Chương 131: Quyển 11 - Chương 5
Phong Lưu Thư Ngốc
11/03/2017
Sau khi thoát khỏi đàn ong độc, Barnett và các thành viên tiếp tục tiến về địa điểm tập hợp. Trong nửa tiếng sau đó, họ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng nửa tiếng trôi qua, thần kinh của họ bắt đầu dao động kịch liệt.
Nếu thiết bị liên kết cá nhân của họ không bị chặn, họ nhất định có thể kiểm tra ra dao động nguy hiểm này. Nó sẽ khiến não bộ con người mất đi khả năng phán đoán một cách nghiêm trọng, những cảm xúc tiêu cực sẽ bị phóng đại vô hạn, hơn nữa chính họ cũng không cảm nhận được.
Barnett liên tục xem bảng điểm, vẻ mặt vô cùng hung tợn – “Tại sao Cecil lại đứng thứ nhất? Chắc chắn là nó gian lận! Tao phải khiếu nại với trường Chellman!”
“Tự bản thân vô dụng thì đừng có trách người khác. Cecil không thể nào gian lận được, mọi người đều có thể trông thấy.” – Một thành viên tính tình trầm lặng nhất đột nhiên lên tiếng phản bác Barnett, giọng điệu còn vô cùng khinh miệt. Cậu ta nhịn không nói điều này từ rất lâu rồi, cậu ta đã chán ngấy sự hẹp hòi và bảo thủ của Barnett.
Mấy thành viên khác kinh ngạc nhìn về phía cậu ta, Barnett thậm chí điên tiết chĩa súng vào trán cậu ta, nghiến răng nói – “Mày vừa nói gì?”
“Tao bảo tự bản thân mày vô dụng thì đừng có mà đi trách người khác. Vừa rồi nếu không tại mày chỉ huy lung tung, bảo bọn tao đi phá tổ ong thì mọi người cũng không đến nỗi suýt chết. Trước khi làm chuyện gì, mày có thể đánh giá thực lực của mình một chút hay không? Đừng lúc nào cũng tưởng mình vạn năng, mày cũng đâu phải Osborne Matthew…” – Người nọ không hề khiếp đảm, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Còn chưa nói hết, Barnett đã cho cậu ta một phát súng chấm dứt sinh mệnh, còn giơ chân đá bay thi thể cậu ta, như thể cậu ta là thứ rác rưởi dơ bẩn.
Tất cả những người còn lại đều ngây như phỗng, nhìn về phía gã bằng ánh mắt không dám tin. Họ vốn cho rằng Barnett chỉ làm bộ vậy chứ tuyệt đối không dám giết người, ngay cả thành viên vừa chết kia cũng nghĩ như vậy. Dù sao họ vẫn đang bị cả vũ trụ chú ý.
Người xem trên mạng lúc này đều bùng nổ, thi nhau truy hỏi có phải Barnett điên rồi hay không. Tuy vòng sát hạch thứ ba có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tất cả họ đều hy sinh khi chiến đấu với trùng tộc, chưa từng xảy ra chuyện các thí sinh tàn sát lẫn nhau (ít nhất ở ngoài mặt).
Barnett muốn giết là giết, thực sự quá mức kiêu ngạo, sao gã dám?
Cộng đồng mạng vô cùng phẫn nộ, liên tiếp yêu cầu phía nhà trường bắt giữ Barnett và giao gã cho toà án quân sự. Gia tộc Aldrich sốt ruột đỏ cả mắt, lập tức liên lạc với giáo viên hướng dẫn được sắp xếp vào Chellman, nhờ họ mang Barnett về.
Barnett sát hại thành viên nhóm mình trước mắt bao nhiêu người, hơn nữa thân phận của người này không hề đơn giản. Gia tộc của cậu ta rất giỏi về kinh doanh, ít nhất đứng thứ ba trong bảng xếp hạng những người giàu có nhất đế quốc. Họ không thiếu tiền, chỉ thiếu mối quan hệ trong lĩnh vực chính trị và quân đội, vì vậy mới kết thân với gia tộc Aldrich có địa vị không cao không thấp.
Hiện tại, thành viên xuất sắc nhất gia tộc bị Barnett giết chết trước mặt mọi người, họ tuyệt đối sẽ không để yên. Quân nhu đã thoả thuận từ trước chắc chắn bị huỷ bỏ, tiếp theo sẽ còn rất nhiều phiền toái.
Mà Barnett sẽ phải chịu án phạt từ toà án quân sự. Sát hại chiến hữu không phải là tội nhỏ, dưới tình huống có chứng cứ xác thực, gã hoàn toàn có thể bị tuyên án tử hình, vận dụng bao nhiêu quan hệ cũng không thể giúp gã chạy tội.
Bên ngoài ồn ào thế nào tạm thời không đề cập đến, sau khi giết chết một thành viên, Barnett không hề cảm thấy tội lỗi một chút nào. Gã đi sâu vào trong rừng rậm, nói như đinh đóng cột – “Tao tuyệt đối sẽ không để thằng tạp chủng Cecil kia ngồi trên đầu tao. Cha tao có thể xử lý ông nội nó, tao cũng có thể xử lý nó. Sớm muộn gì tao cũng sẽ cho nó trở thành một kẻ tàn phế như ông nội nó vậy! Đi, chúng ta đi giết bọ ngựa hoa quỷ.”
Mọi người đều biết, bọ ngựa hoa quỷ có mối quan hệ mật thiết với một loài thực vật tên là hoa quỷ, ấu trùng bọ ngựa hoa quỷ phải hút mật hoa quỷ mới có thể có được lớp xác ngoài cứng cáp. Tìm thấy hoa quỷ ắt sẽ tìm thấy bọ ngựa hoa quỷ, chỉ cần giết chết mấy con là có thể nhanh chóng chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng điểm số.
Ý tưởng này tốt thì tốt thật, nhưng thực sự rất nguy hiểm. Đối chiến với bọ ngựa hoa quỷ trong tình trạng trang bị thô sơ như vậy thì không khác gì chịu chết. Các thành viên đứng yên tại chỗ, một người trong số đó tức giận nói – “Barnett, mày cứ thế giết chết Aure à? Còn để thi thể cậu ấy lại cho côn trùng gặm? Mày đúng là ác quỷ! Tao muốn rời nhóm!”
“Mày muốn phản bội tao? Được thôi, để cái mạng lại đã.” – Barnett lại nổ súng, bắn xuyên trán người nọ. Sau đó, gã nhìn về phía những người khác, cười lạnh – “Nhớ lấy, tất cả những ai bám víu vào gia tộc Aldrich thì phải hết lòng phục vụ gia tộc Aldrich, kẻ nào dám nói hai chữ “rời nhóm”, tao sẽ giết chết kẻ nấy!”
Mọi người nhìn nhau, chỉ có thể lặng lẽ theo sau.
Cộng đồng mạng lại sôi trào. Lời nói và hành vi của Barnett quả thực quá mức ngông cuồng, thế nào là “Cha tao có thể xử lý ông nội nó, tao cũng có thể xử lý nó?”. Nói vậy tức là gián tiếp thừa nhận ông Bernard quả thực bị gia tộc Aldrich ám hại! Hơn nữa, tác phong làm việc của gia tộc Aldrich quá mức ngang ngược, đi theo bọn họ thì không có nhân quyền hay sao? Bảo người nào chết người nấy phải chết, đúng là không coi pháp luật của Đế quốc Lennon ra gì!
Gia tộc như vậy mà cũng xứng quản lý cả một quân đoàn? Quân đoàn của họ rốt cuộc tồn tại để bảo vệ đế quốc hay là để tranh quyền đoạt lợi?
