Chương 55: Hoa nguyệt đượm xuân phong*
Thát Tế Ngư Ngư Ngư
17/09/2022
*Trích bài thơ Vọng Giang Nam của Lý Dục (Bản dịch Nguyễn Chí Viễn)
Bởi vì chuyện không tốt liên tục kéo đến, năm nay trôi qua như nghẹn ở cổ họng.
Chuyện làm cho ta sụp đổ nhất chính là hôm đêm ba mươi, Đại Mễ bắt được con chuột đầu tiên trong cuộc đời của nó, thần không biết quỷ không hay thả ở ghế kê chân bên giường.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau cùng con chuột, tiếng hét chói tai của ta suýt nữa hất bay nóc Tử Thần điện.
Có bệnh mới lo tìm thầy, ta nhào vào trong ngực Lý Tư Diễm. Người kia vô thức ôm lấy ta, chân tay luống cuống vỗ vỗ lưng ta, nói như mộng du: "Sáng sớm đã ôm ấp yêu thương?"
Ta run run rẩy rẩy chỉ về phía ghế kê chân, Lý Tư Diễm liếc mắt nhìn, mày nhíu lại, cao giọng nói: "Huệ Nguyệt, vứt thứ bẩn thỉu này ra."
Huệ Nguyệt đáp lời đi đến, không kịp chuẩn bị tinh thần nhìn thấy con chuột béo chết thảm, mí mắt giật nảy một cái.
Đại Mễ gây chuyện mất hứng kêu meo meo, bị Huệ Nguyệt tức giận đuổi ra khỏi cửa cùng con chuột kia, rồi nhốt vào phòng tối chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của Thiền Nhi.
Lý Tư Diễm dịu dàng thì thầm an ủi: "Đừng sợ, đã không còn nữa rồi."
Ta chưa hết sợ hãi, miễn cưỡng thò đầu ra.
Lý Tư Diễm thấy ta sợ chuột như thế, ham muốn thể hiện tăng cao cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, gióng trống khua chiêng kêu gọi phong trào diệt chuột năm mới, còn tự dưng thưởng cho Đại Mễ từ phòng tạm giam ra ba con cá khô.
Đại Mễ ngơ, ta cũng ngơ, cảm giác không đúng ở đâu đó nhưng lại không nói ra được cụ thể không đúng chỗ nào.
***
Lý Tư Diễm không cho ta cơ hội nghĩ sâu hơn, ăn sáng xong bèn dẫn ta đi rạp hát, xem kịch chúc tuổi mới dựng, nói là hay cực kỳ, có bất ngờ.
Đương nhiên ta không nhìn ra hay ở chỗ nào, gật gù toàn bộ quá trình. Mãi khi biểu diễn được quá nửa thời gian, bỗng nhiên có một nữ tử xinh đẹp quấn vòng ngọc xanh đi lên đài, ôm một chiếc tỳ bà, cất cao tiếng hát du dương.
Hay quá.
Ta lập tức bị chấn động đến tỉnh táo, dụi dụi mắt chăm chú nhìn lên... A, đây không phải Tạ Tu Nương lấy chồng lâu rồi sao?
Chủ quản Giáo Phường Ti cười hùa nói: "Lần trước nương tử nhắc một câu, bệ hạ vẫn luôn để trong lòng. Lần này đúng lúc Tu Nương về đế đô đón giao thừa, bèn bảo nàng đến hát một khúc cho nương tử."
Ta dở khóc dở cười: "Người ta đã mưu sinh đường khác rồi, còn gọi người ta đến ca hát, có kiểu bắt nạt người như các ngươi sao?"
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Nàng luôn thích đồng cảm vớ vẩn với người khác, thích nghe thì bảo nàng ta hát. Nàng thích nghe nàng ta hát là số phận của nàng ta, cũng không tính là bắt nạt nàng ta."
Tạ Tu Nương trên đài cúi đầu không nói, gom tay áo ôm tỳ bà, trong mắt phượng mỹ lệ hiện lên vẻ nhục nhã.
Đêm giao thừa bị ép gọi vào cung chỉ để đàn một khúc cho một tiểu nha đầu diện mạo phổ thông, không hiểu phong tình, thật uất ức.
Nếu có chuyện gì có thể uất ức hơn điều này, vậy chắc chắn là... Hoàng đế không thèm liếc nhìn mình lấy một cái, chỉ chú ý chăm sóc bà cô nhỏ này.
Tạ Tu Nương không cam lòng cắn môi dưới.
Bàn về tướng mạo tài nghệ, Tạ Tu Nương nàng ta đứng đầu mọi thứ, tại sao người nở mày nở mặt nghe hát ở đây lại không phải là mình chứ?
Ta cũng để ý đến ánh mắt không lành của mỹ nhân, không ngừng thở dài trong lòng, ta cũng là bị ép nha! Ta ước gì cô quyến rũ Hoàng đế đi, ta đi sống cuộc sống tốt đẹp của mình kìa.
Một cuộc giao lưu ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau kết thúc như thế. Sau khi xem hết vở diễn này cũng đến canh giờ trong cung nhảy múa đuổi tà.
Bởi vì năm trước mới vừa gặp tai ương, múa đuổi tà giao thừa lần này quy mô cực hoành tráng. Giáo phường sứ, thị vệ điện tiền, nội thị các cung dốc toàn bộ lực lượng, ngàn người đóng vai chư thiên thần Phật, rầm rầm rộ rộ nhảy múa bốn phía. Đi theo sau đội ngũ là một đoàn cung nữ trẻ tuổi, mang theo nước sạch và cành liễu, đóng vai tiên nữ rưới cam lồ.
Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu đang ở trong đó, hai nàng là tỷ muội song sinh, trông khiến người ta thích nên được lựa chọn đứng hàng đầu. Hai nàng bỗng nhiên thấy ta, vô cùng phấn khởi vẫy cành liễu với ta. Ta thấy tình hình không đúng, vội vàng trốn ra sau lưng Lý Tư Diễm. Thế là một bình cam lồ của Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu hắt hết vào trước ngực Lý Tư Diễm, hình thành hai vệt nước sẫm màu.
Vị trí cực kỳ nhạy cảm, cực kỳ khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Hai người sợ hãi, Lý Tư Diễm lại không hề tức giận, còn vui cười thưởng bạc lẻ cho các nàng, bảo các nàng năm sau hầu hạ ta cho tốt.
Lúc này hai tiểu nha đầu mới yên tâm đi, vẩy cam lồ của các nàng vào mỗi một góc trong cung đình.
Trong tiếng chiêng inh ỏi rộn ràng, ta bịt tai nói với Lý Tư Diễm: "Múa cái này thật sự có tác dụng sao? Có tác dụng thì tại sao không đuổi ngươi đi được?"
Hắn nghe ta chửi kháy hắn là tà ma, cười càng thêm xán lạn: "Đúng vậy, làm sao không có tác dụng nhỉ? Phải tăng cường độ mạnh thêm mới được."
***
Hiếm khi được ngày nghỉ, Lý Tư Diễm sắp xếp kín lịch trình một ngày cho ta. Xem hết múa đuổi tà xong còn mang ta đi trải nghiệm lần lượt các loại tập tục giao thừa, nào là tẩu bách bệnh¹, nào là uống rượu hoa tiêu... Điều kỳ lạ nhất chính là hắn còn mang ta đi bái tất cả thần Phật trong đàn thờ trong cung một vòng. Ta hỏi hắn chẳng phải ngươi nói không tin quỷ thần sao? Hắn đáp lại ta một câu: Đến cũng đến rồi.
(1) Tập tục "tẩu bách bệnh": người tham dự đa phần là phụ nữ, họ kết bạn cùng đi men theo tường hoặc qua cầu, ra ngoại ô, mục đích là để xua đuổi bệnh, trừ tai hoạ.
Hắn hăng hái, ta thì mệt nhoài. Buổi tối hắn đi cùng với Ôn Bạch Bích ứng phó dạ yến trừ tịch, cuối cùng ta mới có thời gian nghỉ ngơi, cả người mệt mỏi ngồi bệt trong Tử Thần điện.
"E là thân thể người này không phải Nữ Oa tự mình đắp nặn." Ta rất là sốc: "Làm sao hắn lại không biết mệt thế?"
Lễ tết, tâm trạng trên dưới Tử Thần điện đều rất tốt, một khi tâm trạng tốt là không biết giữ miệng, Thiền Nhi thốt ra: "Thân thể bệ hạ cường tráng, nương tử mới có được chỗ tuyệt diệu."
Ta không hiểu gì: "Cái gì cơ?"
Huệ Nguyệt hung dữ trừng Thiền Nhi một cái: "Không được phép nói bừa!"
Thiền Nhi lè lưỡi, cười hì hì nói: "Huệ Nguyệt tỷ tỷ không cho muội nói."
Ta nói: "Muội vẫn cứ đừng nói nữa, nghe ra cũng không phải chuyện gì tốt."
Dứt lời ta ngả đầu ngủ ngay.
