh hai cổ tay cậu - Dẹp tất cả đám người đạo đức giả ấy đi! Ron này, cô ấy đã làm hỏng việc. Bây giờ chúng ta sắp có một lá đơn khiếu nại của những người biết rõ cậu không thể nào gây án được. Lá đơn sẽ trình bày cho tất cả mọi người thấy rằng cho dù cậu có tội đi nữa thì cũng không đáng lãnh án tử hình. Chúng ta hy vọng Thống đốc sẽ chấp nhận ý kiến, và sẽ không áp dụng bản án tử hình nữa.
- Vậy thì tại sao ta mất thời gian như thế? Nếu không được việc gì, không hy vọng gì, bây giờ tôi có nói thì chuyện cũng không đi đến đâu.
- Cậu phải nói! - Giọng Bob Kurner dịu lại, ông ta nhìn thẳng vào cặp mắt của chàng thanh niên, cặp mắt biểu lộ lòng ngay thẳng, chân thật. Bob nhớ lại năm anh 19 tuổi, đã mười năm rồi, năm ấy anh là sinh viên ở Villanova. Còn Ron, cậu ấy ước ao vào đại học... thế mà bây giờ cậu ta sắp chết trên ghế điện. Hai năm trong tù, cậu ta vẫn không mất vẻ rắn rỏi vốn có của mình. Cậu thường tập thể dục trong phòng giam, tập rất đều, nhưng cậu đã sụt mất 10 ký, khuôn mặt cậu trắng như phấn.
- Này, cậu - Bob nói - Cậu còn giấu tôi cái gì đấy?
- Tôi không có gì để giấu ông cả.
- Ron này, cậu "không gϊếŧ" bà Nina mà cậu lại bị kết án gϊếŧ người... Tôi đã biện hộ cho cậu, nếu chúng tôi có chứng cứ gì đó để thuyết phục quan tòa... một chứng cứ có giá trị để xin tòa bằng lòng cho hoãn lại vụ hành quyết. Chúng ta còn 48 giờ... chỉ còn 48 giờ nữa thôi.
- Ông vừa nói tòa không bằng lòng cho giảm án kia mà.
Bob Kumer cúi người tắt máy ghi âm. Ông nói:
- Ron, có lẽ tôi không nên tranh luận gì với cậu nữa, vẫn biết đây chỉ là một cố gắng thôi, một việc làm cầu may nhưng cậu hãy nghe tôi nói đây. Khi cậu bị kết tội gϊếŧ bà Nina Peterson, rất nhiều người nghĩ rằng có thể cậu là thủ phạm gϊếŧ hai người nữa trước đó, hai vụ gϊếŧ người này đang còn nằm trọng vòng bí mật. Cậu có nhớ không?
- Họ đã tra hỏi tôi việc này.
- Khi ấy cậu đi học với cô con gái nhà Carfolli, cậu xúc tuyết trước nhà bà Weiss, người ta tra hỏi cậu cũng là chuyện thường tình thôi. Phương pháp điều tra xưa nay đều thế, sau khi cậu bị bắt cho đến thời gian này thì không xảy ra vụ gϊếŧ người nào nữa. Ron này, tháng trước ở Fairfield County đã có hai cô gái bị gϊếŧ, nếu chúng ta thiết lập được một giả thiết trình tòa có chi tiết gợi lại cho họ thấy có mối liên hệ giữa cách gϊếŧ bà Nina Peterson và cách gϊếŧ những người khác...
Ông ta quàng tay ôm cậu bé.
- Ron, tôi biết việc này làm cho cậu bực bội, tôi không thể hiểu được cái gì đã làm cho cậu phải dè dặt. Cậu đã nói với tôi rằng cậu nhớ mãi cái ngày hôm đó. Có cái gì đó... cái gì đó rất quan trọng đối với cậu, có thể là một chi tiết nào đấy, cậu hãy nói ra đi.
Ron nhích người ra, bước đến ngồi lên giường, cậu ta bấm nút "ghi âm" và quay mặt vào phía máy để giọng cậu có thể ghi vào máy được rõ. Cậu nhíu mày, cất tiếng nói, giọng đứt đoạn:
- Chiều hôm ấy sau khi đi học về, tôi đến làm việc ở cửa hàng của ông Timberly, bà Peterson đang mua hàng ở đó. Ông Timberly vừa mới báo cho tôi biết ông buộc lòng phải cho tôi thôi việc vì tôi cần phải có thời gian rảnh rỗi để luyện tập bóng đá. Bà ấy đã nghe ông ta nói thế, khi tôi giúp bà chất các thứ gia dụng lên xe cho bà, bà nói với tôi rằng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.