Cộng đồng mạng đưa ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, câu nào cũng sắc bén, khiến người phát ngôn của gia tộc Aldrich phải ứng phó hết sức mệt mỏi. Cùng lúc đó, tất cả thế lực phụ thuộc vào gia tộc Aldrich đều bắt đầu dao động. Hành vi cá nhân của Barnett đủ để thể hiện sự đê tiện và độc ác của gia tộc Aldrich, hợp tác với gia tộc Aldrich phải đề phòng bị bán đứng hoặc diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Trừ phi đầu óc có vấn đề, không thì chẳng ai có thể chịu được điều này. Ngoài mặt họ vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trên thực tế đã đang tìm lối khác. Nhớ tới ông Bernard chính trực hào sảng, họ không thể không cảm khái làm việc cho gia tộc Bernard vẫn thư thái hơn nhiều.
Nếu không phải Johnny Bernard không có năng lực, căn bản không chèo chống nổi gia tộc Bernard, họ cũng sẽ không đi theo gia tộc Aldrich. Giờ thì tốt rồi, gia tộc Bernard xuất hiện kỳ tài Cecil, thời kỳ huy hoàng của Bernard rất có thể sẽ được tái hiện, trở về gia tộc Bernard có lẽ là một lựa chọn ổn thoả.
Nhưng những người này đều là những kẻ đa mưu túc trí, không ai hành động ngay lập tức. Họ còn cần đánh giá thực lực của Cecil, xem xem hắn có thể để họ đặt cược nhiều đến mức nào.
Barnett giết hai người liên tiếp, cảm xúc càng lúc càng phấn khích. Gã rốt cuộc cũng tìm thấy hoa quỷ, cũng gặp được bọ ngựa hoa quỷ. Hiển nhiên, họ căn bản không phải đối thủ của bọ ngựa hoa quỷ, bị đánh cho liên tục rút lui.
Họ điên cuồng bắn súng, nhưng đều chỉ có thể tạm thời ngăn cản sự tấn công của bọ ngựa hoa quỷ. Khi đá năng lượng hao hết, họ rơi vào tuyệt vọng, quay đầu bỏ chạy trong chật vật. Cho dù là alpha có thể chất cấp S, tốc độ chạy cũng hoàn toàn không thể sánh với bọ ngựa hoa quỷ, Barnett tức khắc bị đuổi kịp. Thấy chiếc càng hình lưỡi hái đã gần trong gang tấc, gã lập tức kéo lấy một thành viên bên cạnh mình, ném người nọ vào miệng bọ ngựa hoa quỷ.
Có thức ăn, bọ ngựa hoa quỷ dừng lại, nhúc nhích giác quan bên mép cắn nát người nọ. Tiếng kêu thảm thiết đầy oán hận của người nọ khi sắp chết khiến người xem trên mạng rợn tóc gáy. Họ chưa từng thấy ai đê tiện vô liêm sỉ hơn Barnett. Không, gã căn bản không phải là người, mà là súc sinh! Gã hoàn toàn thừa kế gen đê tiện từ cha gã!
Người như vậy quá ghê tởm! Nếu để gã vào quân đội, ai dám kề vai chiến đấu với gã? Gã là một tồn tại còn đáng sợ hơn cả trùng tộc, bởi gã có thể thẳng tay đẩy chiến hữu của mình vào cái chết để cứu mạng sống của mình. Gã phải bị kết án tử hình!
Những tiếng kêu như vậy chất kín website chính thức của trường quân đội Chellman và năm quân đoàn lớn nhất.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, gia tộc Aldrich đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng lúng túng. Quân nhu của họ bị thu về; đồng minh tới tấp huỷ hợp đồng hợp tác, không muốn lên chiến trường cùng họ nữa; binh sĩ yêu cầu chuyển đoàn hết tốp này đến tốp khác, lập kỷ lục số người chuyển đoàn cùng lúc cao nhất trong lịch sử – lên đến mấy trăm nghìn người.
Gia chủ nhà Aldrich hận Barnett đến nghiến răng nghiến lợi, liên tiếp gọi điện thoại cho mấy giáo viên hướng dẫn yêu cầu họ mang Barnett đi. Mà Osborne đã nhận được lệnh từ toà án quân sự, yêu cầu hắn lập tức bắt giữ Barnett. Chuyện này đã sớm lan truyền khắp vũ trụ, hơn nữa có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu toà án quân sự không hành quyết Barnett ắt sẽ khơi dậy sự phẫn nộ trong quần chúng nhân dân.
Barnett cũng không biết mình khiến sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, gã dẫn hai thành viên cuối cùng chạy loăng quăng trong rừng, dần dần đến gần bờ sông nơi Chu Doãn Thịnh cắm trại.
Chu Doãn Thịnh tắm rửa xong, tiện thể giặt sạch áo khoác rồi treo trên lửa hong khô. Darren mở hai tép thuốc dinh dưỡng, đưa vị đào cho hắn, đỏ mặt nói – “Cecil, mau bổ sung dinh dưỡng đi.”
Chu Doãn Thịnh nhận lấy nhưng không dùng, hắn đang theo dõi 007 hết sức chuyên chú. Dưới sự che giấu của năng lượng linh hồn, không ai có thể trông thấy hắn đang giám sát từng hành động của Barnett.
Hắn rất vừa lòng với biểu hiện của Barnett, cho dù gã không chết trên CT073 thì cũng sẽ chết tại toà án quân sự. Mà sinh ra một tội phạm quân sự, gia tộc Aldrich cũng tiêu tùng, chắc chắn sẽ dần dần lụn bại. Hắn nhất định sẽ giành lại tất cả những gì họ từng cướp từ gia tộc Bernard.
Hắn cười khẽ, bỏ thuốc dinh dưỡng vào ba lô.
Darren luôn chú ý đến thiếu niên, thấy hắn không ăn, cậu ta không khỏi quýnh lên, khuyên nhủ – “Cecil, tuy thuốc dinh dưỡng không ngon cho lắm, nhưng ít nhất cậu phải uống một chút đi chứ, nếu không mai sẽ không có sức để đi săn.”
“Cậu ngốc thật đấy, món ngon tự nhiên thì không ăn, lại đi uống thứ thuốc sản xuất công nghiệp này.” – Chu Doãn Thịnh đi đến bên cạnh thi thể một con ong độc, dùng kiếm laser cắt lấy hai chi sau của nó rồi cho lên lửa nướng.
Xác của ong độc không cứng như bọ ngựa hoa quỷ, chúng chỉ lệ thuộc vào giác quan bên mép và ngòi đuôi có độc, vì vậy chỉ một lát sau, phần xác đã phát ra tiếng lạch tạch giòn vang, tạo thành vài rãnh nứt. Chu Doãn Thịnh lấy chuôi kiếm đập nát lớp vỏ ngoài, để lộ phần thịt trắng nõn thơm ngào ngạt bên trong, còn quét một loại nước quả dại chua chua lên thịt.
Hương thịt kết hợp với mùi trái cây, chưa ăn đã có thể cảm nhận được mùi vị tuyệt vời của nó. Darren vứt thuốc dinh dưỡng lại, đến gần Chu Doãn Thịnh, nuốt nước miếng hỏi – “Côn trùng cũng ăn được à?”
“Thực ra rất nhiều côn trùng là những món ăn cực ngon, cậu nếm thử là biết.” – Hắn cắt một miếng nhỏ đút vào miệng Darren. Darren trợn tròn mắt, che miệng nuốt cái ực, suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.
