Chương 22: Ngủ, ngắm mỹ nữ và làm thơ
Thát Tế Ngư Ngư Ngư
14/03/2022
Sau khi Khánh Phúc đi, ta lại ngủ gật một lát. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, điệu múa Bát Dật trong yến tiệc đã tạm kết. Nhân lúc xem nghệ, chúng thần mời rượu đối đáp, trên yến hội ầm ĩ như chợ thức ăn phía đông.
Nghe tạp âm ong ong, da mắt ta càng ngày càng ríu, càng ngày càng ríu, cho đến khi híp thành một khe hở hẹp hòi.
Thình!
Đột nhiên một tiếng trống trận gõ vang, tiếng nhạc nổi lên, dọa ta đang lim dim mắt lập tức tỉnh táo.
Ta mở mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy người đàn ông cường tráng gõ trống vung dùi trống, da trống rung động, phát ra hồi trống trận dài.
Bổn triều thái bình đã lâu, trống trận vốn dùng để tuyên bố chiến sự lấy ra làm nhạc cụ để gõ, chúng thần đều cảm thấy mới lạ, chỉ có mấy ông lão râu bạc trải qua chiến sự lắc đầu liên tục.
Lễ nhạc giáo hóa xuống cấp!
Lễ nhạc giáo hóa xuống cấp hơn còn ở phía sau, trong tiếng trống dồn dập, một đám nữ tử Giáo Phường áo lông đỏ rực chỉnh tề nối đuôi nhau ra. Các nàng đeo lục lạc đủ màu, xòe tay áo rực rỡ tỏa ra bốn phía như những cánh hoa mềm mại, bao quanh nữ tử xinh đẹp ở giữa như nhụy hoa.
Nữ tử kia nom tuổi tác lớn hơn ta, thân thể nở nang, mắt đẹp như sóng nước, ánh mắt đi đến đâu, các chàng trai ở đây không hẹn mà cùng nuốt nước bọt đến đó.
Còn có mấy người định lực kém, thậm chí trong mắt đã sáng lấp lánh.
Ta nhận ra thân phận vị mỹ nhân kia, vừa tán thưởng vừa thầm nghĩ: Lúc Tạ Tu Nương không ca hát thì không được xếp vào mười vị trí đầu bảng mỹ nhân thành Trường An, nhưng một khi lên đài lại có thể lấn át tiên nữ tuyệt trần như Vương Phù Nương.
Thường ngày nàng ta cũng không quá đoan chính, đôi mắt quá nhỏ, lông mày quá xếch, cằm cũng quá nhọn, nhưng chính vì như thế nàng ta mang theo khí chất yêu mị hiếm thấy trong cung. Lấy hoa để ví von thì Vương Phù Nương là phù dung khuynh quốc, Ngụy Uyển Nhi là hoa lan khe núi, Tạ Tu Nương chính là hoa bỉ ngạn rực rỡ như lửa nở bên bờ hoàng tuyền.
Nàng ta là hoa thơm, chỉ là không biết Lý Tư Diễm có ý hái hay không.
Đến khi nàng ta đi đến chính giữa trướng, tiếng trống trận im bặt.
Đám vũ nữ màu đỏ rực kia tản ra bốn phía, nhóm nhạc kỹ cầm sáo trúc trong tay, khoanh chân ngồi xuống.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Tạ Tu Nương còn đứng nguyên đó. Nàng ta uyển chuyển yêu kiều thi lễ với xung quanh, phấn ở khóe mắt đỏ thắm như máu đào.
Đám người nín thở tập trung, biểu diễn bắt đầu.
Sáo trúc vang lên, Tạ Tu Nương gõ trống cầm tay, cất lên tiếng hát:
"Thời gian thấm thoắt, mời ngài chén rượu, ta không biết trời cao hay đất dày, chỉ thấy trăng lạnh ngày ấm, tuổi thọ chẳng còn là bao..."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đám đại thần ngừng trò chuyện, các cung nữ ngừng rót rượu, duy chỉ có thanh âm thánh thót ngân nga của Tạ Tu Nương vang vọng trong trướng.
Toàn bộ thành Trường An chỉ có nàng ta có thể hát ra khúc hát tuyệt diệu như vậy.
Bài thơ này tên là "Khổ trú đoản", buồn thay tuổi thọ người ngắn ngủi, trào phúng trường sinh là hoang đường, ca từ rất sắc bén, theo lý mà nói không nên xuất hiện trên cung yến Tết Thượng Tị, nhưng Tạ Tu Nương chính là to gan như vậy, không chỉ dám hát, còn hát đến diễm lệ khôn cùng.
"... Tự nhiên người già không chết, trẻ thơ không khóc. Làm sao mặc hoàng kim, nuốt bạch ngọc?"
Nhịp trống càng ngày càng dồn dập, giọng hát của nàng ta như được đẩy lên thật cao, sắc bén vút bay rồi lại lả lơi rơi xuống. Đây ắt là cổ họng được Nữ Oa tự tay đắp nặn, nếu không tại sao mỗi âm tiết phát ra đều có thể vừa khéo như thế?
Ta nhìn cánh môi màu máu của nàng ta đóng mở, nghe tiếng ca uyển chuyển xót xa, tự dưng nhớ tới chuyện ở Tử Thần điện trước đó.
Hôm đó Lý Tư Diễm cầm sách của Lý Trường Cát giở xem, đúng lúc lật đến bài thơ này, hắn đọc không hiểu lắm, hỏi ta điển cố nuốt bạch ngọc là cái gì, Nhậm công tử lại là ai?
Ta thuận miệng giải thích: "Trong "Bão Phác Tử" viết, người nuốt kim ngọc thọ như kim ngọc, Nhậm công tử là một thần tiên, mấy trăm năm trước cưỡi lừa đen bay lên núi Chung Nam."
Lý Tư Diễm cười nhạo nói: "Còn có người tin những thứ này? Trên đời làm gì có tiên ma gì đó, cầu trời cầu đất chẳng bằng cầu mình còn thoải mái hơn."
Ta nói: "Bệ hạ năm nay mới bao nhiêu tuổi, Tần Hoàng Hán Vũ lúc còn trẻ cũng không tin những phương thuật này, đến khi già rồi, một người khăng khăng đưa đồng nam đồng nữ ra biển xin thuốc, một người tốn công sức lớn đi đúc Thừa lộ bàn bằng đồng. Nói không chừng đợi khi ngươi lớn tuổi chút cũng bắt đầu đi luyện thuốc khắp nơi đấy."
Hắn nhướng mày, ngạo mạn bướng bỉnh nói: "Trẫm không phải quân vương như vậy, không cầu thần phật bố thí, thứ trẫm muốn luôn là tự mình giành được, cầu trời cầu đất thì có ích lợi gì?"
Ta tốt bụng nhắc nhở: "Có chỗ sức người không với tới. Tổ tiên nói: với quỷ thần thì cung kính nhưng giữ khoảng cách, chính là đạo lý này."
Lý Tư Diễm vẫn giữ thái độ ngạo mạn: "Chỉ có người vô năng mới có thể nói như vậy."
Ta cạn lời: "Rõ ràng ngươi là một Hoàng đế bình thường, tại sao lại tự tin như thế?"
Hắn bị ta chọc cười, ngửa mặt lên trời cười ha ha, ném tập thơ vào trong ngực ta, vươn tay vò rối tóc mềm của ta.
Ta một phát hất tay thối của hắn ra.
Khi đó là khoảng thời gian bình yên nhất trong hai năm của ta và Lý Tư Diễm, thậm chí là có phần thân mật. Có lẽ vì vậy gây cho Lý Tư Diễm ảo giác chúng ta có thể chung đụng hòa bình, dẫn đến một loạt những hành vi mê muội về sau của hắn.
Ta lại chuyển mắt lên người Tạ Tu Nương.
Nàng ta hát hoàn chỉnh bài hát bằng âm thanh mềm mỏng rung động, lúc ấy bài "Khổ trú đoản" kinh diễm tuyệt luân này mới kết thúc.
Nữ nhân khẽ nâng mắt, đi lên phía trước thi lễ với Lý Tư Diễm, sau khi thi lễ xong cũng không lập tức lui ra, mà là giữ nguyên tư thế vạn phúc duyên dáng, lớn mật nói: "Tạ Tu Nương Giáo Phường Ti tham kiến Thánh nhân."
