Chương 37
Thát Tế Ngư Ngư Ngư
09/06/2022
"Vết thương của muội đã đỡ hơn chút nào chưa?" Mạnh Tự hỏi thăm ta: "Ta hỏi lang trung, ông ấy nói muội không quá an phận, luôn làm rách vết thương, cho nên bình phục chậm chút."
"Hơn nữa..." Y cụp mắt nói: "Ông ấy nói lúc muội ở trong cung có lẽ đã bị bệnh mấy lần, sau khi ra ngoài trạng thái cơ thể không được bằng lúc trước."
Đương nhiên ta không dám nói cho Mạnh Tự một loạt các hành vi không muốn sống của ta, ở trong cung tự giội nước lạnh mình, đổ thuốc bổ thái y kê đi.
Chỉ ậm ờ nói: "Thực... thực ra ban đầu còn coi là khỏe mạnh, nhưng mà năm ngoái vào đông bị mấy trận phong hàn, về sau đi Tuyên Vi điện thì khá hơn nhiều rồi."
Mạnh Tự cũng nhìn ra ta không muốn nhiều lời, thở dài, dịu giọng nói: "Cơ thể sa sút thì phải tìm một nơi non xanh nước biếc điều dưỡng cho tốt mới phải."
Ta nghe ra hàm ý không bình thường của y, thử thăm dò nói: "Huynh... huynh muốn đi sao?"
Y khẽ mỉm cười nói: "Trong thư ta đã nhắc đến với muội, gần đây Lại bộ đang trù hoạch việc điều động, ta muốn xin ra ngoại nhiệm. Một là Quan Trung, hai là Giang Nam, muội thấy muội thích chỗ nào?"
Ta cũng thật sự bắt đầu suy tính vấn đề đi đến nơi nào, Quan Trung thông thuộc, nhưng cách Trường An quá gần, Giang Nam thì trời cao đường xa, nhưng không biết lối sống thế nào...
Nghĩ được nửa chừng, ta phát hiện ra điều không đúng, chợt dừng lại nói: "Tại sao đột nhiên huynh muốn ra ngoại nhiệm?"
Nụ cười của y dần tắt, nghiêm túc nhìn ta hồi lâu, dường như là đang suy nghĩ chuyện này nên mở miệng như thế nào.
Ta hiểu quá rõ y, nhìn biểu cảm không biết mở lời thế nào của y thì đã biết quả thực y và ta đang lo lắng cùng một chuyện, nhỏ giọng hỏi: "Huynh cũng đã nhìn ra có phải không?"
"Phải." Y bình tĩnh thừa nhận: "Từ hai năm trước, lúc hắn cướp thiếp canh từ trong tay ta, ta đã nhìn ra rồi."
Ta cắn môi một cái, lại nhớ tới đêm mưa tầm tã kia, còn có cẩu Hoàng đế hành động điên khùng.
Nói từ góc độ Mạnh Tự, đây là một tình tiết còn chấn động hơn nữa.
Thoạt đầu, không có ai cảm thấy Hoàng đế và Khởi cư lang của hắn có dây dưa gì. Người toàn Trường An đều biết, tiểu nương tử Thẩm gia vì mắng chửi Hoàng đế trên triều đường mà bị phạt ghi khởi cư chú. Hoàng đế căm ghét nàng, nàng cũng căm hận Hoàng đế.
Cho nên lúc có người nói cho Mạnh Tự nghe tin đồn tình ái của ta và Lý Tư Diễm, y chỉ cười trừ mà thôi. Y biết tính tình ta siêu cứng, dù cho nữ tử khắp thiên hạ đều ái mộ Hoàng đế thì ta cũng tuyệt đối không thể nào mảy may có tâm tư đó.
Nhưng về sau, trong cung phái lực sĩ tới chặn cửa lớn Mạnh gia, thái giám dẫn đầu trông có vẻ khách khí, thực chất mệnh lệnh ép Mạnh gia giao thiếp canh của Thẩm Anh ra. Mạnh Tự chợt nhận ra, có lẽ những lời đồn đại này không phải không có lửa mà có khói. Anh muội muội của y không thể nào có ý, nhưng Hoàng đế thì sao, hắn có không?
Tính cách Mạnh Tự trông có vẻ ôn hòa, nhưng thực ra là một tên đầu gỗ cố chấp giống như ta. Y hỏi thái giám dẫn đầu kia: Dựa vào cái gì? Thái giám kinh ngạc nhìn y một cái, nói: Dựa vào cái gì? Mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ, ngươi còn dám hỏi dựa vào cái gì?
Mạnh Tự biết Hoàng đế mới lên ngôi tính tình nham hiểm độc tài, ghét nhất có người ngỗ nghịch, nhưng lúc này y vẫn ngang bướng không muốn giao thiếp canh của ta ra, giằng co chừng nửa canh giờ, cuối cùng tổ mẫu Mạnh Tự đành phải đánh cho cháu trai bất tỉnh, đưa thiếp canh của ta ra, tiện thể tuyên bố: Hủy bỏ hôn sự.
Trước khi thái giám hồi cung còn lơ đãng để lại một câu nói.
Hắn nói: Đại lang quân Mạnh gia tuấn tú lễ nghĩa, tiền đồ vô hạn, nếu đứt gánh bởi loại chuyện này vậy thì thật đáng tiếc.
Chỉ một câu nói đó đã khiến Mạnh lão thái quân từng trải sóng to gió lớn lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.
Loại chuyện này? Còn có thể là chuyện gì? Lòng dạ Tư Mã Chiêu của Hoàng đế người đi đường đều biết, thứ hắn muốn có thể không có được sao?
Mạnh Tự có là cái gì, y là thiếu niên anh tài ở Mạnh gia, là châu báu của lão thái quân, nhưng ở trước mặt Hoàng đế, y còn không bằng một con sâu. Tranh giành với người cao quý nhất thiên hạ, y có một chút xíu phần thắng không?
"Ta không có..." Mạnh Tự cay đắng nhếch khóe miệng, vẻ mặt cô đơn.
Ta không biết phải nói gì, yên lặng nắm chặt tay y.
Lòng bàn tay y toàn là mồ hôi.
Mạnh Tự vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Hai năm nay ta hay nằm mơ một cơn ác mộng. Trong mộng, muội mặc địch phục của hậu phi, đứng ở bên cạnh Hoàng đế khóc không ngừng. Ta chạy như điên về phía muội trên đài cao bạch ngọc, nhưng làm thế nào cũng không chạm được vào muội."
"Mỗi lần sau khi giật mình tỉnh lại, lòng ta tràn đầy đau đớn, chỉ có thể liều mạng làm việc bò lên chỗ cao, có lẽ leo đến chỗ cao một chút, hắn sẽ nhìn ta lấy một cái, ít nhất sẽ có phần lo lắng, thế nhưng..."
Y cười cười, có lẽ là nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vọng kia, nụ cười có phần mỏi mệt.
"Thế nhưng Hoàng đế ra lệnh không cho phép ta ra vào nội đình. Đây là sức ép to lớn đủ để chôn vùi tiền đồ của một Chủ thư. Mệnh lệnh ngay trước mắt, ta có cố gắng nữa cũng có ích lợi gì đâu?"
"Thì ra là thế..." Ta lẩm bẩm nói: "Chẳng trách..."
Chẳng trách Mạnh gia tránh ta như tránh rắn rết, chẳng trách Mạnh Tự lại chưa thăng chức, chẳng trách khi đó ta bảo Lý Tư Diễm ban hôn cho chúng ta, nét mặt của hắn như muốn giết ta vậy.
Lý Tư Diễm từng cảnh cáo mạnh mẽ Mạnh gia, cho nên dù sau khi ta xuất cung muốn nối lại hôn ước cũng tuyệt đối không qua được cửa ải của Mạnh lão thái quân.
Nhưng ban hôn thì khác, hành động lần này tương đương với Hoàng đế tự tay gả ta cho Mạnh Tự, Mạnh lão thái quân có không tình nguyện nữa cũng chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.
Nói cách khác...
Nếu như ngày đó không bắt Lý Tư Diễm ban hôn cho chúng ta, vậy Mạnh Tự không chỉ dừng bước ở một chức quan nhàn tản thất bại trên con đường công danh, thậm chí sau khi y bỏ ra nhiều hy sinh và cố gắng như vậy cũng vẫn không thể nào cưới ta.
Ta chợt cảm thấy hoảng sợ, vùi mặt vào trước ngực Mạnh Tự, thì thầm nói: "May là ngày đó ta không cần chức quan và ban thưởng hắn cho, nếu không ta thật sự không có cách nào gả cho huynh rồi."
Mạnh Tự mặc ta vùi vào, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên tóc ta, dịu dàng nói: "Đây là niềm vui bất ngờ. Muội không biết lúc thái giám đặt ý chỉ này vào trong tay ta, ta đã vui mừng đến thế nào đâu."