Ngủ không bao lâu lại bị lay tỉnh lần nữa. Cẩu Hoàng đế dự tiệc trở về, mặc một bộ áo tím ngựa ông ngựa bà, gọi ta đi lên tường thành xem pháo hoa của một trăm linh tám phường Trường An.
Ta rất là tức tối: "Muốn xem thì tự ngươi đi đi! Ta muốn ngủ!"
Lý Tư Diễm không cho cơ hội thương lượng trong việc này, một tay ôm ta từ trong chăn ra: "Mồng một tết tất phải đón giao thừa. Đợi ngày mai nàng ngủ tiếp."
"Bên ngoài trời đông giá rét..." Ta lưu luyến nhìn chằm chằm lò than.
Lý Tư Diễm lưu loát nói: "Huệ Nguyệt, cầm lò sưởi tay và áo lông chồn ra đây."
Huệ Nguyệt nhanh chóng thu thập xong cả bộ hành trang đi ra ngoài. Lúc đang định mặc lên giúp ta, Lý Tư Diễm cầm lấy đồ nàng chuẩn bị một cách tự nhiên, tự mình khoác lên khăn quàng lông cáo và áo choàng lông chồn thật dày cho ta, còn tiện tay thắt một cái nơ con bướm.
Người ta thấp, bị hắn quấn như một cục bông trắng tròn ủng. Lý Tư Diễm nhét lò sưởi tay vào trong tay ta, nói với ta: "Bây giờ đi được chưa?"
Thực ra dùng từ "đi" này không quá chính xác, bởi vì ta được các cung nhân nâng một mạch đến dưới thành, chỉ có một đoạn đường duy nhất tự đi là lên cầu thang của tường thành. Lý Tư Diễm chân dài, một bước có thể bước rất xa. Ta ở phía sau thở hồng hộc đi theo, thầm nghĩ cung đình chẳng có cái gì mà xây tường thành cao như thế làm gì.
Nhưng khoảnh khắc khi ta lên tường thành, ta mới hiểu lý do Lý Tư Diễm nhất định phải lôi ta từ trong chăn ra đón giao thừa.
Hắn ôm ta lên tường thành cao cao, chỉ ta nhìn ra phía ngoài. Gió bấc tháng mười hai lạnh thấu xương thổi thẳng vào chóp mũi ta. Ta không chịu được hắt hơi một cái. Hắn ung dung mở áo choàng chồn đen ra, quấn cả người ta vào trong áo.
Ta đón gió mở mắt ra. Bởi đứng rất cao, khung cảnh phồn thịnh của hoàng đô sừng sững thu cả vào tầm mắt. Đàn hát đầy đường ngõ, trăng tỏ nhường đèn khuya. Mùng một không trăng, ngẩng đầu chỉ thấy mấy đốm sao trên vòm trời. Sắc trời nhạt nhòa, mà dưới đất một trăm linh tám phường lại đèn đuốc như ban ngày. Ánh đèn trùng điệp nhòe đi trong mắt ta thành một quầng sáng lớn, kéo dài tít đến bên bờ mây và núi.
Bốn phía đều đang đốt pháo trúc, tia sáng rực rỡ tỏa về nơi dòng sông và lầu cao. Tiếng người huyên náo khắp nẻo đường. Bách tính tụ tập không đếm kể, thấy Lý Tư Diễm xuất hiện trên tường thành đều giơ tay reo hò, hô Hoàng đế vạn tuế, xã tắc thiên thu. Âm thanh như làn sóng, lớp này cao hơn lớp trước.
Ta giật mình cảm thấy bản thân như lâm vào một giấc mộng lớn xôn xao.
Trường An như đốt hết tất cả tích góp trong một đêm chỉ để phơi bày sự mỹ lệ kinh động lòng người vào đêm nay. Loại phương thức ăn mừng phóng khoáng buông thả, chỉ lo xưa nay tự cổ chí kim ít có, chỉ có thời thịnh thế phồn hoa tràn trề sức sống nhất mới có thể gặp.
Mà người đàn ông đứng sau lưng ta đây chính là chủ nhân duy nhất của mảnh đất này.
Hắn cao lớn và anh tuấn, mày như dao cắt, mắt tựa sao xa, quyền thế trau chuốt khí chất của hắn thêm phần ngạo nghễ. Nhưng một người như vậy lại sẵn lòng chải tóc cho ta, làm bánh hấp, mặc ta nuôi mèo lông rụng đầy giường.
Nói không hề dao động là giả.
Ta không phải nữ chính kiên trinh bất khuất, thánh khiết đến không chân thật trong thoại bản. Tiểu nương tử có trinh liệt nữa cũng không kìm lòng được trước công phu đeo bám nước chảy đá mòn, ánh nến đỏ lay vào thời khắc nào đó.
Thế nhưng...
Nhưng khi ta đang đứng trên cổng thành, nghe bách tính hô to vạn tuế, phụ thân, nhị thúc, ca ca của ta, bọn họ đang nằm trong phần mộ lạnh lẽo ngoại ô phía tây Trường An, tuyết li ti rơi trên bia đá, không người lễ tế.
Mạnh Tự cô độc ở Giang Nam dưỡng thương chân, Tiểu Xuyên không đi hoạn lộ, từ bỏ cô nương mình ái mộ. Người toàn Trường An đều đang đoàn tụ cả gia đình vào ngày giao thừa, mà dưới tấm bảng thiếp vàng mới tinh của Thẩm gia, chỉ có một đôi mẹ con vò võ trông coi đại trạch ba gian.
Ta ngẩng đầu nhìn Lý Tư Diễm.
Trong mắt hắn phản chiếu đèn hoa mười dặm, ánh nhìn sáng rực, tràn đầy chờ mong và khao khát.
Bản năng bễ nghễ thiên hạ của phái mạnh vướng vất sự thôi thúc cúi đầu xưng thần trước mặt nữ tử, khiến hắn chỉ nhìn ta không nói lời nào, tay ôm ta chặt hơn một chút.
Lần đầu tiên, ta nửa phần thật lòng nửa phần giả ý mà chủ động nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Khoảnh khắc bờ môi chạm nhau, một trăm linh tám phường òa lên tiếng vui cười ầm ĩ náo động, tiếng pháo trúc và chiêng trống âm hưởng vọng theo mây, kinh động vô số chim bay trên ba đảo Bồng Lai.
Một năm mới tới.
Lý Tư Diễm sững sờ trong chớp mắt, sau đó ánh mắt tối tăm như bầu trời đêm nay, giữ lấy gáy ta không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này. Ta chỉ định chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại bị hắn ép biến thành xâm nhập vào trại địch ba trăm dặm. Nụ hôn đẹp đẽ trở nên kịch liệt như hai quân giao chiến, quả thực đáng ghét.
Mà hắn lại không muốn cho các tiểu huynh đệ thị vệ bên cạnh vây xem ta. Vào lúc ta ngẩng đầu hôn hắn, hắn đã kéo áo choàng ra che lại khuôn mặt ta.
Áo choàng này của hắn bóng loáng không thấm nước, hiệu quả chắn gió vô cùng tốt nhưng bí hơi, suýt chút nữa khiến hai chúng ta ngạt thở.
Sau khi về điện, ta còn đang phàn nàn miệng bị hôn sưng, quá xấu hổ, không dám gặp người khác. Cả một đường Lý Tư Diễm ôn hòa cẩn thận dỗ dành ta, khóe mắt chân mày tràn đầy ý cười.
Ta hận không thể cho tất cả bách tính dưới cổng thành kia xem bộ dạng này của Hoàng đế. Các cư dân Trường An thân yêu, mọi người thật sự muốn cho loại Hoàng đế không có tiền đồ này vạn tuế sao!
***
Cuộc náo nhiệt ngày tết qua đi, cuộc sống của ta cũng không có gì thay đổi.
Thay đổi duy nhất chính là kể từ sau nụ hôn đó, Lý Tư Diễm càng bám dính ta hơn. Rất nhiều chuyện lúc trước không cho phép ta làm đều dần dần cho phép.
Ta rất hoang mang, hỏi hắn: Ta chủ động hôn ngươi một cái thôi mà ngươi đến mức ấy sao? Lý Tư Diễm nói đương nhiên, nàng bằng lòng toàn tâm toàn ý lừa gạt trẫm, trẫm rất vui, đương nhiên phải thưởng cho nàng, để nàng tiếp tục lừa gạt mãi thật lâu.
Ta nghe vậy kinh hãi, từ trong thâm tâm cảm thấy cẩu Hoàng đế này đã bị ta thuần hóa đến ngốc rồi, biết ta đang lừa hắn, hắn còn vui vẻ đến như vậy.
Về sau cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện thực ra chính ta cũng bị Lý Tư Diễm thuần hóa, để moi được chút tự do không đáng kể từ trong tay hắn mà đang từng bước mất đi giới hạn của mình. Hôm nay là chủ động dâng nụ hôn, có phải ngày mai là sẽ chủ động hiến thân hay không?