“Ngon… Ngon… Ngon quá! Còn ngon hơn thịt sò khổng lồ trên hành tinh Ocean Empire! Ngon tuyệt! Trời ạ, không ngờ một con côn trùng xấu xí thế lại có thịt ngon đến vậy. Mau mau cho tôi miếng nữa!” – Cậu ta nôn nóng kéo ống quần thiếu niên.
Chu Doãn Thịnh đưa chi sau đã nướng chín cho cậu ta, sau đó đi nướng phần của mình, cảm thán – “Tôi cũng là nghe ông nội tôi nói. Có lần quân đoàn mà ông chỉ huy bị trùng tộc vây hãm trên một hành tinh nhỏ, mãi không liên lạc được với quân cứu viện, mà quân nhu thì đã hao hết, vì sự sống, họ không thể không chém côn trùng ra nướng ăn, không ngờ lại phát hiện ra món ngon tuyệt vời đến vậy. Tuy sinh tồn nơi hoang dã rất gian khổ, nhưng có thể nếm được những món ngon như này thì cũng xem như đáng giá.”
“Cậu nói quá đúng, sau này chúng ta không uống thuốc dinh dưỡng nữa, ăn côn trùng là được.” – Darren ném thuốc dinh dưỡng vào đống lửa một cách bốc đồng.
Chu Doãn Thịnh cười sang sảng, cũng ném tép của mình vào.
Người xem trên mạng chảy nước miếng, từ đó trở đi bắt đầu yêu tha thiết thịt côn trùng, cũng khơi dậy một loại hình kinh doanh mới – mua bán thịt côn trùng. Bất cứ khi nào săn được loại côn trùng có phần thịt tươi ngon, các binh sĩ sẽ bán chúng cho những thương buôn vũ trụ, kiếm một khoản thu nhập thêm. Điều này gián tiếp gợi ra trào lưu săn bắt trùng tộc, khiến phạm vi sinh sống của trùng tộc thu hẹp một cách đáng kể.
Lần đầu tiên, con người giành được ưu thế trong cuộc chiến chống trùng tộc. Đây chính là sức mạnh của quần chúng ham ăn.
Chu Doãn Thịnh ăn được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía rừng rậm sau lưng. Darren cũng đặt thức ăn xuống rồi rút súng ra.
Vài phút sau, Barnett và hai thành viên lao ra khỏi bụi rậm, chạy thục mạng về phía đống lửa.
“Sao lại là mày?” – Thấy rõ người bên đống lửa, gã giật mình la lớn.
Chu Doãn Thịnh cười lạnh một tiếng, chĩa súng về phía gã.
Darren quát – “Barnett, đây là địa bàn của bọn tao, mày mau cút đi, không thì đừng trách bọn tao không khách khí.” – Lần này mà còn giúp Barnett thì cậu ta là kẻ ngu nhất vũ trụ.
Barnett sức cùng lực kiệt, nhưng cảm xúc lại đặc biệt phấn khởi. Gã thở dốc, nói – “Bọn mày có thể không khách khí với tao thế nào? Giết tao? Bọn mày dám chắc? Gia tộc Aldrich tuyệt đối sẽ không tha cho bọn mày!” – Nói đến đây, gã tạm dừng một chút, nở một nụ cười khinh miệt với Chu Doãn Thịnh – “Cecil, mày cũng chỉ có thể dùng súng hạt nhân để bảo vệ chính mình mà thôi, đến khi nào đá năng lượng hao hết, một omega như mày sớm muộn gì cũng sẽ chết ở đây. Omega thì nên nằm trên giường cho người ta đ*, chứ không phải là đứng đây cạnh tranh với một đám alpha. Tao rất tò mò không biết mày rốt cuộc cho Darren đ* bao nhiêu lần, nó mới bằng lòng nhường lượng côn trùng mà nó săn được cho mày. Hay là mày cũng để tao đ* vài lần đi, tao đổi cho mày một trăm con. Là một omega, mày quả nhiên phát huy ưu thế của mày hết mức có thể.”
Những lời này thành công khiến Chu Doãn Thịnh bùng nổ, đồng thời cũng chọc giận tất cả omega đang theo dõi video.
“Cecil, xử nó! Dù sao nó cũng sẽ bị phán tử hình!”
“Người gia tộc Aldrich đều là một lũ khốn nạn, lấy ai chứ cũng không thể lấy người của gia tộc Aldrich, bọn họ không tôn trọng omega một chút nào. Chẳng lẽ bọn họ không được sinh ra từ omega?”
“Lên đi Cecil, cho tất cả omega được nở mày nở mặt!”
Darren giận đến nghiến răng. Cậu ta giắt súng bên hông, đang định bước lên đánh Barnett một trận thì bị Chu Doãn Thịnh kéo lại. Hắn cười nhạt, nói – “Barnett, mày khinh thường omega lắm à? Có phải mày cảm thấy omega vốn nên phục tùng dưới thân alpha đúng không?”
“Xem ra mày vẫn còn biết thân biết phận.” – Barnett hừ một tiếng, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng. Hôm nay gã nhất định phải hiếp chết Cecil trước mặt toàn bộ vũ trụ.
Chu Doãn Thịnh xoay xoay cổ, vặn nắm tay, nháy mắt đã vọt đến phía sau Barnett, trực tiếp đá gã ngã lăn quay. Tốc độ của hắn thực sự quá nhanh, mọi người chỉ có thể trông thấy một vệt bóng mờ.
Barnett dẫu sao cũng sở hữu thể chất 2S, lập tức bật dậy chuẩn bị phản kích, lại bị một cú đấm chớp nhoáng đầy uy lực trực tiếp nện cho hộc máu, còn chưa hoàn hồn cằm đã lại trúng một cú đấm móc trái, phun ra mấy cái răng. Chu Doãn Thịnh căn bản không cho gã thời gian phản ứng, quyền cước nện thẳng vào da thịt, loáng thoáng nghe thấy tiếng xương cốt nứt vỡ xen giữa những tiếng bình bịch nặng nề, khiến người nghe sởn gai ốc.
Thân thể của những alpha sở hữu thể chất đạt đến cấp S vô cùng tráng kiện, có thể xé rách lớp vỏ tàu vũ trụ bằng tay không, muốn xuyên suốt qua phần cơ để đánh nát xương cốt của họ thì cần phải có một sức mạnh mà người thường khó có thể tưởng tượng. Trước mắt, chỉ có côn trùng bậc cao và alpha sở hữu thể chất 3S mới có thể gây tổn thương cho alpha thể chất 2S. Họ là người đứng trên đỉnh cao nhất trong xã hội loài người.
Nhưng lúc này, một kẻ đứng đầu như vậy lại bị một omega nhỏ nhắn đánh cho không còn sức chống trả. Hình ảnh này thực sự rất phi lý.
Cư dân mạng lặng ngắt như tờ, nhưng ratings lại tăng với tốc độ chóng mặt.
Trong phòng 401 trường quân đội Chellman, Joshua và ba người bạn cùng phòng cũng đang theo dõi cảnh này. Kyle Kleist là hoàng tử thứ hai của đế quốc, từ nhỏ đã được nhận một nền giáo dục vô cùng nghiêm khắc, vì vậy từ tính tình đến hành động của anh đều rất ôn hoà, nhã nhặn, rất ít khi đánh giá người khác.
Nhưng hôm nay, anh đặc biệt đưa ra nhận xét về thiếu niên tóc đen mắt đen nọ – “Tôi rất thích cậu ấy. Cậu ấy rất đặc biệt, là omega có sức cuốn hút nhất tôi từng thấy. Đương nhiên, Joshua cũng rất có sức cuốn hút, nhưng cậu vẫn chưa dũng cảm bằng cậu ấy.” – Anh vừa mới phát hiện ra thân phận omega của Joshua mấy hôm trước, hơn nữa còn đồng ý giữ bí mật giúp cậu ta. Tuy vậy, anh vẫn còn một vài nghi vấn đối với hành vi của Joshua.