Trong lòng ta tê tái, gắng sức nén nước mắt, đứng thẳng người nói: "Xin lỗi Mạnh ca ca... Ta quá mặc ý làm bừa rồi, luôn khiến huynh thu dọn tàn cuộc cho ta. Huynh yên tâm, về sau ta chắc chắn sẽ làm một thê tử tốt."
"Được." Y nhìn ta cười ấm áp, nụ cười thư thái, uất ức lúc trước được quét sạch.
"Muội sẽ là một thê tử rất tốt." Y nói: "Cũng là bảo vật quý giá nhất của ta."
Mạnh ca ca thích dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm, điểm này rất khác so với Lý Tư Diễm. Nội tâm hắn tự ti, lo được lo mất, giống như một con sói vĩnh viễn phục trên đất nghỉ ngơi, không muốn để con dưới trướng nhìn thấy bụng mềm của mình.
Ta trông về phía hoàng thành, kéo Mạnh Tự nói: "Ta không muốn gặp lại Hoàng đế nữa, chúng ta tránh đi xa một chút đi."
Y nói: "Xa một chút? Chẳng lẽ muội muốn đi Lĩnh Nam Bách Việt? Nơi đó nhiều rắn rết, ta sợ muội ở không quen."
Ta cười lắc đầu: "Không phải, ta đang nói tối nay."
"Ta có hỏi bằng hữu trong cung, các nàng nói tối nay Hoàng đế sẽ đi dọc theo thiên nhai ngắm cảnh. Ta không muốn tham gia cuộc vui này, vậy đến tiệm sách An Ấp phường trước đi, đợi đến khi Hoàng đế về cung rồi đi chợ phía đông xem xem."
Mạnh Tự đồng ý, chúng ta nắm tay đi đến An Ấp phường.
An Ấp phường vẫn như mọi ngày, cây hòe già ở cửa phường sừng sững, mấy tiểu nương tử trẻ tuổi bái Chức Nữ dưới tàng cây, tiếng cười như bình lưu ly rơi xuống đất, lanh lảnh trong trẻo.
Ta tìm đến hiệu sách quen thuộc, lại quen cửa quen nẻo tìm được giá sách để truyền kỳ, lấy quyển Thanh mai ký kia xuống đặt vào tay Mạnh Tự.
Mạnh Tự nhìn tên sách, tiện tay lật ra, vừa mới nhìn đã bật cười một tiếng.
Ta tò mò nói: "Huynh cười cái gì?"
Mắt y cười thành hai vầng trăng non, chỉ vào lời tựa sến sẩm của ta, nói: "Bút danh này của muội không tồi."
Ta thẹn quá hóa giận: "Không được cười! Đọc kỹ nội dung sách đi!"
Y nghe lời ngừng cười, nhưng biểu cảm vui vẻ còn ngưng đọng trên mặt, chăm chú đọc.
Ta đắc ý nói: "Ngày đó ta nhận được thư của huynh, muốn hồi âm cho huynh một bức, nhưng sợ bị Hoàng đế phát hiện, cho nên mang lời muốn nói viết thành truyền kỳ, mượn tay người khác truyền ra ngoài cung, còn kiếm được nhuận bút nho nhỏ của tiệm sách."
"Ài, chỉ tiếc lúc đó huynh không thấy được." Ta lại hơi thất vọng: "Trước kia mỗi tháng ra sách mới huynh đều sẽ đi xem, tại sao thói quen này nói sửa là sửa rồi vậy?"
Mạnh Tự nói: "Công vụ Trung Thư Tỉnh bận rộn, không có thời gian làm chuyện khác."
Y dừng một chút, chớp mắt nhìn ta: "Nhưng nếu là truyền kỳ muội viết, vậy nhất định phải đọc."
Ta kinh hãi: "Đừng, huynh chỉ đọc quyển này là đủ rồi, quyển khác không thích hợp với huynh."
"Được thôi, vậy thì chỉ đọc quyển này."
Mạnh Tự cười híp mắt tìm tiểu nhị tính tiền, giở thẳng đến đoạn cuối cùng.
"Như vậy xem ra Tiểu Thúy là muội, Lục Sinh là ta, vậy đại vương Hắc Phong trại là..."
Ta chỉ phương hướng hoàng cung, trợn trắng mắt.
Còn có thể là ai, cẩu Hoàng đế chứ sao.
Mạnh Tự cúi đầu đọc phần cuối, mi mắt hơi buông xuống.
Kết cục đó ta viết rất quyết liệt, bút lớn vung lên rồi giáng xuống, không chỉ viết cho đại vương Hắc Phong trại kia chết, thậm chí còn sắp đặt trước khi chết hắn đến thôn An Nghĩa lần lượt dập đầu trước mộ một trăm linh tám vị anh hùng liệt sĩ hi sinh, coi như là báo thù oanh liệt một trận.
Ánh mắt Mạnh Tự hơi ảm đạm, gấp sách lại bỏ vào trong ngực, căn dặn ta: "Chuyện muội viết truyền kỳ tuyệt đối không được để người ngoài biết được, nội dung này có ám chỉ Hoàng thượng, nếu bị Quốc Tử Giám tra xét ra, tính mạng của muội cũng khó giữ nổi."
Ta khẽ giật mình, kỳ thực lúc sáng tác cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy câu chuyện này không được tính là mới mẻ. Nếu không phải người cực kỳ thân thiết với ta và Mạnh Tự thì tuyệt đối không nhìn ra được quyển sách này có vấn đề gì.
Nhưng mà nghe Mạnh Tự nói kiểu này, ta cũng ngâm ngẩm lo lắng, thấp thỏm nói: "Chắc là sẽ không bị phát hiện đâu, mỗi lần đều là Hạ Phú Quý đưa bản thảo đến, hắn kín miệng, không có gan tự chui đầu vào lưới..."
Mạnh Tự lắc đầu: "Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Y thấy vẻ mặt ta thấp thỏm, trấn an nói: "Ta cũng chỉ nhắc nhở thôi, muội viết mơ hồ, người Quốc Tử Giám có đọc sách này thật cũng rất khó liên tưởng đến Thánh thượng, thả lỏng đi."
Dù rằng cũng biết ta viết không rõ ràng, nhưng ta rất không yên tâm, giở xem mấy quyển truyền kỳ bút ký người khác viết ra, kết quả phát hiện trong mỗi một quyển sách đều có một lưu manh đảm nhiệm nhân vật phản diện. Ta cẩn thận so sánh, cảm thấy những nhân vật phản diện này đều có chỗ tương tự cực lớn với Lý Tư Diễm, lúc này mới yên lòng lại.
Mạnh Tự ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài nói: "Sắc trời đã tối, bên phía hoàng thành có vẻ đã yên ắng, hẳn là Thánh thượng hồi cung rồi. Chẳng phải vừa rồi muội nói muốn đi dạo chợ phía đông sao? Chúng ta đi không?"
Ta "A" một tiếng, vỗ đùi, kéo Mạnh Tự chạy đi: "Suýt nữa ta quên mất, cửa hàng đá bào của Vân Nương sắp đóng cửa rồi! Chúng ta mau đi mua mẻ cuối cùng!"
Mạnh Tự mặc ta kéo chạy đi, tiếng cười trong trẻo dịu dàng quẩn quanh trong không khí.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, ta còn nhớ rõ buổi tối hôm nay, đêm mùng bảy tháng bảy, trăng khuyết sáng tỏ treo cao giữa bầu trời, chợ phía đông huyên náo, đèn sáng cùng trăng. Thị lực của ta không tốt, nhìn đèn cứ mang một vầng ánh sáng nhàn nhạt, đèn càng nhiều, tầm mắt càng rời rạc. Trên phố dài treo đầy nguồn sáng li ti như vì sao đan xen, rơi vào trong mắt ta tựa như một vầng sương mù mông lung, nhìn không rõ nhưng càng có thể cảm nhận được sự phồn hoa đơn thuần của nhân thế.
Chợ phía đông tối nay ngựa xe như nước, dòng người tấp nập, ta và Mạnh Tự như hai giọt nước, tầm thường mà an nhiên hòa vào biển người mênh mông. Tửu lâu bên đường có đào kép đang hát, hát Trường An cổ ý, diễn câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. Gánh hát của tửu lâu kia rất có mánh khóe, không biết bắt được một lồng chim con xui xảo này ở đâu, lúc biểu diễn đến cao trào, tiểu nhị nhấc cửa lồng, mấy chục con chim vỗ cánh, phóng khoáng bay xa như một dòng thiên hà. Người vây xem vỗ tay tán thưởng, cô gái tiếp rượu che mặt mà cười.
Tất cả cửa tiệm đều đang dựng sạp hàng bên đường, bán Xảo quả, bán thức uống giả ống trúc, bán sách bán đồ trang sức bán đồ vật nhỏ... Hai năm ta không đi dạo phố một cách đúng nghĩa, thấy khung cảnh này như chuột sa chĩnh gạo, muốn xuống tay lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết mờ mịt đi trên đường cười ngây ngô.