Sau khi phát hiện ra điểm này, ta trầm mặc tròn một buổi chiều, tưởng niệm ranh giới cuối cùng không ngừng bị ta chọc thủng.
Chẳng trách đã lâu Lý Tư Diễm không nhắc đến chuyện sủng hạnh ta. Hắn đang chờ ta ngoan ngoãn rửa sạch mình, đưa đến trước mặt hắn để hắn ăn ngấu nghiến.
Cẩu Hoàng đế thật quá giảo hoạt.
Càng gay go hơn là vậy mà ta lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ có cần đột phá ranh giới cuối cùng này không, để hắn hoàn toàn yên lòng với ta?
Nhưng hiện giờ ta quả thực không vượt qua được cửa ải kia trong lòng mình. Ngộ nhỡ ta không nhịn được buồn nôn, nôn ra trên giường cẩu Hoàng đế... Hình ảnh quá đẹp, ta không dám nghĩ.
Gặp chuyện không quyết được thì tìm Ôn Bạch Bích. Ta đánh tiếng với Lý Tư Diễm, gọi chiếc xe lừa nhỏ hẹn Ôn Bạch Bích đến bờ hồ Thái Dịch giải sầu.
Ta thổ lộ hết phiền não của ta với Ôn Bạch Bích. Đối phương dừng bước chân, im lặng hồi lâu mới nói: "Muội... chưa từng chung chăn gối với hắn?"
Ta thành thật nói: "Đúng vậy! Theo nương nương thấy, ta có cần hi sinh một chút không?"
Chuyện này chạm đến điểm mù tri thức của Ôn Bạch Bích.
Nàng từ từ thăm dò nói: "Hoàng đế là thân tàn phế?"
"Không không không!" Ta liên tục phủ nhận: "Hắn khỏe mạnh cực kỳ."
Cụ thể khỏe mạnh theo kiểu nào, dù là bình tĩnh như Ôn Bạch Bích cũng ngại không hỏi cặn kẽ.
Trong ánh mắt đầy rối rắm của ta, nàng trầm ngâm chốc lát, nói: "Việc này ta không có cách nào đưa ra kiến nghị cho muội... Đã là thân thể của chính muội thì nên là tự muội định đoạt mới tốt, nhưng ta... ta không hy vọng muội vô duyên vô cớ bị tên cẩu tặc kia chà đạp."
"Được." Ta cúi đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Tay áo Ôn Bạch Bích phất qua mu bàn tay ta. Lúc ta đang ngây người, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm mấy tờ giấy được xếp ngay ngắn.
"Lộ dẫn, văn điệp, tất cả văn kiện cần để thông hành trong cương vực quốc triều đều ở đây." Nàng đè giọng thật thấp: "Một tuần sau muội sẽ phải lên đường theo Hoàng đế đến đất Tề Lỗ. Cất kỹ cẩn thận, nếu trên đường gặp được cơ duyên thì tự mình rời đi."
Ta giật mình trong lòng, lặng lẽ nhét mấy tờ giấy mỏng vào trong vạt áo.
Nàng nói: "Với bản lĩnh viết lách của muội không khó để mưu sinh bên ngoài. Nếu thật sự có thể chạy thoát thì nhất định phải giấu mình cho kỹ, đừng nghĩ đến việc về Trường An nữa."
Lộ dẫn trong ngực như nặng tựa ngàn quân. Ta mờ mịt gật đầu, nàng cười ôn hòa với ta.
"Đúng rồi, Hoàng hậu nương nương." Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Nhũ danh của nương nương có phải là Kiểu Kiểu không?"
Ôn Bạch Bích kinh ngạc nói: "Quả thực như thế, nhưng nhũ danh này của ta chỉ có trưởng bối thân cận mới thỉnh thoảng gọi. Từ đâu mà muội biết được?"
"Thu nguyệt chiếu bạch bích, kiểu như sơn âm tuyết." Ta cười nói: "Không biết làm sao chợt nghĩ đến câu thơ này. Có lẽ ca ca ở nơi phương xa vẫn đang mong nhớ chúng ta chăng."
Ôn Bạch Bích "ừ" khẽ một tiếng, vẻ mặt buồn bã.
Ta nói: "Hoàng hậu nương nương có biết nhũ danh của ca ca ta không?"
Nàng nghĩ ngợi: "Chàng chưa từng nói."
Ta kề sát tai nàng, trịnh trọng nói: "Nhũ danh của huynh ấy là Lư Nô."
Trên đường trở về Tử Thần điện, Tiểu Kim Liên muốn nói lại thôi, cuối cùng thực sự không nhịn được, lặng lẽ hỏi ta nói cái gì với Hoàng hậu mà khiến Hoàng hậu nương nương lạnh lùng trước sau như một cười tròn thời gian một chén trà.
Ta ba hoa chích chòe: "Ta kể chuyện cười cho nàng. Một đôi huynh đệ trộm rượu, đệ đệ uống rượu xong bái cha hắn. Ca ca hỏi hắn tại sao phải vẽ vời thêm chuyện, đệ đệ nói chúng ta phải lễ phép, còn hỏi tại sao ca ca không bái. Ca ca nói đệ tỉnh lại đi, chúng ta làm trộm đấy đệ đệ, trộm có lễ phép sao!"
Tiểu Kim Liên: ?
Ta: Không buồn cười sao?
Tiểu Kim Liên nghi hoặc quay đi.
Sau khi về điện, ta đuổi hết nhóm cung nhân đi, lén lén lút lút mở văn thư Ôn Bạch Bích cho ta ra.
Đi kèm văn thư thông quan, nàng còn viết cho ta một tin vắn, nói đại khái về lai lịch hộ tịch này.
Trong thư viết, hộ tịch giả cho ta lần này là của một tỳ nữ, rời quê hương khi còn bé, bị bán vào phủ của mình. Trước khi Ôn Bạch Bích xuất giá đã cho tất cả người từng hầu hạ bên cạnh nghỉ việc, nhưng cô nương này số mệnh không tốt, vừa mới làm xong hộ tịch mới đã mắc bệnh cấp tính chết đi. Thế là phần hộ tịch này nằm trong tay Ôn Bạch Bích, gặp may đúng dịp được lấy ra cho ta dùng.
Ta lướt nhìn chứng từ hộ tịch, tiểu cô nương xui xẻo này họ Vương, tên Nha Ngọc, hộ tịch nằm ở một nơi tên là huyện Vĩnh Niên, Minh châu.
Minh châu? Ta chỉ cảm thấy quen tai nhưng không nhớ được cụ thể là nơi nào. Ta chạy đến thư phòng Lý Tư Diễm nhìn đại địa đồ của hắn hồi lâu mới phát hiện, à, hóa ra là chiến địa lúc Cao Tổ đánh Minh Thủy.
Đây chính là một nơi tốt, cách xa Trường An, giao thông khá là thuận tiện, khoảng cách cách Đột Quyết đủ an toàn.
Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là... Ta không khỏi rơi vào trầm tư: Ta thật sự sẽ có cơ hội dùng tới những thứ này sao?
Ta nhìn tầng tầng lớp lớp thị vệ ngoài cửa, thở dài, phiền muộn bỏ văn kiện hộ tịch vào hộp đựng thư.
Vẫn cứ xem tình thế trước vậy.
***
Mười ngày sau, Lý Tư diễm chính thức lên đường mang ta xuất cung.
Trạm đầu tiên chuyến này là Phù Dung Uyển. Mùa xuân đến, Hoàng đế muốn đi săn, nhân tiện mang ta đi ngâm hồ nước nóng.
Săn bắn đông xuân xem như là hoạt động được các hoàng thân quốc thích hoan nghênh nhất triều ta. Các đời Hoàng đế không có việc gì là thích chạy đến Phù Dung Uyển, không bội thu trở về thì tuyệt đối không hồi cung.
Nhưng mà trong đó không bao gồm Lý Tư Diễm. Hắn khăng khăng cho rằng đọ sức với thú vật không có linh tính không có ý nghĩa, dù sao đi săn nào có kích thích hơn đấu người, đấu người nào có thú vị hơn chơi với Khởi cư lang.
Bổn Khởi cư lang nghỉ việc cảm thấy hắn có bệnh nặng.
Hắn thay quân trang đi săn, tràn đầy hào hứng hỏi ta: "Biết cưỡi ngựa kéo cung không?"
Ta lạnh nhạt nói: "Hồi trước thì biết, nhưng từ sau lần trước bị thương bả vai thì không kéo được cung nặng nữa."
Lý Tư Diễm nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mảnh mai của ta, buông mắt nói: "Vậy thì chỉ cưỡi ngựa thôi."
Hắn sai người dắt tới cho ta một con ngựa cái chân ngắn, nghe nói tính tình rất ngoan, chưa từng đá hậu. Hắn tự mình kiểm tra yên ngựa rồi ôm ta lên lưng ngựa, mình thì lên một con ngựa Ô Tôn, vung dây cương, giương cung đuổi theo một con hồ ly đỏ.
