Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 74: Ra đi

Thát Tế Ngư Ngư Ngư

17/09/2022

Sau khi đưa tiễn Mạnh Tự, ta bị Thượng Quan Lan cưỡng ép lôi lên xe ngựa đi Lạc Dương.

Lúc sửa soạn ở cửa Thẩm phủ, ta cứ cảm thấy cả người gượng gạo, vô thức nhìn xung quanh chỉ thấy được đỉnh đầu trầm lặng của các ảnh vệ, không hề nhìn thấy nhân viên khả nghi. Ta lại nhìn phu xe, vươn tay định sờ xem hắn có đeo mặt nạ gì hay không, bị Thượng Quan Lan đập một cái vào lưng: "Đừng nhìn nữa Anh Tử, hắn không đến."

Ta hơi buồn bực: "Tại sao hắn không đến? Không phải hắn rất thích lặng lẽ đi theo ta sao?"

Thượng Quan Lan không ngờ ta hỏi như vậy, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Hiện giờ là sáng sớm, hắn phải lên triều hội, làm sao đến tiễn ngươi được?"

Ta bừng tỉnh ngộ: Thì ra là thế! Hôm nay hắn có triều hội!

Mang thai một lần ngốc ba năm, ta đã quên chuyện này rồi.

Tiểu Xuyên vác hành lý cùng thím đi tới. Thím hơi có vẻ mệt mỏi, không ngừng xoa bóp eo.

Ta hỏi thị bị làm sao, thím buồn bực hất đầu nói: "Còn chẳng phải do khuê nữ con gây ra. Tiểu nha đầu này đúng là giỏi hành, nhất định bắt ta ôm đong đưa nửa canh giờ mới dỗ ngủ được. Eo ta sắp rời ra rồi."

Tiểu Xuyên thì rất vui vẻ: "Diêu Diêu thật xinh xắn, đệ chưa bao giờ thấy em bé đáng yêu như vậy."

Mặc dù thím đau lưng nhưng cũng không nịn được bật cười: "Quậy phá chút cũng rất tốt, khỏe mạnh."

Hôm qua ta ở nhà nghỉ ngơi, thím và Tiểu Xuyên vào cung thăm Hòa Hi. Ai ai cũng khuynh đảo vì Hòa Hi. Tiểu Xuyên thì không nói rồi, thím phàn nàn ngoài miệng nhưng thực ra vui mừng tít mắt, còn lần đầu tiên khen một câu Hoàng đế nuôi cháu gái thị rất khá.

Nếu để Lý Tư Diễm biết, chắc chắn hắn được sủng mà lo.

Lúc này ta đã bước một chân lên xe ngựa, đột nhiên nghe thấy bọn họ thảo luận về Hòa Hi, trong lòng hơi dao động. Con gái của ta còn đang ở trong thành này, ta nên dứt áo bỏ đi không?

Chỉ do dự trong chốc lát, ta rút cái chân kia về, nói với Thượng Quan Lan: "Hôm nay khoan hẵng đi, ta vào cung xem Hòa Hi một cái."

Đúng lúc đã chuẩn bị xong xe, thuận tiện quay đầu chạy về hướng Hoàng cung.

Xe ngựa Thẩm gia ra vào cung đình không cần bẩm báo, chúng ta thuận lợi vào cửa cung. Thị vệ rà soát vốn định kiểm tra một chút, đột nhiên một ảnh vệ áo đen không biết xông ra từ góc nào. Ảnh vệ tự nhiên xòe ra một tấm lệnh bài huyền thiết, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn không mau mau quỳ xuống cung nghênh Hoàng hậu nương nương hồi cung!"

Bệnh xấu hổ của ta phát tác: "Hình như ta chưa nói ta muốn hồi cung..."

Nhưng lúc này đã muộn, đám thị vệ nhanh nhẹn quỳ đầy đất, cung kính cực kỳ, lặng ngắt như tờ.