Trên đường phần lớn là nam nữ thanh niên, có đôi có cặp. Trong đám người, ta còn nhìn thấy Thẩm Tiểu Xuyên đang ủn cải trắng.
Hôm nay nó dồn hết tâm trí ăn vận một phen, xử lý mặt mũi gọn gàng, khăn vuông buộc tóc, đai lưng vải xanh, đứng ở đó rất có phong thái của nhị thúc.
Hơn nữa Thẩm Tiểu Xuyên không chỉ càng ngày càng giống hình dáng dáng bề ngoài của cha nó, thậm chí ngay cả tính tình ôn hòa săn sóc cũng được kế thừa. Chỉ thấy nó đón lấy canh thịt dê bà chủ đưa tới, khe khẽ thổi mấy hơi, đợi khi canh nóng nguội bớt mới bưng cho tiểu cô nương bên cạnh nó.
Tình nhân nhỏ của nó... Tiểu tài nữ Quan Uẩn Ngọc nhà Tế tửu Quốc Tử Giám cười thẹn thùng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt to tình mềm tựa nước nhìn sang đệ đệ ngốc của ta.
Trong không khí tràn ngập mùi sến súa của tình yêu hòa cùng hương thức ăn, lẫn lộn thành một mùi khói lửa nhân gian ấm áp.
Ta nhăn mũi, ghét bỏ nói với Mạnh Tự: "Hai đứa nó buồn nôn quá đi, ta nhớ lúc hai chúng ta lớn bằng chúng cũng không như thế này bên đường."
Mạnh Tự cười ha ha nói: "Người trẻ tuổi khó nén tình cảm cũng là phải."
Ta ở bên nhìn trộm một lát, vẫn quyết định không quấy rầy bọn họ, kéo Mạnh Tự đến cửa hàng đá bào của Vân Nương.
Mạnh Tự liếc nhìn cánh tay vẫn đang treo của ta, xác nhận lại: "Cơ thể muội chưa khỏe, có ăn được đồ lạnh như thế này không?"
Ta thèm đến sắp khóc, ánh mắt trông ngóng nhìn chằm chằm bát trong tay người ta, phát ra một âm thanh lí nhí như một con vật nhỏ đáng thương.
Nếu như thím nghe thấy ta kêu như vậy, chắc chắn sẽ đánh nổ đầu chó của ta, nhưng Mạnh Tự rất dính chiêu này, lưỡng lự hồi lâu rồi nhận thua, móc ra hầu bao đựng tiền lẻ: "Muốn ăn thì ăn đi."
Ta lập tức phấn chấn tinh thần, cực kỳ sung sức hô với Vân Nương: "Hai bát đá bào, thêm nhiều anh đào!"
Vân Nương đáp lại một tiếng, ngẩng đầu lại thấy là ta, sửng sốt một lúc lâu, lập tức hỏi ta tại sao được thả ra. Ta cười hì hì giải thích một phen, Vân Nương nghe nói ta sắp gả cho Mạnh Tự, hết sức mừng thay cho ta, vung tay lên hào phóng miễn phí cho ta. Một quả phụ mềm yếu giờ phút này cũng có chút khí phách của nữ trung hào kiệt.
Mạnh Tự không khách khí với nàng, thoải mái nhận một tràng lời cát tường của nàng.
"Đến lúc đó Vân Nương tỷ tỷ nhớ đến tiễn muội gả nhé." Ta gặm quả anh đào, nói hàm hồ không rõ: "Nhà mẹ đẻ thím muội có mấy thân thích gần, không chừng trong đó có người tỷ thích đấy."
Vân Nương xấu hổ: "Muội xem muội đấy, bản thân còn chưa xuất giá, suốt ngày nghĩ đến việc mai mối cho ta, đúng là giống y như trước kia."
Ba người cười ha ha, trong không khí vương vấn mùi hương ngọt ngào.
Lần trước ta ăn đá bào là vào hai năm trước, sau khi bị Lý Tư Diễm nhốt trong ngục Ngự sử đài suốt cả đêm, ta ngồi trên kiệu liễn về nhà, vừa ăn vừa lặng lẽ khóc to. Khi đó cha huynh ta mới chết, ân sư rơi vào chốn ngục tù, toàn bộ thế giới của ta toàn là u ám, chỉ còn lại một chút vị ngọt.
Nhưng bây giờ thì khác, ta đút một miếng đá bào vào trong miệng, hương vị mát lạnh thanh thanh lan tỏa nơi đầu lưỡi. Mạnh Tự ở bên cạnh ta, Vân Nương, Thượng Quan Lan, thím, Tiểu Xuyên, còn có rất nhiều rất nhiều bằng hữu, bọn họ đều ở bên cạnh ta. Loại cảm giác an tâm này mới là hương vị ngọt ngào nhất nhân gian.
Đột nhiên trong đám người vang lên tiếng hô kinh ngạc, xe ngựa và người đi trên đường chầm chậm dừng lại. Trong khung cảnh tĩnh tại này, một đứa bé tóc để chỏm chỉ về đằng trước, hô: "Có người đốt pháo trúc kìa!"
Nó chỉ vào một sạp hàng diễn lửa, mấy người dị tộc từ Tây Vực tới đốt pháo hoa, bắn lên không trung, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, đi kèm âm thanh là điểm sáng bắn ra ào ào như sao.
Đây là đồ vật hiếm có mới từ Tây Vực du nhập vào Trường An, người vây xem ở đây đều tấm tắc lấy làm lạ, ta cũng giống vậy, dù cho mắt ta không được tốt, từ lâu đã bị ánh sáng chớp loạn này làm cho hoa mắt, nhưng vẫn tò mò mở to mắt nhìn.
Mạnh Tử muốn nói với ta cái gì, nhưng tiếng đốt pháo trúc quá lớn, ta nghe không rõ.
Lúc người dị tộc bắn ra chuỗi thứ hai, nhóm khách qua đường đều bị sạp hàng diễn lửa hấp dẫn, người càng ngày càng nhiều. Mạnh Tự sợ ta bị kẻ buôn người lôi đi bèn ôm ta trong ngực.
Ta dựa lưng vào y, như dựa vào một tòa núi nhỏ vững chãi, thoải mái không nói nên lời.
"Đừng nhìn chằm chằm, mắt sẽ khó chịu."
Mạnh Tự lớn tiếng nói bên tai ta.
Lần này cuối cùng ta cũng nghe rõ, ra sức chớp chớp đôi mắt phản chiếu ánh sao, quay đầu nhìn y, phát hiện y không xem pháo trúc, mà là dùng một ánh mắt cực dịu dàng nhìn ta.
Vạn vật đều mông lung, chỉ có khuôn mặt Mạnh Tự là rõ ràng. Y đứng bên cạnh ta, ngàn vạn ngọn đèn và ánh sáng chớp nháy soi chiếu khuôn mặt y sáng như ban ngày.
Trái tim ta bỗng hẫng một nhịp, sau khi ngây người trong thoáng chốc thì bất giác nhón chân, muốn hôn lên mặt y.
Mạnh Tự né tránh, chớp mắt với ta, thấp giọng cười nói: "Bây giờ có quá nhiều người, không hợp lễ nghi."
Ta làm mặt quỷ với y: "Qua thôn này thì không còn tiệm này nữa."
Dứt lời, ta hào hứng kéo y lên đưa tiền thưởng cho chủ gánh, chỉ có điều trong thời gian ngắn chứng nổi đom đóm mắt vẫn chưa bình thường lại, nhìn mọi vật vẫn mông lung. Khuôn mặt của chủ gánh tới từ Tây Vực kia còn bị mắt ta tự động thêm vô số tầng ánh sáng nhu hòa, ngay cả nếp nhăn cũng biến mất.
Ta hỏi ông ta có phải đốt pháo trúc này tốn kém không ít phải không, chủ gánh kia dùng tiếng phổ thông không quá sõi, nói: Thứ này khó làm, vốn dự định mỗi canh giờ chỉ đốt một chùm, thế nhưng một vị khách quý trên lầu cảm thấy mới lạ, trả thêm tiền bảo ông ta đốt thêm mấy lần.
Dứt lời, ông ta chỉ vào tửu lâu sau lưng.
Ta tò mò nhìn lên theo phương hướng ông ta chỉ, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Cẩm bào lam sẫm, Thông thiên quan, còn có một đôi mắt hồ ly vô cùng ngoan độc.
Ta bị dọa đến hồn phi phách tán, kêu lên một tiếng sợ hãi.
Mạnh Tự đỡ lấy ta hai chân mềm nhũn, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Ta túm tay áo y, ra sức dụi mắt nhìn lên lần nữa, lần này bóng người trên nhã tọa đã biến mất, chỉ còn một chén rượu uống thừa.