Quý tộc các ngả đương nhiên là nối đuôi nhau đuổi theo.
Náo nhiệt là của bọn họ, ta không thích đi săn một chút nào. Thế là chỉ cho ngựa nhỏ thong thả dạo quanh bên bờ Khúc Giang. Rất nhiều quý tộc muốn thúc ngựa đến bắt chuyện cùng ta đều bị đám thị vệ ngăn lại.
Ta cũng không có gì hay mà nói với bọn họ. Cưỡi ngựa một lúc lại cảm thấy nhàm chán, ta ung dung trở về vườn ngự uyển, tìm ngôi đình ngồi chơi ngắm cảnh.
Qua một lúc lâu Lý Tư Diễm mới đi săn trở về, đi theo phía sau là một xe thỏ, hồ ly.
Hắn có ý khoe khoang với ta, bị ta cay nghiệt chặn họng: "Quản sự dàn xếp cho ngươi bao nhiêu? Con thỏ này bị đói đến không còn sức mà chạy rồi."
Hắn cười cười: "Một là trẫm không mang diều hâu, hai không dắt chó săn, bắt được thế này đã là không tệ rồi. Vừa săn vừa nghĩ đến nàng. Chẳng phải có bài quốc phong viết thế này sao: Trong rừng sâu có cây bộc tốc, hươu chết rồi nằm gục ngoài đồng. Bạch mao gói lại cho xong, dụ người con gái sắc dung ngọc ngà. Cho nên mang đến trước cho nàng nhìn một cái."
Sao ta lại không hiểu ngụ ý của hắn. Đây là đang nói bóng nói gió cầu hoan với ta đây mà. Ta đẩy mặt cười hì hì của hắn ra: "Lượn đi."
Mặc dù Lý Tư Diễm không thích săn bắn nhưng lại thích nướng thịt thỏ, thích đến mức chuyên đi học bí quyết nướng thịt, còn đầy hào hứng dạy cho ta.
Mặt ta không cảm xúc cầm que trúc xiên thịt, cảm thấy mình như một người hoang dã chưa khai hóa.
Lúc đang ngẩn người, ta vô tình đánh rơi xiên thịt vào trong lửa than, đến lúc lấy nó ra, mặt ngoài miếng thịt đã biến thành một màu đen chẳng lành.
"Cháy rồi." Lý Tư Diễm nói: "Đổi xiên khác."
Ta lắc đầu: "Ta ăn no rồi."
Hắn hôn khóe miệng dính mỡ của ta: "Sức ăn thật ít, như con thỏ vậy."
Ta thầm nói chắc ngươi có sự hiểu lầm với thỏ. Mấy con thỏ ở Tử Thần điện kia ăn cơm còn nhanh nhẹn hơn ta nhiều.
***
Trời đã vào xuân, vạn vật ấm lại. Sau khi ăn xong bữa tối, Lý Tư Diễm nói trong vườn mới tạo một hồ nước nóng, muốn mang ta cùng đi nhìn xem.
Ta cảm thấy hôm nay hắn cực kỳ rục rịch bồn chồn. Có lẽ mùa xuân đến, thời tiết nóng nực dễ khiến người ta nghĩ tới một chút chuyện kiều diễm.
Ta không hề nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn hắn cảnh giác.
Hắn mặc áo đỏ, bóng của trăm ngọn nến dầu thơm nhảy nhót trên người hắn, khiến cả người hắn như một ngọn lửa cháy phừng phừng.
Hắn từ từ thôi cười, bước từng bước đi về phía ta.
Ta nhắm mắt lại, một bàn tay ấm áp chạm vào gò má ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vết chai mỏng trên ngón tay cọ qua bờ môi, cằm, rồi đến cổ, lưu luyến không rời.
Đây là một cách sờ tràn đầy tà niệm của nam giới với nữ giới.
Khi hắn chạm đến xương quai xanh ta, ta thực sự không chịu nổi, lùi về sau mấy bước, cắn môi nói: "Ngươi có ý gì?"
"Anh Anh..." Hắn chậm rãi bỏ tay xuống, trầm giọng nói: "Trẫm nhịn rất lâu rồi."
Trong âm thanh này ẩn chứa khát vọng không thể nào kiềm chế.
Con sói cô độc sống nơi hoang dã nhìn trúng một con hươu linh hoạt, không dám dọa nó, chỉ dám chầm chậm tới gần.
Ta siết chặt nắm tay trong tay áo.
Trong cung thất treo lớp lớp màn che lụa đỏ, bị gió thổi nhẹ nhàng tung bay. Trăng sáng ngoài cửa sổ như móc câu, tiếng ếch kêu ran, dế mèn đang gọi, là một đêm xuân thoải mái tươi đẹp.
Nhưng chẳng biết tại sao lòng ta vô cùng nặng nề như đang treo tảng đá to, chầm chậm chìm vào hồ sâu thăm thẳm.
Ôn Bạch Bích nói việc này nên là ta tự mình quyết định, nhưng ta quả thật không biết nên lựa chọn thế nào. Dằn lòng cho hắn thì bản thân sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng việc này tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm. Ngày chạy thoát vốn đã quyết định xong dần dần xa vời. Nếu đi không được nữa, sớm muộn ta...
Vào lúc ta im lặng không nói, Lý Tư Diễm đã đi tới trước mặt ta.
Ta khẽ giật mình, cằm bị hắn nâng lên. Hắn mỉm cười dịu dàng với ta, tiếp đó trước mắt tối sầm, một cái hôn hương thịt thỏ nướng đặt lên môi ta.
"Theo trẫm đến hồ nước nóng đi." Hắn ngậm lấy môi dưới ta khẽ kéo, nụ cười chân thành, ánh mắt sáng tỏ: "Đừng sợ, lần này để trẫm hầu hạ nàng."
Sợ sao? Thật lòng mà nói ta cũng không quá sợ, chỉ là bi ai với sự thân bất do kỷ của mình.
Đêm hè oi bức, thiêu đốt từng chút lý trí trong thân thể ta. Ta bị hắn ôm ngang lên, xuyên qua màn che trùng điệp. Sa mỏng mềm nhẹ lướt qua gương mặt ta như sự thăm dò thận trọng của hắn.
Hẳn là ta nên chạy trốn, nhưng ta không có.
Rất nhiều năm sau ta nghĩ lại vẫn cảm thấy hoang mang. Tại sao khi đó ta lại không đi chứ?
Có lẽ Lý Tư Diễm nói đúng, thiên hạ có rất nhiều chuyện không theo đạo lý nào. Ta mơ màng nằm trong ngực hắn, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen như mực, đang đổ xuống trận mưa đầu nặng hạt của xuân năm nay, to đến mức như rơi xuống từ kiếp trước.
Một khắc sau, lụa đỏ phủ lên đôi mắt ta. Một trận mưa to khác rơi xuống trong lòng ta.
Trong hơi ẩm sinh ra cảm giác dinh dính như tơ nhện. Ta còn chưa kịp cẩn thận phân biệt đã mất đi bản năng suy nghĩ.
Dưới Dương Đài, mây mưa sớm chiều. Trong điện nến đỏ soi cao. Ngoài điện tiếng mưa ồn ã. Có lẽ hắn thật sự nhịn quá lâu rồi, cảm xúc tồn đọng đã lâu bộc phát trong một chiều, làm thế nào cũng cảm thấy không đủ. Ta như con thuyền cô độc trong mưa to, như lữ khách bị con thú khổng lồ truy đuổi. Giữa cơn trôi nổi, tóc dài ướt đẫm mồ hôi. Hắn ở trước mắt ta, ngón tay vén sợi tóc tản mát của ta, si mê nhìn gò má ta ửng đỏ.
Ta không nhớ rõ về sau xảy ra chuyện gì. Hình như ta khóc, lại hình như không. Hắn dịu dàng dỗ dành ta, ta nhiều lần mắng hắn. Trong nhiều mảnh ghép vụn vặt mơ hồ như vậy, ta chỉ nhớ rõ ràng dáng vẻ hắn nhìn ta bằng đôi mắt trong trẻo.
Hắn bảo ta gọi tên hắn, họ tên ti tiện của hắn.
Ta nắm chặt màn trướng lụa đỏ, túm đứt rèm châu bên cạnh trướng. Viên pha lê rơi lên mép giường kêu lạch cạch. Khi một viên cuối cùng rơi xuống đất, ta thực sự không nhịn được, cắn răng nói: "Lý Tư Diễm, ngươi thuộc giống chó sao!"
Ta vừa dứt lời, cành mai dưới mái hiên trút bỏ giọt sương đọng cả đêm. Lý Tư Diễm vùi mặt thật sâu vào cổ ta. Chân trời vang lên một tiếng sấm mùa xuân, nước dâng Khúc Giang từ từ tràn bờ đê.
Một vạn mùa xuân rền vang mà tới. Tiếng tim hắn đập kịch liệt như nổi trống.