Ai da, đây là đang trắng trợn quyến rũ Hoàng đế mà!
Ta lập tức nhìn Vương Phù Nương hóng chuyện, quả nhiên lưng Vương Phù Nương ưỡn thẳng như tấm bia đá vừa đào, có thể thấy được đám mây lục ảm đạm lờ mờ trên đỉnh đầu.
Ta phì cười, chóp mũi hơi ngứa, khẽ hắt hơi một cái.
Không riêng là nàng ta, nữ nhân ở đây đều đánh hơi được cảm giác nguy hiểm nồng nặc.
... Ngoại trừ nhóc ngu muội Thượng Quan bảo lâm. Có lẽ nàng là nữ nhân duy nhất trong đây chăm chú thưởng thức ca múa, giờ phút này đang đầy vẻ sùng bái trông theo bóng lưng Tạ Tu Nương.
Ta hiểu các nàng, từ xưa có câu vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, cái này cũng không hẳn là vô căn cứ, mà là thành quả nghiên cứu tâm lý đàn ông mấy ngàn năm đúc kết ra.
Ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, ung dung chờ xem Lý Tư Diễm tiếp chiêu như thế nào.
Nhưng Lý Tư Diễm không nói gì, cũng không nhìn Tạ Tu Nương, mà hơi cúi đầu suốt như đang hồi tưởng cái gì.
Tạ Tu Nương đứng đến rất lâu, sắp không giữ lễ được nữa, cảm xúc trong mắt từ đắc chí dần dần biến thành thất vọng chán chường.
Ta thở dài.
Nàng ta bất chấp mạo hiểm bị chê trách mà chọn khúc không may mắn, nhất định phải cống hiến màn biểu diễn kinh diễm nhất chỉ là vì nghệ thuật sao? Ta thấy không phải, nói khó nghe chút là để lại ấn tượng sâu sắc cho Hoàng đế mới là mục đích thực sự của nàng ta.
Nàng ta là nữ nhân Giáo Phường, tính mạng bản thân và gia đình đều bị nắm trong tay quản sự Giáo Phường. Nếu không thể lọt vào mắt Hoàng đế, không chắc về sau gương mặt xinh đẹp này sẽ còn rước phải tai họa gì. Tuổi tác nàng ta lớn dần, Lý Tư Diễm cũng hiếm khi ghé Giáo Phường, lần này nàng ta hiến nghệ ở ngự tiền không chừng đã là trận sống mái.
Cho nên nàng ta mới phô bày vẻ đẹp kinh động lòng người. Ta từng nghe một vị tiền bối nói, vẻ đẹp chân chính đều là không nhà để về, liều mình đến tàn hơi, chỉ có ở cảnh đường cùng mới có thể tìm gặp được, nếu như có đường lui, vậy có khác gì với những tầm thường thế tục?
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của Hoàng đế, xem hắn đưa ra lựa chọn thế nào với vẻ đẹp kinh diễm này.
Tạ Tu Nương khẽ nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, cuối cùng Lý Tư Diễm cũng hồi thần, khàn giọng nói: "Hát không tồi, nhưng trẫm không thích ca từ này. Ngươi đi xuống đi."
Hai mắt vừa mở, sắc mặt Tạ Tu Nương thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Khuôn mặt mây lục bao phủ của Vương Phù Nương lập tức chuyển thành nắng xuân xán lạn.
Ngụy Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Quan bảo lâm giống như đang yên lặng ghi bút ký trong lòng:
... Ngày ba tháng ba, Tết Thượng Tị, thời tiết tốt, bệ hạ nói người không thích thơ của Lý Trường Cát, sau này muốn hợp ý thì tránh chỗ mìn...
Chỉ có ta, ta không đành lòng nhìn bộ dạng Tạ Tu Nương hồn bay phách lạc thêm nữa, cúi đầu cầm bút viết: Tạ Tu Nương Giáo Phường ca "Khổ trú đoản", nhưng Thánh Thượng ghét thơ Trường Cát nên lệnh cho xuống.
Lúc nàng ta chọn lời ca thì nên đến hỏi thử ta, Lý Tư Diễm cũng không thích ca hành lạ lùng kỳ quái, mà là thiên về tuyệt cú lục triều trời trong nắng ấm. Người nóng nảy như vậy mà không ngờ phẩm vị thơ ca giống như mấy bé gái...
Nhưng việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô ích, ta lắc đầu, lật trang giấy trên cùng lên để sang một bên phơi khô mực rồi đổi một tờ giấy trắng mới.
Sau khi Tạ Tu Nương lui ra, bữa tiệc lại khôi phục vẻ huyên náo bình thường. Chúng thần chơi tửu lệnh, diễn trò, yến ẩm hoan ca, rất là vui vẻ.
Bọn họ cũng không dám không vui, đây là Hoàng đế mời, ngươi xụ mặt ngồi bên dưới làm người gỗ thì rõ ràng là không coi Thánh thượng ra gì, Ngự sử ở đây sẽ lập tức sắp xếp liên hoàn pháo dâng tấu chương vạch tội ngươi.
Để tỏ lòng tôn trọng, bất kể có phải vui vẻ thật hay không, chúng thần đều sử dụng mười hai vạn phần tinh thần để giả vờ hưởng thụ yến hội lần này. Nhưng mà bọn họ trông càng vui vẻ, Lý Tư Diễm trông càng lạnh nhạt hơn.
Hình như hắn còn đang nhấm nháp bài thơ khiến hắn chán ghét kia.
Sau đó Vương Phù Nương và Ngụy Uyển Nhi mời rượu hắn, hắn cũng chỉ miễn cưỡng cười một cái, sau đó nâng chén nhấp môi một chút mà thôi.
Chúng ta như hai kẻ lạc loài, thờ ơ với ca múa thái bình của yến tiệc.
Chỉ có điều là hắn bị mất hứng, ta thì là mệt mỏi.
Ta bị bài hát của Tạ Tu Nương đánh thức, căng tinh thần được một khắc đồng hồ sau đó lại bị cơn ngủ gật đánh bại.
Cái này không thể trách ta, lúc ở Dịch Đình nội dung công việc của ta là đổ bô, cho nên mỗi ngày đều là nửa đêm mới về phòng, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy. Hôm qua đột nhiên bị bắt trở về Tử Thần điện, mặc dù người tới rồi nhưng giờ làm việc và nghỉ ngơi vẫn còn ở Dịch Đình. Điều này dẫn đến hôm nay ta vô cùng vô cùng buồn ngủ, tần suất gật gù lên tới năm lần một canh giờ.
Lúc mí mắt trên và mí mắt dưới của ta đánh nhau đến trận thứ hai mươi bảy, Khánh Phúc sấn sổ đi về phía ta, ngồi xổm bên cạnh ta, tức hổn hển nói: "Ngươi đang muốn ngủ trên yến hội."
Không phải câu nghi vấn, là một câu cảm thán khẳng định.
"Bình thường thì cũng đành, hôm nay khác. Văn võ cả triều đều đang ở đây nhìn ngươi, nếu ngươi dám..."
"Sao Khánh Phúc gia gia có thể hiểu lầm ta? Ta không có ý làm mất mặt hắn, chỉ muốn đi ngủ." Ta ủ rũ cúi đầu nói: "Tối hôm qua canh ba ta mới ngủ."
Khánh Phúc sững lại: "Đêm qua ngươi chỉ ngủ nửa canh giờ?"
Ta gật đầu, chìa cho ông ta xem khăn tay nhỏ ta dùng để lau nước mũi, đã dùng cả thảy năm chiếc, nói bổ sung: "Không chỉ thiếu ngủ, ta còn bị ốm."
Khánh Phúc cụp mắt quan sát ta.
Ta làm màu cầm lấy cái khăn thứ sáu, hắt xì một cái vang dội.
Thái độ nghiêm nghị của ông ta hơi thả lỏng, cau mày nói: "Nếu thực sự không nhịn được thì ra bên ngoài nghỉ ngơi chút đi."
Ta chưa nói gì quay đầu đi, đôi mắt đăm đăm nhìn bằng hữu Ngự sử kia của ta. Hắn đang đối thơ chơi tửu lệnh cùng các thần tử trẻ tuổi khác, tiếng cười sảng khoái không ngừng lọt vào trong tai ta, khiến cho lòng ta ngứa ngáy khó chịu.