Ta sửng sốt một lát, ánh mắt cảnh giác quét nhìn đám người: Nhìn xem Khánh Phúc và thị vệ có ở đây hay không. Thấy trong đám người không hề có bóng người ta quen thuộc, lúc này mới yên tâm.
Cho dù Lý Tư Diễm cải trang xuất cung cũng ắt phải mang thị vệ. Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, làm sao vô duyên vô cớ lẻ loi xuất hiện trong một tửu lâu chợ phía đông được?
Ta hít sâu một hơi, nói với Mạnh Tự đang lo lắng: "Không sao, chỉ là ta bị hoa mắt thôi."
Mạnh Tự nhẹ gật đầu.
Mặc dù nhìn thấy một cái bóng cẩu Hoàng đế hư ảo nên tâm trạng hơi kém chút, nhưng đây vẫn là lễ Khất xảo đẹp đẽ nhất ta ghi nhớ trong cuộc đời.
Ta vui thì sẽ nói nhiều, mãi cho đến lúc trăng lên giữa trời, Mạnh Tự tiễn ta về nhà, ta còn đang lải nhải liên miên kể với y chuyện phiếm trong cung, kể thời gian ta ở Dịch Đình làm tác gia nhỏ, kể năng suất bắt chuột của mèo con cao bao nhiêu...
"Sau này chúng ta cũng nuôi một con mèo đi." Ta đề nghị: "Tốt nhất là loại mèo hoa ấy. Hạ Phú Quý nói loại mèo này thích hợp trấn trạch nhất, trong phạm vi một dặm không có chuột sinh sống."
Mạnh Tự nói: "Được, nếu mèo nhà vị đồng liêu nào sinh mèo con mà có màu muội muốn, ta sẽ đến hỏi xin bọn họ."
"Phải dạy dỗ nó thật tốt, không thì nó sẽ tha chuột cho chúng ta, sợ chúng ta chết đói. Có một lần mèo nhỏ làm như vậy, ta vừa mở mắt là một con chim sẻ chết đập vào mắt."
"Chắc chắn nó rất thích muội mới đưa đồ ăn cho muội."
"Huynh nói nó thích ta, ta lại không cảm nhận được. Mèo luôn tự do tự tại, không yêu ai cả, chỉ có chó sẽ vĩnh viễn yêu chủ nhân, ừm... Nuôi chó cũng không tệ, nhưng mà chúng sẽ ăn phân, ăn xong còn tới liếm tay ta."
"Vẫn nên nuôi mèo đi."
Chúng ta lẩm bẩm cả một đường, thậm chí chủ đề đã đi sâu đến sau này mua nhà sẽ mua kèm ao sen hay là gò mẫu đơn. Mạnh Tự cũng vui vẻ mơ mộng cùng ta, nghiêm túc nói hoa sen tốt hơn, mát mẻ. Thực ra hai chúng ta đều rất nghèo, tuyệt đối không mua nổi tòa nhà lớn.
Vầng trăng khuyết dịu hiền treo trên ngọn cây, ánh trăng xuyên qua bóng cây rơi trên tường đất, đan xen trên bờ vai Mạnh Tự. Ta và y chậm rãi đi trên con đường nhỏ giữa phường, âm thanh và ánh sáng trên đường cái đã dần dần cách xa chúng ta. Chúng ta dường như đang chậm rãi đi vào một thế giới nhỏ chỉ có hai người.
Ta nhìn quanh cửa ngõ trong chốc lát, kéo Mạnh Tự vào trong ngõ nhỏ.
"Qua lối rẽ này là đến nhà rồi. Huynh về đi, không cần tiễn ta." Ta nói: "Thục Thục đang ở cửa đón ta, ta vừa mới thấy nàng rồi."
"Được." Mạnh Tự gật đầu, chỉnh lại cổ áo xộc xệch giúp ta.
"Vậy hôm sau chúng ta gặp lại." Ta ôm y, ngẩng mặt lên, mắt trông mong nhìn y, chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.
Lúc trước trên đường nhiều người phức tạp, không nên thân mật, nhưng bây giờ đang trong hẻm nhỏ tối như bưng, đương nhiên phải làm chút chuyện bậy bạ.
Đường mòn u tối mọc đầy rêu xanh, lưng ta dán lên tường đất, Mạnh Tự rất biết ý ôm cả người ta trong lồng ngực, hơi cúi người. Ta phối hợp nhắm mắt lại, học dáng vẻ của hoa đán gánh hát Nam Thành, thả lỏng cơ thể, hưởng thụ thời khắc này.
Ta vừa ăn đá bào, vị ngọt trong miệng còn chưa tan, vị sữa lẫn hương anh đào, Mạnh Tự sẽ thích.
Hơi thở của y ngày càng gần, lại lề mề không rơi lên mặt ta. Ta ảo não nghĩ, y không thể nhanh một chút sao? Ta loáng thoáng nghe thấy ở ngõ nhỏ bên kia vọng tới một tràng tiếng bước chân dồn dập, chắc chắn là Thục Thục nghe thấy động tĩnh ra đây tìm ta. Nếu bị Thục Thục phát hiện chúng ta đang thân mật trong ngõ hẻm, chắc nàng sẽ lại rao giảng cho ta một khóa nữ đức...
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, ta chỉ muốn nhân lúc nàng còn chưa tới, tranh thủ hôn trộm một cái. Ta đưa tay ôm lấy eo Mạnh Tự, kiễng mũi chân...
Còn chưa đợi đến một giây sau, một bóng đen to lớn dữ tợn bao phủ đầu ta, sau đó là "bịch" một tiếng, âm thanh xác thịt nặng nề va vào nhau như sấm sét vang lên bên tai ta.
Con ngươi ta co rụt lại, tiếng thét chói tai rạch xé bầu trời đêm vắng vẻ.
Mạnh Tự bị đánh đến choáng váng. Y chưa từng luyện võ, chỉ biết một chút cung ngựa sơ sài, sau khi bị tập kích, y vô thức lấy cùi chỏ che mặt, chắn trước người ta, bởi vì không có phòng bị, rất nhanh lại bị đánh một quyền thứ hai.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến chúng ta đều không thấy rõ là ai nhắm vào chúng ta. Chỉ thấy nửa bên mặt Mạnh Tự sưng vù, rất thê thảm, ta sốt ruột bảo vệ chồng, cơn máu nóng dâng lên, tiện tay cầm lên một cục đá hung hãn chào hỏi khuôn mặt của tên lưu manh kia.
Đối phương xoay người né tránh, lúc thân người di chuyển, cả người bốc ra mùi rượu nồng nặc, là rượu mạnh từ Tây Vực tới.
Dường như con ma men này không có hứng thú gì với ta, hai phát cướp được cục đá của ta, thuận tay đẩy ta sang một bên, loạng choạng hai bước, đột nhiên túm lấy cổ áo Mạnh Tự, không đầu không đuôi đấm liên tiếp lên mặt y, chiêu thức và sức lực đều tàn nhẫn.
Khóe miệng Mạnh Tự chảy máu, vừa tự vệ vừa phản kích, hô to nói: "Anh Anh, muội chạy mau, đừng để ý đến ta!"
Làm sao ta có thể bỏ y lại chạy đi một mình? Lập tức nhào tới liều mạng giữ chặt tên lưu manh, giận dữ gào thét như con sói cái: "Thục Thục! Thục Thục! Mau dẫn người ra đây, có kẻ đánh người bên đường!"
"Anh Anh?" Người say lướt khướt kia lảo đảo một bước, đột nhiên cả người bốc lên một khí chất hung tàn mãnh liệt, một cước gạt ngã Mạnh Tự xuống đất, dữ dằn nói: "Phế vật! Ngươi cũng xứng gọi nàng như vậy!"
Trả lời hắn là một đòn đau của ta.
Cây trâm Ngụy Uyển Nhi tặng cho ta cắm vào máu thịt đầy đặn, ta thở hổn hển từng hơi, trông thấy chất lỏng diễm lệ nhuộm đỏ hai tay ta.
Lúc xuống trâm ta không nghĩ tới hậu quả, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Kệ mẹ hắn, Thẩm Anh ta nóng tính không dễ chọc, thà rằng bản thân ngồi đại lao cũng tuyệt đối không muốn làm quả phụ!
Cho nên sức lực không hề mảy may nể tình, cây trâm đâm thủng vải áo đắt đỏ của hắn, vạch ra một vết máu dữ tợn trên lưng hắn. Thực ra ta vốn định đâm vào gáy hắn, nhưng cuối cùng nhân từ nương tay, lúc ra tay chệch đi mấy tấc, chỉ đâm trúng lưng hắn.
Nắm đấm của đối phương đột ngột dừng lại, cứng đờ chầm chậm quay đầu. Ta lại nhặt lên một cục đá cầm trong tay, giơ lên cao...
Nhưng mà khi nhìn thấy đôi mắt hồ ly tàn nhẫn trước mắt, tay ta run bắn lên một cái, cục đá rơi bộp xuống đất.