Mặc kệ sau này giữa chúng ta còn có bao nhiêu oán hận, chí ít vào thời khắc này, chắc chắn hắn cho rằng mình đạt được mọi điều mong muốn.
Bởi vì chuyện không tốt liên tục kéo đến, năm nay trôi qua như nghẹn ở cổ họng.
Chuyện làm cho ta sụp đổ nhất chính là hôm đêm ba mươi, Đại Mễ bắt được con chuột đầu tiên trong cuộc đời của nó, thần không biết quỷ không hay thả ở ghế kê chân bên giường.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau cùng con chuột, tiếng hét chói tai của ta suýt nữa hất bay nóc Tử Thần điện.
Có bệnh mới lo tìm thầy, ta nhào vào trong ngực Lý Tư Diễm. Người kia vô thức ôm lấy ta, chân tay luống cuống vỗ vỗ lưng ta, nói như mộng du: "Sáng sớm đã ôm ấp yêu thương?"
Ta run run rẩy rẩy chỉ về phía ghế kê chân, Lý Tư Diễm liếc mắt nhìn, mày nhíu lại, cao giọng nói: "Huệ Nguyệt, vứt thứ bẩn thỉu này ra."
Huệ Nguyệt đáp lời đi đến, không kịp chuẩn bị tinh thần nhìn thấy con chuột béo chết thảm, mí mắt giật nảy một cái.
Đại Mễ gây chuyện mất hứng kêu meo meo, bị Huệ Nguyệt tức giận đuổi ra khỏi cửa cùng con chuột kia, rồi nhốt vào phòng tối chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của Thiền Nhi.
Lý Tư Diễm dịu dàng thì thầm an ủi: "Đừng sợ, đã không còn nữa rồi."
Ta chưa hết sợ hãi, miễn cưỡng thò đầu ra.
Lý Tư Diễm thấy ta sợ chuột như thế, ham muốn thể hiện tăng cao cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, gióng trống khua chiêng kêu gọi phong trào diệt chuột năm mới, còn tự dưng thưởng cho Đại Mễ từ phòng tạm giam ra ba con cá khô.
Đại Mễ ngơ, ta cũng ngơ, cảm giác không đúng ở đâu đó nhưng lại không nói ra được cụ thể không đúng chỗ nào.
***
Lý Tư Diễm không cho ta cơ hội nghĩ sâu hơn, ăn sáng xong bèn dẫn ta đi rạp hát, xem kịch chúc tuổi mới dựng, nói là hay cực kỳ, có bất ngờ.
Đương nhiên ta không nhìn ra hay ở chỗ nào, gật gù toàn bộ quá trình. Mãi khi biểu diễn được quá nửa thời gian, bỗng nhiên có một nữ tử xinh đẹp quấn vòng ngọc xanh đi lên đài, ôm một chiếc tỳ bà, cất cao tiếng hát du dương.
Hay quá.
Ta lập tức bị chấn động đến tỉnh táo, dụi dụi mắt chăm chú nhìn lên... A, đây không phải Tạ Tu Nương lấy chồng lâu rồi sao?
Chủ quản Giáo Phường Ti cười hùa nói: "Lần trước nương tử nhắc một câu, bệ hạ vẫn luôn để trong lòng. Lần này đúng lúc Tu Nương về đế đô đón giao thừa, bèn bảo nàng đến hát một khúc cho nương tử."
Ta dở khóc dở cười: "Người ta đã mưu sinh đường khác rồi, còn gọi người ta đến ca hát, có kiểu bắt nạt người như các ngươi sao?"
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Nàng luôn thích đồng cảm vớ vẩn với người khác, thích nghe thì bảo nàng ta hát. Nàng thích nghe nàng ta hát là số phận của nàng ta, cũng không tính là bắt nạt nàng ta."
Tạ Tu Nương trên đài cúi đầu không nói, gom tay áo ôm tỳ bà, trong mắt phượng mỹ lệ hiện lên vẻ nhục nhã.
Đêm giao thừa bị ép gọi vào cung chỉ để đàn một khúc cho một tiểu nha đầu diện mạo phổ thông, không hiểu phong tình, thật uất ức.
Nếu có chuyện gì có thể uất ức hơn điều này, vậy chắc chắn là... Hoàng đế không thèm liếc nhìn mình lấy một cái, chỉ chú ý chăm sóc bà cô nhỏ này.
Tạ Tu Nương không cam lòng cắn môi dưới.
Bàn về tướng mạo tài nghệ, Tạ Tu Nương nàng ta đứng đầu mọi thứ, tại sao người nở mày nở mặt nghe hát ở đây lại không phải là mình chứ?
Ta cũng để ý đến ánh mắt không lành của mỹ nhân, không ngừng thở dài trong lòng, ta cũng là bị ép nha! Ta ước gì cô quyến rũ Hoàng đế đi, ta đi sống cuộc sống tốt đẹp của mình kìa.
Một cuộc giao lưu ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau kết thúc như thế. Sau khi xem hết vở diễn này cũng đến canh giờ trong cung nhảy múa đuổi tà.
Bởi vì năm trước mới vừa gặp tai ương, múa đuổi tà giao thừa lần này quy mô cực hoành tráng. Giáo phường sứ, thị vệ điện tiền, nội thị các cung dốc toàn bộ lực lượng, ngàn người đóng vai chư thiên thần Phật, rầm rầm rộ rộ nhảy múa bốn phía. Đi theo sau đội ngũ là một đoàn cung nữ trẻ tuổi, mang theo nước sạch và cành liễu, đóng vai tiên nữ rưới cam lồ.
Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu đang ở trong đó, hai nàng là tỷ muội song sinh, trông khiến người ta thích nên được lựa chọn đứng hàng đầu. Hai nàng bỗng nhiên thấy ta, vô cùng phấn khởi vẫy cành liễu với ta. Ta thấy tình hình không đúng, vội vàng trốn ra sau lưng Lý Tư Diễm. Thế là một bình cam lồ của Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu hắt hết vào trước ngực Lý Tư Diễm, hình thành hai vệt nước sẫm màu.
Vị trí cực kỳ nhạy cảm, cực kỳ khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Hai người sợ hãi, Lý Tư Diễm lại không hề tức giận, còn vui cười thưởng bạc lẻ cho các nàng, bảo các nàng năm sau hầu hạ ta cho tốt.
Lúc này hai tiểu nha đầu mới yên tâm đi, vẩy cam lồ của các nàng vào mỗi một góc trong cung đình.
Trong tiếng chiêng inh ỏi rộn ràng, ta bịt tai nói với Lý Tư Diễm: "Múa cái này thật sự có tác dụng sao? Có tác dụng thì tại sao không đuổi ngươi đi được?"
Hắn nghe ta chửi kháy hắn là tà ma, cười càng thêm xán lạn: "Đúng vậy, làm sao không có tác dụng nhỉ? Phải tăng cường độ mạnh thêm mới được."
***
Hiếm khi được ngày nghỉ, Lý Tư Diễm sắp xếp kín lịch trình một ngày cho ta. Xem hết múa đuổi tà xong còn mang ta đi trải nghiệm lần lượt các loại tập tục giao thừa, nào là tẩu bách bệnh¹, nào là uống rượu hoa tiêu... Điều kỳ lạ nhất chính là hắn còn mang ta đi bái tất cả thần Phật trong đàn thờ trong cung một vòng. Ta hỏi hắn chẳng phải ngươi nói không tin quỷ thần sao? Hắn đáp lại ta một câu: Đến cũng đến rồi.
(1) Tập tục "tẩu bách bệnh": người tham dự đa phần là phụ nữ, họ kết bạn cùng đi men theo tường hoặc qua cầu, ra ngoại ô, mục đích là để xua đuổi bệnh, trừ tai hoạ.
Hắn hăng hái, ta thì mệt nhoài. Buổi tối hắn đi cùng với Ôn Bạch Bích ứng phó dạ yến trừ tịch, cuối cùng ta mới có thời gian nghỉ ngơi, cả người mệt mỏi ngồi bệt trong Tử Thần điện.
"E là thân thể người này không phải Nữ Oa tự mình đắp nặn." Ta rất là sốc: "Làm sao hắn lại không biết mệt thế?"
Lễ tết, tâm trạng trên dưới Tử Thần điện đều rất tốt, một khi tâm trạng tốt là không biết giữ miệng, Thiền Nhi thốt ra: "Thân thể bệ hạ cường tráng, nương tử mới có được chỗ tuyệt diệu."
Ta không hiểu gì: "Cái gì cơ?"
Huệ Nguyệt hung dữ trừng Thiền Nhi một cái: "Không được phép nói bừa!"
Thiền Nhi lè lưỡi, cười hì hì nói: "Huệ Nguyệt tỷ tỷ không cho muội nói."
Ta nói: "Muội vẫn cứ đừng nói nữa, nghe ra cũng không phải chuyện gì tốt."
Dứt lời ta ngả đầu ngủ ngay.