Ta trong xe ngựa như ngồi bàn chông, nhỏ giọng nói: "Có thể bảo bọn họ tránh ra không?"

Không phải không thể quỳ... nhưng các ngươi chớ cản đường.

Giằng co một lát, một con tuấn mã chạy tới từ đường cung phía xa.

Con ngựa đen tuyền, béo tốt vậm vạp, là tọa kỵ Lý Tư Diễm thích nhất.

Ta ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lý Tư Diễm giơ roi thúc ngựa mà đến. Hắn vẫn mặc cổn phục vào triều, nhưng đã tháo mũ miện nặng nề xuống. Thoạt nhìn như là vừa mới thay y phục nửa chừng, đột nhiên nghe người đến báo nói ta vào cung, thế là chẳng quan tâm thay y phục cho xong đã ngựa không dừng vó chạy đến chỗ ta.

Lý Tư Diễm trở mình xuống ngựa trong sự ngơ ngác của tập thể chúng ta, giọng nói run run như đang trong mộng: "Anh Anh, nàng... nàng muốn quay về sao?"

Nhìn thấy ánh mắt vui mừng mà mong đợi kia, chứng xấu hổ đáng chết của ta lại tái phát.

Mặc dù Lý Tư Diễm đã không còn nửa phần uy tín của Hoàng đế trong lòng đám người chúng ta, nhưng không ai bằng lòng phá vỡ vọng tưởng của hắn. Cuối cùng vẫn là ta kiềm chế cơn xấu hổ mãnh liệt, hắng giọng một cái nói: "Bệ hạ hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn vào cung thăm Hòa Hi thôi."

"Đến thăm Diêu Diêu?" Hắn có phần bất ngờ.

Ta kiên quyết uốn nắn hắn: "Hòa Hi."

Diêu Diêu là cái tên quái quỷ gì!

Ánh sáng trong mắt hắn hơi tối lại, che giấu nỗi mất mát khi hi vọng tiêu tan, nhưng lại không dám mảy may biểu bộ, vẫn miễn cưỡng cười vui nói: "Được, trẫm dẫn nàng đi gặp Diêu Diêu."

Ta nhấn mạnh một lần nữa: "Hòa Hi."

***

Hiện giờ Hòa Hi được nuôi trong một gian phòng nhỏ tách ra từ Tử Thần điện. Con bé độc chiếm một chiếc giường, tiêu diêu tự tại, ngủ như một con heo con.

Phòng tuy nhỏ nhưng ấm áp an toàn, được cha ruột kĩ tính của con bé trải lên vô số đệm chăn mềm mại, góc tường còn lén lút nhét một bộ văn phòng tứ bảo. Ta không hiểu như vậy là có ý gì, Tiểu Kim Liên nói với ta là Hoàng đế hi vọng Hòa Hi có thể giống ta hơn chút, cho nên phải bồi dưỡng hứng thú văn học của con bé từ đồ chơi cầm lên.

Tiểu Kim Liên ở bên cạnh bổ sung: "Nhưng mà bệ hạ cũng nói tính cách Công chúa hoạt bát, hình như có phần thượng võ, cho nên bày biện văn phòng tứ bảo cũng chỉ là nuôi hi vọng mà thôi, mong rằng Công chúa nhìn quen những thứ trước mặt này, sau này lúc chọn đồ vật đoán tương lai có thể cho Công chúa dính tí ánh sáng..."

Ta kinh hãi: "Cái gì? Tại sao đã bắt đầu nghĩ đến chuyện chọn đồ vật đoán tương lai rồi?"

Bây giờ khuê nữ mới sáu tháng tuổi!

Tiểu Kim Liên nhanh nhảu nói: "Đâu chỉ chọn đồ vật đoán tương lai, bệ hạ đã nghĩ hết cả đời của Công chúa rồi."

Ta nhất thời nghẹn lời, không biết là mừng hay lo.