Dựa vào thuốc để khống chế kỳ động dục cũng không phải là biện pháp hay, về lâu về dài khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì không thể đoán trước. Khi trong quân đội xuất hiện một omega đang trong kỳ động dục, tất cả những sĩ binh alpha đều sẽ trở nên điên cuồng. Thời gian nghỉ ngơi thì không sao, nhưng ngộ nhỡ đúng lúc chiến đấu, quân đoàn ắt sẽ rơi vào đường cùng.
Omega có thể tiết ra chất pheromone gây nhiễu loạn thần trí của alpha, thể chất của họ là lý do quyết định họ không nên xuất hiện trên chiến trường, đây không phải là thành kiến, mà là sự thực. Nhưng nếu một omega có lòng dũng cảm và tự tin tuyệt đối, dứt khoát cắt bỏ tuyến omega, không ai có thể phủ nhận người nọ đã có đủ tư cách để trở thành một quân nhân ưu tú.
Hiện tại, Cecil đã đạt đến trình độ có thể lên chiến trường bất cứ lúc nào, còn Joshua thì vẫn thiếu một chút. Kyle không muốn so sánh hai người với nhau, nhưng họ đều là omega, đều muốn trở thành quân nhân, anh cứ luôn vô thức lấy hai người ra so. Anh tán thưởng Joshua, nhưng lại dành nhiều hảo cảm cho Cecil hơn. Theo anh thấy, hành động giấu giếm thân phận của Joshua có hơi vô trách nhiệm.
Thấy ánh mắt Joshua ảm đạm, tâm trạng sa sút, Kyle mới nhận ra lời nói vừa rồi của mình không ổn cho lắm, vội vàng xin lỗi cậu ta, sau đó tiếp tục theo dõi video.
Chỉ trong thời gian anh nói vài câu đó, Barnett đã bị Cecil hành cho thừa sống thiếu chết, tứ chi gấp khúc một cách kỳ dị, trông cực kỳ thê thảm. Hai đồng đội của gã đứng yên tại chỗ, ánh mắt vô cùng khoái chí. Họ đã chịu đựng Barnett đủ lắm rồi, chỉ mong được tự tay xẻ thịt gã. Sau khi trở về, họ sẽ lập tức yêu cầu gia tộc mình nhanh chóng rút khỏi quân đoàn Aldrich.
Darren há hốc miệng, vẻ mặt đần thối. Cậu ta hoàn toàn không ngờ Cecil có thể áp đảo một người mang thể chất 2S như Barnett. Phải biết cho dù là mình đánh với Barnett, nhiều nhất cũng chỉ có thể không phân thắng bại. Không cần nói cũng biết điều này có ý nghĩa như thế nào, thể chất của Cecil tuyệt đối cũng là 2S, thậm chí là 3S, hắn quả thực là một alpha đội lốt omega! Má ơi, ngầu quá đi mất!
Darren che miệng, tránh cho cằm bị trật khớp.
Vài phút sau, Chu Doãn Thịnh rốt cuộc trút hết lửa giận trong lòng. Hắn lau máu tươi trên tay lên đồng phục tác chiến của Barnett, gằn từng câu từng chữ – “Đừng bao giờ đụng chạm đến giới tính của tao nữa. Khi ngay cả omega mà một alpha như mày cũng không đánh lại được, điều đó sẽ chỉ khiến hành vi của mày càng trở nên đáng xấu hổ.”
Những lời này quả thực rất sắc bén, làm cho những omega đang yên lặng theo dõi đều cười cong cả người. Họ chưa từng cảm thấy sảng khoái đến thế bao giờ.
Nhóm người từng kêu gào omega nên ở nhà sinh con hoàn toàn câm họng. Những lời này chặn đứng toàn bộ ngôn luận liên quan đến kỳ thị giới tính của họ. Người ta chỉ cần một câu “Mày không cảm thấy đáng xấu hổ à” là có thể khiến họ hổ thẹn đến muốn độn thổ.
Ông Bernard khen con trai hết lời – “Johnny, cống hiến lớn nhất của mày dành cho gia tộc chính là đã sinh ra Cecil, điều này đủ để xí xoá sự vô dụng của mày.”
Hình tượng của Cecil trên mạng trực tiếp được diễn tả bằng những tính từ như cool ngầu, chất, v.v… Không còn gì nghi ngờ, hắn chính là omega đặc biệt nhất vũ trụ, không ai có thể sánh kịp.
Osborne vội vã điều khiển tàu vũ trụ đến. Hắn vừa trông thấy hình ảnh Barnett vũ nhục Cecil, còn chưa kịp nổi giận thì Cecil đã đánh bại Barnett.
Sĩ quan phụ tá đứng sau hắn liên tục hít khí, hỏi – “Chuẩn tướng, cậu Bernard thực sự là omega?”
Khoé miệng Osborne nhếch lên, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Phụ tá lắc đầu, thở dài – “Chuẩn tướng, chẳng phải lúc trước anh nói muốn tìm một người yêu có thể sánh vai với anh hay sao? Cecil hoàn toàn đủ khả năng sánh vai với anh, vì sao anh lại từ hôn?” – Anh ta không hiểu nổi Joshua có chỗ nào hơn Cecil.
Phát hiện thân hình ngài chuẩn tướng cứng lại trong giây lát, anh ta lập tức phân bua – “Nhưng từ hôn cũng tốt, giờ Cecil đã cắt bỏ tuyến omega, năng lực lại xuất sắc như vậy, chắc chắn phải thừa kế gia tộc Bernard. Cậu ấy không thể cưới bất cứ alpha nào, trái lại rất có thể sẽ lấy một omega hoặc beta, điều này có lẽ sẽ mở ra một lịch sử mới cho toàn vũ trụ.”
Phụ tá tự bật cười, hoàn toàn không nhận ra mặt cấp trên đã đen như đáy nồi.
Barnett hoàn toàn phát điên. Gã không chết trong tay trùng tộc, nhưng lại bị một omega đánh cho không ra hình người, còn trực tiếp chiếu cho cả vũ trụ xem, sau này về phải đối mặt với người khác thế nào? Gã hiển nhiên không cho rằng mình phải chịu trách nhiệm vì hành vi tàn sát đồng đội. Trong mắt hắn, họ chỉ là những con chó mà gia tộc Aldrich nuôi, chết thì chết, chẳng có gì to tát.
Gã nhìn chằm chằm Chu Doãn Thịnh với con mắt hằn học. Bởi vì khớp hàm đã bị tháo, mọi lời chửi rủa đều chỉ có thể nghẹn trong cổ họng.
“Còn nhìn tao như vậy, tao sẽ móc mắt mày.” – Chu Doãn Thịnh đạp lên mặt gã, vẻ mặt còn dữ dằn hơn gã, giọng điệu tràn đầy sự căm hận.
Chung quy Barnett cũng sợ, suy yếu nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, một chiếc tàu vũ trụ cỡ nhỏ lướt qua cánh rừng, dừng lại trên đầu họ. Osborne thậm chí không trang bị máy bay địa hình đã trực tiếp nhảy xuống từ độ cao trên trăm mét. Hắn tiếp đất một cách vững vàng, khiến mặt đất lún xuống thành một cái hố sâu đến nửa mét. Đôi mắt sắc bén như ưng của hắn nhìn về phía người vẫn đang giẫm lên mặt Barnett nọ.