Ngủ không bao lâu lại bị lay tỉnh lần nữa. Cẩu Hoàng đế dự tiệc trở về, mặc một bộ áo tím ngựa ông ngựa bà, gọi ta đi lên tường thành xem pháo hoa của một trăm linh tám phường Trường An.
Ta rất là tức tối: "Muốn xem thì tự ngươi đi đi! Ta muốn ngủ!"
Lý Tư Diễm không cho cơ hội thương lượng trong việc này, một tay ôm ta từ trong chăn ra: "Mồng một tết tất phải đón giao thừa. Đợi ngày mai nàng ngủ tiếp."
"Bên ngoài trời đông giá rét..." Ta lưu luyến nhìn chằm chằm lò than.
Lý Tư Diễm lưu loát nói: "Huệ Nguyệt, cầm lò sưởi tay và áo lông chồn ra đây."
Huệ Nguyệt nhanh chóng thu thập xong cả bộ hành trang đi ra ngoài. Lúc đang định mặc lên giúp ta, Lý Tư Diễm cầm lấy đồ nàng chuẩn bị một cách tự nhiên, tự mình khoác lên khăn quàng lông cáo và áo choàng lông chồn thật dày cho ta, còn tiện tay thắt một cái nơ con bướm.
Người ta thấp, bị hắn quấn như một cục bông trắng tròn ủng. Lý Tư Diễm nhét lò sưởi tay vào trong tay ta, nói với ta: "Bây giờ đi được chưa?"
Thực ra dùng từ "đi" này không quá chính xác, bởi vì ta được các cung nhân nâng một mạch đến dưới thành, chỉ có một đoạn đường duy nhất tự đi là lên cầu thang của tường thành. Lý Tư Diễm chân dài, một bước có thể bước rất xa. Ta ở phía sau thở hồng hộc đi theo, thầm nghĩ cung đình chẳng có cái gì mà xây tường thành cao như thế làm gì.
Nhưng khoảnh khắc khi ta lên tường thành, ta mới hiểu lý do Lý Tư Diễm nhất định phải lôi ta từ trong chăn ra đón giao thừa.
Hắn ôm ta lên tường thành cao cao, chỉ ta nhìn ra phía ngoài. Gió bấc tháng mười hai lạnh thấu xương thổi thẳng vào chóp mũi ta. Ta không chịu được hắt hơi một cái. Hắn ung dung mở áo choàng chồn đen ra, quấn cả người ta vào trong áo.
Ta đón gió mở mắt ra. Bởi đứng rất cao, khung cảnh phồn thịnh của hoàng đô sừng sững thu cả vào tầm mắt. Đàn hát đầy đường ngõ, trăng tỏ nhường đèn khuya. Mùng một không trăng, ngẩng đầu chỉ thấy mấy đốm sao trên vòm trời. Sắc trời nhạt nhòa, mà dưới đất một trăm linh tám phường lại đèn đuốc như ban ngày. Ánh đèn trùng điệp nhòe đi trong mắt ta thành một quầng sáng lớn, kéo dài tít đến bên bờ mây và núi.
Bốn phía đều đang đốt pháo trúc, tia sáng rực rỡ tỏa về nơi dòng sông và lầu cao. Tiếng người huyên náo khắp nẻo đường. Bách tính tụ tập không đếm kể, thấy Lý Tư Diễm xuất hiện trên tường thành đều giơ tay reo hò, hô Hoàng đế vạn tuế, xã tắc thiên thu. Âm thanh như làn sóng, lớp này cao hơn lớp trước.
Ta giật mình cảm thấy bản thân như lâm vào một giấc mộng lớn xôn xao.
Trường An như đốt hết tất cả tích góp trong một đêm chỉ để phơi bày sự mỹ lệ kinh động lòng người vào đêm nay. Loại phương thức ăn mừng phóng khoáng buông thả, chỉ lo xưa nay tự cổ chí kim ít có, chỉ có thời thịnh thế phồn hoa tràn trề sức sống nhất mới có thể gặp.
Mà người đàn ông đứng sau lưng ta đây chính là chủ nhân duy nhất của mảnh đất này.
Hắn cao lớn và anh tuấn, mày như dao cắt, mắt tựa sao xa, quyền thế trau chuốt khí chất của hắn thêm phần ngạo nghễ. Nhưng một người như vậy lại sẵn lòng chải tóc cho ta, làm bánh hấp, mặc ta nuôi mèo lông rụng đầy giường.
Nói không hề dao động là giả.
Ta không phải nữ chính kiên trinh bất khuất, thánh khiết đến không chân thật trong thoại bản. Tiểu nương tử có trinh liệt nữa cũng không kìm lòng được trước công phu đeo bám nước chảy đá mòn, ánh nến đỏ lay vào thời khắc nào đó.
Thế nhưng...
Nhưng khi ta đang đứng trên cổng thành, nghe bách tính hô to vạn tuế, phụ thân, nhị thúc, ca ca của ta, bọn họ đang nằm trong phần mộ lạnh lẽo ngoại ô phía tây Trường An, tuyết li ti rơi trên bia đá, không người lễ tế.
Mạnh Tự cô độc ở Giang Nam dưỡng thương chân, Tiểu Xuyên không đi hoạn lộ, từ bỏ cô nương mình ái mộ. Người toàn Trường An đều đang đoàn tụ cả gia đình vào ngày giao thừa, mà dưới tấm bảng thiếp vàng mới tinh của Thẩm gia, chỉ có một đôi mẹ con vò võ trông coi đại trạch ba gian.
Ta ngẩng đầu nhìn Lý Tư Diễm.
Trong mắt hắn phản chiếu đèn hoa mười dặm, ánh nhìn sáng rực, tràn đầy chờ mong và khao khát.
Bản năng bễ nghễ thiên hạ của phái mạnh vướng vất sự thôi thúc cúi đầu xưng thần trước mặt nữ tử, khiến hắn chỉ nhìn ta không nói lời nào, tay ôm ta chặt hơn một chút.
Lần đầu tiên, ta nửa phần thật lòng nửa phần giả ý mà chủ động nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Khoảnh khắc bờ môi chạm nhau, một trăm linh tám phường òa lên tiếng vui cười ầm ĩ náo động, tiếng pháo trúc và chiêng trống âm hưởng vọng theo mây, kinh động vô số chim bay trên ba đảo Bồng Lai.
Một năm mới tới.
Lý Tư Diễm sững sờ trong chớp mắt, sau đó ánh mắt tối tăm như bầu trời đêm nay, giữ lấy gáy ta không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này. Ta chỉ định chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại bị hắn ép biến thành xâm nhập vào trại địch ba trăm dặm. Nụ hôn đẹp đẽ trở nên kịch liệt như hai quân giao chiến, quả thực đáng ghét.
Mà hắn lại không muốn cho các tiểu huynh đệ thị vệ bên cạnh vây xem ta. Vào lúc ta ngẩng đầu hôn hắn, hắn đã kéo áo choàng ra che lại khuôn mặt ta.
Áo choàng này của hắn bóng loáng không thấm nước, hiệu quả chắn gió vô cùng tốt nhưng bí hơi, suýt chút nữa khiến hai chúng ta ngạt thở.
Sau khi về điện, ta còn đang phàn nàn miệng bị hôn sưng, quá xấu hổ, không dám gặp người khác. Cả một đường Lý Tư Diễm ôn hòa cẩn thận dỗ dành ta, khóe mắt chân mày tràn đầy ý cười.
Ta hận không thể cho tất cả bách tính dưới cổng thành kia xem bộ dạng này của Hoàng đế. Các cư dân Trường An thân yêu, mọi người thật sự muốn cho loại Hoàng đế không có tiền đồ này vạn tuế sao!
***
Cuộc náo nhiệt ngày tết qua đi, cuộc sống của ta cũng không có gì thay đổi.
Thay đổi duy nhất chính là kể từ sau nụ hôn đó, Lý Tư Diễm càng bám dính ta hơn. Rất nhiều chuyện lúc trước không cho phép ta làm đều dần dần cho phép.
Ta rất hoang mang, hỏi hắn: Ta chủ động hôn ngươi một cái thôi mà ngươi đến mức ấy sao? Lý Tư Diễm nói đương nhiên, nàng bằng lòng toàn tâm toàn ý lừa gạt trẫm, trẫm rất vui, đương nhiên phải thưởng cho nàng, để nàng tiếp tục lừa gạt mãi thật lâu.
Ta nghe vậy kinh hãi, từ trong thâm tâm cảm thấy cẩu Hoàng đế này đã bị ta thuần hóa đến ngốc rồi, biết ta đang lừa hắn, hắn còn vui vẻ đến như vậy.
Về sau cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện thực ra chính ta cũng bị Lý Tư Diễm thuần hóa, để moi được chút tự do không đáng kể từ trong tay hắn mà đang từng bước mất đi giới hạn của mình. Hôm nay là chủ động dâng nụ hôn, có phải ngày mai là sẽ chủ động hiến thân hay không?
Sau khi phát hiện ra điểm này, ta trầm mặc tròn một buổi chiều, tưởng niệm ranh giới cuối cùng không ngừng bị ta chọc thủng.