Nhìn hồi lâu, ta tội nghiệp nói với Khánh Phúc: "Ta không ra ngoài. Khánh Phúc gia gia, ta muốn đi đối thơ."
"Không được." Khánh Phúc lập tức khước từ: "Lão phu tuyệt đối không thể thả ngươi ra làm mất mặt."
Ta muốn nói thả cái rắm nhà ông, văn chương của bà đây rất tốt, nhưng nghĩ lại đây không phải vấn đề của văn chương, mà là vấn đề của quản lý nhân viên.
"Được rồi." Ta sa sút nói: "Trước mắt không cần đến ta, ta sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút."
Khánh Phúc nhẹ nhàng thở ra, liếc xéo ta: "Đừng quá lâu."
Ta đứng lên đi ra ngoài.
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một giọng nữ dịu dàng. Ta quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Uyển Nhi đang cười nhẹ nhìn ta nói: "Nghe qua thanh danh của Thẩm nương tử, trông Thẩm nương tử đứng dậy là cũng muốn tham gia đối thơ rồi chăng?"
Cái mông ta dừng lại giữa không trung: "A?"
Ngụy Uyển Nhi vẫn cười, chỉ vào chỗ hơn chục thần tử trẻ tuổi tụ tập trong trướng, thúc giục nói: "Sắp bắt đầu rồi, Thẩm nương tử mau lên."
Ta nhìn các tài tử tụ tập, bắt đầu ngứa tay, muốn đi quá!
Mặc dù rục rịch muốn đi, nhưng bây giờ ta chỉ là một thường dân không quan không chức. Không được Lý Tư Diễm và Khánh Phúc cho phép, ta không dám tùy tiện đi dây dưa với những rường cột triều đình này.
Khánh Phúc sau lưng ta ho nhẹ một tiếng, bờ môi mấp máy nói: "Trả lời Ngụy tài nhân cho tốt."
Ta hành lễ đơn giản với Ngụy Uyển Nhi, khách khí nói: "Đa tạ Tài nhân nhắc nhở, nhưng không phải ta tham gia đối thơ mà là vì cơ thể khó chịu, muốn xuống dưới nghỉ ngơi một lát thôi. Làm Tài nhân mất hứng rồi, Thẩm Anh bồi tội với Tài nhân."
Ngụy Uyển Nhi có vẻ hơi thất vọng, nhưng nàng tốt tính nên không làm khó ta, chỉ gật đầu nói: "Thẩm nương tử đâu có nói, là ta hiểu nhầm. Cơ thể khó chịu thì phải nghỉ ngơi tốt mới được, đừng để quá mệt mỏi."
Ta mỉm cười gật đầu, báo cáo xin nghỉ với Lý Tư Diễm theo quy trình: "Bệ hạ, ta..."
Lý Tư Diễm lãnh đạm nói: "Vậy đã muốn đi rồi?"
Ta giải thích nói: "Không phải, chỉ là muốn đến chỗ yên tĩnh ngồi một lát..."
Hắn lạnh lùng cắt ngang lời ta: "Ai cho phép ngươi đi xuống, không nghe thấy Uyển Nhi bảo ngươi đi đối thơ sao?"
Cả người ta ngơ ra, lại "A" một tiếng ngu xuẩn.
Ngụy Uyển Nhi trợn mắt không ngờ, ngơ ngác ngó ngó ta rồi lại ngó ngó Lý Tư Diễm.
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Nàng muốn bảo nàng ta đi thì cứ bảo, không cần bận tâm nàng ta nói cái gì mệt với không mệt, nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi. Nàng ta chỉ là một hạ nhân không được tự chủ mà thôi, còn chưa có cao quý như vậy."
Ngụy Uyển Nhi cũng ngơ ra, khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt có phần luống cuống.
Ta nở nụ cười hiền lành với nàng, nhưng nếu như nàng quan sát kĩ một chút sẽ phát hiện ta đang âm thầm điên cuồng nghiến răng.
Trước khi Ngụy Uyển Nhi nghĩ xong lời giảng hòa khéo léo, ta đã tranh trước một bước, cười nói: "Bệ hạ nói không sai, ta không có cao quý như vậy. Vậy thì theo ý của bệ hạ và Tài nhân, ta đối xong một lượt rồi ra ngoài."
Lý Tư Diễm không lên tiếng, rủ mắt nhìn chằm chằm mâm đựng trái cây trước mặt như muốn khoét ra một cái lỗ trên quả lê hấp.
Thấy Lý Tư Diễm vì yêu cầu nhỏ của Ngụy Uyển Nhi mà ép gọi ta quay lại, khuôn mặt diễm lệ của Vương Phù Nương lúc xanh lúc trắng, chua đến độ sắp nhỏ ra dấm.
Hôm nay nàng ta gặp hạn, đầu tiên là bị ta mỉa mai một hồi, lại có thêm Tạ Tu Nương giá trị sắc đẹp thậm chí ngay cả tên cũng ngang hàng với nàng ta tới ý đồ tranh sủng, khó khăn lắm mới nhịn được đến khi Tạ Tu Nương xuống sàn, Lý Tư Diễm lại bắt đầu cưng chiều Ngụy Uyển Nhi...
Nàng ta cay nghiệt nói: "Cớ sao Ngụy muội muội phải khách khí với nàng ta như thế, bệ hạ cũng đã nói rồi, bây giờ nàng ta chỉ là một nô tài mà thôi, là bệ hạ và muội muội khai ân mới cho nàng ta luận bàn một hai với thần tử đắc lực của triều đình. Ngay cả một câu tạ ơn nàng ta cũng không biết, quả thật là không có phép tắc."
Nàng ta nói ta không có phép tắc? Ta sửng sốt trợn to mắt.
Ta lập tức cho nàng ta mở mang cái gì mới gọi là không có phép tắc thực sự, chế giễu lại nói: "Đúng thế, lúc bổn nô tài đi theo lão Thái phó học vỡ lòng, Vương tài nhân ngươi còn đang nghịch bùn ở thôn quê Tề Lỗ đấy."
Vốn dĩ trên mặt nàng ta là vẻ ghen tị, sau khi ta buông ra câu trào phúng này xong, nét mặt nàng ta cứng lại chỉ còn trắng bệch.
Người đương thời coi trọng huyết mạch và dòng dõi, thường lấy môn đệ và tài học để luận cao thấp. Cho dù bây giờ ta lên voi xuống chó, nhưng sâu trong lòng vẫn chấp nhất khinh thường loại người không đủ tư cách còn hết sức mẹ nó ngông cuồng như Lý Tư Diễm và Vương Phù Nương.
Ta cực kỳ ngạo mạo liếc nàng ta một cái: "Không sai, bọn họ là thần tử đắc lực của triều đình, nhưng trên sân này, mọi người đều luận bàn trình độ tài thơ. Ngụy tài nhân từng nghe tiếng tăm thơ văn của ta, cố ý tiến cử ta, ta cũng nhận tấm lòng của nàng, cần đến Vương tài nhân ngươi khoa tay múa chân sao?"
"Ngươi!" Vương Phù Nương tức đến phát run.
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Ta nói: "Vương tài nhân là người thể diện, nói chuyện cần phải lịch sự tao nhã chút."
Dứt lời, ta không thèm liếc nàng ta một cái, xách váy hăng hái đi đến giữa trướng.
Mấy thần tử trẻ tuổi đã đợi ở đó từ sớm, thấy ta đến bèn nhao nhao đứng dậy gật đầu chào hỏi với ta: "Thẩm nương tử, đã lâu không gặp."
Bạn thân Ngự sử của ta cũng ở trong đó, hắn chớp mắt nhìn ta, nhỏ giọng cười nói: "Ngay cả nương nương đắc sủng cũng dám chống đối, tính tình muội đúng là chẳng thay đổi tí nào."
Ta nói: "Coi như nàng ta gặp may, hôm nay ta bị ốm không có sức mắng người."
Ta lần lượt thi lễ với bọn họ, khách khí mỉm cười nói: "Chư vị đại nhân đợi đã lâu, vừa rồi ta bị quẩn chân tranh luận với Vương tài nhân, tới hơi chậm một chút. Ta áy náy trong lòng, kính các đại nhân trước một chén."
Dứt lời, ta rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Tốc độ nhanh đến mức Khánh Phúc chưa kịp xông tới đá bay bình rượu của ta.
