Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1047
Ss Tần
04/02/2024
“Ai cần cô phục chứ, người ta có tiếng tăm của nhà họ Lý sẵn rồi”.
“Vậy thì sao, hiện tại, bốn gia tộc mạnh nhất thủ đô không hề có tên nhà họ Lý, liệu bốn gia tộc kia có cho cậu ta cơ hội này không?”
“Xem ra lại có một trận chiến gió tanh mưa máu rồi đây!”
…
Lang Dụ Văn mỉm cười nhìn mọi người, chờ tiếng bàn tán nhỏ lại, anh ta mới nói tiếp:
“Chắc hẳn mọi người đều cảm thấy chuyện này là bất khả thi nhưng có rất nhiều chuyện đều đi từ không thể tới có thể. Đương nhiên, muốn đứng đầu thủ đô chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Tiếp theo, tôi xin tuyên bố kế hoạch sắp tới của tập đoàn Kinh Lý, đồng thời là một bước đi cực kỳ quan trọng…”
Anh ta thoáng dừng lại, liếc nhìn về phía góc lác đác người ngồi.
“Chúng tôi sẽ thâu tóm nhà họ Viên ở Tiền Đường!”
Lời tuyên bố của Lang Dụ Văn chẳng khác gì một trái bom phát nổ giữa đám đông.
Cảm xúc kinh ngạc của mọi người thật khó tả thành lời.
“Anh ta vừa mới nói gì vậy?”
“Anh ta bảo sẽ thâu tóm nhà họ Viên!”
“Chẳng lẽ anh ta điên rồi sao? Anh ta có biết nhà họ Viên có khối tài sản lớn chừng nào không? Trừ phi là nhà họ Lý ở thời điểm vẫn còn hưng thịnh ngày xưa thì mới thâu tóm nổi chứ hiện tại, với sức của một mình tập đoàn Kinh Lý thì nằm mơ!”
“Cô đừng coi thường Lang Dụ Văn, năm xưa anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khiến toàn bộ Giang Đông rung chuyển. Hiện tại, anh ta mạnh mẽ trở về, mang theo tập đoàn Kinh Lý, cộng thêm có nhiều gia đình giàu có ủng hộ anh ta như vậy, chuyện này khó nói đấy!”
“Nếu cô nói nhà họ Viên sẽ bị tổn thất hoặc thậm chí thua trận chiến này thì tôi tin nhưng nếu muốn thâu tóm nhà họ Viên thì tôi không tin”.
“Tôi cũng không tin, nhà họ Viên đâu phải chỉ có mỗi tiền thôi đâu. Chắc các cô không biết, Tông Sư Tiền Đường Hà Trường Xuân là anh em đồng hao với Viên Thọ Sơn đấy!”
“Hả? Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
“Nếu chuyện này là thật thì khó nói trước được điều gì. Ông ta là Tông Sư Võ Đạo! Là bộ mặt của Tiền Đường chúng ta! Một khi Tông Sư mà đã ra tay thì e là nhà họ Tiền và nhà họ Cao cũng không thể ngăn cản nổi”.
“Không biết có ngăn cản nổi không nhưng tối thiểu cũng phải nể mặt ông ta một chút”.
…
Lâm Thu Thanh có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, mới mấy tiếng trước ông ta còn đang tuyệt vọng nghĩ nhà họ Lâm sắp tiêu rồi, chỉ một, hai hôm nữa thôi là sẽ phải tuyên bố phá sản.
Tại sao đột nhiên lại thành ra sắp thâu tóm nhà họ Viên thế này?
Pha đổi chiều này nhanh tới mức ông ta không tiếp thu nổi.
Không riêng gì ông ta, ngay cả Lâm Thượng Nghĩa cũng vô cùng kinh ngạc.
Thâu tóm nhà họ Viên ư? Nói nghe thì dễ!
Cụ đã tung hoành trên thương trường mấy chục năm, trải qua bao phen chìm nổi nên hiểu rất rõ thực lực của những đại gia siêu giàu này.
Thế nhưng, Lang Dụ Văn đã nói ra mất rồi, quân tử không nói chơi, Lâm Thượng Nghĩa biết, người như Lang Dụ Văn sẽ không nói ra điều mà anh ta còn chưa chắc chắn.