Chẳng trách đã lâu Lý Tư Diễm không nhắc đến chuyện sủng hạnh ta. Hắn đang chờ ta ngoan ngoãn rửa sạch mình, đưa đến trước mặt hắn để hắn ăn ngấu nghiến.
Cẩu Hoàng đế thật quá giảo hoạt.
Càng gay go hơn là vậy mà ta lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ có cần đột phá ranh giới cuối cùng này không, để hắn hoàn toàn yên lòng với ta?
Nhưng hiện giờ ta quả thực không vượt qua được cửa ải kia trong lòng mình. Ngộ nhỡ ta không nhịn được buồn nôn, nôn ra trên giường cẩu Hoàng đế... Hình ảnh quá đẹp, ta không dám nghĩ.
Gặp chuyện không quyết được thì tìm Ôn Bạch Bích. Ta đánh tiếng với Lý Tư Diễm, gọi chiếc xe lừa nhỏ hẹn Ôn Bạch Bích đến bờ hồ Thái Dịch giải sầu.
Ta thổ lộ hết phiền não của ta với Ôn Bạch Bích. Đối phương dừng bước chân, im lặng hồi lâu mới nói: "Muội... chưa từng chung chăn gối với hắn?"
Ta thành thật nói: "Đúng vậy! Theo nương nương thấy, ta có cần hi sinh một chút không?"
Chuyện này chạm đến điểm mù tri thức của Ôn Bạch Bích.
Nàng từ từ thăm dò nói: "Hoàng đế là thân tàn phế?"
"Không không không!" Ta liên tục phủ nhận: "Hắn khỏe mạnh cực kỳ."
Cụ thể khỏe mạnh theo kiểu nào, dù là bình tĩnh như Ôn Bạch Bích cũng ngại không hỏi cặn kẽ.
Trong ánh mắt đầy rối rắm của ta, nàng trầm ngâm chốc lát, nói: "Việc này ta không có cách nào đưa ra kiến nghị cho muội... Đã là thân thể của chính muội thì nên là tự muội định đoạt mới tốt, nhưng ta... ta không hy vọng muội vô duyên vô cớ bị tên cẩu tặc kia chà đạp."
"Được." Ta cúi đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Tay áo Ôn Bạch Bích phất qua mu bàn tay ta. Lúc ta đang ngây người, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm mấy tờ giấy được xếp ngay ngắn.
"Lộ dẫn, văn điệp, tất cả văn kiện cần để thông hành trong cương vực quốc triều đều ở đây." Nàng đè giọng thật thấp: "Một tuần sau muội sẽ phải lên đường theo Hoàng đế đến đất Tề Lỗ. Cất kỹ cẩn thận, nếu trên đường gặp được cơ duyên thì tự mình rời đi."
Ta giật mình trong lòng, lặng lẽ nhét mấy tờ giấy mỏng vào trong vạt áo.
Nàng nói: "Với bản lĩnh viết lách của muội không khó để mưu sinh bên ngoài. Nếu thật sự có thể chạy thoát thì nhất định phải giấu mình cho kỹ, đừng nghĩ đến việc về Trường An nữa."
Lộ dẫn trong ngực như nặng tựa ngàn quân. Ta mờ mịt gật đầu, nàng cười ôn hòa với ta.
"Đúng rồi, Hoàng hậu nương nương." Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Nhũ danh của nương nương có phải là Kiểu Kiểu không?"
Ôn Bạch Bích kinh ngạc nói: "Quả thực như thế, nhưng nhũ danh này của ta chỉ có trưởng bối thân cận mới thỉnh thoảng gọi. Từ đâu mà muội biết được?"
"Thu nguyệt chiếu bạch bích, kiểu như sơn âm tuyết." Ta cười nói: "Không biết làm sao chợt nghĩ đến câu thơ này. Có lẽ ca ca ở nơi phương xa vẫn đang mong nhớ chúng ta chăng."
Ôn Bạch Bích "ừ" khẽ một tiếng, vẻ mặt buồn bã.
Ta nói: "Hoàng hậu nương nương có biết nhũ danh của ca ca ta không?"
Nàng nghĩ ngợi: "Chàng chưa từng nói."
Ta kề sát tai nàng, trịnh trọng nói: "Nhũ danh của huynh ấy là Lư Nô."
Trên đường trở về Tử Thần điện, Tiểu Kim Liên muốn nói lại thôi, cuối cùng thực sự không nhịn được, lặng lẽ hỏi ta nói cái gì với Hoàng hậu mà khiến Hoàng hậu nương nương lạnh lùng trước sau như một cười tròn thời gian một chén trà.
Ta ba hoa chích chòe: "Ta kể chuyện cười cho nàng. Một đôi huynh đệ trộm rượu, đệ đệ uống rượu xong bái cha hắn. Ca ca hỏi hắn tại sao phải vẽ vời thêm chuyện, đệ đệ nói chúng ta phải lễ phép, còn hỏi tại sao ca ca không bái. Ca ca nói đệ tỉnh lại đi, chúng ta làm trộm đấy đệ đệ, trộm có lễ phép sao!"
Tiểu Kim Liên: ?
Ta: Không buồn cười sao?
Tiểu Kim Liên nghi hoặc quay đi.
Sau khi về điện, ta đuổi hết nhóm cung nhân đi, lén lén lút lút mở văn thư Ôn Bạch Bích cho ta ra.
Đi kèm văn thư thông quan, nàng còn viết cho ta một tin vắn, nói đại khái về lai lịch hộ tịch này.
Trong thư viết, hộ tịch giả cho ta lần này là của một tỳ nữ, rời quê hương khi còn bé, bị bán vào phủ của mình. Trước khi Ôn Bạch Bích xuất giá đã cho tất cả người từng hầu hạ bên cạnh nghỉ việc, nhưng cô nương này số mệnh không tốt, vừa mới làm xong hộ tịch mới đã mắc bệnh cấp tính chết đi. Thế là phần hộ tịch này nằm trong tay Ôn Bạch Bích, gặp may đúng dịp được lấy ra cho ta dùng.
Ta lướt nhìn chứng từ hộ tịch, tiểu cô nương xui xẻo này họ Vương, tên Nha Ngọc, hộ tịch nằm ở một nơi tên là huyện Vĩnh Niên, Minh châu.
Minh châu? Ta chỉ cảm thấy quen tai nhưng không nhớ được cụ thể là nơi nào. Ta chạy đến thư phòng Lý Tư Diễm nhìn đại địa đồ của hắn hồi lâu mới phát hiện, à, hóa ra là chiến địa lúc Cao Tổ đánh Minh Thủy.
Đây chính là một nơi tốt, cách xa Trường An, giao thông khá là thuận tiện, khoảng cách cách Đột Quyết đủ an toàn.
Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là... Ta không khỏi rơi vào trầm tư: Ta thật sự sẽ có cơ hội dùng tới những thứ này sao?
Ta nhìn tầng tầng lớp lớp thị vệ ngoài cửa, thở dài, phiền muộn bỏ văn kiện hộ tịch vào hộp đựng thư.
Vẫn cứ xem tình thế trước vậy.
***
Mười ngày sau, Lý Tư diễm chính thức lên đường mang ta xuất cung.
Trạm đầu tiên chuyến này là Phù Dung Uyển. Mùa xuân đến, Hoàng đế muốn đi săn, nhân tiện mang ta đi ngâm hồ nước nóng.
Săn bắn đông xuân xem như là hoạt động được các hoàng thân quốc thích hoan nghênh nhất triều ta. Các đời Hoàng đế không có việc gì là thích chạy đến Phù Dung Uyển, không bội thu trở về thì tuyệt đối không hồi cung.
Nhưng mà trong đó không bao gồm Lý Tư Diễm. Hắn khăng khăng cho rằng đọ sức với thú vật không có linh tính không có ý nghĩa, dù sao đi săn nào có kích thích hơn đấu người, đấu người nào có thú vị hơn chơi với Khởi cư lang.
Bổn Khởi cư lang nghỉ việc cảm thấy hắn có bệnh nặng.
Hắn thay quân trang đi săn, tràn đầy hào hứng hỏi ta: "Biết cưỡi ngựa kéo cung không?"
Ta lạnh nhạt nói: "Hồi trước thì biết, nhưng từ sau lần trước bị thương bả vai thì không kéo được cung nặng nữa."
Lý Tư Diễm nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mảnh mai của ta, buông mắt nói: "Vậy thì chỉ cưỡi ngựa thôi."
Hắn sai người dắt tới cho ta một con ngựa cái chân ngắn, nghe nói tính tình rất ngoan, chưa từng đá hậu. Hắn tự mình kiểm tra yên ngựa rồi ôm ta lên lưng ngựa, mình thì lên một con ngựa Ô Tôn, vung dây cương, giương cung đuổi theo một con hồ ly đỏ.
Quý tộc các ngả đương nhiên là nối đuôi nhau đuổi theo.