Ta lau miệng, cười ha ha nói: "Rượu ngon!"
Đương nhiên các thần tử trẻ tuổi khen ta sảng khoái vân vân, mọi người đều là thanh niên, nói mấy câu qua lại là tự động quen thân. Từ nhỏ ta đã gặp nhiều loại xã giao văn hội này, phải nói là đối đáp trôi chảy, chuyện trò vui vẻ, lúc đang nói chuyện lại giật mình có cảm giác như quay về quá khứ... Nếu như Mạnh Tự và ca ca cũng ở đây thì tốt biết bao.
Ta hàn huyên với bọn họ, không tránh khỏi uống hơi nhiều rượu. Đang lúc mắt say lờ đờ, ánh mắt vô tình liếc về phía Lý Tư Diễm ngồi trên chỗ cao.
Một mình hắn ngồi cô độc ở chỗ cao nhất, nghịch một chén rượu mới trong tay. Vương Phù Nương đang hai mắt đẫm lệ cáo trạng ta với hắn, vẻ mặt hắn thờ ơ, qua loa lấy lệ.
Thấy Lý Tư Diễm không vui thì ta vô cùng vui vẻ, quay đầu lại cực kỳ hứng khởi cổ vũ cho bằng hữu Ngự sử của ta: "Câu này của Giang huynh tuyệt lắm! Hay cho câu "Thi thư uyển tự bồi khang nhạc, thiếu trường hoàn đồng yến vĩnh hòa". Hai năm không gặp, tài hoa của Giang huynh tiến bộ nha!"
Tất nhiên là hắn vô cùng hả hê, gật gù đắc ý nói: "Quá khen, quá khen. Câu sau đến lượt muội, muội định ứng đối thế nào?"
Ta suy nghĩ một lát, đối lại: "Vậy thì ta đối một câu: Dạ chước thử thì khán niễn ngọc, thần xu kỷ nhật trọng minh kha."
Hắn cười nói: "Chỉn chu có thừa, thiếu chút linh hồn, không hay bằng hồi trước."
Ta mắng hắn: "Biết ngay huynh không nói được câu gì tốt đẹp mà!"
Một triều thần trẻ tuổi khác ra hòa giải: "Thẩm nương tử hầu ở ngự tiền đương nhiên bận rộn hơn so với chúng ta. Ai như huynh, suốt ngày chỉ toàn ôm thơ văn nghiên cứu, chuyện đứng đắn thì chẳng làm."
Giang ngự sử cười ha ha một tiếng: "Sao Thịnh huynh lại vạch trần đệ? Quan trên của đệ đệ đang ở trong bữa tiệc, không thể để ông ấy nghe thấy được!"
Ta lập tức nói: "Khéo vậy sao? Hiểu rồi, bây giờ ta đi tìm ông ấy tố cáo!"
Mọi người cười ngặt nghẽo.
Một đám người vừa trêu đùa vừa chơi đối thơ đến hơn chục câu. Mọi người đều là thần tử trẻ tuổi từ khoa cử đi lên, mỗi người đều văn chương phi phàm, ta chỉ có thể coi là trình độ ngoi ngóp trong số đó mà thôi. Nhưng cho dù như vậy cũng cực kỳ thỏa mãn rồi.
Bởi vì trong cung rất cô đơn, ta có thể tán gẫu chuyện phiếm, chuyện thường ngày với đám Hạ Phú Quý, Tiểu Kim Liên, nhưng lại không làm sao trò chuyện thơ từ văn chương. Cẩu Hoàng đế và Ngụy Hỉ Tử cũng có thể luận bàn chữ nghĩa với ta, nhưng ta lại không thể ăn ý với bọn họ.
Hôm nay cùng nhau cười nói đối thơ với các thần tử trẻ tuổi khiến cho ta chợt như trở lại khoảng thời gian ca ca dẫn ta đi đến các văn hội lớn. Ca ca nắm tay ta, khoe khoang với các bằng hữu của huynh ấy: Đây là muội muội ta, tên Thẩm Anh, làm văn không tốt lắm, thơ thì còn được.
Trong tay như còn vương độ ấm của lòng bàn tay ca ca, thoáng chốc lại quay về hiện tại. Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương nặng nề, đối thơ vẫn là những người này, nhưng ca ca đã không còn ở đây nữa.
Ta không nhịn được quay đầu lại, nhìn Lý Tư Diễm cao cao tại thượng - Ngọn nguồn bất hạnh của cả nhà chúng ta.
Sắc mặt hắn lạnh như sương, nghiêm nghị vô cùng.
Thật kỳ quái, rõ ràng hôm nay là Tết Thượng Tị, hắn mời văn võ cả triều vui chơi yến ẩm, còn dành ra thời gian quý báu chế nhạo bổn Khởi cư lang mất việc vài câu, tại sao còn không vui?
Không chỉ riêng ta phát hiện người bên trên u ám, Giang ngự sử vừa mới đối xong một lượt thơ được rảnh rỗi, hơi rụt rè lặng lẽ hỏi ta: "Hôm nay bệ hạ không hăng hái lắm sao?"
Ta lắc đầu: "Lúc sáng còn tốt, về sau không biết vì sao cứ cau có mặt mày."
Giang ngự sử còn muốn hỏi nữa, chợt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Tư Diễm bắn thẳng đến. Cả người hắn ta run lên, bắn ra xa một trượng nhanh như chớp, không còn dám thì thầm với ta nữa.
Những người khác cũng đều phát hiện ra Hoàng đế bệ hạ không vui, tiếng nói cười dần dần nhỏ xuống. Bọn họ tương đối nhạy bén, thậm chí đã nhận ra khả năng vấn đề ở trên người ta, sau đó ta nói thêm với bọn họ, bọn họ chỉ cười một cái cho qua, thái độ lạnh nhạt đi rất nhiều so với vừa rồi gặp mặt hàn huyên.
Đúng lúc đối thơ đến lượt một con cháu thế gia không giỏi chữ nghĩa, con cháu thế gia này vò đầu bứt tai nửa ngày không đối được câu tiếp theo, lại không muốn nhận thua, thế là mọi người ăn ý giữ vững im lặng, cục diện lập tức trở nên lúng túng.
Nhưng mà chỉ duy trì trong khoảng thời gian ngắn, dưới sự chung tay hợp tác của Lý Tư Diễm và con cháu thế gia này, hội thi thơ lại được khuấy động lên.
Tự nhiên ta cảm thấy thật tẻ nhạt.
Mấy thần tử trẻ tuổi đang ngồi ở đây nhìn như thoải mái không câu nệ, phô bày tài hoa, thực ra từng câu từng chữ đều đang chịu cái nhìn chằm chằm của Hoàng đế.
Lúc hắn bình thường, chúng ta còn có thể làm càn chút, nhưng một khi hắn tỏ ra chút xíu không vui, đầu lưỡi mọi người đều như bị trói buộc, đâu còn có thể ăn nói thoải mái, tùy ý giao du nữa?
Trong lòng ta bí bách, đứng dậy vái chào nói: "Hôm nay có thể cùng chư vị đại nhân làm thơ rất là vui vẻ sảng khoái. Chỉ là đêm qua ta không được ngủ ngon, đầu hơi choáng váng, chỉ sợ không thể tiếp tục đối thơ nữa. Vậy thì chư vị đại nhân cứ tự nhiên, ta xin cáo từ trước."
Thấy ta chủ động cáo lui, chúng thần đều thở phào nhẹ nhõm, giữ chân một chút mang tính lễ tiết.
Giữ chân giả mù sa mưa nhất là thằng cháu rùa Giang ngự sử, vừa giả lả nói "Ai da, thật đáng tiếc, hay là đối thêm một lượt nữa đi", vừa trộm quan sát phản ứng của Hoàng đế. Thấy lông mày Lý Tư Diễm lại bắt đầu nhíu lại, Giang ngự sử vội chuyển lời: "Đương nhiên sức khỏe vẫn quan trọng hơn, hôm khác chúng ta lại so tài, Thẩm nương tử mau đi nghỉ ngơi đi."
Ta bị hắn làm tức cười, lớn lối nói: "Huynh cũng đừng quên quan trên của huynh ở ngay trên tiệc, cẩn thận ta tìm ông ấy tố cáo!"