Mừng chính là có một người cha Hoàng đế một lòng lo liệu cho con bé, đời này con bé không cần ưu sầu, nhưng lại lo Lý Tư Diễm không kiềm chế được dục vọng khống chế của mình, dẫn tới khuê nữ tranh chấp với hắn, thảm kịch của ta lại tái diễn một lần nữa.

Ta không khỏi thở dài: Động một cái là muốn sắp xếp cuộc đời của người khác, Lý Tư Diễm phải khuyết thiếu cảm giác an toàn cỡ nào đây.

Lúc đang ngẩn người, các cung nữ vén rèm châu lên. Ta thôi suy nghĩ, nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên giường Hòa Hi. Giường của con bé được chế từ vật liệu gỗ thượng hạng, thoang thoảng mùi gỗ nhạt. Trên giường gỗ là một cô bé nằm chổng vó. Tư thế ngủ của tiểu nha đầu giống ta, có thể nói là đủ kiểu kỳ quặc.

Ta sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, xúc cảm mềm mại trơn bóng như trứng gà bóc.

Ta không nhịn được lại nhìn mặt mũi của con bé. Mặc dù tiểu nha đầu nhỏ tuổi nhưng đã nhìn ra được hốc mắt hơi sâu, mắt hai mí nhỏ nhắn, lông mi dài, như đúc ra từ một khuôn với cha con bé.

Dễ cưng như vậy chẳng trách cha con bé yêu thương nó đến thế.

Nhìn khuê nữ đáng yêu, trong lòng ta lại có phần đau buồn.

Ta là mẹ ruột huyết mạch tương liên của con bé... Nhưng lại không thể nào cùng con bé lớn lên, thậm chí vào lúc con bé vừa ra đời đã bỏ con bé đi xa.

Ta đã không gặp Hòa Hi một tháng rồi. Nếu như hơn một năm trước có người nói với ta, ta là một mẫu thân lạnh lùng như thế, chắc chắn ta sẽ bảo Tiểu Chi đuổi đánh người đó ra ngoài. Ai ngờ được một trận bệnh nặng qua đi, ta thật sự trở thành loại phụ huynh không quan tâm đến con như vậy. Mặc dù trong lòng cũng hiểu tội lỗi cha khuê nữ gây ra không nên tính lên người khuê nữ, nhưng chung quy ta vẫn không biết đối mặt với con bé làm sao.

Dù sao bóng ma cha ruột con bé để lại cho ta suýt nữa ép ta điên hoàn toàn.

Hình xăm trên mắt cá chân lại âm ỉ đau. Ta nhắm mắt lại, ép buộc mình rút tay về, quay người rời đi.

Lý Tư Diễm cho là ta ghét Hòa Hi cho nên chưa từng chủ động yêu cầu gặp con gái, thực ra hắn nhầm rồi. Con gái là ta mang thai mười tháng, suýt chết một lần mới mang con bé đến cuộc đời này, làm sao ta có thể ghét con bé được?

Ta không dám vào cung thăm con bé là sợ mình dao động, cam tâm tình nguyện quay về tòa lồng giam vì tiểu nha đầu huyết mạch tương liên này.

Thượng Quan Lan nói rất hay, nữ tử trước khi yêu con cái thì phải yêu mình trước tiên.

Ta nói với Huệ Nguyệt: "Ta nhìn xong rồi, ngươi đi bẩm báo với Lý Tư Diễm đi."

Huệ Nguyệt sững sờ, thử hỏi: "Nương nương không ôm Công chúa một cái sao?"

Ta nhìn Hòa Hi đang ngủ say, nói: "Tiểu nha đầu đang ngủ mà."

Huệ Nguyệt lập tức nói: "Không sao, đánh thức là được."

Ta: ?

Chắn hẳn là Lý Tư Diễm từng ân cần dạy bảo Huệ Nguyệt phải khơi dậy tình yêu của người mẹ thông qua việc tạo ra nhiều khung cảnh ấm áp tình thân...