Náo nhiệt là của bọn họ, ta không thích đi săn một chút nào. Thế là chỉ cho ngựa nhỏ thong thả dạo quanh bên bờ Khúc Giang. Rất nhiều quý tộc muốn thúc ngựa đến bắt chuyện cùng ta đều bị đám thị vệ ngăn lại.
Ta cũng không có gì hay mà nói với bọn họ. Cưỡi ngựa một lúc lại cảm thấy nhàm chán, ta ung dung trở về vườn ngự uyển, tìm ngôi đình ngồi chơi ngắm cảnh.
Qua một lúc lâu Lý Tư Diễm mới đi săn trở về, đi theo phía sau là một xe thỏ, hồ ly.
Hắn có ý khoe khoang với ta, bị ta cay nghiệt chặn họng: "Quản sự dàn xếp cho ngươi bao nhiêu? Con thỏ này bị đói đến không còn sức mà chạy rồi."
Hắn cười cười: "Một là trẫm không mang diều hâu, hai không dắt chó săn, bắt được thế này đã là không tệ rồi. Vừa săn vừa nghĩ đến nàng. Chẳng phải có bài quốc phong viết thế này sao: Trong rừng sâu có cây bộc tốc, hươu chết rồi nằm gục ngoài đồng. Bạch mao gói lại cho xong, dụ người con gái sắc dung ngọc ngà. Cho nên mang đến trước cho nàng nhìn một cái."
Sao ta lại không hiểu ngụ ý của hắn. Đây là đang nói bóng nói gió cầu hoan với ta đây mà. Ta đẩy mặt cười hì hì của hắn ra: "Lượn đi."
Mặc dù Lý Tư Diễm không thích săn bắn nhưng lại thích nướng thịt thỏ, thích đến mức chuyên đi học bí quyết nướng thịt, còn đầy hào hứng dạy cho ta.
Mặt ta không cảm xúc cầm que trúc xiên thịt, cảm thấy mình như một người hoang dã chưa khai hóa.
Lúc đang ngẩn người, ta vô tình đánh rơi xiên thịt vào trong lửa than, đến lúc lấy nó ra, mặt ngoài miếng thịt đã biến thành một màu đen chẳng lành.
"Cháy rồi." Lý Tư Diễm nói: "Đổi xiên khác."
Ta lắc đầu: "Ta ăn no rồi."
Hắn hôn khóe miệng dính mỡ của ta: "Sức ăn thật ít, như con thỏ vậy."
Ta thầm nói chắc ngươi có sự hiểu lầm với thỏ. Mấy con thỏ ở Tử Thần điện kia ăn cơm còn nhanh nhẹn hơn ta nhiều.
***
Trời đã vào xuân, vạn vật ấm lại. Sau khi ăn xong bữa tối, Lý Tư Diễm nói trong vườn mới tạo một hồ nước nóng, muốn mang ta cùng đi nhìn xem.
Ta cảm thấy hôm nay hắn cực kỳ rục rịch bồn chồn. Có lẽ mùa xuân đến, thời tiết nóng nực dễ khiến người ta nghĩ tới một chút chuyện kiều diễm.
Ta không hề nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn hắn cảnh giác.
Hắn mặc áo đỏ, bóng của trăm ngọn nến dầu thơm nhảy nhót trên người hắn, khiến cả người hắn như một ngọn lửa cháy phừng phừng.
Hắn từ từ thôi cười, bước từng bước đi về phía ta.
Ta nhắm mắt lại, một bàn tay ấm áp chạm vào gò má ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vết chai mỏng trên ngón tay cọ qua bờ môi, cằm, rồi đến cổ, lưu luyến không rời.
Đây là một cách sờ tràn đầy tà niệm của nam giới với nữ giới.
Khi hắn chạm đến xương quai xanh ta, ta thực sự không chịu nổi, lùi về sau mấy bước, cắn môi nói: "Ngươi có ý gì?"
"Anh Anh..." Hắn chậm rãi bỏ tay xuống, trầm giọng nói: "Trẫm nhịn rất lâu rồi."
Trong âm thanh này ẩn chứa khát vọng không thể nào kiềm chế.
Con sói cô độc sống nơi hoang dã nhìn trúng một con hươu linh hoạt, không dám dọa nó, chỉ dám chầm chậm tới gần.
Ta siết chặt nắm tay trong tay áo.
Trong cung thất treo lớp lớp màn che lụa đỏ, bị gió thổi nhẹ nhàng tung bay. Trăng sáng ngoài cửa sổ như móc câu, tiếng ếch kêu ran, dế mèn đang gọi, là một đêm xuân thoải mái tươi đẹp.
Nhưng chẳng biết tại sao lòng ta vô cùng nặng nề như đang treo tảng đá to, chầm chậm chìm vào hồ sâu thăm thẳm.
Ôn Bạch Bích nói việc này nên là ta tự mình quyết định, nhưng ta quả thật không biết nên lựa chọn thế nào. Dằn lòng cho hắn thì bản thân sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng việc này tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm. Ngày chạy thoát vốn đã quyết định xong dần dần xa vời. Nếu đi không được nữa, sớm muộn ta...
Vào lúc ta im lặng không nói, Lý Tư Diễm đã đi tới trước mặt ta.
Ta khẽ giật mình, cằm bị hắn nâng lên. Hắn mỉm cười dịu dàng với ta, tiếp đó trước mắt tối sầm, một cái hôn hương thịt thỏ nướng đặt lên môi ta.
"Theo trẫm đến hồ nước nóng đi." Hắn ngậm lấy môi dưới ta khẽ kéo, nụ cười chân thành, ánh mắt sáng tỏ: "Đừng sợ, lần này để trẫm hầu hạ nàng."
Sợ sao? Thật lòng mà nói ta cũng không quá sợ, chỉ là bi ai với sự thân bất do kỷ của mình.
Đêm hè oi bức, thiêu đốt từng chút lý trí trong thân thể ta. Ta bị hắn ôm ngang lên, xuyên qua màn che trùng điệp. Sa mỏng mềm nhẹ lướt qua gương mặt ta như sự thăm dò thận trọng của hắn.
Hẳn là ta nên chạy trốn, nhưng ta không có.
Rất nhiều năm sau ta nghĩ lại vẫn cảm thấy hoang mang. Tại sao khi đó ta lại không đi chứ?
Có lẽ Lý Tư Diễm nói đúng, thiên hạ có rất nhiều chuyện không theo đạo lý nào. Ta mơ màng nằm trong ngực hắn, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen như mực, đang đổ xuống trận mưa đầu nặng hạt của xuân năm nay, to đến mức như rơi xuống từ kiếp trước.
Một khắc sau, lụa đỏ phủ lên đôi mắt ta. Một trận mưa to khác rơi xuống trong lòng ta.
Trong hơi ẩm sinh ra cảm giác dinh dính như tơ nhện. Ta còn chưa kịp cẩn thận phân biệt đã mất đi bản năng suy nghĩ.
Dưới Dương Đài, mây mưa sớm chiều. Trong điện nến đỏ soi cao. Ngoài điện tiếng mưa ồn ã. Có lẽ hắn thật sự nhịn quá lâu rồi, cảm xúc tồn đọng đã lâu bộc phát trong một chiều, làm thế nào cũng cảm thấy không đủ. Ta như con thuyền cô độc trong mưa to, như lữ khách bị con thú khổng lồ truy đuổi. Giữa cơn trôi nổi, tóc dài ướt đẫm mồ hôi. Hắn ở trước mắt ta, ngón tay vén sợi tóc tản mát của ta, si mê nhìn gò má ta ửng đỏ.
Ta không nhớ rõ về sau xảy ra chuyện gì. Hình như ta khóc, lại hình như không. Hắn dịu dàng dỗ dành ta, ta nhiều lần mắng hắn. Trong nhiều mảnh ghép vụn vặt mơ hồ như vậy, ta chỉ nhớ rõ ràng dáng vẻ hắn nhìn ta bằng đôi mắt trong trẻo.
Hắn bảo ta gọi tên hắn, họ tên ti tiện của hắn.
Ta nắm chặt màn trướng lụa đỏ, túm đứt rèm châu bên cạnh trướng. Viên pha lê rơi lên mép giường kêu lạch cạch. Khi một viên cuối cùng rơi xuống đất, ta thực sự không nhịn được, cắn răng nói: "Lý Tư Diễm, ngươi thuộc giống chó sao!"
Ta vừa dứt lời, cành mai dưới mái hiên trút bỏ giọt sương đọng cả đêm. Lý Tư Diễm vùi mặt thật sâu vào cổ ta. Chân trời vang lên một tiếng sấm mùa xuân, nước dâng Khúc Giang từ từ tràn bờ đê.
Một vạn mùa xuân rền vang mà tới. Tiếng tim hắn đập kịch liệt như nổi trống.
Mặc kệ sau này giữa chúng ta còn có bao nhiêu oán hận, chí ít vào thời khắc này, chắc chắn hắn cho rằng mình đạt được mọi điều mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.