"Lý... Lý Tư Diễm?"
Trong khoảnh khắc này, ta cảm thấy thế giới này thật sự quá con mẹ nó thể rồi.
"Hơn nữa..." Y cụp mắt nói: "Ông ấy nói lúc muội ở trong cung có lẽ đã bị bệnh mấy lần, sau khi ra ngoài trạng thái cơ thể không được bằng lúc trước."
Đương nhiên ta không dám nói cho Mạnh Tự một loạt các hành vi không muốn sống của ta, ở trong cung tự giội nước lạnh mình, đổ thuốc bổ thái y kê đi.
Chỉ ậm ờ nói: "Thực... thực ra ban đầu còn coi là khỏe mạnh, nhưng mà năm ngoái vào đông bị mấy trận phong hàn, về sau đi Tuyên Vi điện thì khá hơn nhiều rồi."
Mạnh Tự cũng nhìn ra ta không muốn nhiều lời, thở dài, dịu giọng nói: "Cơ thể sa sút thì phải tìm một nơi non xanh nước biếc điều dưỡng cho tốt mới phải."
Ta nghe ra hàm ý không bình thường của y, thử thăm dò nói: "Huynh... huynh muốn đi sao?"
Y khẽ mỉm cười nói: "Trong thư ta đã nhắc đến với muội, gần đây Lại bộ đang trù hoạch việc điều động, ta muốn xin ra ngoại nhiệm. Một là Quan Trung, hai là Giang Nam, muội thấy muội thích chỗ nào?"
Ta cũng thật sự bắt đầu suy tính vấn đề đi đến nơi nào, Quan Trung thông thuộc, nhưng cách Trường An quá gần, Giang Nam thì trời cao đường xa, nhưng không biết lối sống thế nào...
Nghĩ được nửa chừng, ta phát hiện ra điều không đúng, chợt dừng lại nói: "Tại sao đột nhiên huynh muốn ra ngoại nhiệm?"
Nụ cười của y dần tắt, nghiêm túc nhìn ta hồi lâu, dường như là đang suy nghĩ chuyện này nên mở miệng như thế nào.
Ta hiểu quá rõ y, nhìn biểu cảm không biết mở lời thế nào của y thì đã biết quả thực y và ta đang lo lắng cùng một chuyện, nhỏ giọng hỏi: "Huynh cũng đã nhìn ra có phải không?"
"Phải." Y bình tĩnh thừa nhận: "Từ hai năm trước, lúc hắn cướp thiếp canh từ trong tay ta, ta đã nhìn ra rồi."
Ta cắn môi một cái, lại nhớ tới đêm mưa tầm tã kia, còn có cẩu Hoàng đế hành động điên khùng.
Nói từ góc độ Mạnh Tự, đây là một tình tiết còn chấn động hơn nữa.
Thoạt đầu, không có ai cảm thấy Hoàng đế và Khởi cư lang của hắn có dây dưa gì. Người toàn Trường An đều biết, tiểu nương tử Thẩm gia vì mắng chửi Hoàng đế trên triều đường mà bị phạt ghi khởi cư chú. Hoàng đế căm ghét nàng, nàng cũng căm hận Hoàng đế.
Cho nên lúc có người nói cho Mạnh Tự nghe tin đồn tình ái của ta và Lý Tư Diễm, y chỉ cười trừ mà thôi. Y biết tính tình ta siêu cứng, dù cho nữ tử khắp thiên hạ đều ái mộ Hoàng đế thì ta cũng tuyệt đối không thể nào mảy may có tâm tư đó.
Nhưng về sau, trong cung phái lực sĩ tới chặn cửa lớn Mạnh gia, thái giám dẫn đầu trông có vẻ khách khí, thực chất mệnh lệnh ép Mạnh gia giao thiếp canh của Thẩm Anh ra. Mạnh Tự chợt nhận ra, có lẽ những lời đồn đại này không phải không có lửa mà có khói. Anh muội muội của y không thể nào có ý, nhưng Hoàng đế thì sao, hắn có không?
Tính cách Mạnh Tự trông có vẻ ôn hòa, nhưng thực ra là một tên đầu gỗ cố chấp giống như ta. Y hỏi thái giám dẫn đầu kia: Dựa vào cái gì? Thái giám kinh ngạc nhìn y một cái, nói: Dựa vào cái gì? Mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ, ngươi còn dám hỏi dựa vào cái gì?
Mạnh Tự biết Hoàng đế mới lên ngôi tính tình nham hiểm độc tài, ghét nhất có người ngỗ nghịch, nhưng lúc này y vẫn ngang bướng không muốn giao thiếp canh của ta ra, giằng co chừng nửa canh giờ, cuối cùng tổ mẫu Mạnh Tự đành phải đánh cho cháu trai bất tỉnh, đưa thiếp canh của ta ra, tiện thể tuyên bố: Hủy bỏ hôn sự.
Trước khi thái giám hồi cung còn lơ đãng để lại một câu nói.
Hắn nói: Đại lang quân Mạnh gia tuấn tú lễ nghĩa, tiền đồ vô hạn, nếu đứt gánh bởi loại chuyện này vậy thì thật đáng tiếc.
Chỉ một câu nói đó đã khiến Mạnh lão thái quân từng trải sóng to gió lớn lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.
Loại chuyện này? Còn có thể là chuyện gì? Lòng dạ Tư Mã Chiêu của Hoàng đế người đi đường đều biết, thứ hắn muốn có thể không có được sao?
Mạnh Tự có là cái gì, y là thiếu niên anh tài ở Mạnh gia, là châu báu của lão thái quân, nhưng ở trước mặt Hoàng đế, y còn không bằng một con sâu. Tranh giành với người cao quý nhất thiên hạ, y có một chút xíu phần thắng không?
"Ta không có..." Mạnh Tự cay đắng nhếch khóe miệng, vẻ mặt cô đơn.
Ta không biết phải nói gì, yên lặng nắm chặt tay y.
Lòng bàn tay y toàn là mồ hôi.
Mạnh Tự vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Hai năm nay ta hay nằm mơ một cơn ác mộng. Trong mộng, muội mặc địch phục của hậu phi, đứng ở bên cạnh Hoàng đế khóc không ngừng. Ta chạy như điên về phía muội trên đài cao bạch ngọc, nhưng làm thế nào cũng không chạm được vào muội."
"Mỗi lần sau khi giật mình tỉnh lại, lòng ta tràn đầy đau đớn, chỉ có thể liều mạng làm việc bò lên chỗ cao, có lẽ leo đến chỗ cao một chút, hắn sẽ nhìn ta lấy một cái, ít nhất sẽ có phần lo lắng, thế nhưng..."
Y cười cười, có lẽ là nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vọng kia, nụ cười có phần mỏi mệt.
"Thế nhưng Hoàng đế ra lệnh không cho phép ta ra vào nội đình. Đây là sức ép to lớn đủ để chôn vùi tiền đồ của một Chủ thư. Mệnh lệnh ngay trước mắt, ta có cố gắng nữa cũng có ích lợi gì đâu?"
"Thì ra là thế..." Ta lẩm bẩm nói: "Chẳng trách..."
Chẳng trách Mạnh gia tránh ta như tránh rắn rết, chẳng trách Mạnh Tự lại chưa thăng chức, chẳng trách khi đó ta bảo Lý Tư Diễm ban hôn cho chúng ta, nét mặt của hắn như muốn giết ta vậy.
Lý Tư Diễm từng cảnh cáo mạnh mẽ Mạnh gia, cho nên dù sau khi ta xuất cung muốn nối lại hôn ước cũng tuyệt đối không qua được cửa ải của Mạnh lão thái quân.
Nhưng ban hôn thì khác, hành động lần này tương đương với Hoàng đế tự tay gả ta cho Mạnh Tự, Mạnh lão thái quân có không tình nguyện nữa cũng chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.
Nói cách khác...
Nếu như ngày đó không bắt Lý Tư Diễm ban hôn cho chúng ta, vậy Mạnh Tự không chỉ dừng bước ở một chức quan nhàn tản thất bại trên con đường công danh, thậm chí sau khi y bỏ ra nhiều hy sinh và cố gắng như vậy cũng vẫn không thể nào cưới ta.
Ta chợt cảm thấy hoảng sợ, vùi mặt vào trước ngực Mạnh Tự, thì thầm nói: "May là ngày đó ta không cần chức quan và ban thưởng hắn cho, nếu không ta thật sự không có cách nào gả cho huynh rồi."
Mạnh Tự mặc ta vùi vào, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên tóc ta, dịu dàng nói: "Đây là niềm vui bất ngờ. Muội không biết lúc thái giám đặt ý chỉ này vào trong tay ta, ta đã vui mừng đến thế nào đâu."
Trong lòng ta tê tái, gắng sức nén nước mắt, đứng thẳng người nói: "Xin lỗi Mạnh ca ca... Ta quá mặc ý làm bừa rồi, luôn khiến huynh thu dọn tàn cuộc cho ta. Huynh yên tâm, về sau ta chắc chắn sẽ làm một thê tử tốt."