Thế nhưng, anh ta lấy đâu ra niềm tin ấy chứ?
“Vậy thì sao, hiện tại, bốn gia tộc mạnh nhất thủ đô không hề có tên nhà họ Lý, liệu bốn gia tộc kia có cho cậu ta cơ hội này không?”
“Xem ra lại có một trận chiến gió tanh mưa máu rồi đây!”
…
Lang Dụ Văn mỉm cười nhìn mọi người, chờ tiếng bàn tán nhỏ lại, anh ta mới nói tiếp:
“Chắc hẳn mọi người đều cảm thấy chuyện này là bất khả thi nhưng có rất nhiều chuyện đều đi từ không thể tới có thể. Đương nhiên, muốn đứng đầu thủ đô chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Tiếp theo, tôi xin tuyên bố kế hoạch sắp tới của tập đoàn Kinh Lý, đồng thời là một bước đi cực kỳ quan trọng…”
Anh ta thoáng dừng lại, liếc nhìn về phía góc lác đác người ngồi.
“Chúng tôi sẽ thâu tóm nhà họ Viên ở Tiền Đường!”
Lời tuyên bố của Lang Dụ Văn chẳng khác gì một trái bom phát nổ giữa đám đông.
Cảm xúc kinh ngạc của mọi người thật khó tả thành lời.
“Anh ta vừa mới nói gì vậy?”
“Anh ta bảo sẽ thâu tóm nhà họ Viên!”
“Chẳng lẽ anh ta điên rồi sao? Anh ta có biết nhà họ Viên có khối tài sản lớn chừng nào không? Trừ phi là nhà họ Lý ở thời điểm vẫn còn hưng thịnh ngày xưa thì mới thâu tóm nổi chứ hiện tại, với sức của một mình tập đoàn Kinh Lý thì nằm mơ!”
“Cô đừng coi thường Lang Dụ Văn, năm xưa anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khiến toàn bộ Giang Đông rung chuyển. Hiện tại, anh ta mạnh mẽ trở về, mang theo tập đoàn Kinh Lý, cộng thêm có nhiều gia đình giàu có ủng hộ anh ta như vậy, chuyện này khó nói đấy!”
“Nếu cô nói nhà họ Viên sẽ bị tổn thất hoặc thậm chí thua trận chiến này thì tôi tin nhưng nếu muốn thâu tóm nhà họ Viên thì tôi không tin”.
“Tôi cũng không tin, nhà họ Viên đâu phải chỉ có mỗi tiền thôi đâu. Chắc các cô không biết, Tông Sư Tiền Đường Hà Trường Xuân là anh em đồng hao với Viên Thọ Sơn đấy!”
“Hả? Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
“Nếu chuyện này là thật thì khó nói trước được điều gì. Ông ta là Tông Sư Võ Đạo! Là bộ mặt của Tiền Đường chúng ta! Một khi Tông Sư mà đã ra tay thì e là nhà họ Tiền và nhà họ Cao cũng không thể ngăn cản nổi”.
“Không biết có ngăn cản nổi không nhưng tối thiểu cũng phải nể mặt ông ta một chút”.
…
Lâm Thu Thanh có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, mới mấy tiếng trước ông ta còn đang tuyệt vọng nghĩ nhà họ Lâm sắp tiêu rồi, chỉ một, hai hôm nữa thôi là sẽ phải tuyên bố phá sản.
Tại sao đột nhiên lại thành ra sắp thâu tóm nhà họ Viên thế này?
Pha đổi chiều này nhanh tới mức ông ta không tiếp thu nổi.
Không riêng gì ông ta, ngay cả Lâm Thượng Nghĩa cũng vô cùng kinh ngạc.
Thâu tóm nhà họ Viên ư? Nói nghe thì dễ!
Cụ đã tung hoành trên thương trường mấy chục năm, trải qua bao phen chìm nổi nên hiểu rất rõ thực lực của những đại gia siêu giàu này.
Thế nhưng, Lang Dụ Văn đã nói ra mất rồi, quân tử không nói chơi, Lâm Thượng Nghĩa biết, người như Lang Dụ Văn sẽ không nói ra điều mà anh ta còn chưa chắc chắn.
Thế nhưng, anh ta lấy đâu ra niềm tin ấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.