Chu Doãn Thịnh chậm rãi lùi lại, nhún vai nói – “Thanh minh trước, tôi phòng vệ chính đáng đấy nhé.”
Nếu thiết bị liên kết cá nhân của họ không bị chặn, họ nhất định có thể kiểm tra ra dao động nguy hiểm này. Nó sẽ khiến não bộ con người mất đi khả năng phán đoán một cách nghiêm trọng, những cảm xúc tiêu cực sẽ bị phóng đại vô hạn, hơn nữa chính họ cũng không cảm nhận được.
Barnett liên tục xem bảng điểm, vẻ mặt vô cùng hung tợn – “Tại sao Cecil lại đứng thứ nhất? Chắc chắn là nó gian lận! Tao phải khiếu nại với trường Chellman!”
“Tự bản thân vô dụng thì đừng có trách người khác. Cecil không thể nào gian lận được, mọi người đều có thể trông thấy.” – Một thành viên tính tình trầm lặng nhất đột nhiên lên tiếng phản bác Barnett, giọng điệu còn vô cùng khinh miệt. Cậu ta nhịn không nói điều này từ rất lâu rồi, cậu ta đã chán ngấy sự hẹp hòi và bảo thủ của Barnett.
Mấy thành viên khác kinh ngạc nhìn về phía cậu ta, Barnett thậm chí điên tiết chĩa súng vào trán cậu ta, nghiến răng nói – “Mày vừa nói gì?”
“Tao bảo tự bản thân mày vô dụng thì đừng có mà đi trách người khác. Vừa rồi nếu không tại mày chỉ huy lung tung, bảo bọn tao đi phá tổ ong thì mọi người cũng không đến nỗi suýt chết. Trước khi làm chuyện gì, mày có thể đánh giá thực lực của mình một chút hay không? Đừng lúc nào cũng tưởng mình vạn năng, mày cũng đâu phải Osborne Matthew…” – Người nọ không hề khiếp đảm, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Còn chưa nói hết, Barnett đã cho cậu ta một phát súng chấm dứt sinh mệnh, còn giơ chân đá bay thi thể cậu ta, như thể cậu ta là thứ rác rưởi dơ bẩn.
Tất cả những người còn lại đều ngây như phỗng, nhìn về phía gã bằng ánh mắt không dám tin. Họ vốn cho rằng Barnett chỉ làm bộ vậy chứ tuyệt đối không dám giết người, ngay cả thành viên vừa chết kia cũng nghĩ như vậy. Dù sao họ vẫn đang bị cả vũ trụ chú ý.
Người xem trên mạng lúc này đều bùng nổ, thi nhau truy hỏi có phải Barnett điên rồi hay không. Tuy vòng sát hạch thứ ba có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tất cả họ đều hy sinh khi chiến đấu với trùng tộc, chưa từng xảy ra chuyện các thí sinh tàn sát lẫn nhau (ít nhất ở ngoài mặt).
Barnett muốn giết là giết, thực sự quá mức kiêu ngạo, sao gã dám?
Cộng đồng mạng vô cùng phẫn nộ, liên tiếp yêu cầu phía nhà trường bắt giữ Barnett và giao gã cho toà án quân sự. Gia tộc Aldrich sốt ruột đỏ cả mắt, lập tức liên lạc với giáo viên hướng dẫn được sắp xếp vào Chellman, nhờ họ mang Barnett về.
Barnett sát hại thành viên nhóm mình trước mắt bao nhiêu người, hơn nữa thân phận của người này không hề đơn giản. Gia tộc của cậu ta rất giỏi về kinh doanh, ít nhất đứng thứ ba trong bảng xếp hạng những người giàu có nhất đế quốc. Họ không thiếu tiền, chỉ thiếu mối quan hệ trong lĩnh vực chính trị và quân đội, vì vậy mới kết thân với gia tộc Aldrich có địa vị không cao không thấp.
Hiện tại, thành viên xuất sắc nhất gia tộc bị Barnett giết chết trước mặt mọi người, họ tuyệt đối sẽ không để yên. Quân nhu đã thoả thuận từ trước chắc chắn bị huỷ bỏ, tiếp theo sẽ còn rất nhiều phiền toái.
Mà Barnett sẽ phải chịu án phạt từ toà án quân sự. Sát hại chiến hữu không phải là tội nhỏ, dưới tình huống có chứng cứ xác thực, gã hoàn toàn có thể bị tuyên án tử hình, vận dụng bao nhiêu quan hệ cũng không thể giúp gã chạy tội.
Bên ngoài ồn ào thế nào tạm thời không đề cập đến, sau khi giết chết một thành viên, Barnett không hề cảm thấy tội lỗi một chút nào. Gã đi sâu vào trong rừng rậm, nói như đinh đóng cột – “Tao tuyệt đối sẽ không để thằng tạp chủng Cecil kia ngồi trên đầu tao. Cha tao có thể xử lý ông nội nó, tao cũng có thể xử lý nó. Sớm muộn gì tao cũng sẽ cho nó trở thành một kẻ tàn phế như ông nội nó vậy! Đi, chúng ta đi giết bọ ngựa hoa quỷ.”
Mọi người đều biết, bọ ngựa hoa quỷ có mối quan hệ mật thiết với một loài thực vật tên là hoa quỷ, ấu trùng bọ ngựa hoa quỷ phải hút mật hoa quỷ mới có thể có được lớp xác ngoài cứng cáp. Tìm thấy hoa quỷ ắt sẽ tìm thấy bọ ngựa hoa quỷ, chỉ cần giết chết mấy con là có thể nhanh chóng chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng điểm số.
Ý tưởng này tốt thì tốt thật, nhưng thực sự rất nguy hiểm. Đối chiến với bọ ngựa hoa quỷ trong tình trạng trang bị thô sơ như vậy thì không khác gì chịu chết. Các thành viên đứng yên tại chỗ, một người trong số đó tức giận nói – “Barnett, mày cứ thế giết chết Aure à? Còn để thi thể cậu ấy lại cho côn trùng gặm? Mày đúng là ác quỷ! Tao muốn rời nhóm!”
“Mày muốn phản bội tao? Được thôi, để cái mạng lại đã.” – Barnett lại nổ súng, bắn xuyên trán người nọ. Sau đó, gã nhìn về phía những người khác, cười lạnh – “Nhớ lấy, tất cả những ai bám víu vào gia tộc Aldrich thì phải hết lòng phục vụ gia tộc Aldrich, kẻ nào dám nói hai chữ “rời nhóm”, tao sẽ giết chết kẻ nấy!”
Mọi người nhìn nhau, chỉ có thể lặng lẽ theo sau.
Cộng đồng mạng lại sôi trào. Lời nói và hành vi của Barnett quả thực quá mức ngông cuồng, thế nào là “Cha tao có thể xử lý ông nội nó, tao cũng có thể xử lý nó?”. Nói vậy tức là gián tiếp thừa nhận ông Bernard quả thực bị gia tộc Aldrich ám hại! Hơn nữa, tác phong làm việc của gia tộc Aldrich quá mức ngang ngược, đi theo bọn họ thì không có nhân quyền hay sao? Bảo người nào chết người nấy phải chết, đúng là không coi pháp luật của Đế quốc Lennon ra gì!
Gia tộc như vậy mà cũng xứng quản lý cả một quân đoàn? Quân đoàn của họ rốt cuộc tồn tại để bảo vệ đế quốc hay là để tranh quyền đoạt lợi?