"Được." Y nhìn ta cười ấm áp, nụ cười thư thái, uất ức lúc trước được quét sạch.
"Muội sẽ là một thê tử rất tốt." Y nói: "Cũng là bảo vật quý giá nhất của ta."
Mạnh ca ca thích dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm, điểm này rất khác so với Lý Tư Diễm. Nội tâm hắn tự ti, lo được lo mất, giống như một con sói vĩnh viễn phục trên đất nghỉ ngơi, không muốn để con dưới trướng nhìn thấy bụng mềm của mình.
Ta trông về phía hoàng thành, kéo Mạnh Tự nói: "Ta không muốn gặp lại Hoàng đế nữa, chúng ta tránh đi xa một chút đi."
Y nói: "Xa một chút? Chẳng lẽ muội muốn đi Lĩnh Nam Bách Việt? Nơi đó nhiều rắn rết, ta sợ muội ở không quen."
Ta cười lắc đầu: "Không phải, ta đang nói tối nay."
"Ta có hỏi bằng hữu trong cung, các nàng nói tối nay Hoàng đế sẽ đi dọc theo thiên nhai ngắm cảnh. Ta không muốn tham gia cuộc vui này, vậy đến tiệm sách An Ấp phường trước đi, đợi đến khi Hoàng đế về cung rồi đi chợ phía đông xem xem."
Mạnh Tự đồng ý, chúng ta nắm tay đi đến An Ấp phường.
An Ấp phường vẫn như mọi ngày, cây hòe già ở cửa phường sừng sững, mấy tiểu nương tử trẻ tuổi bái Chức Nữ dưới tàng cây, tiếng cười như bình lưu ly rơi xuống đất, lanh lảnh trong trẻo.
Ta tìm đến hiệu sách quen thuộc, lại quen cửa quen nẻo tìm được giá sách để truyền kỳ, lấy quyển Thanh mai ký kia xuống đặt vào tay Mạnh Tự.
Mạnh Tự nhìn tên sách, tiện tay lật ra, vừa mới nhìn đã bật cười một tiếng.
Ta tò mò nói: "Huynh cười cái gì?"
Mắt y cười thành hai vầng trăng non, chỉ vào lời tựa sến sẩm của ta, nói: "Bút danh này của muội không tồi."
Ta thẹn quá hóa giận: "Không được cười! Đọc kỹ nội dung sách đi!"
Y nghe lời ngừng cười, nhưng biểu cảm vui vẻ còn ngưng đọng trên mặt, chăm chú đọc.
Ta đắc ý nói: "Ngày đó ta nhận được thư của huynh, muốn hồi âm cho huynh một bức, nhưng sợ bị Hoàng đế phát hiện, cho nên mang lời muốn nói viết thành truyền kỳ, mượn tay người khác truyền ra ngoài cung, còn kiếm được nhuận bút nho nhỏ của tiệm sách."
"Ài, chỉ tiếc lúc đó huynh không thấy được." Ta lại hơi thất vọng: "Trước kia mỗi tháng ra sách mới huynh đều sẽ đi xem, tại sao thói quen này nói sửa là sửa rồi vậy?"
Mạnh Tự nói: "Công vụ Trung Thư Tỉnh bận rộn, không có thời gian làm chuyện khác."
Y dừng một chút, chớp mắt nhìn ta: "Nhưng nếu là truyền kỳ muội viết, vậy nhất định phải đọc."
Ta kinh hãi: "Đừng, huynh chỉ đọc quyển này là đủ rồi, quyển khác không thích hợp với huynh."
"Được thôi, vậy thì chỉ đọc quyển này."
Mạnh Tự cười híp mắt tìm tiểu nhị tính tiền, giở thẳng đến đoạn cuối cùng.
"Như vậy xem ra Tiểu Thúy là muội, Lục Sinh là ta, vậy đại vương Hắc Phong trại là..."
Ta chỉ phương hướng hoàng cung, trợn trắng mắt.
Còn có thể là ai, cẩu Hoàng đế chứ sao.
Mạnh Tự cúi đầu đọc phần cuối, mi mắt hơi buông xuống.
Kết cục đó ta viết rất quyết liệt, bút lớn vung lên rồi giáng xuống, không chỉ viết cho đại vương Hắc Phong trại kia chết, thậm chí còn sắp đặt trước khi chết hắn đến thôn An Nghĩa lần lượt dập đầu trước mộ một trăm linh tám vị anh hùng liệt sĩ hi sinh, coi như là báo thù oanh liệt một trận.
Ánh mắt Mạnh Tự hơi ảm đạm, gấp sách lại bỏ vào trong ngực, căn dặn ta: "Chuyện muội viết truyền kỳ tuyệt đối không được để người ngoài biết được, nội dung này có ám chỉ Hoàng thượng, nếu bị Quốc Tử Giám tra xét ra, tính mạng của muội cũng khó giữ nổi."
Ta khẽ giật mình, kỳ thực lúc sáng tác cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy câu chuyện này không được tính là mới mẻ. Nếu không phải người cực kỳ thân thiết với ta và Mạnh Tự thì tuyệt đối không nhìn ra được quyển sách này có vấn đề gì.
Nhưng mà nghe Mạnh Tự nói kiểu này, ta cũng ngâm ngẩm lo lắng, thấp thỏm nói: "Chắc là sẽ không bị phát hiện đâu, mỗi lần đều là Hạ Phú Quý đưa bản thảo đến, hắn kín miệng, không có gan tự chui đầu vào lưới..."
Mạnh Tự lắc đầu: "Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Y thấy vẻ mặt ta thấp thỏm, trấn an nói: "Ta cũng chỉ nhắc nhở thôi, muội viết mơ hồ, người Quốc Tử Giám có đọc sách này thật cũng rất khó liên tưởng đến Thánh thượng, thả lỏng đi."
Dù rằng cũng biết ta viết không rõ ràng, nhưng ta rất không yên tâm, giở xem mấy quyển truyền kỳ bút ký người khác viết ra, kết quả phát hiện trong mỗi một quyển sách đều có một lưu manh đảm nhiệm nhân vật phản diện. Ta cẩn thận so sánh, cảm thấy những nhân vật phản diện này đều có chỗ tương tự cực lớn với Lý Tư Diễm, lúc này mới yên lòng lại.
Mạnh Tự ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài nói: "Sắc trời đã tối, bên phía hoàng thành có vẻ đã yên ắng, hẳn là Thánh thượng hồi cung rồi. Chẳng phải vừa rồi muội nói muốn đi dạo chợ phía đông sao? Chúng ta đi không?"
Ta "A" một tiếng, vỗ đùi, kéo Mạnh Tự chạy đi: "Suýt nữa ta quên mất, cửa hàng đá bào của Vân Nương sắp đóng cửa rồi! Chúng ta mau đi mua mẻ cuối cùng!"
Mạnh Tự mặc ta kéo chạy đi, tiếng cười trong trẻo dịu dàng quẩn quanh trong không khí.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, ta còn nhớ rõ buổi tối hôm nay, đêm mùng bảy tháng bảy, trăng khuyết sáng tỏ treo cao giữa bầu trời, chợ phía đông huyên náo, đèn sáng cùng trăng. Thị lực của ta không tốt, nhìn đèn cứ mang một vầng ánh sáng nhàn nhạt, đèn càng nhiều, tầm mắt càng rời rạc. Trên phố dài treo đầy nguồn sáng li ti như vì sao đan xen, rơi vào trong mắt ta tựa như một vầng sương mù mông lung, nhìn không rõ nhưng càng có thể cảm nhận được sự phồn hoa đơn thuần của nhân thế.
Chợ phía đông tối nay ngựa xe như nước, dòng người tấp nập, ta và Mạnh Tự như hai giọt nước, tầm thường mà an nhiên hòa vào biển người mênh mông. Tửu lâu bên đường có đào kép đang hát, hát Trường An cổ ý, diễn câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. Gánh hát của tửu lâu kia rất có mánh khóe, không biết bắt được một lồng chim con xui xảo này ở đâu, lúc biểu diễn đến cao trào, tiểu nhị nhấc cửa lồng, mấy chục con chim vỗ cánh, phóng khoáng bay xa như một dòng thiên hà. Người vây xem vỗ tay tán thưởng, cô gái tiếp rượu che mặt mà cười.
Tất cả cửa tiệm đều đang dựng sạp hàng bên đường, bán Xảo quả, bán thức uống giả ống trúc, bán sách bán đồ trang sức bán đồ vật nhỏ... Hai năm ta không đi dạo phố một cách đúng nghĩa, thấy khung cảnh này như chuột sa chĩnh gạo, muốn xuống tay lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết mờ mịt đi trên đường cười ngây ngô.