Trong tiếng cười của quần thần, ta làm mặt quỷ với hắn ta, cầm lấy bản thảo vừa mới ghi, đi xuyên qua trướng, đến thẳng chỗ Ngụy Uyển Nhi.
———
Truyện đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!
Nghe tạp âm ong ong, da mắt ta càng ngày càng ríu, càng ngày càng ríu, cho đến khi híp thành một khe hở hẹp hòi.
Thình!
Đột nhiên một tiếng trống trận gõ vang, tiếng nhạc nổi lên, dọa ta đang lim dim mắt lập tức tỉnh táo.
Ta mở mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy người đàn ông cường tráng gõ trống vung dùi trống, da trống rung động, phát ra hồi trống trận dài.
Bổn triều thái bình đã lâu, trống trận vốn dùng để tuyên bố chiến sự lấy ra làm nhạc cụ để gõ, chúng thần đều cảm thấy mới lạ, chỉ có mấy ông lão râu bạc trải qua chiến sự lắc đầu liên tục.
Lễ nhạc giáo hóa xuống cấp!
Lễ nhạc giáo hóa xuống cấp hơn còn ở phía sau, trong tiếng trống dồn dập, một đám nữ tử Giáo Phường áo lông đỏ rực chỉnh tề nối đuôi nhau ra. Các nàng đeo lục lạc đủ màu, xòe tay áo rực rỡ tỏa ra bốn phía như những cánh hoa mềm mại, bao quanh nữ tử xinh đẹp ở giữa như nhụy hoa.
Nữ tử kia nom tuổi tác lớn hơn ta, thân thể nở nang, mắt đẹp như sóng nước, ánh mắt đi đến đâu, các chàng trai ở đây không hẹn mà cùng nuốt nước bọt đến đó.
Còn có mấy người định lực kém, thậm chí trong mắt đã sáng lấp lánh.
Ta nhận ra thân phận vị mỹ nhân kia, vừa tán thưởng vừa thầm nghĩ: Lúc Tạ Tu Nương không ca hát thì không được xếp vào mười vị trí đầu bảng mỹ nhân thành Trường An, nhưng một khi lên đài lại có thể lấn át tiên nữ tuyệt trần như Vương Phù Nương.
Thường ngày nàng ta cũng không quá đoan chính, đôi mắt quá nhỏ, lông mày quá xếch, cằm cũng quá nhọn, nhưng chính vì như thế nàng ta mang theo khí chất yêu mị hiếm thấy trong cung. Lấy hoa để ví von thì Vương Phù Nương là phù dung khuynh quốc, Ngụy Uyển Nhi là hoa lan khe núi, Tạ Tu Nương chính là hoa bỉ ngạn rực rỡ như lửa nở bên bờ hoàng tuyền.
Nàng ta là hoa thơm, chỉ là không biết Lý Tư Diễm có ý hái hay không.
Đến khi nàng ta đi đến chính giữa trướng, tiếng trống trận im bặt.
Đám vũ nữ màu đỏ rực kia tản ra bốn phía, nhóm nhạc kỹ cầm sáo trúc trong tay, khoanh chân ngồi xuống.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Tạ Tu Nương còn đứng nguyên đó. Nàng ta uyển chuyển yêu kiều thi lễ với xung quanh, phấn ở khóe mắt đỏ thắm như máu đào.
Đám người nín thở tập trung, biểu diễn bắt đầu.
Sáo trúc vang lên, Tạ Tu Nương gõ trống cầm tay, cất lên tiếng hát:
"Thời gian thấm thoắt, mời ngài chén rượu, ta không biết trời cao hay đất dày, chỉ thấy trăng lạnh ngày ấm, tuổi thọ chẳng còn là bao..."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đám đại thần ngừng trò chuyện, các cung nữ ngừng rót rượu, duy chỉ có thanh âm thánh thót ngân nga của Tạ Tu Nương vang vọng trong trướng.
Toàn bộ thành Trường An chỉ có nàng ta có thể hát ra khúc hát tuyệt diệu như vậy.
Bài thơ này tên là "Khổ trú đoản", buồn thay tuổi thọ người ngắn ngủi, trào phúng trường sinh là hoang đường, ca từ rất sắc bén, theo lý mà nói không nên xuất hiện trên cung yến Tết Thượng Tị, nhưng Tạ Tu Nương chính là to gan như vậy, không chỉ dám hát, còn hát đến diễm lệ khôn cùng.
"... Tự nhiên người già không chết, trẻ thơ không khóc. Làm sao mặc hoàng kim, nuốt bạch ngọc?"
Nhịp trống càng ngày càng dồn dập, giọng hát của nàng ta như được đẩy lên thật cao, sắc bén vút bay rồi lại lả lơi rơi xuống. Đây ắt là cổ họng được Nữ Oa tự tay đắp nặn, nếu không tại sao mỗi âm tiết phát ra đều có thể vừa khéo như thế?
Ta nhìn cánh môi màu máu của nàng ta đóng mở, nghe tiếng ca uyển chuyển xót xa, tự dưng nhớ tới chuyện ở Tử Thần điện trước đó.
Hôm đó Lý Tư Diễm cầm sách của Lý Trường Cát giở xem, đúng lúc lật đến bài thơ này, hắn đọc không hiểu lắm, hỏi ta điển cố nuốt bạch ngọc là cái gì, Nhậm công tử lại là ai?
Ta thuận miệng giải thích: "Trong "Bão Phác Tử" viết, người nuốt kim ngọc thọ như kim ngọc, Nhậm công tử là một thần tiên, mấy trăm năm trước cưỡi lừa đen bay lên núi Chung Nam."
Lý Tư Diễm cười nhạo nói: "Còn có người tin những thứ này? Trên đời làm gì có tiên ma gì đó, cầu trời cầu đất chẳng bằng cầu mình còn thoải mái hơn."
Ta nói: "Bệ hạ năm nay mới bao nhiêu tuổi, Tần Hoàng Hán Vũ lúc còn trẻ cũng không tin những phương thuật này, đến khi già rồi, một người khăng khăng đưa đồng nam đồng nữ ra biển xin thuốc, một người tốn công sức lớn đi đúc Thừa lộ bàn bằng đồng. Nói không chừng đợi khi ngươi lớn tuổi chút cũng bắt đầu đi luyện thuốc khắp nơi đấy."
Hắn nhướng mày, ngạo mạn bướng bỉnh nói: "Trẫm không phải quân vương như vậy, không cầu thần phật bố thí, thứ trẫm muốn luôn là tự mình giành được, cầu trời cầu đất thì có ích lợi gì?"
Ta tốt bụng nhắc nhở: "Có chỗ sức người không với tới. Tổ tiên nói: với quỷ thần thì cung kính nhưng giữ khoảng cách, chính là đạo lý này."
Lý Tư Diễm vẫn giữ thái độ ngạo mạn: "Chỉ có người vô năng mới có thể nói như vậy."
Ta cạn lời: "Rõ ràng ngươi là một Hoàng đế bình thường, tại sao lại tự tin như thế?"
Hắn bị ta chọc cười, ngửa mặt lên trời cười ha ha, ném tập thơ vào trong ngực ta, vươn tay vò rối tóc mềm của ta.
Ta một phát hất tay thối của hắn ra.
Khi đó là khoảng thời gian bình yên nhất trong hai năm của ta và Lý Tư Diễm, thậm chí là có phần thân mật. Có lẽ vì vậy gây cho Lý Tư Diễm ảo giác chúng ta có thể chung đụng hòa bình, dẫn đến một loạt những hành vi mê muội về sau của hắn.
Ta lại chuyển mắt lên người Tạ Tu Nương.
Nàng ta hát hoàn chỉnh bài hát bằng âm thanh mềm mỏng rung động, lúc ấy bài "Khổ trú đoản" kinh diễm tuyệt luân này mới kết thúc.
Nữ nhân khẽ nâng mắt, đi lên phía trước thi lễ với Lý Tư Diễm, sau khi thi lễ xong cũng không lập tức lui ra, mà là giữ nguyên tư thế vạn phúc duyên dáng, lớn mật nói: "Tạ Tu Nương Giáo Phường Ti tham kiến Thánh nhân."
Ai da, đây là đang trắng trợn quyến rũ Hoàng đế mà!