Cộng đồng mạng đưa ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, câu nào cũng sắc bén, khiến người phát ngôn của gia tộc Aldrich phải ứng phó hết sức mệt mỏi. Cùng lúc đó, tất cả thế lực phụ thuộc vào gia tộc Aldrich đều bắt đầu dao động. Hành vi cá nhân của Barnett đủ để thể hiện sự đê tiện và độc ác của gia tộc Aldrich, hợp tác với gia tộc Aldrich phải đề phòng bị bán đứng hoặc diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Trừ phi đầu óc có vấn đề, không thì chẳng ai có thể chịu được điều này. Ngoài mặt họ vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trên thực tế đã đang tìm lối khác. Nhớ tới ông Bernard chính trực hào sảng, họ không thể không cảm khái làm việc cho gia tộc Bernard vẫn thư thái hơn nhiều.
Nếu không phải Johnny Bernard không có năng lực, căn bản không chèo chống nổi gia tộc Bernard, họ cũng sẽ không đi theo gia tộc Aldrich. Giờ thì tốt rồi, gia tộc Bernard xuất hiện kỳ tài Cecil, thời kỳ huy hoàng của Bernard rất có thể sẽ được tái hiện, trở về gia tộc Bernard có lẽ là một lựa chọn ổn thoả.
Nhưng những người này đều là những kẻ đa mưu túc trí, không ai hành động ngay lập tức. Họ còn cần đánh giá thực lực của Cecil, xem xem hắn có thể để họ đặt cược nhiều đến mức nào.
Barnett giết hai người liên tiếp, cảm xúc càng lúc càng phấn khích. Gã rốt cuộc cũng tìm thấy hoa quỷ, cũng gặp được bọ ngựa hoa quỷ. Hiển nhiên, họ căn bản không phải đối thủ của bọ ngựa hoa quỷ, bị đánh cho liên tục rút lui.
Họ điên cuồng bắn súng, nhưng đều chỉ có thể tạm thời ngăn cản sự tấn công của bọ ngựa hoa quỷ. Khi đá năng lượng hao hết, họ rơi vào tuyệt vọng, quay đầu bỏ chạy trong chật vật. Cho dù là alpha có thể chất cấp S, tốc độ chạy cũng hoàn toàn không thể sánh với bọ ngựa hoa quỷ, Barnett tức khắc bị đuổi kịp. Thấy chiếc càng hình lưỡi hái đã gần trong gang tấc, gã lập tức kéo lấy một thành viên bên cạnh mình, ném người nọ vào miệng bọ ngựa hoa quỷ.
Có thức ăn, bọ ngựa hoa quỷ dừng lại, nhúc nhích giác quan bên mép cắn nát người nọ. Tiếng kêu thảm thiết đầy oán hận của người nọ khi sắp chết khiến người xem trên mạng rợn tóc gáy. Họ chưa từng thấy ai đê tiện vô liêm sỉ hơn Barnett. Không, gã căn bản không phải là người, mà là súc sinh! Gã hoàn toàn thừa kế gen đê tiện từ cha gã!
Người như vậy quá ghê tởm! Nếu để gã vào quân đội, ai dám kề vai chiến đấu với gã? Gã là một tồn tại còn đáng sợ hơn cả trùng tộc, bởi gã có thể thẳng tay đẩy chiến hữu của mình vào cái chết để cứu mạng sống của mình. Gã phải bị kết án tử hình!
Những tiếng kêu như vậy chất kín website chính thức của trường quân đội Chellman và năm quân đoàn lớn nhất.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, gia tộc Aldrich đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng lúng túng. Quân nhu của họ bị thu về; đồng minh tới tấp huỷ hợp đồng hợp tác, không muốn lên chiến trường cùng họ nữa; binh sĩ yêu cầu chuyển đoàn hết tốp này đến tốp khác, lập kỷ lục số người chuyển đoàn cùng lúc cao nhất trong lịch sử – lên đến mấy trăm nghìn người.
Gia chủ nhà Aldrich hận Barnett đến nghiến răng nghiến lợi, liên tiếp gọi điện thoại cho mấy giáo viên hướng dẫn yêu cầu họ mang Barnett đi. Mà Osborne đã nhận được lệnh từ toà án quân sự, yêu cầu hắn lập tức bắt giữ Barnett. Chuyện này đã sớm lan truyền khắp vũ trụ, hơn nữa có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu toà án quân sự không hành quyết Barnett ắt sẽ khơi dậy sự phẫn nộ trong quần chúng nhân dân.
Barnett cũng không biết mình khiến sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, gã dẫn hai thành viên cuối cùng chạy loăng quăng trong rừng, dần dần đến gần bờ sông nơi Chu Doãn Thịnh cắm trại.
Chu Doãn Thịnh tắm rửa xong, tiện thể giặt sạch áo khoác rồi treo trên lửa hong khô. Darren mở hai tép thuốc dinh dưỡng, đưa vị đào cho hắn, đỏ mặt nói – “Cecil, mau bổ sung dinh dưỡng đi.”
Chu Doãn Thịnh nhận lấy nhưng không dùng, hắn đang theo dõi 007 hết sức chuyên chú. Dưới sự che giấu của năng lượng linh hồn, không ai có thể trông thấy hắn đang giám sát từng hành động của Barnett.
Hắn rất vừa lòng với biểu hiện của Barnett, cho dù gã không chết trên CT073 thì cũng sẽ chết tại toà án quân sự. Mà sinh ra một tội phạm quân sự, gia tộc Aldrich cũng tiêu tùng, chắc chắn sẽ dần dần lụn bại. Hắn nhất định sẽ giành lại tất cả những gì họ từng cướp từ gia tộc Bernard.
Hắn cười khẽ, bỏ thuốc dinh dưỡng vào ba lô.
Darren luôn chú ý đến thiếu niên, thấy hắn không ăn, cậu ta không khỏi quýnh lên, khuyên nhủ – “Cecil, tuy thuốc dinh dưỡng không ngon cho lắm, nhưng ít nhất cậu phải uống một chút đi chứ, nếu không mai sẽ không có sức để đi săn.”
“Cậu ngốc thật đấy, món ngon tự nhiên thì không ăn, lại đi uống thứ thuốc sản xuất công nghiệp này.” – Chu Doãn Thịnh đi đến bên cạnh thi thể một con ong độc, dùng kiếm laser cắt lấy hai chi sau của nó rồi cho lên lửa nướng.
Xác của ong độc không cứng như bọ ngựa hoa quỷ, chúng chỉ lệ thuộc vào giác quan bên mép và ngòi đuôi có độc, vì vậy chỉ một lát sau, phần xác đã phát ra tiếng lạch tạch giòn vang, tạo thành vài rãnh nứt. Chu Doãn Thịnh lấy chuôi kiếm đập nát lớp vỏ ngoài, để lộ phần thịt trắng nõn thơm ngào ngạt bên trong, còn quét một loại nước quả dại chua chua lên thịt.
Hương thịt kết hợp với mùi trái cây, chưa ăn đã có thể cảm nhận được mùi vị tuyệt vời của nó. Darren vứt thuốc dinh dưỡng lại, đến gần Chu Doãn Thịnh, nuốt nước miếng hỏi – “Côn trùng cũng ăn được à?”
“Thực ra rất nhiều côn trùng là những món ăn cực ngon, cậu nếm thử là biết.” – Hắn cắt một miếng nhỏ đút vào miệng Darren. Darren trợn tròn mắt, che miệng nuốt cái ực, suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.
“Ngon… Ngon… Ngon quá! Còn ngon hơn thịt sò khổng lồ trên hành tinh Ocean Empire! Ngon tuyệt! Trời ạ, không ngờ một con côn trùng xấu xí thế lại có thịt ngon đến vậy. Mau mau cho tôi miếng nữa!” – Cậu ta nôn nóng kéo ống quần thiếu niên.