Trong ánh mắt khẩn cầu của Huệ Nguyệt, ta không hề lung lay khoát tay một cái, nói: "Các ngươi nuôi con bé rất tốt, ta rất yên tâm, cứ tiếp tục nuôi như thế đi."

Huệ Nguyệt giữ lại: "Nương nương..."

Ta lập tức ngắt lời nàng: "Giờ giấc không còn sớm, ta đi Lạc Dương thăm người thân trước. Ngươi bảo với Hoàng đế, ta chán chơi trò ta trốn ngươi đuổi với hắn rồi. Nếu như hắn còn dám mang con gái ra uy hiếp ta về cung thì để hắn đến nhận tro cốt của ta đi."

Mí mắt đại cung nữ trước mặt giật lên một cái, tức khắc không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu nói: "Vâng, nương nương."

Ta nhìn bóng người sau tấm bình phong một cái, lại thản nhiên nói: "Còn có một việc cần ngươi chuyển lời cho hắn, ta không mong muốn sau này con gái lớn lên trở thành người như hắn, chuyện khác thì ta mặc kệ, nhưng đợi con bé đến tuổi chọn thầy, nhất định phải để ta chọn thầy cho con bé."

Bóng người sau tấm bình phong hơi lảo đảo, giống như không đứng vững vì giật mình vậy.

Ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn lén lút trốn sau tấm bình phong, sắc mặt trắng bệch, tay chân luống cuống. Hắn có hối hận về chuyện mình đã làm không? Ta không biết.

Có lẽ cũng từng hối hận, nhưng nếu như làm lại một lần nữa, có thể quan hệ giữa chúng ta vẫn sẽ đi đến bại cục như thế.

Ánh nắng trong cung chói mắt, ở nơi tối tăm không ai chú ý lại từng bắn nhiều máu tươi như vậy. Có đôi khi ta ngẩn ngơ nghĩ, có lẽ cũng không phải là Lý Tư Diễm cưỡng chế cướp đi hoàng vị từ tay cha huynh, mà là hoàng quyền lựa chọn hắn.

Hoàng gia tựa như con rồng có được kho báu thế gian. Lúc bọn họ sử dụng những thứ này đồng thời sẽ bị những thứ đắt giá đó ăn mòn. Một khi sự tham lam trong con người che lấp cốt nhục tình thân, quyền lực bành trướng sẽ chỉ khiến cướp đoạt và tranh đấu trở nên không chết không thôi. Cho nên lật hết sử sách, chuyện thắng làm vua thua làm giặc, thủ túc tương tàn chưa bao giờ là mới. Đây chính là số mệnh của người tay nắm giang sơn, lạnh buốt chỗ riêng cao.

Mà ta không may sinh ra một nữ nhi Hoàng gia.

Mặc dù con bé đến đây không phải là ta mong muốn, nhưng Hòa Hi đã ra đời là trưởng nữ Hoàng gia, ta đành phải dốc hết khả năng của mình chọn cho con bé một người thầy lòng còn hướng thiện vào thời điểm con bé vỡ lòng. Đợi sau khi con bé lớn lên, ta sẽ mang con bé đi xem thế giới rộng lớn hơn.

***

Lúc xe ngựa chạy ra hoàng thành, không biết Lý Tư Diễm phát điên cái gì, một mình chạy lên tường thành dõi mắt nhìn ta rời đi. Gió mạnh thổi tung vạt áo của hắn, hắn như một pho tượng đất xiêu vẹo dán mắt sau lưng ta.

Hắn chờ mong ta sẽ chợt quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng ta không có. Ngược lại là Thượng Quan Lan ngồi bên cạnh ta không nhịn được, len lén liếc nhìn Hoàng đế một chút.

Có lẽ là chưa bao giờ thấy quân vương lạnh lùng lộ ra vẻ mặt này, dù là không tim không phổi như Thượng Quan Lan cũng có phần động lòng, nói với ta: "Anh Tử, ta nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc hắn thích ngươi ở điểm gì? Ngươi chỉ đi Lạc Dương thăm người thân mà thôi, nhìn bộ dạng đáng thương của hắn kìa, hệt như chó nhà bị vứt ở ven đường."