Ta lập tức nhìn Vương Phù Nương hóng chuyện, quả nhiên lưng Vương Phù Nương ưỡn thẳng như tấm bia đá vừa đào, có thể thấy được đám mây lục ảm đạm lờ mờ trên đỉnh đầu.
Ta phì cười, chóp mũi hơi ngứa, khẽ hắt hơi một cái.
Không riêng là nàng ta, nữ nhân ở đây đều đánh hơi được cảm giác nguy hiểm nồng nặc.
... Ngoại trừ nhóc ngu muội Thượng Quan bảo lâm. Có lẽ nàng là nữ nhân duy nhất trong đây chăm chú thưởng thức ca múa, giờ phút này đang đầy vẻ sùng bái trông theo bóng lưng Tạ Tu Nương.
Ta hiểu các nàng, từ xưa có câu vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, cái này cũng không hẳn là vô căn cứ, mà là thành quả nghiên cứu tâm lý đàn ông mấy ngàn năm đúc kết ra.
Ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, ung dung chờ xem Lý Tư Diễm tiếp chiêu như thế nào.
Nhưng Lý Tư Diễm không nói gì, cũng không nhìn Tạ Tu Nương, mà hơi cúi đầu suốt như đang hồi tưởng cái gì.
Tạ Tu Nương đứng đến rất lâu, sắp không giữ lễ được nữa, cảm xúc trong mắt từ đắc chí dần dần biến thành thất vọng chán chường.
Ta thở dài.
Nàng ta bất chấp mạo hiểm bị chê trách mà chọn khúc không may mắn, nhất định phải cống hiến màn biểu diễn kinh diễm nhất chỉ là vì nghệ thuật sao? Ta thấy không phải, nói khó nghe chút là để lại ấn tượng sâu sắc cho Hoàng đế mới là mục đích thực sự của nàng ta.
Nàng ta là nữ nhân Giáo Phường, tính mạng bản thân và gia đình đều bị nắm trong tay quản sự Giáo Phường. Nếu không thể lọt vào mắt Hoàng đế, không chắc về sau gương mặt xinh đẹp này sẽ còn rước phải tai họa gì. Tuổi tác nàng ta lớn dần, Lý Tư Diễm cũng hiếm khi ghé Giáo Phường, lần này nàng ta hiến nghệ ở ngự tiền không chừng đã là trận sống mái.
Cho nên nàng ta mới phô bày vẻ đẹp kinh động lòng người. Ta từng nghe một vị tiền bối nói, vẻ đẹp chân chính đều là không nhà để về, liều mình đến tàn hơi, chỉ có ở cảnh đường cùng mới có thể tìm gặp được, nếu như có đường lui, vậy có khác gì với những tầm thường thế tục?
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của Hoàng đế, xem hắn đưa ra lựa chọn thế nào với vẻ đẹp kinh diễm này.
Tạ Tu Nương khẽ nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, cuối cùng Lý Tư Diễm cũng hồi thần, khàn giọng nói: "Hát không tồi, nhưng trẫm không thích ca từ này. Ngươi đi xuống đi."
Hai mắt vừa mở, sắc mặt Tạ Tu Nương thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Khuôn mặt mây lục bao phủ của Vương Phù Nương lập tức chuyển thành nắng xuân xán lạn.
Ngụy Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Quan bảo lâm giống như đang yên lặng ghi bút ký trong lòng:
... Ngày ba tháng ba, Tết Thượng Tị, thời tiết tốt, bệ hạ nói người không thích thơ của Lý Trường Cát, sau này muốn hợp ý thì tránh chỗ mìn...
Chỉ có ta, ta không đành lòng nhìn bộ dạng Tạ Tu Nương hồn bay phách lạc thêm nữa, cúi đầu cầm bút viết: Tạ Tu Nương Giáo Phường ca "Khổ trú đoản", nhưng Thánh Thượng ghét thơ Trường Cát nên lệnh cho xuống.
Lúc nàng ta chọn lời ca thì nên đến hỏi thử ta, Lý Tư Diễm cũng không thích ca hành lạ lùng kỳ quái, mà là thiên về tuyệt cú lục triều trời trong nắng ấm. Người nóng nảy như vậy mà không ngờ phẩm vị thơ ca giống như mấy bé gái...
Nhưng việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô ích, ta lắc đầu, lật trang giấy trên cùng lên để sang một bên phơi khô mực rồi đổi một tờ giấy trắng mới.
Sau khi Tạ Tu Nương lui ra, bữa tiệc lại khôi phục vẻ huyên náo bình thường. Chúng thần chơi tửu lệnh, diễn trò, yến ẩm hoan ca, rất là vui vẻ.
Bọn họ cũng không dám không vui, đây là Hoàng đế mời, ngươi xụ mặt ngồi bên dưới làm người gỗ thì rõ ràng là không coi Thánh thượng ra gì, Ngự sử ở đây sẽ lập tức sắp xếp liên hoàn pháo dâng tấu chương vạch tội ngươi.
Để tỏ lòng tôn trọng, bất kể có phải vui vẻ thật hay không, chúng thần đều sử dụng mười hai vạn phần tinh thần để giả vờ hưởng thụ yến hội lần này. Nhưng mà bọn họ trông càng vui vẻ, Lý Tư Diễm trông càng lạnh nhạt hơn.
Hình như hắn còn đang nhấm nháp bài thơ khiến hắn chán ghét kia.
Sau đó Vương Phù Nương và Ngụy Uyển Nhi mời rượu hắn, hắn cũng chỉ miễn cưỡng cười một cái, sau đó nâng chén nhấp môi một chút mà thôi.
Chúng ta như hai kẻ lạc loài, thờ ơ với ca múa thái bình của yến tiệc.
Chỉ có điều là hắn bị mất hứng, ta thì là mệt mỏi.
Ta bị bài hát của Tạ Tu Nương đánh thức, căng tinh thần được một khắc đồng hồ sau đó lại bị cơn ngủ gật đánh bại.
Cái này không thể trách ta, lúc ở Dịch Đình nội dung công việc của ta là đổ bô, cho nên mỗi ngày đều là nửa đêm mới về phòng, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy. Hôm qua đột nhiên bị bắt trở về Tử Thần điện, mặc dù người tới rồi nhưng giờ làm việc và nghỉ ngơi vẫn còn ở Dịch Đình. Điều này dẫn đến hôm nay ta vô cùng vô cùng buồn ngủ, tần suất gật gù lên tới năm lần một canh giờ.
Lúc mí mắt trên và mí mắt dưới của ta đánh nhau đến trận thứ hai mươi bảy, Khánh Phúc sấn sổ đi về phía ta, ngồi xổm bên cạnh ta, tức hổn hển nói: "Ngươi đang muốn ngủ trên yến hội."
Không phải câu nghi vấn, là một câu cảm thán khẳng định.
"Bình thường thì cũng đành, hôm nay khác. Văn võ cả triều đều đang ở đây nhìn ngươi, nếu ngươi dám..."
"Sao Khánh Phúc gia gia có thể hiểu lầm ta? Ta không có ý làm mất mặt hắn, chỉ muốn đi ngủ." Ta ủ rũ cúi đầu nói: "Tối hôm qua canh ba ta mới ngủ."
Khánh Phúc sững lại: "Đêm qua ngươi chỉ ngủ nửa canh giờ?"
Ta gật đầu, chìa cho ông ta xem khăn tay nhỏ ta dùng để lau nước mũi, đã dùng cả thảy năm chiếc, nói bổ sung: "Không chỉ thiếu ngủ, ta còn bị ốm."
Khánh Phúc cụp mắt quan sát ta.
Ta làm màu cầm lấy cái khăn thứ sáu, hắt xì một cái vang dội.
Thái độ nghiêm nghị của ông ta hơi thả lỏng, cau mày nói: "Nếu thực sự không nhịn được thì ra bên ngoài nghỉ ngơi chút đi."
Ta chưa nói gì quay đầu đi, đôi mắt đăm đăm nhìn bằng hữu Ngự sử kia của ta. Hắn đang đối thơ chơi tửu lệnh cùng các thần tử trẻ tuổi khác, tiếng cười sảng khoái không ngừng lọt vào trong tai ta, khiến cho lòng ta ngứa ngáy khó chịu.
Nhìn hồi lâu, ta tội nghiệp nói với Khánh Phúc: "Ta không ra ngoài. Khánh Phúc gia gia, ta muốn đi đối thơ."