Chu Doãn Thịnh đưa chi sau đã nướng chín cho cậu ta, sau đó đi nướng phần của mình, cảm thán – “Tôi cũng là nghe ông nội tôi nói. Có lần quân đoàn mà ông chỉ huy bị trùng tộc vây hãm trên một hành tinh nhỏ, mãi không liên lạc được với quân cứu viện, mà quân nhu thì đã hao hết, vì sự sống, họ không thể không chém côn trùng ra nướng ăn, không ngờ lại phát hiện ra món ngon tuyệt vời đến vậy. Tuy sinh tồn nơi hoang dã rất gian khổ, nhưng có thể nếm được những món ngon như này thì cũng xem như đáng giá.”
“Cậu nói quá đúng, sau này chúng ta không uống thuốc dinh dưỡng nữa, ăn côn trùng là được.” – Darren ném thuốc dinh dưỡng vào đống lửa một cách bốc đồng.
Chu Doãn Thịnh cười sang sảng, cũng ném tép của mình vào.
Người xem trên mạng chảy nước miếng, từ đó trở đi bắt đầu yêu tha thiết thịt côn trùng, cũng khơi dậy một loại hình kinh doanh mới – mua bán thịt côn trùng. Bất cứ khi nào săn được loại côn trùng có phần thịt tươi ngon, các binh sĩ sẽ bán chúng cho những thương buôn vũ trụ, kiếm một khoản thu nhập thêm. Điều này gián tiếp gợi ra trào lưu săn bắt trùng tộc, khiến phạm vi sinh sống của trùng tộc thu hẹp một cách đáng kể.
Lần đầu tiên, con người giành được ưu thế trong cuộc chiến chống trùng tộc. Đây chính là sức mạnh của quần chúng ham ăn.
Chu Doãn Thịnh ăn được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía rừng rậm sau lưng. Darren cũng đặt thức ăn xuống rồi rút súng ra.
Vài phút sau, Barnett và hai thành viên lao ra khỏi bụi rậm, chạy thục mạng về phía đống lửa.
“Sao lại là mày?” – Thấy rõ người bên đống lửa, gã giật mình la lớn.
Chu Doãn Thịnh cười lạnh một tiếng, chĩa súng về phía gã.
Darren quát – “Barnett, đây là địa bàn của bọn tao, mày mau cút đi, không thì đừng trách bọn tao không khách khí.” – Lần này mà còn giúp Barnett thì cậu ta là kẻ ngu nhất vũ trụ.
Barnett sức cùng lực kiệt, nhưng cảm xúc lại đặc biệt phấn khởi. Gã thở dốc, nói – “Bọn mày có thể không khách khí với tao thế nào? Giết tao? Bọn mày dám chắc? Gia tộc Aldrich tuyệt đối sẽ không tha cho bọn mày!” – Nói đến đây, gã tạm dừng một chút, nở một nụ cười khinh miệt với Chu Doãn Thịnh – “Cecil, mày cũng chỉ có thể dùng súng hạt nhân để bảo vệ chính mình mà thôi, đến khi nào đá năng lượng hao hết, một omega như mày sớm muộn gì cũng sẽ chết ở đây. Omega thì nên nằm trên giường cho người ta đ*, chứ không phải là đứng đây cạnh tranh với một đám alpha. Tao rất tò mò không biết mày rốt cuộc cho Darren đ* bao nhiêu lần, nó mới bằng lòng nhường lượng côn trùng mà nó săn được cho mày. Hay là mày cũng để tao đ* vài lần đi, tao đổi cho mày một trăm con. Là một omega, mày quả nhiên phát huy ưu thế của mày hết mức có thể.”
Những lời này thành công khiến Chu Doãn Thịnh bùng nổ, đồng thời cũng chọc giận tất cả omega đang theo dõi video.
“Cecil, xử nó! Dù sao nó cũng sẽ bị phán tử hình!”
“Người gia tộc Aldrich đều là một lũ khốn nạn, lấy ai chứ cũng không thể lấy người của gia tộc Aldrich, bọn họ không tôn trọng omega một chút nào. Chẳng lẽ bọn họ không được sinh ra từ omega?”
“Lên đi Cecil, cho tất cả omega được nở mày nở mặt!”
Darren giận đến nghiến răng. Cậu ta giắt súng bên hông, đang định bước lên đánh Barnett một trận thì bị Chu Doãn Thịnh kéo lại. Hắn cười nhạt, nói – “Barnett, mày khinh thường omega lắm à? Có phải mày cảm thấy omega vốn nên phục tùng dưới thân alpha đúng không?”
“Xem ra mày vẫn còn biết thân biết phận.” – Barnett hừ một tiếng, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng. Hôm nay gã nhất định phải hiếp chết Cecil trước mặt toàn bộ vũ trụ.
Chu Doãn Thịnh xoay xoay cổ, vặn nắm tay, nháy mắt đã vọt đến phía sau Barnett, trực tiếp đá gã ngã lăn quay. Tốc độ của hắn thực sự quá nhanh, mọi người chỉ có thể trông thấy một vệt bóng mờ.
Barnett dẫu sao cũng sở hữu thể chất 2S, lập tức bật dậy chuẩn bị phản kích, lại bị một cú đấm chớp nhoáng đầy uy lực trực tiếp nện cho hộc máu, còn chưa hoàn hồn cằm đã lại trúng một cú đấm móc trái, phun ra mấy cái răng. Chu Doãn Thịnh căn bản không cho gã thời gian phản ứng, quyền cước nện thẳng vào da thịt, loáng thoáng nghe thấy tiếng xương cốt nứt vỡ xen giữa những tiếng bình bịch nặng nề, khiến người nghe sởn gai ốc.
Thân thể của những alpha sở hữu thể chất đạt đến cấp S vô cùng tráng kiện, có thể xé rách lớp vỏ tàu vũ trụ bằng tay không, muốn xuyên suốt qua phần cơ để đánh nát xương cốt của họ thì cần phải có một sức mạnh mà người thường khó có thể tưởng tượng. Trước mắt, chỉ có côn trùng bậc cao và alpha sở hữu thể chất 3S mới có thể gây tổn thương cho alpha thể chất 2S. Họ là người đứng trên đỉnh cao nhất trong xã hội loài người.
Nhưng lúc này, một kẻ đứng đầu như vậy lại bị một omega nhỏ nhắn đánh cho không còn sức chống trả. Hình ảnh này thực sự rất phi lý.
Cư dân mạng lặng ngắt như tờ, nhưng ratings lại tăng với tốc độ chóng mặt.
Trong phòng 401 trường quân đội Chellman, Joshua và ba người bạn cùng phòng cũng đang theo dõi cảnh này. Kyle Kleist là hoàng tử thứ hai của đế quốc, từ nhỏ đã được nhận một nền giáo dục vô cùng nghiêm khắc, vì vậy từ tính tình đến hành động của anh đều rất ôn hoà, nhã nhặn, rất ít khi đánh giá người khác.
Nhưng hôm nay, anh đặc biệt đưa ra nhận xét về thiếu niên tóc đen mắt đen nọ – “Tôi rất thích cậu ấy. Cậu ấy rất đặc biệt, là omega có sức cuốn hút nhất tôi từng thấy. Đương nhiên, Joshua cũng rất có sức cuốn hút, nhưng cậu vẫn chưa dũng cảm bằng cậu ấy.” – Anh vừa mới phát hiện ra thân phận omega của Joshua mấy hôm trước, hơn nữa còn đồng ý giữ bí mật giúp cậu ta. Tuy vậy, anh vẫn còn một vài nghi vấn đối với hành vi của Joshua.