Ta nói: "Bởi vì sức quyến rũ vô biên của ta."

Thượng Quan Lan nhe răng: "Phì, ngươi còn nổ với ta."

Ta cười nói: "Không lừa ngươi. Ta từng hỏi hắn vấn đề này rất nhiều lần nhưng hắn không nói được một chữ. Có lẽ là thật sự bị ta làm yêu pháp chăng."

Thượng Quan Lan không trông chờ nhận được đáp án từ ta, thế là suy tư cả một đường "Tại sao Hoàng đế thích Thẩm Anh như trúng tà?". Ta tỉnh dậy từ cơn xóc nảy của xe ngựa, nàng vẫn đang nghiên cứu vấn đề này, cũng lôi kéo ta nhập nhèm ngái ngủ chia sẻ tâm đắc mới nhất của nàng.



"Ta cảm thấy chắc là hắn thấy sắc nổi lòng tham." Thượng Quan Lan nghiêm túc nói.

"Hả?" Ta tạm thời không kịp phản ứng.

Thượng Quan Lan: "Không phải thấy sắc nổi lòng tham vậy thì tại sao lúc trước hắn không giết ngươi? Trái lại ôm ngươi về bên cạnh làm Khởi cư lang?

"Để giữ ta lại từ từ tra tấn, đánh gãy sống lưng của ta." Ta nói: "Quả thực hắn cũng làm được."

Ánh mắt Thượng Quan Lan nhìn ta càng thêm đồng cảm: "Ngươi thảm quá Anh Tử, gặp phải đồ tâm thần."

Ta cầm quẻ hồi trước tính cho nàng xem: "Đúng vậy... Ngươi xem, nhiều năm xui xẻo liên tiếp, trốn lần nào bị bắt lần đó, ai chịu nổi kiểu tra tấn này. Nếu mấy ngày trước không có ngươi và Mạnh Tự, ta đã hành chết mình từ lâu rồi."

Hiếm khi Thượng Quan Lan thở dài: "Thật nghiệp chướng. Các ngươi là người hoàn toàn khác nhau, vốn dĩ không thể sống bên nhau được. Hắn lại nhất định phải miễn cưỡng, kết quả là hại người hại mình, hà tất chứ."

"Con người Lý Tư Diễm này có cái tật lớn nhất chính là chỉ tin chính mình." Ta cũng thở dài theo nàng: "Ta mất nhiều năm mới khiến cho hắn hiểu được trên đời này không phải tất cả mọi thứ đều có thể dựa vào cướp đoạt, nhất là con người."

***

Vào thành Lạc Dương, Thượng Quan Lan bảo phu xe tạm thời đừng đến nhà cô cô ta, tìm một đạo quán chùa miếu gì đó trước, vào trong bước qua chậu than.

Ta hỏi nàng: "Ngươi muốn làm gì?"

Thượng Quan Lan nghiêm trang nói: "Vừa rồi vào Tử Thần điện của hắn, quá xúi quẩy, ta sợ dính mùi của bệnh nhân tâm thần."

Ta ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy các tiểu đệ ám vệ ẩn nấp trên đầu tường đều rơi vào trạng thái cứng ngắc, ra dấu tay với nhau. Chắc là đang bàn bạc có cần báo cho Hoàng đế biết lời ngỗ nghịch này không.

Tâm trạng ta thoải mái cực kỳ, nghĩ thầm các ngươi cứ việc nói cho hắn biết. Bây giờ cho dù hắn biết cũng không dám động vào nửa ngón tay của Thượng Quan Lan.