"Không được." Khánh Phúc lập tức khước từ: "Lão phu tuyệt đối không thể thả ngươi ra làm mất mặt."
Ta muốn nói thả cái rắm nhà ông, văn chương của bà đây rất tốt, nhưng nghĩ lại đây không phải vấn đề của văn chương, mà là vấn đề của quản lý nhân viên.
"Được rồi." Ta sa sút nói: "Trước mắt không cần đến ta, ta sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút."
Khánh Phúc nhẹ nhàng thở ra, liếc xéo ta: "Đừng quá lâu."
Ta đứng lên đi ra ngoài.
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một giọng nữ dịu dàng. Ta quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Uyển Nhi đang cười nhẹ nhìn ta nói: "Nghe qua thanh danh của Thẩm nương tử, trông Thẩm nương tử đứng dậy là cũng muốn tham gia đối thơ rồi chăng?"
Cái mông ta dừng lại giữa không trung: "A?"
Ngụy Uyển Nhi vẫn cười, chỉ vào chỗ hơn chục thần tử trẻ tuổi tụ tập trong trướng, thúc giục nói: "Sắp bắt đầu rồi, Thẩm nương tử mau lên."
Ta nhìn các tài tử tụ tập, bắt đầu ngứa tay, muốn đi quá!
Mặc dù rục rịch muốn đi, nhưng bây giờ ta chỉ là một thường dân không quan không chức. Không được Lý Tư Diễm và Khánh Phúc cho phép, ta không dám tùy tiện đi dây dưa với những rường cột triều đình này.
Khánh Phúc sau lưng ta ho nhẹ một tiếng, bờ môi mấp máy nói: "Trả lời Ngụy tài nhân cho tốt."
Ta hành lễ đơn giản với Ngụy Uyển Nhi, khách khí nói: "Đa tạ Tài nhân nhắc nhở, nhưng không phải ta tham gia đối thơ mà là vì cơ thể khó chịu, muốn xuống dưới nghỉ ngơi một lát thôi. Làm Tài nhân mất hứng rồi, Thẩm Anh bồi tội với Tài nhân."
Ngụy Uyển Nhi có vẻ hơi thất vọng, nhưng nàng tốt tính nên không làm khó ta, chỉ gật đầu nói: "Thẩm nương tử đâu có nói, là ta hiểu nhầm. Cơ thể khó chịu thì phải nghỉ ngơi tốt mới được, đừng để quá mệt mỏi."
Ta mỉm cười gật đầu, báo cáo xin nghỉ với Lý Tư Diễm theo quy trình: "Bệ hạ, ta..."
Lý Tư Diễm lãnh đạm nói: "Vậy đã muốn đi rồi?"
Ta giải thích nói: "Không phải, chỉ là muốn đến chỗ yên tĩnh ngồi một lát..."
Hắn lạnh lùng cắt ngang lời ta: "Ai cho phép ngươi đi xuống, không nghe thấy Uyển Nhi bảo ngươi đi đối thơ sao?"
Cả người ta ngơ ra, lại "A" một tiếng ngu xuẩn.
Ngụy Uyển Nhi trợn mắt không ngờ, ngơ ngác ngó ngó ta rồi lại ngó ngó Lý Tư Diễm.
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Nàng muốn bảo nàng ta đi thì cứ bảo, không cần bận tâm nàng ta nói cái gì mệt với không mệt, nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi. Nàng ta chỉ là một hạ nhân không được tự chủ mà thôi, còn chưa có cao quý như vậy."
Ngụy Uyển Nhi cũng ngơ ra, khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt có phần luống cuống.
Ta nở nụ cười hiền lành với nàng, nhưng nếu như nàng quan sát kĩ một chút sẽ phát hiện ta đang âm thầm điên cuồng nghiến răng.
Trước khi Ngụy Uyển Nhi nghĩ xong lời giảng hòa khéo léo, ta đã tranh trước một bước, cười nói: "Bệ hạ nói không sai, ta không có cao quý như vậy. Vậy thì theo ý của bệ hạ và Tài nhân, ta đối xong một lượt rồi ra ngoài."
Lý Tư Diễm không lên tiếng, rủ mắt nhìn chằm chằm mâm đựng trái cây trước mặt như muốn khoét ra một cái lỗ trên quả lê hấp.
Thấy Lý Tư Diễm vì yêu cầu nhỏ của Ngụy Uyển Nhi mà ép gọi ta quay lại, khuôn mặt diễm lệ của Vương Phù Nương lúc xanh lúc trắng, chua đến độ sắp nhỏ ra dấm.
Hôm nay nàng ta gặp hạn, đầu tiên là bị ta mỉa mai một hồi, lại có thêm Tạ Tu Nương giá trị sắc đẹp thậm chí ngay cả tên cũng ngang hàng với nàng ta tới ý đồ tranh sủng, khó khăn lắm mới nhịn được đến khi Tạ Tu Nương xuống sàn, Lý Tư Diễm lại bắt đầu cưng chiều Ngụy Uyển Nhi...
Nàng ta cay nghiệt nói: "Cớ sao Ngụy muội muội phải khách khí với nàng ta như thế, bệ hạ cũng đã nói rồi, bây giờ nàng ta chỉ là một nô tài mà thôi, là bệ hạ và muội muội khai ân mới cho nàng ta luận bàn một hai với thần tử đắc lực của triều đình. Ngay cả một câu tạ ơn nàng ta cũng không biết, quả thật là không có phép tắc."
Nàng ta nói ta không có phép tắc? Ta sửng sốt trợn to mắt.
Ta lập tức cho nàng ta mở mang cái gì mới gọi là không có phép tắc thực sự, chế giễu lại nói: "Đúng thế, lúc bổn nô tài đi theo lão Thái phó học vỡ lòng, Vương tài nhân ngươi còn đang nghịch bùn ở thôn quê Tề Lỗ đấy."
Vốn dĩ trên mặt nàng ta là vẻ ghen tị, sau khi ta buông ra câu trào phúng này xong, nét mặt nàng ta cứng lại chỉ còn trắng bệch.
Người đương thời coi trọng huyết mạch và dòng dõi, thường lấy môn đệ và tài học để luận cao thấp. Cho dù bây giờ ta lên voi xuống chó, nhưng sâu trong lòng vẫn chấp nhất khinh thường loại người không đủ tư cách còn hết sức mẹ nó ngông cuồng như Lý Tư Diễm và Vương Phù Nương.
Ta cực kỳ ngạo mạo liếc nàng ta một cái: "Không sai, bọn họ là thần tử đắc lực của triều đình, nhưng trên sân này, mọi người đều luận bàn trình độ tài thơ. Ngụy tài nhân từng nghe tiếng tăm thơ văn của ta, cố ý tiến cử ta, ta cũng nhận tấm lòng của nàng, cần đến Vương tài nhân ngươi khoa tay múa chân sao?"
"Ngươi!" Vương Phù Nương tức đến phát run.
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Ta nói: "Vương tài nhân là người thể diện, nói chuyện cần phải lịch sự tao nhã chút."
Dứt lời, ta không thèm liếc nàng ta một cái, xách váy hăng hái đi đến giữa trướng.
Mấy thần tử trẻ tuổi đã đợi ở đó từ sớm, thấy ta đến bèn nhao nhao đứng dậy gật đầu chào hỏi với ta: "Thẩm nương tử, đã lâu không gặp."
Bạn thân Ngự sử của ta cũng ở trong đó, hắn chớp mắt nhìn ta, nhỏ giọng cười nói: "Ngay cả nương nương đắc sủng cũng dám chống đối, tính tình muội đúng là chẳng thay đổi tí nào."
Ta nói: "Coi như nàng ta gặp may, hôm nay ta bị ốm không có sức mắng người."
Ta lần lượt thi lễ với bọn họ, khách khí mỉm cười nói: "Chư vị đại nhân đợi đã lâu, vừa rồi ta bị quẩn chân tranh luận với Vương tài nhân, tới hơi chậm một chút. Ta áy náy trong lòng, kính các đại nhân trước một chén."
Dứt lời, ta rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Tốc độ nhanh đến mức Khánh Phúc chưa kịp xông tới đá bay bình rượu của ta.
Ta lau miệng, cười ha ha nói: "Rượu ngon!"