Dựa vào thuốc để khống chế kỳ động dục cũng không phải là biện pháp hay, về lâu về dài khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì không thể đoán trước. Khi trong quân đội xuất hiện một omega đang trong kỳ động dục, tất cả những sĩ binh alpha đều sẽ trở nên điên cuồng. Thời gian nghỉ ngơi thì không sao, nhưng ngộ nhỡ đúng lúc chiến đấu, quân đoàn ắt sẽ rơi vào đường cùng.
Omega có thể tiết ra chất pheromone gây nhiễu loạn thần trí của alpha, thể chất của họ là lý do quyết định họ không nên xuất hiện trên chiến trường, đây không phải là thành kiến, mà là sự thực. Nhưng nếu một omega có lòng dũng cảm và tự tin tuyệt đối, dứt khoát cắt bỏ tuyến omega, không ai có thể phủ nhận người nọ đã có đủ tư cách để trở thành một quân nhân ưu tú.
Hiện tại, Cecil đã đạt đến trình độ có thể lên chiến trường bất cứ lúc nào, còn Joshua thì vẫn thiếu một chút. Kyle không muốn so sánh hai người với nhau, nhưng họ đều là omega, đều muốn trở thành quân nhân, anh cứ luôn vô thức lấy hai người ra so. Anh tán thưởng Joshua, nhưng lại dành nhiều hảo cảm cho Cecil hơn. Theo anh thấy, hành động giấu giếm thân phận của Joshua có hơi vô trách nhiệm.
Thấy ánh mắt Joshua ảm đạm, tâm trạng sa sút, Kyle mới nhận ra lời nói vừa rồi của mình không ổn cho lắm, vội vàng xin lỗi cậu ta, sau đó tiếp tục theo dõi video.
Chỉ trong thời gian anh nói vài câu đó, Barnett đã bị Cecil hành cho thừa sống thiếu chết, tứ chi gấp khúc một cách kỳ dị, trông cực kỳ thê thảm. Hai đồng đội của gã đứng yên tại chỗ, ánh mắt vô cùng khoái chí. Họ đã chịu đựng Barnett đủ lắm rồi, chỉ mong được tự tay xẻ thịt gã. Sau khi trở về, họ sẽ lập tức yêu cầu gia tộc mình nhanh chóng rút khỏi quân đoàn Aldrich.
Darren há hốc miệng, vẻ mặt đần thối. Cậu ta hoàn toàn không ngờ Cecil có thể áp đảo một người mang thể chất 2S như Barnett. Phải biết cho dù là mình đánh với Barnett, nhiều nhất cũng chỉ có thể không phân thắng bại. Không cần nói cũng biết điều này có ý nghĩa như thế nào, thể chất của Cecil tuyệt đối cũng là 2S, thậm chí là 3S, hắn quả thực là một alpha đội lốt omega! Má ơi, ngầu quá đi mất!
Darren che miệng, tránh cho cằm bị trật khớp.
Vài phút sau, Chu Doãn Thịnh rốt cuộc trút hết lửa giận trong lòng. Hắn lau máu tươi trên tay lên đồng phục tác chiến của Barnett, gằn từng câu từng chữ – “Đừng bao giờ đụng chạm đến giới tính của tao nữa. Khi ngay cả omega mà một alpha như mày cũng không đánh lại được, điều đó sẽ chỉ khiến hành vi của mày càng trở nên đáng xấu hổ.”
Những lời này quả thực rất sắc bén, làm cho những omega đang yên lặng theo dõi đều cười cong cả người. Họ chưa từng cảm thấy sảng khoái đến thế bao giờ.
Nhóm người từng kêu gào omega nên ở nhà sinh con hoàn toàn câm họng. Những lời này chặn đứng toàn bộ ngôn luận liên quan đến kỳ thị giới tính của họ. Người ta chỉ cần một câu “Mày không cảm thấy đáng xấu hổ à” là có thể khiến họ hổ thẹn đến muốn độn thổ.
Ông Bernard khen con trai hết lời – “Johnny, cống hiến lớn nhất của mày dành cho gia tộc chính là đã sinh ra Cecil, điều này đủ để xí xoá sự vô dụng của mày.”
Hình tượng của Cecil trên mạng trực tiếp được diễn tả bằng những tính từ như cool ngầu, chất, v.v… Không còn gì nghi ngờ, hắn chính là omega đặc biệt nhất vũ trụ, không ai có thể sánh kịp.
Osborne vội vã điều khiển tàu vũ trụ đến. Hắn vừa trông thấy hình ảnh Barnett vũ nhục Cecil, còn chưa kịp nổi giận thì Cecil đã đánh bại Barnett.
Sĩ quan phụ tá đứng sau hắn liên tục hít khí, hỏi – “Chuẩn tướng, cậu Bernard thực sự là omega?”
Khoé miệng Osborne nhếch lên, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Phụ tá lắc đầu, thở dài – “Chuẩn tướng, chẳng phải lúc trước anh nói muốn tìm một người yêu có thể sánh vai với anh hay sao? Cecil hoàn toàn đủ khả năng sánh vai với anh, vì sao anh lại từ hôn?” – Anh ta không hiểu nổi Joshua có chỗ nào hơn Cecil.
Phát hiện thân hình ngài chuẩn tướng cứng lại trong giây lát, anh ta lập tức phân bua – “Nhưng từ hôn cũng tốt, giờ Cecil đã cắt bỏ tuyến omega, năng lực lại xuất sắc như vậy, chắc chắn phải thừa kế gia tộc Bernard. Cậu ấy không thể cưới bất cứ alpha nào, trái lại rất có thể sẽ lấy một omega hoặc beta, điều này có lẽ sẽ mở ra một lịch sử mới cho toàn vũ trụ.”
Phụ tá tự bật cười, hoàn toàn không nhận ra mặt cấp trên đã đen như đáy nồi.
Barnett hoàn toàn phát điên. Gã không chết trong tay trùng tộc, nhưng lại bị một omega đánh cho không ra hình người, còn trực tiếp chiếu cho cả vũ trụ xem, sau này về phải đối mặt với người khác thế nào? Gã hiển nhiên không cho rằng mình phải chịu trách nhiệm vì hành vi tàn sát đồng đội. Trong mắt hắn, họ chỉ là những con chó mà gia tộc Aldrich nuôi, chết thì chết, chẳng có gì to tát.
Gã nhìn chằm chằm Chu Doãn Thịnh với con mắt hằn học. Bởi vì khớp hàm đã bị tháo, mọi lời chửi rủa đều chỉ có thể nghẹn trong cổ họng.
“Còn nhìn tao như vậy, tao sẽ móc mắt mày.” – Chu Doãn Thịnh đạp lên mặt gã, vẻ mặt còn dữ dằn hơn gã, giọng điệu tràn đầy sự căm hận.
Chung quy Barnett cũng sợ, suy yếu nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, một chiếc tàu vũ trụ cỡ nhỏ lướt qua cánh rừng, dừng lại trên đầu họ. Osborne thậm chí không trang bị máy bay địa hình đã trực tiếp nhảy xuống từ độ cao trên trăm mét. Hắn tiếp đất một cách vững vàng, khiến mặt đất lún xuống thành một cái hố sâu đến nửa mét. Đôi mắt sắc bén như ưng của hắn nhìn về phía người vẫn đang giẫm lên mặt Barnett nọ.
Chu Doãn Thịnh chậm rãi lùi lại, nhún vai nói – “Thanh minh trước, tôi phòng vệ chính đáng đấy nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.