Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 100
Ss Tần
06/08/2023
Lý Dục Thần đỡ hai người, bảo: “Lễ bái sư gì đó thì khỏi đi, các ông cũng không cần gọi tôi là thầy đâu. Thầy thuốc y đức đều vì trị bệnh cứu người, chăm sóc người bị thương, không cần có quan niệm chia môn phái”.
Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung càng khâm phục hơn nữa, nói lia lịa: “Thầy nói rất hay”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh không khỏi xấu hổ, hỏi: “Vậy còn tôi?”
“Ông?”, Lý Dục Thần cười ha hả: “Ông nói trao cờ thi đua cơ mà? À đúng rồi, ông đừng quên viết câu ‘tôi là lang băm’ lên mặt mình đấy nhé”.
Mặt mày Viện trưởng Diêu chuyển sang màu gan lợn.
Lâm Thu Thanh ho khan một tiếng để thông cổ họng, sau đó hỏi: “Cậu… Cậu Lý, tôi có thể hỏi rốt cuộc bố tôi bị bệnh gì không? Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Lý Dục Thần hỏi: “Bác là gia chủ của nhà họ Lâm à?”
Lâm Thu Thanh ngây ra, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, ông ta nhìn lướt qua người anh họ Lâm Lai Phong ở bên cạnh rồi trả lời: “Xã hội hiện đại không có cách gọi gia chủ nữa, chỉ là phần lớn sản nghiệp của gia đình đều do tôi quản lý”.
“Ông ấy là bố tôi”.
Lâm Mộng Đình sợ anh không biết nên bổ sung thêm một câu, cô nói xong thì đỏ mặt, cứ cảm thấy quái quái.
Lý Dục Thần gật đầu, nói với Lâm Thu Thanh: “Thế này đi, bác đi theo cháu vào phòng bệnh”.
Lâm Lai Phong hỏi: “Vậy còn chúng tôi thì sao?”
Anh trả lời: “Những người khác đợi ở ngoài đi, hiện giờ ông cụ còn rất yếu, nhiều người vào không tốt lắm”.
Mặt Lâm Lai Phong biến sắc, vẻ bất mãn lộ ra trong mắt, nhưng ông ta không nói thêm gì nữa.
Lý Dục Thần lại nói với Lâm Mộng Đình: “Mộng Đình, lát nữa mẹ cô sắc thuốc xong, cô đi với bà ấy bưng thuốc vào đây nhé”.
Một tiếng “Mộng Đình” này khiến tim cô đập thình thịch.
“Ừm”, Lâm Mộng Đình đáp lời.
Lý Dục Thần và Lâm Thu Thanh cùng đi vào phòng bệnh.
Lâm Thượng Nghĩa đã có thể ngồi dậy, cụ ấy đang dựa vào đầu giường nói chuyện với Lâm Thiền Minh.
Nhìn thấy Lý Dục Thần vào, cụ cười vẫy tay: “Dục Thần, lại đây ngồi đi”.
Anh sửng sốt, ông cụ Lâm tỏ ra thân thiết như thế khiến anh không được tự nhiên cho lắm.
Lâm Thiền Minh rất tự nhiên nhường chỗ cho anh ngồi xuống.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua ông ấy.
Anh không biết Lâm Thiền Minh, nhưng anh nhìn ra được người này có địa vị rất cao ở nhà họ Lâm và cũng rất được ông cụ tin tưởng.
“Cậu Lý, bệnh của bố tôi…”, Lâm Thu Thanh còn đang nghĩ ngợi về vấn đề ban nãy, nhưng ở trước mặt ông cụ hình như không tiện hỏi lắm.
Lý Dục Thần nhìn sang Lâm Thượng Nghĩa.
Cụ nói: “Có gì cậu cứ nói thẳng đi, ở đây không có người ngoài, không cần sợ tôi không chịu nổi. Nếu đến cả chuyện đó cũng không chịu nổi thì uổng cho đời này của tôi quá. Dù bộ xương già này của tôi có được sống lâu thêm một ngày thì vẫn hời”.
Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung càng khâm phục hơn nữa, nói lia lịa: “Thầy nói rất hay”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh không khỏi xấu hổ, hỏi: “Vậy còn tôi?”
“Ông?”, Lý Dục Thần cười ha hả: “Ông nói trao cờ thi đua cơ mà? À đúng rồi, ông đừng quên viết câu ‘tôi là lang băm’ lên mặt mình đấy nhé”.
Mặt mày Viện trưởng Diêu chuyển sang màu gan lợn.
Lâm Thu Thanh ho khan một tiếng để thông cổ họng, sau đó hỏi: “Cậu… Cậu Lý, tôi có thể hỏi rốt cuộc bố tôi bị bệnh gì không? Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Lý Dục Thần hỏi: “Bác là gia chủ của nhà họ Lâm à?”
Lâm Thu Thanh ngây ra, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, ông ta nhìn lướt qua người anh họ Lâm Lai Phong ở bên cạnh rồi trả lời: “Xã hội hiện đại không có cách gọi gia chủ nữa, chỉ là phần lớn sản nghiệp của gia đình đều do tôi quản lý”.
“Ông ấy là bố tôi”.
Lâm Mộng Đình sợ anh không biết nên bổ sung thêm một câu, cô nói xong thì đỏ mặt, cứ cảm thấy quái quái.
Lý Dục Thần gật đầu, nói với Lâm Thu Thanh: “Thế này đi, bác đi theo cháu vào phòng bệnh”.
Lâm Lai Phong hỏi: “Vậy còn chúng tôi thì sao?”
Anh trả lời: “Những người khác đợi ở ngoài đi, hiện giờ ông cụ còn rất yếu, nhiều người vào không tốt lắm”.
Mặt Lâm Lai Phong biến sắc, vẻ bất mãn lộ ra trong mắt, nhưng ông ta không nói thêm gì nữa.
Lý Dục Thần lại nói với Lâm Mộng Đình: “Mộng Đình, lát nữa mẹ cô sắc thuốc xong, cô đi với bà ấy bưng thuốc vào đây nhé”.
Một tiếng “Mộng Đình” này khiến tim cô đập thình thịch.
“Ừm”, Lâm Mộng Đình đáp lời.
Lý Dục Thần và Lâm Thu Thanh cùng đi vào phòng bệnh.
Lâm Thượng Nghĩa đã có thể ngồi dậy, cụ ấy đang dựa vào đầu giường nói chuyện với Lâm Thiền Minh.
Nhìn thấy Lý Dục Thần vào, cụ cười vẫy tay: “Dục Thần, lại đây ngồi đi”.
Anh sửng sốt, ông cụ Lâm tỏ ra thân thiết như thế khiến anh không được tự nhiên cho lắm.
Lâm Thiền Minh rất tự nhiên nhường chỗ cho anh ngồi xuống.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua ông ấy.
Anh không biết Lâm Thiền Minh, nhưng anh nhìn ra được người này có địa vị rất cao ở nhà họ Lâm và cũng rất được ông cụ tin tưởng.
“Cậu Lý, bệnh của bố tôi…”, Lâm Thu Thanh còn đang nghĩ ngợi về vấn đề ban nãy, nhưng ở trước mặt ông cụ hình như không tiện hỏi lắm.
Lý Dục Thần nhìn sang Lâm Thượng Nghĩa.
Cụ nói: “Có gì cậu cứ nói thẳng đi, ở đây không có người ngoài, không cần sợ tôi không chịu nổi. Nếu đến cả chuyện đó cũng không chịu nổi thì uổng cho đời này của tôi quá. Dù bộ xương già này của tôi có được sống lâu thêm một ngày thì vẫn hời”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.