Trên đường phần lớn là nam nữ thanh niên, có đôi có cặp. Trong đám người, ta còn nhìn thấy Thẩm Tiểu Xuyên đang ủn cải trắng.
Hôm nay nó dồn hết tâm trí ăn vận một phen, xử lý mặt mũi gọn gàng, khăn vuông buộc tóc, đai lưng vải xanh, đứng ở đó rất có phong thái của nhị thúc.
Hơn nữa Thẩm Tiểu Xuyên không chỉ càng ngày càng giống hình dáng dáng bề ngoài của cha nó, thậm chí ngay cả tính tình ôn hòa săn sóc cũng được kế thừa. Chỉ thấy nó đón lấy canh thịt dê bà chủ đưa tới, khe khẽ thổi mấy hơi, đợi khi canh nóng nguội bớt mới bưng cho tiểu cô nương bên cạnh nó.
Tình nhân nhỏ của nó... Tiểu tài nữ Quan Uẩn Ngọc nhà Tế tửu Quốc Tử Giám cười thẹn thùng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt to tình mềm tựa nước nhìn sang đệ đệ ngốc của ta.
Trong không khí tràn ngập mùi sến súa của tình yêu hòa cùng hương thức ăn, lẫn lộn thành một mùi khói lửa nhân gian ấm áp.
Ta nhăn mũi, ghét bỏ nói với Mạnh Tự: "Hai đứa nó buồn nôn quá đi, ta nhớ lúc hai chúng ta lớn bằng chúng cũng không như thế này bên đường."
Mạnh Tự cười ha ha nói: "Người trẻ tuổi khó nén tình cảm cũng là phải."
Ta ở bên nhìn trộm một lát, vẫn quyết định không quấy rầy bọn họ, kéo Mạnh Tự đến cửa hàng đá bào của Vân Nương.
Mạnh Tự liếc nhìn cánh tay vẫn đang treo của ta, xác nhận lại: "Cơ thể muội chưa khỏe, có ăn được đồ lạnh như thế này không?"
Ta thèm đến sắp khóc, ánh mắt trông ngóng nhìn chằm chằm bát trong tay người ta, phát ra một âm thanh lí nhí như một con vật nhỏ đáng thương.
Nếu như thím nghe thấy ta kêu như vậy, chắc chắn sẽ đánh nổ đầu chó của ta, nhưng Mạnh Tự rất dính chiêu này, lưỡng lự hồi lâu rồi nhận thua, móc ra hầu bao đựng tiền lẻ: "Muốn ăn thì ăn đi."
Ta lập tức phấn chấn tinh thần, cực kỳ sung sức hô với Vân Nương: "Hai bát đá bào, thêm nhiều anh đào!"
Vân Nương đáp lại một tiếng, ngẩng đầu lại thấy là ta, sửng sốt một lúc lâu, lập tức hỏi ta tại sao được thả ra. Ta cười hì hì giải thích một phen, Vân Nương nghe nói ta sắp gả cho Mạnh Tự, hết sức mừng thay cho ta, vung tay lên hào phóng miễn phí cho ta. Một quả phụ mềm yếu giờ phút này cũng có chút khí phách của nữ trung hào kiệt.
Mạnh Tự không khách khí với nàng, thoải mái nhận một tràng lời cát tường của nàng.
"Đến lúc đó Vân Nương tỷ tỷ nhớ đến tiễn muội gả nhé." Ta gặm quả anh đào, nói hàm hồ không rõ: "Nhà mẹ đẻ thím muội có mấy thân thích gần, không chừng trong đó có người tỷ thích đấy."
Vân Nương xấu hổ: "Muội xem muội đấy, bản thân còn chưa xuất giá, suốt ngày nghĩ đến việc mai mối cho ta, đúng là giống y như trước kia."
Ba người cười ha ha, trong không khí vương vấn mùi hương ngọt ngào.
Lần trước ta ăn đá bào là vào hai năm trước, sau khi bị Lý Tư Diễm nhốt trong ngục Ngự sử đài suốt cả đêm, ta ngồi trên kiệu liễn về nhà, vừa ăn vừa lặng lẽ khóc to. Khi đó cha huynh ta mới chết, ân sư rơi vào chốn ngục tù, toàn bộ thế giới của ta toàn là u ám, chỉ còn lại một chút vị ngọt.
Nhưng bây giờ thì khác, ta đút một miếng đá bào vào trong miệng, hương vị mát lạnh thanh thanh lan tỏa nơi đầu lưỡi. Mạnh Tự ở bên cạnh ta, Vân Nương, Thượng Quan Lan, thím, Tiểu Xuyên, còn có rất nhiều rất nhiều bằng hữu, bọn họ đều ở bên cạnh ta. Loại cảm giác an tâm này mới là hương vị ngọt ngào nhất nhân gian.
Đột nhiên trong đám người vang lên tiếng hô kinh ngạc, xe ngựa và người đi trên đường chầm chậm dừng lại. Trong khung cảnh tĩnh tại này, một đứa bé tóc để chỏm chỉ về đằng trước, hô: "Có người đốt pháo trúc kìa!"
Nó chỉ vào một sạp hàng diễn lửa, mấy người dị tộc từ Tây Vực tới đốt pháo hoa, bắn lên không trung, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, đi kèm âm thanh là điểm sáng bắn ra ào ào như sao.
Đây là đồ vật hiếm có mới từ Tây Vực du nhập vào Trường An, người vây xem ở đây đều tấm tắc lấy làm lạ, ta cũng giống vậy, dù cho mắt ta không được tốt, từ lâu đã bị ánh sáng chớp loạn này làm cho hoa mắt, nhưng vẫn tò mò mở to mắt nhìn.
Mạnh Tử muốn nói với ta cái gì, nhưng tiếng đốt pháo trúc quá lớn, ta nghe không rõ.
Lúc người dị tộc bắn ra chuỗi thứ hai, nhóm khách qua đường đều bị sạp hàng diễn lửa hấp dẫn, người càng ngày càng nhiều. Mạnh Tự sợ ta bị kẻ buôn người lôi đi bèn ôm ta trong ngực.
Ta dựa lưng vào y, như dựa vào một tòa núi nhỏ vững chãi, thoải mái không nói nên lời.
"Đừng nhìn chằm chằm, mắt sẽ khó chịu."
Mạnh Tự lớn tiếng nói bên tai ta.
Lần này cuối cùng ta cũng nghe rõ, ra sức chớp chớp đôi mắt phản chiếu ánh sao, quay đầu nhìn y, phát hiện y không xem pháo trúc, mà là dùng một ánh mắt cực dịu dàng nhìn ta.
Vạn vật đều mông lung, chỉ có khuôn mặt Mạnh Tự là rõ ràng. Y đứng bên cạnh ta, ngàn vạn ngọn đèn và ánh sáng chớp nháy soi chiếu khuôn mặt y sáng như ban ngày.
Trái tim ta bỗng hẫng một nhịp, sau khi ngây người trong thoáng chốc thì bất giác nhón chân, muốn hôn lên mặt y.
Mạnh Tự né tránh, chớp mắt với ta, thấp giọng cười nói: "Bây giờ có quá nhiều người, không hợp lễ nghi."
Ta làm mặt quỷ với y: "Qua thôn này thì không còn tiệm này nữa."
Dứt lời, ta hào hứng kéo y lên đưa tiền thưởng cho chủ gánh, chỉ có điều trong thời gian ngắn chứng nổi đom đóm mắt vẫn chưa bình thường lại, nhìn mọi vật vẫn mông lung. Khuôn mặt của chủ gánh tới từ Tây Vực kia còn bị mắt ta tự động thêm vô số tầng ánh sáng nhu hòa, ngay cả nếp nhăn cũng biến mất.
Ta hỏi ông ta có phải đốt pháo trúc này tốn kém không ít phải không, chủ gánh kia dùng tiếng phổ thông không quá sõi, nói: Thứ này khó làm, vốn dự định mỗi canh giờ chỉ đốt một chùm, thế nhưng một vị khách quý trên lầu cảm thấy mới lạ, trả thêm tiền bảo ông ta đốt thêm mấy lần.
Dứt lời, ông ta chỉ vào tửu lâu sau lưng.
Ta tò mò nhìn lên theo phương hướng ông ta chỉ, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Cẩm bào lam sẫm, Thông thiên quan, còn có một đôi mắt hồ ly vô cùng ngoan độc.
Ta bị dọa đến hồn phi phách tán, kêu lên một tiếng sợ hãi.
Mạnh Tự đỡ lấy ta hai chân mềm nhũn, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Ta túm tay áo y, ra sức dụi mắt nhìn lên lần nữa, lần này bóng người trên nhã tọa đã biến mất, chỉ còn một chén rượu uống thừa.
Ta sửng sốt một lát, ánh mắt cảnh giác quét nhìn đám người: Nhìn xem Khánh Phúc và thị vệ có ở đây hay không. Thấy trong đám người không hề có bóng người ta quen thuộc, lúc này mới yên tâm.