Sau khi cùng Thượng Quan Lan bước qua chậu than, chúng ta lại lên đường. Xe ngựa nhỏ được thị vệ ngoài sáng trong tối bao vây cực kỳ chặt chẽ, chậm rãi di chuyển trên đường lớn Chu Tước. Tất cả dân chúng vây xem cùng với quan viên tiếp đãi đều cho rằng chiếc xe ngựa này sẽ chạy thẳng vào phủ nha, tiếp nhận bách quan lễ bái... Kết quả, xe ngựa đột nhiên rẽ vào một con ngõ nhỏ, thoáng chốc biến mất trong tầm mắt mọi người.

Thượng Quan Lan nói cho ta cô cô chưa chuyển nhà, vẫn ở một phường vắng vẻ trong thành, hằng ngày đến nha môn phải đi rất xa.

Những việc nàng nói này thực ra ta cũng nghĩ tới. Năm đó Lý Tư Diễm yêu ai yêu cả đường đi, cất nhắc một mình ta chưa đủ, còn muốn cất nhắc toàn bộ Thẩm gia, cố ý tìm người hỏi tình hình nhà cô cô ta gần đây.

Nghĩ thì hay, nhưng hiện thực tương đối thê thảm. Cha vợ, anh vợ hắn đều bị chính tay hắn giết hết, người nhà vợ còn lại đều hận hắn thấu xương. Cô cô ta chính là một ví dụ rõ nét: Lý Tư Diễm thực hiện một cuộc điều tra toàn diện về gia cảnh bình sinh, sở thích, tính cách của cô cô ta, từng đề xuất ban thưởng cho cô cô nơi ở mới, điều cô tới Trường An làm Sử quan. Ai ngờ cô cô thanh cao của ta giận tím mặt, lập tức vung nghiên mực tiến vào trạng thái chiến đấu, suýt nữa đập cho thái giám của Lý Tư Diễm chấn thương sọ não.

Tính cách nóng nảy của cô cô ta được cha truyền con nối giống như ta, thậm chí còn mạnh mẽ phóng khoáng hơn ta một chút. Thái giám truyền chỉ kia đến nay vẫn còn ám ảnh cô, dẫn đến cũng không dám nhìn thẳng ta - người giống cô bảy phần...

Nghe lời đồn, cô ta ngày ấy như ta năm đó, quăng thánh chỉ ra, chỉ vào mũi thái giám mà mắng: "Phì! Ngươi nói cho tên cẩu tặc kia, cút mẹ nó cho bà. Đồ chó gieo vạ cho bao nhiêu người toàn Thẩm gia ta, mang chút ơn chút huệ này ra định mua chuộc chúng ta? Coi Anh Tử nhà ta là kỹ nữ bán rẻ tiếng cười trong lầu các, chỉ đáng chút tiền chơi gái ấy sao!"

Thái giám thấy tình hình không ổn, yếu ớt bổ sung rằng bệ hạ đang cất nhắc Thẩm gia, chuẩn bị nâng đỡ Quý phi nương nương lên làm Hoàng hậu, vân vân... Vốn tưởng rằng cô cô cũng cảm thấy vinh hạnh, không ngờ cô nghe xong mặt lạnh như băng, sắc mặt tái xanh, chầm chậm giơ nghiên mực lên, rít ra một chữ từ kẽ răng: Cút.

Lý Tư Diễm rước nhục, chịu một trận mắng chửi cách không gian, cuối cùng đã hiểu cô cô ta là kiểu người thế nào, xấu hổ mà đành thôi.

Hắn còn cảm thấy ấm ức, lầm bầm với ta mấy lần: "Tại sao nữ tử Thẩm gia các nàng đều như vậy, rõ ràng trẫm..."

"Đều thế nào?" Ta lạnh lùng nói: "Không biết điều, hung hãn đanh đá?"

Lý Tư Diễm dùng vốn từ hạn hẹp của hắn sắp xếp từ ngữ, ngượng ngập nói: "Trẫm muốn nói là nữ tử Thẩm gia các nàng ai nấy đều khí khái chính trực, không hổ là Sử quan thế gia..."

Được rồi, đây mới giống tiếng người.