Đương nhiên các thần tử trẻ tuổi khen ta sảng khoái vân vân, mọi người đều là thanh niên, nói mấy câu qua lại là tự động quen thân. Từ nhỏ ta đã gặp nhiều loại xã giao văn hội này, phải nói là đối đáp trôi chảy, chuyện trò vui vẻ, lúc đang nói chuyện lại giật mình có cảm giác như quay về quá khứ... Nếu như Mạnh Tự và ca ca cũng ở đây thì tốt biết bao.
Ta hàn huyên với bọn họ, không tránh khỏi uống hơi nhiều rượu. Đang lúc mắt say lờ đờ, ánh mắt vô tình liếc về phía Lý Tư Diễm ngồi trên chỗ cao.
Một mình hắn ngồi cô độc ở chỗ cao nhất, nghịch một chén rượu mới trong tay. Vương Phù Nương đang hai mắt đẫm lệ cáo trạng ta với hắn, vẻ mặt hắn thờ ơ, qua loa lấy lệ.
Thấy Lý Tư Diễm không vui thì ta vô cùng vui vẻ, quay đầu lại cực kỳ hứng khởi cổ vũ cho bằng hữu Ngự sử của ta: "Câu này của Giang huynh tuyệt lắm! Hay cho câu "Thi thư uyển tự bồi khang nhạc, thiếu trường hoàn đồng yến vĩnh hòa". Hai năm không gặp, tài hoa của Giang huynh tiến bộ nha!"
Tất nhiên là hắn vô cùng hả hê, gật gù đắc ý nói: "Quá khen, quá khen. Câu sau đến lượt muội, muội định ứng đối thế nào?"
Ta suy nghĩ một lát, đối lại: "Vậy thì ta đối một câu: Dạ chước thử thì khán niễn ngọc, thần xu kỷ nhật trọng minh kha."
Hắn cười nói: "Chỉn chu có thừa, thiếu chút linh hồn, không hay bằng hồi trước."
Ta mắng hắn: "Biết ngay huynh không nói được câu gì tốt đẹp mà!"
Một triều thần trẻ tuổi khác ra hòa giải: "Thẩm nương tử hầu ở ngự tiền đương nhiên bận rộn hơn so với chúng ta. Ai như huynh, suốt ngày chỉ toàn ôm thơ văn nghiên cứu, chuyện đứng đắn thì chẳng làm."
Giang ngự sử cười ha ha một tiếng: "Sao Thịnh huynh lại vạch trần đệ? Quan trên của đệ đệ đang ở trong bữa tiệc, không thể để ông ấy nghe thấy được!"
Ta lập tức nói: "Khéo vậy sao? Hiểu rồi, bây giờ ta đi tìm ông ấy tố cáo!"
Mọi người cười ngặt nghẽo.
Một đám người vừa trêu đùa vừa chơi đối thơ đến hơn chục câu. Mọi người đều là thần tử trẻ tuổi từ khoa cử đi lên, mỗi người đều văn chương phi phàm, ta chỉ có thể coi là trình độ ngoi ngóp trong số đó mà thôi. Nhưng cho dù như vậy cũng cực kỳ thỏa mãn rồi.
Bởi vì trong cung rất cô đơn, ta có thể tán gẫu chuyện phiếm, chuyện thường ngày với đám Hạ Phú Quý, Tiểu Kim Liên, nhưng lại không làm sao trò chuyện thơ từ văn chương. Cẩu Hoàng đế và Ngụy Hỉ Tử cũng có thể luận bàn chữ nghĩa với ta, nhưng ta lại không thể ăn ý với bọn họ.
Hôm nay cùng nhau cười nói đối thơ với các thần tử trẻ tuổi khiến cho ta chợt như trở lại khoảng thời gian ca ca dẫn ta đi đến các văn hội lớn. Ca ca nắm tay ta, khoe khoang với các bằng hữu của huynh ấy: Đây là muội muội ta, tên Thẩm Anh, làm văn không tốt lắm, thơ thì còn được.
Trong tay như còn vương độ ấm của lòng bàn tay ca ca, thoáng chốc lại quay về hiện tại. Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương nặng nề, đối thơ vẫn là những người này, nhưng ca ca đã không còn ở đây nữa.
Ta không nhịn được quay đầu lại, nhìn Lý Tư Diễm cao cao tại thượng - Ngọn nguồn bất hạnh của cả nhà chúng ta.
Sắc mặt hắn lạnh như sương, nghiêm nghị vô cùng.
Thật kỳ quái, rõ ràng hôm nay là Tết Thượng Tị, hắn mời văn võ cả triều vui chơi yến ẩm, còn dành ra thời gian quý báu chế nhạo bổn Khởi cư lang mất việc vài câu, tại sao còn không vui?
Không chỉ riêng ta phát hiện người bên trên u ám, Giang ngự sử vừa mới đối xong một lượt thơ được rảnh rỗi, hơi rụt rè lặng lẽ hỏi ta: "Hôm nay bệ hạ không hăng hái lắm sao?"
Ta lắc đầu: "Lúc sáng còn tốt, về sau không biết vì sao cứ cau có mặt mày."
Giang ngự sử còn muốn hỏi nữa, chợt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Tư Diễm bắn thẳng đến. Cả người hắn ta run lên, bắn ra xa một trượng nhanh như chớp, không còn dám thì thầm với ta nữa.
Những người khác cũng đều phát hiện ra Hoàng đế bệ hạ không vui, tiếng nói cười dần dần nhỏ xuống. Bọn họ tương đối nhạy bén, thậm chí đã nhận ra khả năng vấn đề ở trên người ta, sau đó ta nói thêm với bọn họ, bọn họ chỉ cười một cái cho qua, thái độ lạnh nhạt đi rất nhiều so với vừa rồi gặp mặt hàn huyên.
Đúng lúc đối thơ đến lượt một con cháu thế gia không giỏi chữ nghĩa, con cháu thế gia này vò đầu bứt tai nửa ngày không đối được câu tiếp theo, lại không muốn nhận thua, thế là mọi người ăn ý giữ vững im lặng, cục diện lập tức trở nên lúng túng.
Nhưng mà chỉ duy trì trong khoảng thời gian ngắn, dưới sự chung tay hợp tác của Lý Tư Diễm và con cháu thế gia này, hội thi thơ lại được khuấy động lên.
Tự nhiên ta cảm thấy thật tẻ nhạt.
Mấy thần tử trẻ tuổi đang ngồi ở đây nhìn như thoải mái không câu nệ, phô bày tài hoa, thực ra từng câu từng chữ đều đang chịu cái nhìn chằm chằm của Hoàng đế.
Lúc hắn bình thường, chúng ta còn có thể làm càn chút, nhưng một khi hắn tỏ ra chút xíu không vui, đầu lưỡi mọi người đều như bị trói buộc, đâu còn có thể ăn nói thoải mái, tùy ý giao du nữa?
Trong lòng ta bí bách, đứng dậy vái chào nói: "Hôm nay có thể cùng chư vị đại nhân làm thơ rất là vui vẻ sảng khoái. Chỉ là đêm qua ta không được ngủ ngon, đầu hơi choáng váng, chỉ sợ không thể tiếp tục đối thơ nữa. Vậy thì chư vị đại nhân cứ tự nhiên, ta xin cáo từ trước."
Thấy ta chủ động cáo lui, chúng thần đều thở phào nhẹ nhõm, giữ chân một chút mang tính lễ tiết.
Giữ chân giả mù sa mưa nhất là thằng cháu rùa Giang ngự sử, vừa giả lả nói "Ai da, thật đáng tiếc, hay là đối thêm một lượt nữa đi", vừa trộm quan sát phản ứng của Hoàng đế. Thấy lông mày Lý Tư Diễm lại bắt đầu nhíu lại, Giang ngự sử vội chuyển lời: "Đương nhiên sức khỏe vẫn quan trọng hơn, hôm khác chúng ta lại so tài, Thẩm nương tử mau đi nghỉ ngơi đi."
Ta bị hắn làm tức cười, lớn lối nói: "Huynh cũng đừng quên quan trên của huynh ở ngay trên tiệc, cẩn thận ta tìm ông ấy tố cáo!"
Trong tiếng cười của quần thần, ta làm mặt quỷ với hắn ta, cầm lấy bản thảo vừa mới ghi, đi xuyên qua trướng, đến thẳng chỗ Ngụy Uyển Nhi.
———
Truyện đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.