Cho dù Lý Tư Diễm cải trang xuất cung cũng ắt phải mang thị vệ. Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, làm sao vô duyên vô cớ lẻ loi xuất hiện trong một tửu lâu chợ phía đông được?
Ta hít sâu một hơi, nói với Mạnh Tự đang lo lắng: "Không sao, chỉ là ta bị hoa mắt thôi."
Mạnh Tự nhẹ gật đầu.
Mặc dù nhìn thấy một cái bóng cẩu Hoàng đế hư ảo nên tâm trạng hơi kém chút, nhưng đây vẫn là lễ Khất xảo đẹp đẽ nhất ta ghi nhớ trong cuộc đời.
Ta vui thì sẽ nói nhiều, mãi cho đến lúc trăng lên giữa trời, Mạnh Tự tiễn ta về nhà, ta còn đang lải nhải liên miên kể với y chuyện phiếm trong cung, kể thời gian ta ở Dịch Đình làm tác gia nhỏ, kể năng suất bắt chuột của mèo con cao bao nhiêu...
"Sau này chúng ta cũng nuôi một con mèo đi." Ta đề nghị: "Tốt nhất là loại mèo hoa ấy. Hạ Phú Quý nói loại mèo này thích hợp trấn trạch nhất, trong phạm vi một dặm không có chuột sinh sống."
Mạnh Tự nói: "Được, nếu mèo nhà vị đồng liêu nào sinh mèo con mà có màu muội muốn, ta sẽ đến hỏi xin bọn họ."
"Phải dạy dỗ nó thật tốt, không thì nó sẽ tha chuột cho chúng ta, sợ chúng ta chết đói. Có một lần mèo nhỏ làm như vậy, ta vừa mở mắt là một con chim sẻ chết đập vào mắt."
"Chắc chắn nó rất thích muội mới đưa đồ ăn cho muội."
"Huynh nói nó thích ta, ta lại không cảm nhận được. Mèo luôn tự do tự tại, không yêu ai cả, chỉ có chó sẽ vĩnh viễn yêu chủ nhân, ừm... Nuôi chó cũng không tệ, nhưng mà chúng sẽ ăn phân, ăn xong còn tới liếm tay ta."
"Vẫn nên nuôi mèo đi."
Chúng ta lẩm bẩm cả một đường, thậm chí chủ đề đã đi sâu đến sau này mua nhà sẽ mua kèm ao sen hay là gò mẫu đơn. Mạnh Tự cũng vui vẻ mơ mộng cùng ta, nghiêm túc nói hoa sen tốt hơn, mát mẻ. Thực ra hai chúng ta đều rất nghèo, tuyệt đối không mua nổi tòa nhà lớn.
Vầng trăng khuyết dịu hiền treo trên ngọn cây, ánh trăng xuyên qua bóng cây rơi trên tường đất, đan xen trên bờ vai Mạnh Tự. Ta và y chậm rãi đi trên con đường nhỏ giữa phường, âm thanh và ánh sáng trên đường cái đã dần dần cách xa chúng ta. Chúng ta dường như đang chậm rãi đi vào một thế giới nhỏ chỉ có hai người.
Ta nhìn quanh cửa ngõ trong chốc lát, kéo Mạnh Tự vào trong ngõ nhỏ.
"Qua lối rẽ này là đến nhà rồi. Huynh về đi, không cần tiễn ta." Ta nói: "Thục Thục đang ở cửa đón ta, ta vừa mới thấy nàng rồi."
"Được." Mạnh Tự gật đầu, chỉnh lại cổ áo xộc xệch giúp ta.
"Vậy hôm sau chúng ta gặp lại." Ta ôm y, ngẩng mặt lên, mắt trông mong nhìn y, chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.
Lúc trước trên đường nhiều người phức tạp, không nên thân mật, nhưng bây giờ đang trong hẻm nhỏ tối như bưng, đương nhiên phải làm chút chuyện bậy bạ.
Đường mòn u tối mọc đầy rêu xanh, lưng ta dán lên tường đất, Mạnh Tự rất biết ý ôm cả người ta trong lồng ngực, hơi cúi người. Ta phối hợp nhắm mắt lại, học dáng vẻ của hoa đán gánh hát Nam Thành, thả lỏng cơ thể, hưởng thụ thời khắc này.
Ta vừa ăn đá bào, vị ngọt trong miệng còn chưa tan, vị sữa lẫn hương anh đào, Mạnh Tự sẽ thích.
Hơi thở của y ngày càng gần, lại lề mề không rơi lên mặt ta. Ta ảo não nghĩ, y không thể nhanh một chút sao? Ta loáng thoáng nghe thấy ở ngõ nhỏ bên kia vọng tới một tràng tiếng bước chân dồn dập, chắc chắn là Thục Thục nghe thấy động tĩnh ra đây tìm ta. Nếu bị Thục Thục phát hiện chúng ta đang thân mật trong ngõ hẻm, chắc nàng sẽ lại rao giảng cho ta một khóa nữ đức...
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, ta chỉ muốn nhân lúc nàng còn chưa tới, tranh thủ hôn trộm một cái. Ta đưa tay ôm lấy eo Mạnh Tự, kiễng mũi chân...
Còn chưa đợi đến một giây sau, một bóng đen to lớn dữ tợn bao phủ đầu ta, sau đó là "bịch" một tiếng, âm thanh xác thịt nặng nề va vào nhau như sấm sét vang lên bên tai ta.
Con ngươi ta co rụt lại, tiếng thét chói tai rạch xé bầu trời đêm vắng vẻ.
Mạnh Tự bị đánh đến choáng váng. Y chưa từng luyện võ, chỉ biết một chút cung ngựa sơ sài, sau khi bị tập kích, y vô thức lấy cùi chỏ che mặt, chắn trước người ta, bởi vì không có phòng bị, rất nhanh lại bị đánh một quyền thứ hai.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến chúng ta đều không thấy rõ là ai nhắm vào chúng ta. Chỉ thấy nửa bên mặt Mạnh Tự sưng vù, rất thê thảm, ta sốt ruột bảo vệ chồng, cơn máu nóng dâng lên, tiện tay cầm lên một cục đá hung hãn chào hỏi khuôn mặt của tên lưu manh kia.
Đối phương xoay người né tránh, lúc thân người di chuyển, cả người bốc ra mùi rượu nồng nặc, là rượu mạnh từ Tây Vực tới.
Dường như con ma men này không có hứng thú gì với ta, hai phát cướp được cục đá của ta, thuận tay đẩy ta sang một bên, loạng choạng hai bước, đột nhiên túm lấy cổ áo Mạnh Tự, không đầu không đuôi đấm liên tiếp lên mặt y, chiêu thức và sức lực đều tàn nhẫn.
Khóe miệng Mạnh Tự chảy máu, vừa tự vệ vừa phản kích, hô to nói: "Anh Anh, muội chạy mau, đừng để ý đến ta!"
Làm sao ta có thể bỏ y lại chạy đi một mình? Lập tức nhào tới liều mạng giữ chặt tên lưu manh, giận dữ gào thét như con sói cái: "Thục Thục! Thục Thục! Mau dẫn người ra đây, có kẻ đánh người bên đường!"
"Anh Anh?" Người say lướt khướt kia lảo đảo một bước, đột nhiên cả người bốc lên một khí chất hung tàn mãnh liệt, một cước gạt ngã Mạnh Tự xuống đất, dữ dằn nói: "Phế vật! Ngươi cũng xứng gọi nàng như vậy!"
Trả lời hắn là một đòn đau của ta.
Cây trâm Ngụy Uyển Nhi tặng cho ta cắm vào máu thịt đầy đặn, ta thở hổn hển từng hơi, trông thấy chất lỏng diễm lệ nhuộm đỏ hai tay ta.
Lúc xuống trâm ta không nghĩ tới hậu quả, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Kệ mẹ hắn, Thẩm Anh ta nóng tính không dễ chọc, thà rằng bản thân ngồi đại lao cũng tuyệt đối không muốn làm quả phụ!
Cho nên sức lực không hề mảy may nể tình, cây trâm đâm thủng vải áo đắt đỏ của hắn, vạch ra một vết máu dữ tợn trên lưng hắn. Thực ra ta vốn định đâm vào gáy hắn, nhưng cuối cùng nhân từ nương tay, lúc ra tay chệch đi mấy tấc, chỉ đâm trúng lưng hắn.
Nắm đấm của đối phương đột ngột dừng lại, cứng đờ chầm chậm quay đầu. Ta lại nhặt lên một cục đá cầm trong tay, giơ lên cao...
Nhưng mà khi nhìn thấy đôi mắt hồ ly tàn nhẫn trước mắt, tay ta run bắn lên một cái, cục đá rơi bộp xuống đất.
"Lý... Lý Tư Diễm?"
Trong khoảnh khắc này, ta cảm thấy thế giới này thật sự quá con mẹ nó thể rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.