Không sai, cô cô ta cũng là Sử quan, làm việc tại tổ biên soạn ghi chép địa phương ở Lạc Dương, nhân viên công chức đường hoàng ra dáng.

Vị hôn phu của cô cô là tự cô chọn, chỉ là một Thư lại nha môn mà thôi. Trong nhà có chút sản nghiệp nhỏ, cha mẹ mất sớm, tứ cố vô thân. Cô cô thương tình, không màng mọi người trong nhà khuyên can, dứt khoát lên kiệu hoa gả tới Lạc Dương. Bây giờ mười mấy năm trôi qua, cuộc sống của cô vẫn giản dị như chúng ta dự liệu. Nhưng nhìn sắc mặt cô hồng hào, tinh thần phấn chấn là biết cô rất hài lòng với cuộc sống của mình.

Mượn lời của cô mà nói là gả vào vọng tộc phải nuốt kim, gả vào con cháu hàn môn thì mình bắt chẹt được, cuộc sống không cần quá sung sướng.

"Vả lại vọng tộc cũng không muốn nàng dâu như ta." Trước lúc cô cô ta xuất giá cảm khái với ta: "Người Thẩm gia chúng ta tính khí kém, không có lòng rảnh rỗi ứng đối lễ nghĩa qua lại. Theo ý ta, con kết đôi với dòng dõi như Mạnh Tự là vừa hợp, cũng không thể thử thách cao hơn. Đến lúc đó khóc chạy về nhà mẹ đẻ, bà đây cũng lực bất tòng tâm."

Có lẽ cô cô ta không ngờ rằng tiền đồ của cháu gái cô lại xui xẻo như thế, bị người cao quý nhất thiên hạ túm về trong chăn của mình.

Còn bị làm cho nửa điên chưa chết.

Cô ở Lạc Dương xa xôi, biết rất ít chuyện ở Trường An, chỉ biết là ta sinh con xong về nhà nghỉ dưỡng, cũng không có ai nói cho cô chi tiết khác. Hai ngày trước Thượng Quan Lan viết thư nói rõ ngọn nguồn, cô mới biết ta chịu khổ cỡ nào.

Mặc dù cô cô ta thường xuyên chỉnh đốn ta, nhưng yêu thương ta hết phần người khác. Sau khi biết được nhiều nội tình nát ruột nát gan như thế, lại chầm chầm giơ lên nghiên đá xanh của cô.

Dượng xông lên cắt ngang tiếng ngâm hung bạo của cô: "Bình tĩnh! Y Y! Bình tĩnh! Hắn là Hoàng đế, nàng đánh chết hắn sẽ bị tru di cửu tộc!"

Người Thẩm gia chúng ta đúng là rất giống nhau, cả đám đều không sợ trời không sợ đất, chỉ khi nào nghe nói sẽ gây họa tới người nhà... Cô cô ta cũng như ta năm đó, nắm đấm siết lại rồi lại siết, cuối cùng vẫn buông nghiên mực xuống.

Từ biệt nhiều năm không gặp, cô cô ta đích thân đến cửa ngõ đón ta. Cháu gái tung tăng hoạt bát, mặt mũi hồng hào đầy đặn bây giờ lại trở thành một người phụ nữ mảnh mai bợt bạt, cử chỉ đi lại gò bó, ánh mắt cũng không còn linh động như ngày xưa, cô cô ta máu dồn lên não, sắc mặt thay đổi khó lường, một nửa đau lòng một nửa phẫn nộ.

Cô không để ý tai mắt của Hoàng đế trải rộng bốn phía, ôm ta vào lòng nói: "Anh Anh, con đừng về Trường An nữa, sau này cứ yên tâm ở lại chỗ cô cô, coi như nam nhân này chết rồi, con gái cũng chưa từng sinh, bản thân con vui vẻ quan trọng hơn bất cứ điều gì."

Ta cũng ôm lấy cô, tựa cằm lên bả vai êm ái của cô, khẽ "ừm" một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook